Tiếng chuông báo tử vang vọng thật lâu trên không trung Trường An. Cả nước để tang, tiếng khóc rung trời.
Hoàng đế lưu lại một đạo di chiếu sắc phong Thái tử, lập tức buông tay Tây quy, nửa đêm cưỡi hạc về trời.
Theo di chiếu, lập Chu vương làm Thái tử, Đan Siêu phong vương khác họ phụ chính, giam cầm Thiên hậu, thanh toán dư đảng. Còn lại ban thưởng cho Anh quốc công cùng đám văn võ bá quan, lớn nhỏ khó nói hết.
“Bệ hạ a…!”
Trên quảng trường rộng lớn trước Điện Thái Hòa, quần thần mặc áo tang mênh mông vô bờ, tiếng kêu khóc rung trời. Đám người Mang Chí Đức, Trương Văn Quán càng là khóc đến lão lệ tung hoành. Chu vương Lý Hiển quỳ gối trước quan tài thật lớn, khóc đến mấy lần muốn ngất, nước mắt trên mặt cũng thực ròng ròng.
Sinh tiền Hoàng đế yêu nhất trưởng tử cùng thứ tử, đối với Lý Hiển rõ ràng là cũng không ôm kỳ vọng gì, phỏng chừng thấy hắn tương tự chính bản thân mình: yếu đuối đa tình, ôn nhu nhân thiện. Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn xem là khuyết điểm, ít nhất Lý Hiển không ngủ không nghỉ khóc rống mấy ngày xác thực biểu hiện trước mặt quần thần.
Đan Siêu đi lên phía trước, bàn tay hữu lực đỡ lấy Lý Hiển, hòa nhã nói: “Điện hạ hiếu tâm thành kính, thiên hạ đều biết. Nhưng mà cũng đừng ai hủy quá độ ảnh hưởng đến thân thể, hãy dùng chút canh đi.”
Lý Hiển vùng mạnh, đem tay hắn đẩy ra.
“Vất vả tướng quân … Cô, cô uống không nổi.” (*) Lý Hiển thoáng chốc kịp phản ứng lại, miễn cưỡng thay đổi vẻ mặt: “Chờ một lát sẽ uống sau.”
[(*) Cô: cách tự xưng của Thái tử, giống như “ta”]
Vẻ tái nhợt yếu ớt vô lực kia như thế nào có thể giấu diếm được Đan Siêu? Nhưng hắn chỉ liếc Lý Hiển một cái, bình thản gật đầu: “Cũng được!” Nói xong ôm quyền, tất cung tất kính lui trở ra, khiến cho không ai tìm được nửa điểm thất lễ.
Lý Hiển cắn răng quay đầu lại. Sau một lúc lâu, cũng thấy chính mình chống đỡ không nổi, lảo đảo cơ hồ muốn té xỉu trước linh cữu, vội nâng bàn tay hướng bên kia. Vi Huyền Trinh sớm đã như hổ rình mồi chờ ở bên cạnh hiểu ý, bước nhanh tiến lên đỡ Lý Hiển, thấp giọng khuyên giải an ủi cái gì.
Đúng là một hình ảnh quân thần tình thâm! Đan Siêu cười thầm đứng ở một bên, giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Hai ngày sau, Chu vương Lý Hiển trước linh tiền lên ngôi. Theo di chiếu cưới con gái của Vi Huyền Trinh làm Vi hậu, thay đổi niên hiệu.
Thiên tử giữ đạo hiếu ăn chay cầu nguyện, ước chừng hai mươi bảy ngày.
Đan Siêu ở trong phủ mình, cũng cùng ăn hai mươi bảy ngày.
“Ngươi đây không phải là hướng tiểu Hoàng đế châm chọc hay sao,” Tạ Vân gắp lên một đũa hành lá đậu hũ, chấm tương mà ăn, nói: “Vốn hắn đầy lòng nghi ngờ ngươi là ca ca từ trên trời rơi xuống, hiện giờ càng muốn đứng ngồi không yên …”
Đan Siêu nhìn chung quanh không có ai, từ trong ngực lấy ra một cái bánh kẹp thịt, hướng miệng Tạ Vân đút tới: “Ngươi ăn đi, nhìn ngươi một trận canh suông rau cải này, mặt đều xanh mét.”
