Thánh Kiếm Đoạt Hồn

Chương 1: Trộm thây trong cổ quan tài

Độc Long Cương, một ngọn núi thấp nhưng rộng lớn, một trong những thắng cảnh nổi danh vùng tây bắc Kim Lăng.

Chênh chếch về phía đông, một ngôi chùa cổ dựng lên từ thời đại lục triều không rực rỡ trang hoàng nhưng sừng sững choán cả một vùng rừng núi thâm u, khí thế cực kỳ hùng vỹ:

Linh Cốc Tự.

Vầng trăng giữa tháng ngời ngời trải bạc lên đầu cây, ánh sáng xuyên qua cành lá, lỗ chỗ từng góc núi.

Rẹt!

Y như chim đêm vỗ cánh, một bóng đen vượt ngược lên triền núi, chúi xuống thung lũng như một con ó xớt mồi.

Bóng đen đáp nhẹ xuống mé sau chùa, và vầng trăng sáng thấp thoáng cho thấy đó là một tên đại hán trạc trên dưới ba mươi vai hùm lưng gấu.

Hắn đu mình trên cành cao đưa mắt quan sát bốn bên và vút thẳng vào chùa.

Giữa đại điện của ngôi chùa cổ, một chiếc quan tài màu sơn còn ươm bóng, bên dưới leo lét ánh đèn dầu lạc theo làn gió đông lúc tỏ lúc mờ.

Gã đại hán nhè nhẹ bước vào nhìn lên linh vị:

“Kim Lăng Hiển Khảo Thượng Phong Phủ Quân Chi Linh Vị”.

Gã đại hán vùng thụp xuống lạy luôn bốn lạy, miệng khấn lầm thầm:

– Được tin quá trễ, không được hiếu phục ân công, vãn bối là Quản Thiên Phát xin khấu đầu thống khấp!

Lạy thêm bốn lạy nữa, gã đại hán có tên Quản Thiên Phát ngửng lên rưng rưng nước mắt:

– Sinh tiền, ân công đã thi ấn bố đức, chính mẹ con vãn bối cũng chưa kịp đáp đền thì ân công đã sớm cỡi hạc quy tiên...

Soạt!

Một tiếng động thật nhỏ, kế tiếp là những bước chân thật nhẹ tiến vào đại điện, và bằng vào kinh nghiệm giang hồ, với bản năng ứng biến, Quản Thiên Phát nhún mình phóng lên chiếc xà ngang cao hơn ba trượng, nằm mọp xuống nín hơi quan sát...

Vừa ẩn mình xong, dưới mắt Quản Thiên Phát đã có bốn bóng đen thoáng vào đại điện, toàn thân họ phủ áo choàng đen kịt, đầu mặt họ cũng được phủ kín bằng cái chóp vải đen trông như bốn con quỷ hiện hình.

Điều lạ lùng là họ chỉ tiến vào và đứng sững trước đại điện chứ không đến gần cỗ quan tài và dáng cách của họ thật trang nghiêm. Với dáng cách ấy đã cho Quản Thiên Phát biết ngay họ đang chờ người khác.

Đúng như điều dự đoán, một bóng đen nữa hiện ra, cũng may cho họ Quản, nếu bóng đen sau này đến trước nhất định sẽ bắt gặp hắn vì chính hắn đang chú ý mà bóng đen ấy đến hắn không hề hay biết, cho đến khi nhìn xuống thì bóng đen ấy đã đứng sững như thiên thần.

So với bốn bóng đen trước, bóng đen sau có phần cao lớn hơn nhiều và càng với phục sức đó, kẻ mới tới cũng trùm vải đen kín mít từ đầu đến chân.

Chỉ có đôi mắt hắn là chiếu rõ và chính đôi mắt ấy làm cho Quản Thiên Phát phải rùng mình.

Tia mắt ngời ngời như ánh sao đêm quét một lượt qua khắp chỗ và bóng đen cao lớn cất giọng trầm trầm:

– Đã chuẩn bị xong chưa?

Bốn bóng đen đến trước rập lên một lượt:

– Bẩm lệnh chủ đã sẵn sàng rồi ạ.

Quản Thiên Phát giật mình, sao lại là “Lệnh chủ”?

Họ thuộc về tổ chức nào?

Bằng vào trang phục của họ. Quản Thiên Phát soát lại Hắc, Bạch giang hồ trong ký ức nhưng hắn không hề nghe thấy....

Hắc Y Lệnh Chủ chớp đôi mắt ngời ngời:

– Đã xong rồi hãy ra tay!

Bốn tên thuộc hạ gập mình và tiến thẳng vào cỗ quan tài....

Bây giờ thì Quản Thiên Phát mới thật sự giật mình, bây giờ thì hắn mới thấy binh khí trong tay họ.

Nói binh khí thì không đúng nói nếu binh khí thì họ Quản cũng không đến nỗi giật mình, trong tay của mấy tên áo đen toàn là những xà beng, những dùi....

Máu trong người của Quản Thiên Phát vụt như sôi, nhìn vào những vật dụng ấy hắn đoán ngay ý đồ của ho.....

Thuở sinh tiền chẳng những không làm chuyện ác mà lại còn vì kẻ thiện lương mà diệt trừ kẻ ác, ân công có thù oán gì mà những tên này lại làm chuyện cướp thây?

Chuyện quật mồ hủy thây không phải là không có trong giang hồ, nhưng theo Quản Thiên Phát hành động đó chỉ dành cho kẻ tà ma ác đạo. Ân công của hắn, Giang Thượng Phong là lão anh hùng hiệp danh vang dội đại giang nam bắc không ai không biết, không ai không nghe, bọn này dám làm chuyện đại nghịch như thế thì quả chúng là bọn vô luân...

Đối với một người mà Quản Thiên Phát đã mang ân nặng bằng non, đối với một người đáng kính trọng như thế, hắn không thể làm ngơ để cho bọn chúng tự tung tự tác...

Chúng đã ra tay, tiếng khua của những chiếc đục như đinh đóng vào đầu, Quản Thiên Phát nghiến răng nhổm mình lên...

Nhưng một ý nghĩ thoáng qua, hắn lại nằm thụp xuống...

Hắn một mình, trong khi bọn áo đen có đến năm người, năm người hiện diện chứ còn lực lượng mai phục chung quanh chưa tính tới....

Vì ân nhân mà chết, Quản Thiên Phát không tiếc thân mình, nhưng mối hận thù này lấy ai báo oán?

Hắn chết là những tay đại ác này sẽ thong dong, bọn chúng đã đề phòng bao mặt, nghĩa là bọn chúng làm chuyện âm thầm ném đá dấu tay, nếu có bắt được chúng là chuyện nên làm bằng không phải sống để giữ gìn chứng tích...

Quản Thiên Phát cắn răng nằm mọp xuống mà nước mắt trào ra....

Tiếng đục khua rộn lên và nắp quan tài đổ xuống. Quản Thiên Phát suýt chút nữa đã kêu lên, trong khi bốn tên áo đen buông đục há hốc mồm...

