Thanh Long Đồ Đằng

Chương 1: Nữ nhi hồng

Đãn sử Long Thành phi tướng tại, Bất giao Hồ mã độ Âm san

(Long Thành Phi tướng như còn đó. Há để ngựa Hồ vượt Âm Sơn?)

Cuồng phong gào thét, cát vàng đầy trời.

Thiếu niên đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình từ mặt đất bò đứng dậy.

Tình trạng mất nước nghiêm trọng khiến hắn đầu váng mắt hoa. Đầu gối, bàn tay huyết nhục mơ hồ, lòng bàn chân bị cát đá cực nóng sắc bén cứa ra một mảng da lớn, ứa máu. Phía trước là cồn cát mênh mông vô bờ quay cuồng trong từng trận sóng nhiệt. Đằng chân trời xa, gió lốc đột ngột từ mặt đất xoáy lên, lấy mắt thường cũng có thể thấy tốc độ nhanh chóng càn quét đến trung tâm Đại Mạc.

“Sư phụ…” Thiếu niên lảo đảo hướng về phía trước, phát ra tiếng kêu khàn đặc.

“Chờ ta một chút, chờ ta một chút… Sư phụ!”

Ầm một tiếng, thiếu niên lần nữa ngã xuống đất, đau nhức cơ hồ khiến hắn mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, cuồng phong càng quét càng mạnh, một thân ảnh rốt cục từ phía trước đi tới, đứng lại trước người hắn.

“… Sư phụ…” Thiếu niên kiệt lực phát ra tiếng cầu xin khẩn thiết: “Đừng bỏ lại ta, van cầu ngươi, sư phụ…”

Bóng người kia ngược sáng, không thấy rõ gương mặt, mơ hồ chỉ thấy thân hình cao gầy khoác trong áo choàng vải thô màu trắng, một lúc lâu sau y rốt cục mở miệng nói: “Ai là sư phụ ngươi?!”

… Thanh âm kia thế nhưng còn rất trẻ, mang theo một tia quen thuộc, đạm mạc lại tùy tiện.

Thiếu niên tuyệt vọng lắc đầu, phát ra tiếng thở dốc thống khổ như con sói nhỏ bị bức đến tuyệt cảnh gần chết, cuối cùng vẫn giãy dụa vươn tay hướng tới thân ảnh kia.

Nhưng mà ngay sau đó cánh tay loang lổ vết máu của hắn bị một cước dẫm xuống đất. Đau đớn như tia chớp xuyên qua, thiếu niên kêu lên một tiếng thất thanh thảm thiết. Người đối diện nọ rút kiếm ra khỏi vỏ, leng keng một tiếng, kiếm phong đánh rát mặt thiếu niên cắm mạnh xuống đất!

“A!”

Tiếng kêu đau của thiếu niên ngừng bặt. Chỉ thấy người nọ cúi thân mình xuống, ánh sáng rốt cuộc chiếu rọi rõ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như nữ tử, tuấn tú đến mức không thể chê trách được một điểm nào.

Thiếu niên khàn khàn gọi: “Sư phụ…”

Người nọ lại dựng thẳng ngón trỏ, làm một động tác đơn giản ý bảo chớ có lên tiếng cắt ngang hắn, lập tức mũi kiếm từng tấc một xoay tròn, cho đến khi kiếm phong dày đặc phản chiếu gương mặt chật vật bất kham đầy máu và nước mắt của thiếu niên.

“Người đời Tấn có nói, lúc sao Ngưu, sao Đẩu có mây tía, chính là song kiếm ý thượng triệt thiên. Một cây là Thái A, một cây là Long Uyên…”

Người nọ rút kiếm ra khỏi cát, chỉ vào dưới chân thiếu niên. Mặt trời đã lặn, chỉ thấy khóe miệng y lại gợi lên một tia cười trào phúng: “Hôm nay tại đây tru sát ngươi, chính là Long Uyên!”

Đồng tử trong mắt thiếu niên đột nhiên co rút, sau đó chỉ thấy kiếm phong dâng lên cao đâm tới, sát khí tận xương ùa đến mặt, không khỏi thất thanh kinh hô: “A…. “

“….A!”