Tạ Vân bất mãn nói: “Cùng ngươi đồng cam cộng khổ còn không chịu, nuông chiều hư!” Nói xong đem bánh kẹp thịt lấy ra ăn.
Có lẽ là giữ đạo hiếu trong lúc ăn chay, Đan Siêu còn chống đỡ được, Tạ Vân lại lấy mắt thường cũng có thể thấy tốc độ tiều tụy nhanh chóng. Đan Siêu đau lòng tức phụ, lén lút giấu thịt hầm, canh xương tới bắt y ăn, cứ như vậy lại không thấy đỡ chút nào.
“Di dân Cao Ly lại phản!” Đan Siêu một bên đem thịt gỡ sạch xương ra, một bên thở dài.
“Bằng không thì cái gì nữa? Ta mang theo mấy chục vạn binh đóng ở kinh thành, hắn còn có thể ngủ ngon được sao?”
“Đừng đi!”
Đan Siêu ngạc nhiên hỏi: “Sao thế, có sẵn quân công lại không chiếm?”
Tạ Vân trở tay ném đũa xuống bàn một cái: “Đừng đi. Đợi ta chết tùy ngươi muốn đánh chỗ nào thì đánh.”
Đan Siêu cả kinh. Động tác trên tay đều ngừng, nhìn chằm chằm Tạ Vân nói không nên lời, một lúc lâu sau mới phẫn nộ gắt: “Không đi thì không đi! Cả ngày đem sống chết treo ngoài miệng… Ân? Tám năm trước ai đem ta đẩy đến Thanh Hải, lúc này mới biết luyến tiếc đồ đệ?”
Tạ Vân cúi đầu uống cháo, cũng không trả lời.
Đan Siêu đem thịt đã gỡ thành miếng nhỏ bỏ vào trong bát cháo của y, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, lại có chút cao hứng. Sau một tháng đánh vào Trường An này, Tạ Vân lại không giống trước hơi một tí là đuổi hắn đi. Rốt cục sau nhiều năm như vậy, hai người lần thứ hai quay về giống như khoảng thời gian sớm chiều ở chung xưa kia. Giữa phong vân rung chuyển Đại Minh cung, lại có chút hàm xúc ý vị nương tựa lẫn nhau.
Tạ Vân gắp một đũa thịt đưa vào trong bát của Đan Siêu: “Ngươi cũng ăn đi.”
“Không, ta còn…”
“Đừng nói lời vô nghĩa,” Tạ Vân nhỏ giọng răn dạy: “Cũng không phải là sinh phụ của ngươi!”
Hai người nhìn nhau một khắc, Đan Siêu mỉm cười ăn.
Cao Ly lại phản.
Năm thứ năm Hàm Hanh, Tân La Nạp Cao Câu Lệ phản. Lý Cẩn Hành dẫn binh tiến công Tiêu Thành, lại bị Tân La đánh bại, bị mất hơn ba ngàn chiến mã. Tiểu Hoàng đế mới lên ngôi liền bốc hỏa. Việc này khiến cho hắn ngày đêm lo ngại.
Vi Huyền Trinh vì thế hướng tân đế dâng lên một kế sách có chút nham hiểm: lấy danh nghĩa Trường An chưa bình, lệnh cho Đan Siêu đem chủ quân để lại kinh thành, sau đó dẫn năm vạn quân, viễn chinh bình Đông.
… Sau đó, chỉ cần sai người ở tiền tuyến đem Đan Siêu thần không biết quỷ không hay mà giết đi, đại quân trú kinh vô soái, liền có thể dễ dàng hàng phục, từ nay về sau ngôi vị Hoàng đế căn cơ củng cố, lại không cần lo lắng có một kẻ thân phận không rõ là tiểu thúc hay là đại ca đến đoạt bát cơm.
Tiểu Hoàng đế liên miệng khen diệu kế, tán tụng nhạc phụ tương lai thật là rường cột nước nhà. Nhưng mà đến thời điểm hạ chỉ, lại bị thái độ cường ngạnh của Đan Siêu kháng cự: “Dẫn năm vạn binh?”
Tiểu Hoàng đế không vui nói: “Ái khanh ngại ít?”