Thật lâu một tên trong bọn cất giọng run run:

– Bẩm lệnh chủ...

Hắc Y Lệnh Chủ hất hàm:

– Khiêng xác ra.

Tên thuộc hạ áo đen lại run run:

– Hồi bẩm lệnh chủ, trong cỗ quan tài.... không có thây....

Sự rúng động làm cho chiếc áo choàng đen động đậy, Hắc Y Lệnh Chủ quắc mắt:

– Ngươi nói gì?

Hỏi để mà hỏi chứ câu hỏi chưa dứt thì Hắc Y Lệnh Chủ đã lướt tới sát cỗ áo quan...

Tia mắt như điện của hắn chiếu thẳng vào cỗ quan tài....

Chiếc quan tài trống rỗng!

Hắc Y Lệnh Chủ nghiến răng:

– Chính mắt ta thấy rõ ràng...

Hắn vụt như hớt hải:

– Đặt nắp quan tài lên đóng lại!

Bốn tên áo đen vừa đóng nắp quan tài xong thì Hắc Y Lệnh Chủ trầm giọng:

– Đi!

Họ tới như bóng ma và rút đi như quỷ ảnh, chỉ thoáng cái tất cả đều mất hẳn về xa....

Quản Thiên Phát thở phào như vừa bỏ xong khối đá nghìn cân, hắn buông mình xuống cẩn thận nhìn quanh bốn phía.

Nhiều ý nghĩ dồn dập trong đầu hắn:

– Thi thể ân công không có trong quan tài, phải chăng vì tránh kẻ thù nên người giả chết?

– Hay là sau khi chết rồi vì biết trước chuyện sẽ xảy ra nên dặn người dời di thể?

Trong võ lâm hiện tại, Đông Hứa, Nam Giang, Tây Tần và Bắc Lý là bốn nhà rạng danh trong thiên hạ, nhất là nhà họ Giang ở Kim Lăng với “Hồi Long Bát Kiếm” là vang dội hơn cả suốt đại giang nam bắc.

Lão anh hùng Giang Thượng Phong, một bậc danh hiệp đã ra ân cho hầu hết võ lâm đồng đạo, đáng lý ông ta không thể có chuyện vì tránh thù nên giả chết.

Đã không thể vì tránh thù mà giả chết thì lại càng không vì sợ cừu nhân hủy hoại đến nỗi phải cho người dấu thi thể...

Và điều làm cho Quản Thiên Phát lạ lùng hơn hết là đã bao nhiêu năm xuôi ngược giang hồ, hắn chưa từng nghe có nhân vật nào như tên Hắc Y Lệnh Chủ. Nội hai tiếng “Lệnh chủ” không thôi cũng đã quá lạ tai. Và khi thấy quan tài trống không, hắn đã hớt hải thốt lên:

“Chính mắt ta thấy rõ ràng...” những tiếng sau cùng hắn định nói gì?

Nhất định chỉ là một trong hai câu:

Chính mắt ta thấy rõ ràng hắn đã chết.

Chính mắt ta thấy rõ ràng đã liệm thây vào cỗ quan tài.

Nếu thấy chết thì có thể ở ngoài nhìn vào, còn nếu thấy liệm thây thì phải là người trong Giang phủ, mà phải là thân thích.

Bao nhiêu ý nghĩ dồn dập, sau cùng Quản Thiên Phát nhận ra rằng chuyện trộm thây này nhất định phải có lão liên quan đến cái chết của lão ân công, mà đã mang ân nặng đối với người, hắn thấy không thể làm ngơ được, hắn phải đến Kim Lăng.

o O o Kim Lăng Giang phủ được liệt vào hàng tứ đại thế gia trong chốn võ lâm, bất cứ nơi nào, nói đến “Nam Giang” là không một ai không biết.

Hai tiếng “Nam Giang” đúng ra là do tiếng “Nam Kinh Giang Gia” mà có, về sau có Đông Ngô Hứa Gia, Giang Tây Tần Gia và Hà Bắc Lý Gia cùng nhau kế tiếp nổi lên vì thế thiên hạ mới gọi tắt là Đông Hứa, Nam Giang, Tây Tần và Bắc Lý.

Tự nhiên những nhà đó đều có danh vọng lớn trong võ lâm mà giang hồ hào kiệt đều có nhiều liên hệ.

Giang phủ tọa lạc ở Ô Hạng, nó là một cái ngõ hẹp và vì Giang phủ ở đây gần như chiếm cả một vùng rộng lớn, nên có một lại gọi là “Ngõ Giang Gia”.

Từ thuở nhỏ, Quản Thiên Phát đã sống lâu ở nơi đây, hai mẹ con hắn sống nhờ sức lao động của chính mình. Tự nhiên là vất vả, có nhiều lúc hai mẹ con chỉ ăn khoai bắp trừ cơm và cũng chính những lúc khốn khó đó, hai mẹ con hắn chịu ơn Giang gia nhiều nhất.

Sau ngày mẹ qua đời, nhờ Giang Thượng Phong chiếu cố, viết thư ân cần giới thiệu Quản Thiên Phát được “Kim Xí Điêu” Quách Thế Phần, người tổng tiêu đầu của Hoài Dương Tiêu Cục mà cũng là chưởng môn nhân của Hoài Dương phái thu làm môn hạ.

Bắt đầu từ đó sau mấy năm khổ luyện, Quản Thiên Phát được ghi danh trong giới giang hồ.

Mười lăm năm nay, chẳng những Quản Thiên Phát nên danh mà lại còn được vị chưởng môn phái Hoài Dương thương yêu tin cẩn hắn đã trở thành cánh tay đắc lực cho Hoài Dương tiêu cục.

Bây giờ, sau mười mấy năm xa cách, trở lại nơi chôn nhau cắt rốn, Quản Thiên Phát bước đi mà lòng cảm thấy lâng lâng...

Bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, bao nhiêu ân nghĩa quằn vai đã khiến cho bước chân của Quản Thiên Phát càng thêm hối hả nhưng khi đứng trước hai cánh cửa ngỏ to lớn im lìm của Giang gia lòng hắn chợt dâng lên cảm xúc u hoài....

Vòng tường cao rộng, những gian nhà san sát trong kia đâu có phải lạ gì với hắn, hắn đã từng ra vào tự do với lòng thương yêu của Giang lão anh hùng, hắn đã từng đùa giỡn với hai người con trai của Giang gia mà trong thâm tâm hắn xem như ruột thịt, bây giờ đây bỗng thấy xa xăm...

Thời gian đã như lớp bụi dày phủ kín, Quản Thiên Phát bùi ngùi khi nghĩ rằng lát nữa đây mình sẽ đối diện với bộ mặt lạ như chưa từng quen biết.

Sau ba tiếng gõ nhẹ vào khung cửa của Giang phủ, cánh cửa từ từ hé mở và một gã đại hán áo xanh bước ra vòng tay nghiêm giọng:

– Dám hỏi tôn giá tìm ai?