Đan Siêu bật người ngồi dậy, trong ngực dồn dập phập phồng, một lúc lâu sau cơ bắp đang căng cứng mới dần dần thả lỏng lại.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ bằng gỗ, chiếu đến tấm lưng trần trụi lực lưỡng cùng mái tóc ngắn bị mồ hôi ướt đẫm của hắn thành một bóng đen trải dài trên nền đất thiện phòng. Xung quanh một mảnh yên tĩnh. Trong thời tiết cuối hè, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang lúc dài lúc ngắn, cùng với tiếng nước chảy róc rách từ Phật đường hậu viện truyền đến; Trừ những âm thanh này ra, đêm khuya nhân tĩnh, không còn một tiếng động nào khác.

Lại là giấc mộng kia…

Đan Siêu thở hổn hển quay đầu lại nhìn, quả nhiên Long Uyên kiếm đặt tựa vào tháp đang ong ong rung động, tựa hồ không thể chờ đợi được muốn thoát ra khỏi vỏ kiếm.

Bắt đầu từ hai năm trước Đan Siêu bước vào Từ Ân tự, hắn liền thường xuyên mơ thấy giấc mộng đó. Trong mộng, hắn ở Đại Mạc, sống cùng một nam nhân trẻ tuổi thường xuyên không thấy rõ mặt được hắn gọi là sư phụ. Có khi tập võ, có khi đi săn, có khi giữa cát vàng ngập trời dắt theo lạc đà lặn lội đường xa. Mà trong đó lặp đi lặp lại nhiều nhất, chính là cảnh tượng hắn quỳ dưới chân nam nhân trẻ tuổi kia đau khổ cầu xin không có kết quả, cuối cùng bị một kiếm đâm tới đầu.

Nam nhân trẻ tuổi kia là ai?

Đan Siêu bất luận như thế nào cũng nghĩ không ra.

Hắn chỉ nhớ được từ lúc hai năm trước người hắn đầy máu ngất đi trước cửa Từ Ân tự, được Trí Viên đại sư cứu rồi thu làm đệ tử quan môn. Sau lại nghe Trí Viên đại sư nói, khi các tăng nhân phát hiện ra, người hắn đầy cát vàng, huyết nhục mơ hồ, trong tay nắm thật chặt một thanh bảo kiếm trong bao da cá nhám màu trắng.

….chính là Thất tinh Long Uyên.

Mà tất cả chuyện cũ trước đó đều hóa thành những đoạn ngắn vụn vặt, mỗi đêm lại như ma chú nguyền rủa, cứ vòng đi vòng lại trong đầu hắn.

Đan Siêu thở ra một hơi dài, vươn tay đè lên Long Uyên. Một lát sau rốt cục thanh trường kiếm đương rung động ở trong bàn tay dày rộng hữu lực của hắn dần dần bình ổn.

Giờ phút này ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, bóng đêm sâu thẳm, mà cơn buồn ngủ của Đan Siêu đã hoàn toàn biến mất. Hắn đơn giản liền khoác thêm tăng bào màu đen, lững thững đẩy cửa đi ra khỏi thiện phòng. Con đường nhỏ thấp thoáng hoa cỏ, một đầu thông đến Phật đường nguy nga dưới ánh trăng; các chính phòng phía xa đã sớm đóng cửa, trên đường dài truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh văng vẳng.

Trên bầu trời đêm, Bắc Đẩu tinh dường như cảm ứng khí chất từ Thất tinh Long Uyên kiếm, tỏa ra ánh sáng mơ hồ.

Đan Siêu nhắm mắt lại, trong đầu hắn ánh sáng kia dần dần hóa thành ánh mặt trời chói chang trên cát vàng, thành cơn gió cuốn bụi trắng xóa, cùng với ý cười kia ôn nhu như nữ tử mà lại tàn nhẫn vô tình.

…Người trong mộng kia, rốt cuộc là ai?

———————

Trong lúc đó, tại thành Trường An, phủ Trung thư Thị lang.

Một tuyệt sắc ca cơ vừa hoàn thành điệu múa, hạ mình dưới đất, ống tay áo dài mềm mại hạ xuống như tầng tầng cánh hoa, xung quanh tiếng vỗ tay nhất thời vang lên “Tuyệt vời!”