“Bệ hạ,” Đan Siêu lại cười nói “Lý Cẩn Hành dẫn hai mươi vạn quân lại đại bại ở Tiêu Thành. Vì sao bệ hạ lại cho rằng vi thần mang năm vạn binh có thể bình định an Đông? Thứ cho thần mạo muội, thần vừa không phải Hàn Tín chuyển thế, cũng không phải Lý Quảng tái sinh…”
Khì một tiếng, dưới đường Tể tướng Hách Xử Tuấn thình lình cười thành tiếng, vội vàng bịt miệng lại.
“Lúc Tiên đế tại thế nhiều lần khen ngợi ngươi hành quân đánh giặc, chẳng lẽ đều là giả bộ hay sao?” Tiểu Hoàng đế đập bàn, cả giận nói: “Nếu thực sự trăm vạn đại quân, ngay cả trẫm cũng có thể dễ dàng đem Tân La dẹp yên còn cần ngươi làm gì!”
“Không cần trăm vạn, ba mươi vạn là được. Chỉ cần để thần đem toàn bộ thủ hạ trú kinh mang đi, trong một tháng chắc chắn bình được Tân La.”
Tiểu Hoàng đế trầm mặc.
Nguyên bản chính là muốn để Đan Siêu chết trận sa trường, sau đó thuận lợi mà tiếp thu tướng sĩ dưới trướng hắn. Nếu lại để cho hắn đánh thắng Tân La, sau khi hồi kinh chẳng phải là mối đại hoạ cho mình?!
“Nếu bệ hạ còn cần suy xét, thần liền ngày khác lại đến.” Đan Siêu khiêm tốn mà hạ thấp người, quay đầu bước đi ra khỏi ngự thư phòng.
Đan Siêu đứng trên đỉnh thềm ngọc dài rộng, nghênh mặt đón làn gió cuối hạ từ phía chân trời thổi đến.
Bầu trời thành Trường An xanh thẳm mênh mang, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu trên quảng trường rộng lớn, phản xạ ra ánh sáng chói mắt. Hắn hơi hơi nheo mắt, một lát sau không tiếng động mà thở dài.
Chu vương trước linh tiền vội vàng lên ngôi, vừa không được kinh qua hệ thống giáo dục truyền thụ của đế vương, cũng không giống mấy huynh trưởng lúc sinh tiền có một đám mưu thần trung thành kiệt lực phụ tá. Đám tướng lĩnh quan lại do Mang Chí Đức, Hách Xử Tuấn, Trương Văn Quán cầm đầu trung thành với Đông Cung, cho dù có lòng phò trợ tân quân, tín nhiệm của tiểu Hoàng đế đối với bọn họ cũng tương đương hữu hạn; Thiên hậu chưa chết, Bình vương cầm giữ trọng binh, tiểu Hoàng đế bức thiết muốn đem hết thảy quyết sách quyền lực chặt chẽ nắm trong tay mình, nhưng mà thật sự có rất nhiều chỗ thế lực của hắn không thể với tới.
Tân la chiến cuộc phức tạp, Cao Ly tro tàn lại cháy, dân Thổ Phiên rục rịch, Đột Quyết sẵn sàng xâm lấn. Cấp báo thiên tai phương Bắc hạn hán cùng lưu vực Trường Giang lũ lụt đồng thời truyền đến kinh thành. Trong một đêm giống như khắp nơi trên cả nước đều yêu cầu khai thương phát lương, dẹp đầu này xuống đầu kia lại nhảy ra, mỗi ngày quốc sự lớn nhỏ không dưới mấy trăm việc.
Đan Siêu tự nhận mình không có năng lực đem toàn bộ những vấn đề này giải quyết dễ dàng. Hắn nhìn bộ dáng tiểu Hoàng đế mỗi ngày lòng như lửa đốt lại bó tay không biện pháp, chợt nhớ tới Võ hậu.
Bất kể nàng là người như thế nào bóp chết con gái, độc sát hai con trai, cũng không quản nàng trăm phương ngàn kế như thế nào soán vị đoạt quyền. Toàn bộ việc điều hành một đế quốc to lớn cùng sự vụ phiền phức rườm rà, đã từng đặt ở trên vai một mình nàng.
Mẫu thân cường hãn, lãnh khốc, thủ đoạn ngoan độc giết người như ngóe kia của hắn, là trị quốc như thế nào chứ?