Quản Thiên Phát vòng tay cười đáp lễ:

– Tại hạ là Quản Thiên Phát ở Hoài Dương tiêu cục muốn cầu kiến đại công tử, xin phiền lão huynh truyền báo dùm cho.

Gã đại hán áo xanh vẫn giọng nghiêm nghiêm:

– Quản tiêu đầu thật không may vì đại công tử đã vắng nhà.

Quản Thiên Phát lại vòng tay lần nữa:

– Thế nhị công tử có ở nhà đấy chứ? Tại hạ xin ra mắt nhị công tử cũng được.

Gã đại hán áo xanh do dự một giây cười nói:

– Xin Quản tiêu đầu thông cảm, nhị công tử vì không được khỏe trong mình nên không thể tiếp bất cứ một ai.

Quản Thiên Phát sững sờ và vội nói:

– Thật tình tại hạ có chuyện quá quan hệ mà đại công tử lại không có ở nhà, vậy xin lão huynh thông báo dùm một tiếng xem nhị công tử có cho diện kiến hay không?

Gã đại hán áo xanh lắc đầu:

– Chuyện này thật tình tại hạ không dám tự chuyên, vì nhị công tử của chúng tôi từ lâu rồi không tiếp khách...

Thấy hắn có vẻ cương quyết, Quản Thiên Phát vội nói mau:

– Đã thế xin lão huynh cho tại hạ gặp lão quản gia cũng được.

Tên đại hán áo xanh gật đầu:

– Xin Quản tiêu đầu đợi cho một chút để tại hạ vào vào thưa lại lão quản gia.

Hắn khẽ vòng tay và đi nhanh vào cửa.

Quản Thiên Phát đứng chờ đợi trong lòng cảm thấy không yên, hắn mường tượng Giang gia đã có nhiều chuyển biến, hắn chỉ thấy bằng trực giác chứ không có gì làm rõ rằng...

Qua một lúc khá lâu gã đại hán áo xanh đưa ra một người cao ốm, mắt to mày rậm, mũi quắp như mỏ chim ưng, nhìn sắc diện thật âm trầm khó chịu....

Hắn vòng tay cười khách sáo:

– Đây là Quản tiêu đầu.... rất hân hạnh được nghe danh từ lâu, xin thỉnh vào trong dùng tạm chén trà...

Quản Thiên Phát lại thêm một lần sửng sốt...

Hắn cầu kiến lão quản gia, tức là cần xin gặp lão già Giang Phúc nhưng người này là ai?

Nhưng rồi hắn cũng vội vòng tay:

– Tại hạ chính là Quản Thiên Phát chẳng hay quý đại danh...

Gã đại hán áo xanh vội nói:

– Quản tiêu đầu, đây là Sở tổng quản của chúng tôi.

Phải chăng vì niên kỷ đã cao nên lão quản gia Giang Phúc đã nghỉ rồi?

Dù gì Quản Thiên Phát cũng vẫn thấy cần thủ lễ, hắn lại vòng tay:

– À... thì ra đây là Sở tổng quản, thật tại hạ vô cùng thất kính.

Người tổng quản họ Sở đáp lễ:

– Không dám, tại hạ tên Sở Như Phong...

Hắn nghiêm giọng trịnh trọng:

– Xin thỉnh Quản tiêu đầu vào trong uống trà.

Qua hai lớp cửa là vào đại sảnh, Sở Như Phong nghiêng mình mời khách và ngay khi đó đã có người mang đến khay trà.

Sở Như Phong nhìn Quản Thiên Phát mỉm cười:

– Tại hạ nghe nói Quản tiêu đầu có chuyện muốn gặp đại công tử, chẳng hay tại hạ có thể nghe chăng?

Đã có nhiều lịch lãm giang hồ, tự nhiên không khi nào Quản Thiên Phát đem chuyện như thế nói lại với một người chưa biết rõ, hắn chỉ cười cười:

– Tại hạ có việc ngang qua Kim Lăng, nghe nói đại lão gia quán thế nên định vào đây bái vị và không may đại công tử lại vắng nhà.

Sở Như Phong gật gật đầu:

– Vâng, vâng... Đại công tử vắng nhà, nhưng nếu Quản tiêu đầu có chuyện xin cứ bàn với tại hạ cũng thế thôi.

Tự nhiên, hắn đã là tổng quản thì hắn có quyền thay mặt chủ nhân để mà giải quyết khi chủ nhân vắng mặt.

Nhưng với Quản Thiên Phát, với chuyện trọng đại này thì đâu có thể như thế được, tự nhiên họ Quản phải lựa lời:

– Tại hạ muốn diện kiến nhị công tử, không biết Sở quản gia có giúp được cho chăng?

Ánh mắt họ Sở chớp ngời và hắn nói bằng một giọng hơi trầm:

– Nhị công tử không tiếp được, xin Quản tiêu đầu lượng thứ cho.

Quản Thiên Phát điềm đạm mỉm cười:

– Từ thuở nhỏ tại hạ đã nhờ ân đại lão gia chiếu cố nên thường tới lui trong quý phủ, chỉ có điều vì xa cách nên đã lâu không gặp nhị vị công tử chứ thật thì không phải người xa la.....

Sở Như Phong lại lật đật vòng tay:

– Tại hạ nhờ đại công tử thương mà gọi đến cho giúp việc và chỉ mới đến chưa được bao lâu.... xin Quản tiêu đầu lượng thứ.

Hắn ngưng một giây rồi lại cười như mơn trớn:

– Đã là người quen tại hạ cũng xin nói thật, nhị công tử vốn thể chất suy nhược nhất là sau khi đại nhân tạ thế, cựu bịnh lại tái phát trầm trọng, hiện đang tịnh dưỡng tại thư phòng, vì thế nên không thể tiếp một ai, tại hạ rất mong Quản tiêu đầu không hiểu lầm...

Quản Thiên Phát nói ngay:

– Sở tổng quản đã nói thật tình thì tại hạ đâu lại hiểu lầm cho được...

Hắn ngửng mặt lên nhìn thẳng vào mặt vị tổng quản gia họ Sở và buông câu hỏi gióng:

– Chẳng hay Phúc lão quản gia có ở nhà không nhỉ? Lâu quá tại hạ cũng muốn gặp mặt người.

Sở Như Phong cười:

– Phúc lão gia đã cùng đi với đại công tử, có lẽ một hoặc hai ngày sẽ về tới chứ chẳng lâu đâu.

Quản Thiên Phát cảm thấy thật là khó xử, Phúc tổng quản đã cùng đi với đại công tử, nhị công tử thì đau không tiếp khách, hắn không biết mình nên giải quyết chuyện này ra sao....

Thấy sắc đoán lòng, Sở Như Phong vội nói ngay:

– Đã là chỗ quen thân, vả lại từ xa đến đây một lần không phải dễ, chẳng hay Quản tiêu đầu ngụ Ở khách điếm nào tại hạ cho người đến mang hành lý?

Quản Thiên Phát đứng dậy vòng tay:

– Xin Sở tổng quản cứ cho tự nhiên, đại công tử một vài ngày trở về, vậy tại hạ cũng xin một đôi ngày trở lại vậy.