Tuy rằng đã gần đến canh ba, trên buổi tiệc vẫn còn đầy trân vị hảo tửu linh đình. Dưới ánh nến chiếu rọi lên tầng tầng tơ lụa thêu hoa điểu lấp lánh lưu quang, mà ca cơ đang mềm mại đứng dậy kia như đóa mẫu đơn kiều diễm nhất, ôn nhu nhất trong hoa viên này.

Trung thư Thị lang Trọng Ninh mỉm cười đứng dậy, ý bảo thị nữ đem chung rượu ngon trước mặt đưa cho ca cơ, sau đó quay người hướng về chủ tọa của buổi tiệc, ý cười đầy mặt nói: “Tạ Thống lĩnh, nàng này nhũ danh Lục Yêu, chính là nghĩa nữ của tộc ta. Tuy rằng từ nhỏ tướng mạo thô lậu, tốt xấu cũng tập qua chút công phu vũ nhạc.”

Hắn nói xong liền ngừng, chỉ thấy thanh niên ngồi trên thủ tịch kia thản nhiên cười, tựa hồ thần sắc cũng không phải không vui, cảm thấy thả lỏng hơn: “Nàng luôn ngưỡng mộ Tạ Thống lĩnh niên thiếu anh danh, mới xung phong trình diễn tài nghệ trước mắt ngài. Nếu có thể lọt vào mắt ngài chút nào, ta liền tại đây quyết định, lệnh nàng dâng lên chén nữ nhi hồng đã ủ mười tám năm này – không biết ngài có chịu cho nàng chút thể diện hay không?”

Xung quanh mọi người vỗ tay cười vang, hiện trường nhất thời càng thêm náo nhiệt.

Thanh niên trẻ tuổi trên vị trí thủ tịch kia dường như cũng thấy thú vị, thản nhiên nói: “Nam Quốc có giai nhân, nhẹ nhàng Lục Yêu vũ … Khó mà gặp được!”

Thanh âm của y rất êm tai, trong hoàn cảnh náo nhiệt như vậy mà vẫn có thể xuyên thẳng đến lòng người.

Thần sắc Lục Yêu vừa chuyển, lại nghe y gọi “Ngẩng đầu lên!”

Lục Yêu chậm rãi ngẩng đầu.

Trong lòng nàng vốn nên có ngàn từ vạn chữ, nhưng trong nháy mắt đó cảm nghĩ đập thẳng vào mắt nhất chính là: hảo tuấn tú!.

Đại nội Thống lĩnh cấm vệ Tạ Vân ba đầu sáu tay, mặt mũi hung tợn trong lời đồn đãi, cùng với những gì mọi người thấy được hôm nay, là hoàn toàn trái ngược.

Y khoác một thân áo tím chỉ bạc, thắt lưng đeo đai ngọc, chân mang giày trắng. Mặc dù đang lười biếng dựa vào án, vẫn có thể nhìn ra eo thon, vai rộng, chân dài, cử chỉ phong độ nhẹ nhàng, không giống với những quan viên khác trong buổi tiệc.

Việc duy nhất giống như lời đồn đãi là y quả nhiên đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc điêu khắc tinh mỹ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Nhưng mà ngay cả như thế, sóng mũi tuyệt đẹp, môi mỏng mang ý cười ấm áp, cạnh mặt thon dài trắng nõn cũng khiến người khác đáy lòng không tự giác mà dâng lên vô hạn hảo cảm.

Trong lòng Lục Yêu hơi trầm xuống. Nàng tự biết mình đẹp đến đâu, vẻ đẹp đối với nàng như cây cung của tướng quân, như thanh kiếm trong tay vị đại hiệp, khiến cho mọi việc đều thuận lợi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nó là lợi khí nàng dùng để đạt được tất cả mục đích.

Nhưng tình thế trước mắt nàng liền không chắc kế hoạch mưu tính kỹ càng đêm nay có thực hiện trót lọt hay không.

Trong nháy mắt nhìn đến nụ cười kia, một cảm giác bất an không biết từ đâu ùa đến, quấn chặt trong trái tim nàng.