“Bệ hạ triệu tập phụ chính Tể tướng, muốn chiêu cáo thiên hạ lệnh cho ngươi xuất chinh. Năm vạn đại quân dẹp phía Đông không an chính là tử tội, bị Mang tướng không nề hà bệnh tật, sống chết khuyên nhủ mới yên.” Trương Văn Quán than thở một hơi dài, nói: “Ta với Hách tướng, cùng vài vị khác ở bên cạnh can ngăn, đều bị quở trách nặng nề…”
Đan Siêu hai ngón tay cầm chén trà thanh ngọc, nhẹ nhàng đặt lên bàn, thổn thức nói: “Liên lụy các vị tướng công rồi!”
“Tướng quân nói quá lời, cũng thật sự là suy xét vì chiến cuộc bình Đông mà thôi. Thử nghĩ, nếu không thể một trận quyết định thắng bại, hà tất vô duyên vô cớ chôn vùi năm vạn tính mệnh con người? Đó đều là con dân của đại Đường ta!”
Đan Siêu nghiêm trang đứng dậy, khom người vái một cái thật sâu: “Trương công một lòng chỉ vì thiên hạ gia quốc, Đan mỗ khâm phục đến cực điểm.”
Trương Văn Quán cuống quít đứng dậy đến đỡ: “Không dám nhận đại lễ này, trăm triệu lần không thể!”
Từ sau khi biết vị trước mắt này đường đường chính chính là hoàng tử, thái độ vài vị Tể tướng đối với Đan Siêu đều có nhiều ái muội. Hơn nữa hiện tại tiểu Hoàng đế một lòng bồi dưỡng phía bên nhà vợ, đối với vài vị trọng thần bằng mặt không bằng lòng, nhóm Tể tướng liền cùng Đan Siêu chung kẻ thù, dần dần tự nhiên hình thành liên minh.
“Vi Huyền Trinh để mặc cho người nhà chiếm đoạt đất vườn của chùa miếu, bị tăng nhân bẩm báo lên ngự tiền, bệ hạ lại nói: ‘Vi ái khanh là quốc trượng, như thế nào ngay cả vài mẫu đất vườn cũng không có, đâu có đạo lý nào như thế?!’ Sau đó liền ngự bút thân phê cấp cho Vi Huyền Trinh năm trăm mẫu ruộng tốt.” Trương Văn Quán ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cơ hồ ngay cả cười khổ cũng cười không nổi: “Năm đó tiên đế ban thưởng cho Mang tướng, bất quá cũng chỉ có hai mươi mẫu mà thôi. Vi Huyền Trinh có tài đức gì, lại có thể gấp hai mươi lăm lần ông ấy?!”
Đan Siêu thở dài lắc đầu.
“Hiện giờ quốc sự lớn nhỏ, mọi chuyện đều hỏi Vi Huyền Trinh, xử trí thường có chỗ nặng nhẹ bất đồng. Nhưng đám cựu thần chúng ta chỉ cần hơi đề cập đến, bệ hạ liền thập phần không kiên nhẫn, coi đám chúng ta là cố ý buông lời gièm pha châm ngòi ly gián…”
Trương Văn Quán tự giễu mà lắc đầu liên tục, Đan Siêu ôn ngôn khuyên nhủ: “Các vị tướng công lão thành vì nước, Đan mỗ tất nhiên là trong lòng biết rõ ràng. Chỉ tiếc là bệ hạ tuổi còn nhỏ, ngẫu nhiên nghe không vào, cũng là chuyện không có biện pháp.”
“Phương Bắc hạn hán, phương Nam lại lũ lụt. Dân sinh, tài khố, binh mã tiền tuyến, đều cùng lúc nháo lên!” Trương Văn Quán vô cùng đau đớn, một chữ cũng nói không được nữa.
Đan Siêu trong khoảng thời gian này thường xuyên làm như vậy, dùng lời lẽ an ủi lão Tể tướng một lúc lâu, lại thương lượng vài việc trên triều đình, xem như tạo quan hệ xã giao mượn sức lẫn nhau, sau đó đứng dậy cáo từ. Trương Văn Quán không dám chậm trễ, tự mình đưa ra cửa phủ, nhìn theo xe ngựa của Đan Siêu dần dần đi xa.