Sở Như Phong khoát tay cười lớn:

– Coi Quản tiêu đầu không phải người xa lạ kia mà... Đã là người thân thì đến Kim Lăng phải coi Giang gia là nhà của mình mới phải chứ? Huống chi, Quản huynh đã cùng với đại công tử xa cách nhau lâu, nếu Quản huynh bỏ đi như thế thì đại công tử sẽ khiển trách đệ không chu đáo đấy. Nhất là Quản huynh vì có chuyện mới đến đây mà?

Làm sao lại không thấy được lối nói của họ Sở, chính khi hắn vừa mở miệng thì Quản Thiên Phát đã thấy hậu ý của hắn rồi, hắn có lòng vòng cách mấy đi nữa cuối cùng vẫn lòi ra cái hỏi phăng câu chuyện cầu kiến của mình...

Qúa biết thâm ý đó nên Quản Thiên Phát chận ngang khi hắn chưa dứt tiếng:

– Vì đã quá lâu tại hạ không viếng được, nay đến đây ngoài việc vấn an nhị vị công tử và Phúc lão gia, còn thì thật cũng chẳng có việc chi hệ trọng.

Sở Như Phong cứ cười dồn tới:

– Bất luận có chuyện gấp hay không, Quản tiêu đầu cũng phải đợi đại công tử về đến rồi hẵng hay mà...

Sở Như Phong chưa nói hết thì chợt nghe bên trong có tiếng người con gái:

– Sở tổng quản.

Sở Như Phong quay đầu lại:

– Tử Quyên cô nương đó à? Có chuyện chi thế?

Quản Thiên Phát ngửng mặt lên thấy một cô gái ăn vận theo lối a hoàn, tay bưng một khay trà lách bình phong bước ra nghiêng mình:

– Nghe nói có Quản tiêu đầu đến nên nhị công tử xin mời người quá bước đến thư phòng.

Sở Như Phong cau mày:

– Có lẽ lại cái cô Tiểu Quyên nhiều chuyện rồi chứ gì? Đại công tử đã dặn với nhị công tử cần phải tịnh dưỡng, không nên làm kinh động đến người, chuyện này nhất định cái cô Tiểu Quyên nói đi nói lại....

Quản Thiên Phát biết thêm một chuyện nữa trong nhà này, hiện có hai cô tớ gái cùng một tên “Quyên”, nhưng một cô chữ đầu là “Tử”, tức là cô đang nói chuyện còn một cô nữa có chữ đầu là “Tiểu”...

Tử Quyên đáp lại câu nói của Sở Như Phong bằng một nụ cười thật đẹp:

– Nhị công tử tối ngày không ra khỏi cửa, ngồi một chỗ riết rồi cũng buồn... nay nghe có Quản tiêu đầu đến thì mừng lắm, vì thế mới sai tôi đến thỉnh.

Không biết làm sao hơn, Sở Như Phong đành cười nói với Quản Thiên Phát:

– Nhị công tử đã cho mời, vậy xin Quản huynh hãy quá bước đến thư phòng thăm người một chút, chỉ có điều.... xin Quản huynh biết cho người bịnh không thể nói chuyện nhiều.

Quản Thiên Phát gật đầu:

– Xin Sở tổng quản yên tâm, tại hạ sẽ nói vắn tắt.

Sở Như Phong đưa tay:

– Xin Quản huynh tự tiện.

Tử Quyên khẽ liếc Quản Thiên Phát:

– Tỳ nữ xin đi trước dẫn đường.

Vừa nói, vừa bưng khay trà quay trở vào trong...

Quản Thiên Phát đứng lên vòng tay giã từ họ Sở và bước nhanh theo hướng Tử Quyên.

Qua một đoạn hành lang, đi thẳng về dãy phòng chếch ở phía đông, lại xuyên qua một khung cửa vòng nguyệt là đến thư phòng.

Gian phòng thật là tinh khiết, cách trang trí vô cùng u nhã, những chậu lan hương thơm bát ngát.

Tử Quyên vén bức rèm châu và khẽ nghiêng mình:

– Xin mời Quản tiêu đầu.

Quản Thiên Phát bước vào thấy cách trang trí bên trong thật là đẹp mắt nhưng có hơi tối, mùi thơm của lan vẫn sực nức nhưng không khí buồn buồn...

Tử Quyên bước theo vào cười nói:

– Xin Quản tiêu đầu ngồi một chút, để tôi vào đỡ nhị công tử ra.

Nói dứt, cô ta quày quả vào trong.

Ngồi ngắm chung quanh, Quản Thiên Phát chợt có cảm giác đây là một cái nhà quyền quý thu hẹp lại, không có một chút hơi hám võ lâm, sinh trưởng trong một hoàn cảnh như thế này, nhị công tử họ Giang không bạc nhược làm sao được?...

Ngay lúc ấy chợt nghe bước chân nhè nhẹ đi ra, bức rèm được vén lên nhìn rõ một thanh niên tuấn tú, vóc người tầm thước da dẻ xanh xao, tay vịn một cô a hoàn mặc áo màu xanh.

Người thanh niên này khoảng trên dưới hai mươi tuổi, diện mạo khôi ngô mày tằm mắt phượng, chỉ có điều quá gầy với dáng dấp một bệnh nhân.

Quản Thiên Phát sững sờ đứng dậy:

– Tại hạ là Quản Thiên Phát xin tham kiến nhị công tử.

Nhị công tử Giang Hàn Thanh tươi cười:

– Xin mời Quản huynh ngồi, Phúc quản gia luôn nhắc tới Quản huynh...

Quản Thiên Phát nhìn Giang Hàn Thanh một chút rồi cười:

– Lúc tại hạ lìa xa Kim Lăng thì nhị công tử chưa đầy mười tuổi, sau này tại hạ có về thăm hai bận nhưng đều không có nhị công tử ở nhà, bây giờ nếu gặp ngoài đường chắc nhận không ra.

Giang Hàn Thanh nói:

– Từ nhỏ thân thể tôi vốn đã không khỏe mạnh như người thường, nên luôn nhờ bà ngoại chăm sóc, năm thì mười họa mới về nhà một bận, sau ngày ngoại tổ mẫu tôi khuất núi, tôi mới về hẳn ở đây.... Tôi có nghe Phúc lão gia nói Quản huynh đang ở Hoài Dương tiêu cục, không biết ở nơi ấy Quản huynh có được như ý không nhỉ?

Quản Thiên Phát khẽ vòng tay:

– Nhờ ân đại lão gia đề bạt giới thiệu đến Hoài Dương tiêu cục thấm thoắt đã mười lăm năm rồi, ân đức của đại lão gia chưa kịp báo đáp thì chợt nghe hung tin, nên tại hạ lật đật về Kim Lăng bái điếu.

Giang Hàn Thanh nói:

– Không dám, tiên phụ qua đời nay đã quá trăm ngày rồi đấy Quản huynh.

Cô a hoàn áo xanh nói nhỏ:

– Nhị công tử, sao công tử đứng hoài vậy hãy ngồi xuống và mới khách đi chứ.