“Cô nương này quả nhiên là tuyệt sắc.”

Tạ Vân dường như không cảm thấy gì, còn quay đầu tán thưởng với Trọng Ninh một câu. Người này vội nói nào có, nào có, có thể lọt vào mắt Thống lĩnh là phúc khí của nha đầu kia. Hai người nói qua nói lại vài câu, Tạ Vân lại chuyển hướng sang Lục Yêu, lần này vẫy tay tùy ý gọi “…Lại đây!”

Hai chữ ngắn ngủi cũng không nghe ra được chút gì ám muội hay suồng sã, thậm chí cả một chút động tâm với nữ tử cũng không có. Nếu nghe cẩn thận, âm điệu còn thập phần tùy tiện.

Lục Yêu cắn môi, bưng ly rượu bước về phía trước. Trong phút chốc nội tâm quay cuồng vô số lần, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Từ thủy tạ đi đến bàn tiệc phải lên ba bậc thang. Bậc thang thứ nhất nàng bước lên bị vấp, áo lụa trên người nguyên bản đã mỏng như cánh ve tuột xuống, lộ ra phần lớn da thịt tuyết trắng từ cổ đến vai. Bậc thứ hai trâm vấn tóc nàng lay động, mái tóc đen như mây tung bay, dưới ánh nến cả người như toả sáng. Bậc thứ ba đứng trước mặt Tạ Vân, giữa tiếng vang tán thưởng lẫn hâm mộ từ các tân khách, nàng cúi người thật sâu, chiếc váy xanh thêu chỉ vàng càng làm nổi bật làn da trắng lung linh như tuyết.

Ánh mắt nàng nhìn Tạ Vân, vừa có vẻ quyến rũ, khiêu khích lại táo bạo:

“Nô gia ngưỡng mộ đại nhân đã lâu, hôm nay được gặp, thật là tam sinh hữu hạnh. Thỉnh đại nhân vui lòng đón nhận, uống cạn chén này của nô gia!”

Đôi mắt sau mặt nạ của Tạ Vân tựa hồ thật hứng thú mà nhìn nàng chằm chằm. Một lúc sau, khóe môi xinh đẹp kia nhấc lên, làm ý cười thêm sâu sắc.

Y vươn tay tiếp nhận chén rượu bằng ngọc dạ quang – Bàn tay y thon gầy mà lại trắng nõn, khớp xương vì luyện võ mà nổi lên, tuy nhiên lại không làm giảm đi hình dáng tao nhã xinh đẹp. Bàn tay đó đồng thời cũng phi thường nho nhã lễ độ, động tác nhận chén rượu từ bàn tay như ngọc của nàng thư hoãn thả lỏng, đầu ngón tay lại không chạm đến nửa điểm da thịt nào của nàng.

Đôi tay duyên dáng trẻ trung kia, làm thế nào cũng không nhìn ra được liên hệ gì với danh xưng “lúc tỉnh cầm kiếm giết người, khi say nằm gối lên đùi mỹ nhân” của y.

“Nữ nhi hồng” Tạ Vân tỉ mỉ ngắm màu rượu trong suốt trong chiếc chén ngọc dạ quang kia, một lúc lâu cũng không hề có ý tứ muốn uống vào. Y dường như không chú ý tới phía dưới vẻ mặt Trọng Ninh và Lục Yêu hơi thay đổi, đột nhiên nghiêng đầu phân phó thủ hạ phía sau “Mang ngân châm đến.”

Lục Yêu vẻ mặt kịch biến.

Ánh mắt nàng lướt đến Trọng Ninh, chỉ thấy hắn gật đầu một cái thật khẽ khó có thể nhận ra…

Việc đến nước này đã không còn cách nào khác, đành phải hiển lộ ý đồ thật sự.

Trái tim Lục Yêu đập mạnh một nhịp, nàng rút ra đoản chủy từ trong lòng, lớn tiếng quát “Nạp mạng đi!”

Biến cố phát sinh trong giây lát, lời chưa nói hết, ánh đao đã tiến thẳng đến ngực, theo ngọn gió lướt qua còn thấy được màu u lam kịch độc!