Tuy rằng quyền thế địa vị đều đã khác xưa, nhưng ngựa xe tôi tớ của hắn đều phi thường khiêm tốn, cũng không đi trên đường cái đông người, cố ý đi vòng con đường tương đối hẻo lánh, hẳn là muốn tránh gây trở ngại cho chợ búa cùng người đi đường.
Trương Văn Quán kinh ngạc nhìn một lúc lâu, đáy lòng chợt nhớ tới mấy ngày trước đây Mang tướng lén lút thì thầm với mình: nếu tiên hoàng lúc lâm chung chiếu lập không phải là Chu vương, mà là vị này, trước mắt sẽ như thế nào chứ?
Hắn lắc đầu bỏ qua suy nghĩ này, buồn bã hồi phủ.
Nhưng mà Trương Văn Quán nghĩ lầm – Đan Siêu đi vòng đường xa không phải sợ gây trở ngại giao thông, mà là khi hắn lên xe chợt nhớ tới Túy Tiên lâu mới vừa tuyển một đầu bếp, làm hoa hồng cao cực ngon, liền muốn mua hai hộp cho Tạ Vân nếm thử.
Nếu mà cho Trương lão biết, phỏng chừng có thể đương trường phun ra một ngụm lăng tiêu huyết.
Đan Siêu là cái loại người cứ thấy cái thứ gì tốt đều muốn mang cho tức phụ một phần, tự tay cầm theo bốn loại điểm tâm hoa hồng, hoa lài, hoa cúc, anh đào trở về nhà, vừa vào cửa liền hỏi: “Tạ Thống lĩnh hôm nay có tới không?”
Trong lòng quản gia sớm đã biết rõ ràng, tươi cười khả cúc nói: “Tạ Thống lĩnh đang ở hoa viên uống trà, chờ ngài hồi phủ nghị sự!” Đan Siêu liền không nói hai lời, xách điểm tâm đi hiến trân bảo.
Một tháng này Tạ Vân đều mỗi ngày ở Đan phủ “nghị sự”, thậm chí còn “nghị sự” suốt đêm. Hai người ăn cùng mâm, ngủ cùng giường. Khi hưu mộc (*) cũng cùng ngồi một xe xuất môn du ngoạn, tựa như một đôi tiểu phu thê tân hôn tình thâm ý thiết; Nếu không phải vẫn còn nỗi nghi kỵ của tiểu Hoàng đế như lưỡi dao sắc bén lúc nào cũng treo trên đỉnh đầu, Đan Siêu hẳn sa vào cuộc sống êm đềm như thế, hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện kế tiếp.
[(*) ngày hưu mộc: là ngày nghỉ của quan lại để tắm rửa gội đầu. Thời xưa để tóc dài không có gội đầu hàng ngày mà lâu lâu mới gội- oài, vụ này chí phải biết!]
Hắn đi nhanh xuyên qua hành lang gấp khúc, tựa như tiểu tử mới bước chân vào biển tình, thậm chí không kịp theo bậc thang đi xuống hoa viên, trực tiếp một tay vịn lan can nhảy qua, lớn tiếng gọi: “Tạ Vân!”
Tạ Vân nửa nằm nửa ngồi ở trong lầu trúc, đối mặt với khu vườn muôn hồng nghìn tía giữa hè, lười biếng mà đánh một giấc.
Ban ngày ban mặt còn ngủ! Đan Siêu buông hộp điểm tâm xuống, tự tay đi pha bình trà. Quay lại nhìn y ngủ đến mặt mũi hơi đỏ lên, không khỏi càng ngắm càng yêu, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo chóp mũi y.
“Ân…” Tạ Vân không thoải mái mà nghiêng đầu.
Đan Siêu cười nói: “Trưa trời trưa trật rồi, đứng lên đi ăn rồi ngủ tiếp!” Nói xong lại đi kéo tay y, nhưng ngay sau đó hắn liền “Di” một tiếng.
Tạ Vân sắc mặt ửng hồng, hai tay nóng rực, nhưng mũi lại thở ra khí lạnh lẽo. Trong lòng Đan Siêu nổi lên nghi hoặc, dán trán mình lên trán y thử nhiệt độ cơ thể.