Giang Hàn Thanh cười:

– Mừng quá, gặp được Quản huynh thật như bắt được vàng, cứ nghe Phúc lão gia nói hoài mà không biết làm sao tương hội.... Mừng đến quên cả việc ngồi. Xin mời Quản huynh!

Cô a hoàn áo xanh đỡ Giang Hàn Thanh lại ghế ngồi xuống, Quản Thiên Phát không đợi mời lần nữa nên cũng ngồi theo.

Giang Hàn Thanh nói:

– Tiểu Quyên mang trà ra.

Bây giờ thì Quản Thiên Phát biết mặt cả hai cô tớ gái tên “Quyên”.

Vì nhìn dáng điệu của Giang Hàn Thanh, hắn bắt đầu ngậm ngùi....

Thật không ngờ ân công uy chấn võ lâm mà nhị công tử lại suy nhược đến như thế ấy, hắn liên tưởng đến đại công tử Giang Bộ Thanh, không biết người này như thế nào? Hắn còn nhớ mang máng lúc nhỏ cả hai đều khỏe mạnh và đại công tử thì có vẻ cao lớn hơn nhiều....

Tiểu Quyên vào trong một chút mang khay trà ra mùi hoa bốc khói, nàng rót ra và nhoẻn miệng cười:

– Xin mời Quản tiêu đầu.

Kế tiếp nàng lại rót một chén cho Giang Hàn Thanh.

Giang Hàn Thanh tiếp lấy chén trà đưa lên miệng khẽ nhấp thật khoan thai và nói với Quản Thiên Phát:

– Lúc nãy Tiểu Quyên ra ngoài cổng nghe Quản huynh báo với Giang Bưu rằng có việc khẩn cấp muốn gặp tiểu đệ vậy xin Quản huynh cứ tự nhiên.

À thì ra Sở Như Phong gọi đúng chính Tiểu Quyên có mặt ngoài cổng và nàng lại nói với Giang Hàn Thanh và Quản Thiên Phát biết thêm gã đại hán áo xanh nói chuyện với mình ngoài cửa tên là Giang Bưu, gia nhân của Giang phủ.

Hắn nhìn Giang Hàn Thanh gật đầu:

– Vâng, hồi tối qua tại hạ đến Kim Lăng, có rẽ qua Linh Cốc Tự để bái điếu linh vị của ân công, chính nơi đây tại hạ biết được một chuyện quá quan trọng nên phải đến trình bày cùng nhị vị công tử.

Giang Hàn Thanh mỉm cười:

– Tiên phụ sinh tiền cũng thế mà bây giờ cũng thế, nếu Quản huynh có việc khẩn cấp thì xin cứ nói thẳng, miễn là không quá sức, anh em chúng tôi nguyện sẽ thỏa mãn Quản huynh.

Biết Giang Hàn Thanh hiểu lầm câu nói của mình nên Quản Thiên Phát vội nói:

– Tại hạ đã chịu ân trọng của ân công mà vẫn chưa có cơ hội đền đáp dám đâu lại còn làm phiền đến nhị vị công tử.

Cũng nhận ra mình đã hớ lời, Giang Hàn Thanh hỏi lại:

– Thế chẳng hay Quản huynh có chuyện chi cần nói?

Quản Thiên Phát nói:

– Hôm qua tại Linh Cốc Tự, tại hạ thấy một chuyện quá lạ lùng.

Giang Hàn Thanh điềm đạm:

– Chẳng hay tại Linh Cốc Tự Quản huynh đã thấy chuyện lạ chi?

Quản Thiên Phát bèn đem tất cả những chuyện mình đã chứng kiến tại chùa Linh Cốc Tự nhưng vừa nói tới bốn bóng đen đột nhập gần quan tài thì Giang Hàn Thanh đã rúng động mở tròn đôi mắt:

– Quân giặc nào dám cả gan khuấy động linh vị của cha tôi như thế?

Nhìn vào tia mắt giận dữ phát quang của Giang Hàn Thanh, Quản Thiên Phát giật mình...

Bằng vào nhãn quang đó, chứng tỏ nhị công tử là một kẻ võ công không phải tầm thường. Thế sao thể chất lại y như người bệnh lâu?

Phải chăng người này muốn giấu sở học của mình? Mà dấu như thế để làm chi?

Tia mắt của Giang Hàn Thanh một lúc lâu mới dịu lại và hắn hỏi:

– Quản huynh, rồi sau đó như thế nào?

Quản Thiên Phát nói:

– Trong lúc tại hạ đang bị kích động vì sự xuất hiện đột ngột của chừng người ấy thì tiếp theo một người nữa. Hắn... tạm gọi hắn là Hắc Y Lệnh Chủ, vì bọn thuộc hạ gọi y là “Lệnh chủ” trong khi hắn ăn vận toàn đen. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ bổ khai nắp quan tài.... Tại hạ nghĩ mình không phải là đối thủ của chúng cho nên dù có phẫn nộ cũng đành nhẫn nại, nhưng khi nhìn xuống. Lúc chúng cạy xong nắp quan tài thì... trong đó trống không!

Giang Hàn Thanh biến sắc:

– Quan tài không thi thể? Như vậy nghĩa là đã bị trộm trước rồi nhưng... nhưng kẻ đó là ai?...

Nước mắt bắt đầu ứa ra và Giang Hàn Thanh nói tiếp:

– Tiên phụ lúc sinh tiền, cho đến những kẻ cực kỳ tàn ác mà vẫn còn cho chúng cơ hội trùng lai, chẳng những không thích chuyện giết người mà còn thường thường dặn bảo anh em chúng tôi rằng trong giang hồ không một ai là kẻ thù của họ Giang ta cả...

Quản Thiên Phát nói:

– Nhị công tử nói rất đúng, có thể nói suốt cuộc đời của ân công chỉ bằng vào việc thiện lấy nhân nghĩa đối đãi người trong giang hồ không biết bao nhiêu người đã thọ ân trọng của ân công, tại hạ đi từ nam đến bắc, nơi đâu cũng đều nghe thiên hạ ca tụng ân đức của ân công. Vì thế tại hạ không làm sao đoán được hạng người nào đã muốn trộm di thể của người?

Tiểu Quyên xen vào:

– Nhị công tử, Giang Long, Giang Hổ đã chẳng được phái canh giữ quan tài sao?

Tại sao không nghe họ báo cáo những chuyện như thế?

Giang Hàn Thanh lắc đầu:

– Bằng vào sức của Giang Long, Giang Hổ thật ra chỉ chăm sóc quét tước mà thôi, chứ như có kẻ địch và nhất là họ đã chuẩn bị thì làm gì được họ? Cho dù họ không làm hại nhưng Giang Long, Giang Hổ cũng không làm sao phát giác ra họ đâu.

Quản Thiên Phát gục gật đầu....

Vị nhị công tử này tuy thể chất không được an khang, nhưng kinh nghiệm giang hồ, phân tích sự việc thật vô cùng hữu lý...