Một khắc kia không ai kịp phản ứng, ngay cả thủ hạ phía sau Tạ Vân cũng không kịp có động tác gì. Giây phút chỉ mành treo chuông, mũi đao đã đâm đến vạt áo, chỉ thêm nửa phần là dễ dàng đâm vào cơ thể – nhưng đúng lúc này, tất cả như đọng lại.

Ba ngón tay Tạ Vân nắm lấy cổ tay như ngọc của Lục Yêu, nhìn qua thủ pháp nhẹ nhàng như thế, dường như ngay cả một chút lực đều không dùng đến.

Ngay sau đó, Lục Yêu chỉ cảm thấy nội lực của đối phương như núi lửa bộc phát bao trùm cả đất trời, trong đầu nàng liền nổ bùng một tiếng, đột nhiên máu tươi phun ra khỏi miệng, thân thể bay cao văng xa hơn một trượng!

Loảng xoảng!

Lục Yêu rầm rầm ngã xuống, đụng phải vô số đồ vật, bàn ghế bát đũa nhất thời văng tung tóe!

“Làm sao thế? Làm sao thế?” “Thích khách!” “A, người đâu, người đâu?!”

Khắp nơi tân khách hoảng hốt, Trọng Ninh nhanh chóng cắn răng, quyết định thật nhanh, chỉ vào Lục Yêu hét lớn “Là nàng ta ra tay đả thương người! Người đâu! Bắt nàng lại!”

Gia đinh sớm đã có chuẩn bị lúc này từ hai bên tràn ra, mỗi người cầm một thanh gậy gỗ, ùa về phía Lục Yêu. Việc này thấy rõ là ý đồ muốn giết người diệt khẩu, nhưng trong lúc hỗn loạn không ai có thể phát hiện hay ngăn cản. Vừa lúc gia đinh xông vào định giơ cao gậy gỗ đánh xuống; Trên vị trí thủ tịch, Tạ Vân tùy tiện ném đi chén rượu độc bằng bạch ngọc dạ quang – động tác không nhanh không chậm xốc chiếc áo choàng trắng trên người thuận tay ném tới.

Tiếng áo choàng rít gió, lướt qua mọi người, kình lực cực kì mạnh mẽ bá đạo, người bị đụng trúng không ai không bị đẩy lùi về phía sau, gậy gỗ trên tay mấy tên gia đinh đứng trước đều bị hất văng xuống đất.

Sau đó tấm áo choàng rơi xuống, dừng ngay trên người Lục Yêu đang ngã sóng xoài trên mặt đất chật vật bất kham, vừa lúc che đi y phục rách rưới trên thân thể nàng.

Khuôn viên trong nháy mắt trở thành tĩnh lặng. Bỗng nghe thấy thủ hạ đứng sau Tạ Vân rút đao khỏi vỏ, gầm lên: “Người đâu!”

Xung quanh thủy tạ tiếng bước chân dồn dập, chợt cửa sổ bốn phía bị phá tung ra, mười mấy thị vệ đao thương cẩn mật, trong chớp mắt đã đem buổi tiệc vây chặt như nêm cối.

Những người có mặt tại bữa tiệc quá sợ hãi. Có người nhát gan thậm chí chân mềm nhũn liền quỳ thụp xuống. Trọng Ninh biết đại thế đã mất, nhưng hắn không hổ là nhân vật trung kiên trong Thái tử đảng, vẫn còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định: “Bình tĩnh! Bình tĩnh một chút chớ nóng! Tạ Thống lĩnh vô sự chứ? Mau mau mang khách quý đỡ xuống nghỉ tạm, đem nàng kia bắt lại …”

Tạ Vân lại cười cười ngắt lời hắn: “Trọng đại nhân đừng vội.”

Y đứng lên từ phía sau án, nhìn xuống bữa tiệc. Giữa ánh mắt trừng trừng của mọi người mà bước xuống bậc thềm, đứng trước người Lục Yêu.

Không khí khắp hiện trường như bị nén chặt, chỉ còn tiếng thở dồn dập kích động liên tiếp. Bỗng nghe Tạ Vân từ phía trên hỏi: “Ngươi vì sao phải giết ta?”