Suy nghĩ một giây, Giang Hàn Thanh quay lại hỏi:

– Quản huynh thường đi lại giang hồ có thấy bang hội nào như bọn áo đen ấy không nhỉ?

Quản Thiên Phát nói:

– Hắc đạo giang hồ thường dùng áo dạ hành màu đen nhưng cách ăn vận trùm kín từ đầu đến chân như thế thì tại hạ chưa bao giờ gặp, nhất là hai chữ “Lệnh chủ” tại hạ cũng mới nghe lần thứ nhất.

Giang Hàn Thanh trầm ngâm hỏi tiếp:

– Ngoài việc nhận ra vóc dáng tầm thước của tên Hắc Y Lệnh Chủ, Quản huynh chắc cũng nghe được nghe giọng nói của hắn chứ?

Quản Thiên Phát gật đầu:

– Nếu gặp và nghe giọng nói thì nhất định tại hạ sẽ nhận ra không khó.

Giang Hàn Thanh thở ra:

– Di thể của tiên phụ bị ai trộm thì chưa biết, trước mắt bây giờ chỉ có thể phăng theo bọn “Hắc y” và cứ như thế thì chắc phải nhờ đến Quản huynh lượng tình hỗ trợ mới mong được thành công.

Quản Thiên Phát nói:

– Nhị công tử đã nặng lời, bản thân tại hạ còn nặng quằn ân nghĩa của ân công.

Nếu vì ân công mà cần đến sức mọn của tại hạ thì tại hạ chẳng những không chối từ mà lại còn coi đó là một nghĩa vụ.

Hai người đang nói chuyện chợt nghe bên ngoài có bước chân gấp rút và có tiếng kêu hớt hải:

– Nhị công tử... nhị công tử...

Tiểu Quyên lật đật bước lại vén rèm trầm giọng:

– Ai? Làm chi mà kinh động thế?

Tiếng bên ngoài vừa thở vừa nói:

– Tiểu Quyên cô nương, mau bẩm cáo với nhị công tử rằng đại công tử bị thương vừa về tới....

Tiểu Quyên giật mình:

– Sao? Đại công tử... bị thương?

Vừa thoáng nghe Giang Hàn Thanh tái mặt:

– Tiểu Quyên gọi Giang Thành vào cho ta hỏi.

Giang Thành bước vào gạt mồ hôi trán:

– Nhị công tử...

Giang Hàn Thanh chặn hỏi:

– Đại ca ta làm sao?

Giang Thành cúi mặt lau mồ hôi:

– Sở tổng quản bảo tôi vào báo với nhị công tử... đại công tử bị phục kích dọc đường, Phúc lão gia đã chết!

Giang Hàn Thanh run bắn tay chân:

– Sở tổng quản nghe ai nói lại?

Giang Thành đáp:

– Điều đó thuộc hạ không rõ, Sở tổng quản sai thuộc hạ vào bẩm cáo với nhị công tử, hiện tại đại công tử ở nơi đại sảnh.

Giang Hàn Thanh đứng dậy:

– Quản huynh, chúng ta hãy ra đó xem sao.

Quản Thiên Phát đứng lên và Tiểu Quyên lật đật bước theo:

– Nhị công tử, xin để tiểu tỳ dẫn công tử đi....

Giang Hàn Thanh khoát tay:

– Hãy để cho Tử Quyên, ngươi ở lại coi phòng.

Tử Quyên bước vào đỡ lấy Giang Hàn Thanh đi ra đại sảnh...

Vừa đi, Quản Thiên Phát vừa cảm thấy câu chuyện lạ lùng...

Phe nào lại phục kích đại công tử Giang Bộ Thanh ở giữa đường? Phải chăng chuyện này lại có dính dáng đến Hắc Y Lệnh Chủ?

Quay nhìn Giang Hàn Thanh vịn vai Tử Quyên bước đi gần không vững, Quản Thiên Phát càng cảm thấy có điều nghi vấn...

Vừa rồi bằng vào mục quang thì rõ ràng nhị công tử là người có một trình độ võ công đáng kể, không thể tầm thường mà là có thể đã đến mức thượng thừa nội lực. Thế sao cứ đứng lên thì y như một kẻ không còn gân cốt?

Cho dù có dấu trong lúc bình thường chứ khi nghe tin dữ về đại công tử và Phúc lão gia, nhất định không thể còn đủ bình tĩnh đã mà giả bộ như thế được...

Càng nghĩ, Quản Thiên Phát càng thấy Giang gia có quá nhiều chuyển biến lạ lùng. Sự biến chuyển đó có nhiều triệu chứng liên quan mật thiết đến nhiều sự việc, tự nhiên rất liên quan đến cái chết của đại lão gia....

Gần tới đại sảnh, Sở Như Phong đã bước vội ra cung kính vòng tay:

– Thuộc hạ xin tham kiến nhị công tử.

Giang Hàn Thanh hỏi:

– Đại ca ta thương thế ra sao?

Sở Như Phong nói:

– Đại công tử chỉ bị ngoại thương chút ít, không có chi đáng ngại, chỉ có Phúc lão gia bị ám khí có chất độc và đã không cứu kịp.

Giang Hàn Thanh rơi nước mắt:

– Phúc lão gia ở nhà họ Giang này đã ba đời nối tiếp, không ngờ đến tuổi xế chiều lại chết một cách thảm thương...

Sở Như Phong cười gượng:

– Bình rượu không nên bể trong lúc bỏ không, tướng quân không nên chết trên giường bệnh, người trong giang hồ của chúng ta chết như thế là... vinh dự, huống chi, Phúc lão gia tuổi cũng đã xế chiều....

Sở Như Phong nói chưa dứt câu chợt nghe trong sảnh có tiếng kêu:

– Nhị đệ.

Thoáng nghe tiếng gọi, vừa nghe thanh âm của người trong đại sảnh, Quản Thiên Phát giật nảy mình, nhưng khi dòm vào nhận thấy người ngồi trên ghế với vóc dáng tầm thước thì hắn mới hoàn toàn biến sắc...

Hắn biết ngay người ngồi trong đại sảnh là đại công tử Giang Bộ Thanh, tuy thoáng qua nhưng hắn nhận ra ngay đó là một thanh niên tuổi khoảng hăm lăm, hăm sáu, diện mạo khá giống nhị công tử, chỉ có điều dáng sắc thật âm trầm...

Sở Như Phong bước lại vén rèm và tia mắt của Giang Bộ Thanh gắn ngay lên mặt Quản Thiên Phát:

– Nhị đệ, vị này....

Quản Thiên Phát vòng tay:

– Tại hạ là Quản Thiên Phát, xin tham kiến đại công tử.

Giang Bộ Thanh “Ạ” một tiếng thật dài và đứng dậy tươi cười:

– Quản huynh... lâu quá rồi không gặp... ngồi, xin mời Quản huynh ngồi.

Tuy đã thấy qua vóc dáng khi còn ngồi, nhưng lúc Giang Bộ Thanh đứng dậy thì Quản Thiên Phát mới run thật sư.....

Tuy nhiên, vốn là con người thận trọng trong mọi việc. Quản Thiên Phát cứ thầm nhủ với lòng? “Không, không thể như thế được”!

Lòng dặn lòng như thế, nhưng mỗi khi nhìn vóc dáng và nghe giọng nói của đại công tử Giang Bộ Thanh thì họ Quản lại run run...

Tại sao lại trùng hợp ác nghiệt như thế ấy?

Tại sao vóc dáng và giọng nói của đại công tử Giang Bộ Thanh lại có thể quá giống... Hắc Y Lệnh Chủ?

Quản Thiên Phát ban đầu rối loạn, hắn không dám nhìn thẳng vào mặt đại công tử Giang Bộ Thanh, hắn muốn xua đuổi tất cả những bóng tối bất hạnh cho nhà họ Giang, nhưng hình dáng và giọng nói của Hắc Y Lệnh Chủ cứ theo ám ảnh...

Giang Hàn Thanh vịn vai Tử Quyên ngồi xuống cạnh anh mình và khẽ gọi họ Quản:

– Quản huynh hãy ngồi.

Quản Thiên Phát bây giờ như mới lấy lại được bình tĩnh:

– Chẳng hay thương thế của đại công tử ra sao?

Giang Bộ Thanh xoa xoa ở vai và cười:

– Không sao, chỉ một chút bên ngoài, không có gì đáng ngại.

Giang Hàn Thanh hỏi giọng buồn buồn:

– Đại ca, Phúc lão gia chết thật rồi sao?

Giang Bộ Thanh bùi ngùi:

Phúc lão gia bị trúng ám khí có độc của địch nhân.

Vẻ mặt Giang Hàn Thanh vừa u buồn vừa tức tối:

– Đại ca anh có biết manh nha về về phe phái của chúng không?

Giang Bộ Thanh nói:

– Võ công của họ cao lắm, ngu huynh cũng không biết được họ là ai.

Giang Hàn Thanh hỏi:

– Lúc đại ca đi tiểu đệ không biết, chẳng hay đại ca đi đâu thế?

Sở Như Phong cười và nói:

– Thưa nhị công tử, lúc đại công tử ra đi có dặn phải để cho nhị công tử tịnh dưỡng, nên thuộc hạ không dám bẩm cáo.

Giang Bộ Thanh gật gật đầu:

– Đúng như thế nhị đệ, đó là do ngu huynh căn dặn Sở tổng quản như thế.

Và hắn chợt hỏi:

– Nhị đệ, em có biết Trấn Viễn tiêu cục chứ?

Giang Hàn Thanh đáp:

– Đại ca tưởng em bị bệnh rồi đãng trí đi à? Trấn Viễn tiêu cục chính mình có phần hùn trong đó mà không biết làm sao?

Giang Bộ Thanh nói ngay:

– Chính ngu huynh lần này đi là mục đích đến Trấn Viễn tiêu cục đấy.

Giang Hàn Thanh hơi ngạc nhiên:

– Trấn Viễn tiêu cục đã có chuyện xảy ra à?

Giang Bộ Thanh gật đầu:

– Đúng, bữa trước có người của Trấn Viễn tiêu cục đến cho hay rằng có người nhờ hộ tống một chuyến tiêu, nhưng liền sau đó lại có kẻ gởi đến một lá thơ báo rằng phải hủy bỏ đừng nhận hộ tiêu, nếu không thì nguy hiểm đến ngay.

Quản Thiên Phát giật mình...

Tổng tiêu đầu Trấn Viễn tiêu cục là “Long Hổ Tiên” Vạn Trấn Sơn vang danh trong thiên hạ, thêm vào đó còn có một chỗ dựa rất lớn là “Nam Giang”. Cả hắc bạch lưỡng đạo giang hồ đều nể mặt, hiệu kỳ Trấn Viễn đi đến đâu là ai ai cũng tránh xa.

Tại làm sao lại có kẻ dám gởi thơ hăm dọa?

Giang Hàn Thanh khẽ cau mày:

– Thế còn Vạn đại thúc đi đâu? Người không có mặt tại tiêu cục à?

Giang Bộ Thanh cười:

– Nếu Vạn đại thúc có ở tiêu cục thì họ đâu đã đến báo với mình.

Sở Như Phong nói liền theo:

– Đại công tử, xin cho thuộc hạ nói lại cho rõ ràng.

Giang Bộ Thanh gật đầu và nhắm mắt dưỡng thần.

Sở Như Phong quay qua phía Giang Hàn Thanh:

– Nhị công tử, chiều tối hôm đó, người của Trấn Viễn tiêu cục đến cho hay có một người khách yêu cầu bảo hộ một chuyến tiêu, nói một chuyến nhưng thật ra thì chỉ có một cái rương nho nhỏ, họ nhờ Trấn Viễn tiêu cục hộ tống đến Vu Hồ.

Giang Hàn Thanh hỏi:

– Một cái rương nhỏ? Thế trong ấy đựng vật gì?

Sở Như Phong nói:

– Đó là một cái rương sắt, người khách không cho mở xem, bảo cứ đưa đến chỗ đã định họ sẽ trả tiền công. Cho dù trong ấy là châu báu hay cỏ rác gì cũng mặc họ. Số tiền trả cho việc hộ tống chuyến tiêu đó là một vạn lượng. Họ đưa trước năm ngàn lượng, còn phân nửa họ sẽ trả tất khi hàng đến chỗ. Vì không có người thay mặt Vạn tổng tiêu đầu ở nhà nên những người trong tiêu cục đành nhận lời để chờ quyết định.

Ngay tối hôm đó, lại nhận được lá thư hăm dọa nên người trong Trấn Viễn tiêu cục vội vã đến báo cho đại công tử biết.

Giang Hàn Thanh hỏi:

– Thế đại ca bị phục kích ở đâu?

Giang Bộ Thanh nói:

– Được tin, ngu huynh lật đật cùng với Phúc lão gia lên đường. Tảng sáng hôm nay thì bị phục kích nơi ven rừng gần Hạ Thục, bọn giặc gồm bảy tám tên người nào võ nghệ cũng cao cường. Ngu huynh và Phúc lão mỗi người chống bốn, tình cảnh mười phần ác liệt. Trong khi đánh nhau với kẻ địch, nguy hiểm huynh nghe Phúc lão thét lên một tiếng ngã chúi xuống đất còn ngu huynh thì bị luôn mấy vết nhẹ vào vai. Bọn chúng đắc ý cười hô hố và một tên trong bọn hô to:

“Đại công tử Kim Lăng cũng chỉ có thế thôi”! – Nói xong cả bọn hè nhau đi hết...

Giang Hàn Thanh cau mày:

– Chúng định gây hấn với chúng ta à?

Giang Bộ Thanh nói:

– Thật ngu huynh không biết mục đích và phe phái của chúng là ai.

Giang Hàn Thanh nói:

– Đại ca, chúng ta còn một chuyện hệ trọng khác nữa....

Giang Bộ Thanh nhướng mắt:

– Chuyện gì thế, nhị đệ?