Lục Yêu đứt quãng ho ra một ngụm máu, ôm hận nói: “Muốn giết ngươi cần phải lí do gì chứ? Ta hận nhất là loại người vô sỉ khi dễ kẻ yếu như ngươi …”

Tạ Vân lạnh nhạt nói: “Nói dối.”

Giọng điệu khinh thường trong tiếng nói kia như cương châm đâm thẳng vào lòng nàng.

“Ngươi …” Mười ngón tay Lục Yêu xiết chặt, oán hận cào trên mặt đất. Một lúc lâu sau nhịn không được hét ầm lên: “Gian thần như ngươi còn dám hỏi vì sao? Võ Hậu cầm quyền như gà mái gáy sớm (*), chính là có bậc gian thần như ngươi vẽ đường cho hươu chạy, trên triều chính hãm hại biết bao nhiêu trung lương! Cả nhà ta nguyên bản trung liệt…”

[(*) tẫn kê tư thần: nghĩa là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay, đảo lộn luân thường, câu này là câu mắng Võ Tắc Thiên lộng hành thời xưa]

Chuyện này căn bản đã rõ ràng.

Tạ Vân bước ra ngoài, không thèm quay đầu lại dặn dò: “Đem nàng mang đi thẩm vấn cho ra đồng đảng, cẩn thận không cho nàng tự sát. Phong tỏa Trung thư phủ, không cho bất luận kẻ nào ra vào, đợi ngày mai ta bẩm báo lên Hoàng hậu, tiếp tục điều tra!”

Đám thị vệ đứng sau đồng thời hô: “Dạ!”

Trọng Ninh rốt cuộc chống đỡ không nổi, run lẩy bẩy tê liệt ngã xuống đất, trong nháy mắt nhìn như già đi cả chục tuổi, một chữ cũng không nói nên lời.

Tạ Vân nhanh chóng xuất phủ. Ngoài cửa đèn đuốc sáng trưng, cả tòa phủ đệ sớm đã bị đại nội thiết vệ nghiêm ngặt vây kín xung quanh. Vài tên thị vệ tâm phúc canh giữ sau xe, thấy y đi ra, một tên trong đám lập tức đem hộp gấm trong tay dâng lên: “Thống lĩnh, lấy được rồi!”

Hộp gấm kia lớn cỡ lòng bàn tay, thêu chỉ bạc mười phần tinh xảo, bên góc thêu một chữ “Lưu” thật nhỏ – là loại ấn kí mà những đại gia tộc đặt trên đồ gia bảo. Tạ Vân mở ra liếc nhìn, chỉ thấy bên trong là một đóa hoa kỳ lạ, thân trắng nõn. Nắp hộp vừa mở đã toả ra mùi hương lạ lùng thấm tận ruột gan.

Thị vệ thấp giọng nói: “Loại hoa này được xưng có thể giải trăm loại độc, sau khi hái xuống có rất nhiều công dụng kỳ diệu. Lưu gia giấu nó trong mật thất, ta cùng vài huynh đệ ẩn mình lấy được …”

Tạ Vân đưa tay khiến hắn im tiếng, lập tức thu hộp gấm vào tay, không nói một lời mà bước vào trong xe ngựa.

Lúc này đã quá canh ba, Trường An thành từ lâu đã cấm đi lại vào ban đêm, ngay cả trên phố lớn cũng không một người qua lại. Các gia hộ đóng kín cửa, mọi âm thanh đều im bặt, chỉ còn bóng trăng rằm chiếu lên tảng đá bên đường, phản xạ ánh sáng lạnh lẽo.

Thị vệ ngoài xe kia tên Mã Hâm nói: “Hồi thống lĩnh, đã qua phố chính. Phía trước là Từ Ân tự.”

Từ Ân tự.

Tạ Vân vén màn xe lên, theo thói quen thoáng nhìn ra ngoài.

Đột nhiên động tác của y dừng lại.

Phía trước là Đại môn của Từ Ân tự nguy nga sừng sững, dưới màn đêm vẫn thấy được cột trụ chạm trổ sơn màu đỏ, có bảy bậc thang hướng xuống đường cái rộng rãi. Dưới bậc thang nguyên bản có một tăng nhân hắc y đang ngồi, chắc là vì thấy có xe ngựa đang đi tới, liền đứng dậy định bước vào trong sơn môn.

Trong nháy mắt đó, tia nhìn của hai người gặp nhau.

Gương mặt anh tuấn của Đan Siêu hiện ra nét kinh ngạc – mà Tạ Vân hạ ánh mắt, đầu ngón tay buông tấm màn rơi xuống.

Xe ngựa tiếp tục lóc cóc chạy về phía trước. Song lần này chưa đi được mấy bước liền đột nhiên dừng lại. Chỉ nghe tiếng bước chân xao động, dường như truyền đến tiếng tranh chấp ồn ào. Một lát sau lại vang lên tiếng mắng lớn đầy vẻ tức giận của xa phu: “Kẻ nào! Nửa đêm sao lại cản đường, còn không nhanh chóng lui ra?!”

Tiếng ngựa hí xé vỡ màn đêm, bên ngoài có người tranh chấp mấy tiếng. Sau đó tiếng chân thị vệ ngoài cửa sổ nhanh chóng đến gần. Mã Hâm đứng ngoài thùng xe, dán sau màn xe thấp giọng nói: “Thống lĩnh, phía trước có một tăng nhân mang theo kiếm đột nhiên chặn đầu ngựa, phải làm thế nào?”

… Hắn không nghe thấy được, là một hơi thở hắt ra của Tạ Vân. Thanh âm kia quá nhẹ, dường như không ai nghe thấy, vừa ra khỏi miệng liền tiêu tán trong đêm khuya tĩnh lặng của đường phố Trường An.

Tiếng vang ngoài thùng xe tạm dừng, không phải vì tình huống được giải quyết, mà vì hai bên tiến vào tình trạng giằng co càng thêm ác liệt cổ quái, thậm chí ở bên trong thùng xe cũng có thể cảm nhận được không khí căng thẳng – Tạ Vân nhìn bóng đen nhảy nhót do ánh đuốc hắt ra, chợt nghe trước xe ngựa vang lên một giọng nam nhân rõ ràng từng chữ, tuấn lãng trầm ổn: “Tiểu tăng pháp danh Đan Siêu, đêm khuya vô tình gặp được các hạ, hoảng hốt thấy gương mặt quen thuộc giống cố nhân. Gặp nhau tức là hữu duyên, không biết các hạ có thể vui lòng xuống xe một lát?”

Lời này nói ra thật sự quá to gan. Vài đại nội thị vệ nhất thời tức giận ra mặt. Mã Hâm vừa muốn mắng gã thầy chùa không biết sống chết này cút đi, bỗng nghe trong xe truyền đến thanh âm thản nhiên của Tạ Vân: “Đan Siêu …”

Hai chữ nói ra, sắc mặt thị vệ xung quanh biến thành nghiêm nghị, ngay cả Đan Siêu đang đứng giữa đường lớn cách đó không xa cũng rùng mình trong lòng.

“Ta là mệnh quan đi trên đường; Phàm là ai gặp đến quan viên trên ngũ phẩm nhất định phải tránh đường, nếu không là trọng tội.”

Tạ Vân nhìn cửa xe đóng kín trước mặt, trong ngữ điệu mang theo ý cười cực kì bình thản thậm chí là ôn nhu: “… Hòa thượng, ngươi cũng không biết ta là ai, vậy mà dám nói cùng ta hữu duyên?”

——————————

Lời mỗ:

1- Vẫn như cũ, là mỗ sơ học, nếu có gì sai sót, thỉnh chư quân chỉ điểm.

2- Những chỗ [] là mỗ chú thích hoặc lời lảm nhảm tự sướng của mỗ. Chư quân thích thì đọc, không thì cứ bỏ qua.

3- Một chương này dài bằng 2 chương Đoạ Tiên, mỗ làm theo sở thích, đã đào hố chắc chắn sẽ lấp, thỉnh chư quân kiên nhẫn. Mỗ đảm bảo không thua kém Đoạ tiên chút nào! Mỗ xin đa tạ!