Giang Hàn Thanh trầm giọng:

– Di thể của cha đã bị người cướp mất.

Giang Bộ Thanh tái mặt:

– Nhị đệ, chuyện đó em nghe ai nói?

Giang Hàn Thanh chỉ Quản Thiên Phát:

– Do Quản huynh kể lại, chuyện xảy ra hồi tối hôm qua, nhưng di thể của cha thì đã bị trộm trước mất rồi.

Sự rúng động lộ ra trên mặt Giang Bộ Thanh, hắn quay phắt lại:

– Quản huynh làm sao biết được chuyện này?

Quản Thiên Phát nói:

– Khi được tin ân công tạ thế, tại hạ lật đật đến Kim Lăng và ghé trước Linh Cốc Tự để bái vọng, vì thế nên chính mắt chứng kiến những việc đã xảy ra.

Tia mắt Giang Bộ Thanh chớp ngời ngời:

– Xin Quản huynh cho đệ biết được rõ hơn?

Y như lần nói chuyện với Giang Hàn Thanh, Quản Thiên Phát thuật lại đầu đuôi câu chuyện mà mình đã thấy nơi Linh Cốc Tư.....

Giang Bộ Thanh tức tối và chợt rơi nước mắt:

– Trọn đời phụ thân lấy nhân nghĩa đối với người, không ngờ sau khi chết rồi lại bị bọn vô lương trộm mất thi hài.... Chúng tôi quả là những đứa con bất hiếu....

Càng nói nước mắt Giang Bộ Thanh càng chảy tuôn như suối....

Giang Hàn Thanh thở dài lấy khăn lau nước mắt...

Sở Như Phong cũng hết sức phẫn hận:

– Quân phản ác dám động đến di thể của lão trang chủ, quả tội to bằng trời.

Và hắn đứng phắt lên gằn giọng:

– Thuộc hạ xin gọi Giang Hổ, Giang Long hỏi cho rõ ngọn ngành...

Giang Bộ Thanh đập bàn giận dữ:

– Kim Lăng Giang gia thề không đội trời chung với chúng...

Sở Như Phong vòng tay:

– Xin đại công tử bớt giận, việc di thể của lão trang chủ bị trộm nhất định không phải mới đây, đúng như Quản tiêu đầu đã nói về tên Hắc Y Lệnh Chủ cũng bị phỗng tay trên.

Hắn thở ra và nói tiếp:

– Cứ theo thuộc hạ nghĩ thì bọn hắc y hiện nhất định cũng đang dốc toàn lực truy ra di thể của lão trang chủ. Vậy thuộc hạ xin sắp đặt cho người tra xét toàn thành Kim Lăng, thử xem có nơi nào, người nào đáng nghi không. Sau đó sẽ trao thư cho đồng đạo võ lâm dọc giải giang nam bắc để họ núp trong bóng tối giúp đỡ chúng ta.

Giang Bộ Thanh gật đầu:

– Như thế thì hay lắm, vậy Sở tổng quản hãy đi đi.

Sở Như Phong vòng tay sửa soạn lui ra thì Giang Hàn Thanh vụt kêu lên:

– Sở tổng quản hãy khoan...

Sở Như Phong quay lại:

– Chẳng hay nhị công tử còn điều chi dạy bảo?

Giang Hàn Thanh nói:

– Phúc lão phục vụ cho nhà này đã ba đời luôn một lòng trung nghĩa, vậy chúng ta nên mai táng cho chu đáo.

Sở Như Phong cúi đầu:

– Nhị công tử nói rất phải, chính vừa rồi đại công tử cũng đã giao chuyện ấy cho thuộc hạ.

Giang Hàn Thanh gật đầu:

– Vậy xin phiền Sở tổng quản lo dùm.

Sở Như Phong vâng dạ và lật đật lui ra.

Giang Bộ Thanh nói với Giang Hàn Thanh bằng một giọng lo lắng:

– Nhị đệ, trong mình em chưa được khỏe, vậy hãy vào thư phòng nghỉ ngơi chứ không nên ngồi lâu quá.

Tử Quyên nói tiếp theo:

– Vâng, nhị công tử nên vào uống thuốc vì đã đến giờ rồi.

Giang Hàn Thanh chầm chậm đứng lên và nói với Quản Thiên Phát:

– Chắc thế nào Quản huynh cũng ở lại đây ít hôm, vậy lúc rảnh mời sang thư phòng đàm đạo.

Quản Thiên Phát đứng dậy vòng tay:

– Vâng, tại hạ sẽ đến.

Tử Quyên dìu Giang Hàn Thanh ra khỏi đại sảnh, Giang Bộ Thanh nhìn theo khẽ thở dài:

– Tiểu đệ xuất thân từ một võ lâm thế gia, nhưng thể chất lại còn tệ hơn một thư sinh trói gà không chặt!

Quản Thiên Phát hỏi:

– Chẳng hay chứng bệnh của nhị công tử là chứng chi thế?

Giang Bộ Thanh nói:

– Cứ theo vị lương y tin cẩn của gia đình tôi thì nhị đệ vốn là con người trong trường hợp “Tiên thiên bất túc”. Thật ra thì cũng có nhiều người như thế. Nhưng khi bẩm sinh bị thiếu thì họ được bồi dưỡng lúc trưởng thành đặc biệt. Tiểu đệ thì cơ thể hình như cũng không dung nạp điều kiện bổ sung. Cho nên thể chất cứ như thế mà suy nhược, nhất là các ngày cha tôi qua đời, có lẽ vì quá bi thương nên càng thêm sa sút một cách thấy rõ.

Trong khi hai người nói chuyện thì gia nhân đã lên đèn, Sở Như Phong vào báo cáo là đã triệu tập người cho đi điều tra tất cả những khách điếm, tửu lâu trong thành Kim Lăng.

Bữa cơm tối được dọn lên phòng khách ba người vừa ăn vừa nói chuyện, đặc biệt là vị tổng quản nhà họ Giang chuốc rượu rất ân cần.

Là một kẻ được trui luyện trong một tiêu cục nổi danh và vì thường đảm nhận hộ tống những chuyến tiêu quan trọng, Quản Thiên Phát được vị chưởng môn phái Hoài Dương tận tâm truyền thụ tất cả những bí quyết phòng độc, chẳng những trong tửu quán mà bất cứ trong tiệc rượu do ai thết đãi. Theo thói quen “nghề nghiệp”, những kẻ mang nhiệm vụ tiêu đầu đều quan sát bằng đôi mắt tinh vi.

Chính nhờ thế mà Quản Thiên Phát nhận ra ngay trong hơi rượu hôm nay có gì hơi là lạ. Cho nên suốt bữa cơm, bằng phương pháp khéo léo theo kinh nghiệm. Hắn đã thủ tiêu tất cả những chén rượu cho mình, dồn đi dồn lại, hắn uống vô bụng chỉ chừng một chén.

Sau bữa cơm cũng bằng một thái độ ân cần, Sở Như Phong đưa Quản Thiên Phát vào tận phòng riêng rồi mới lui ra.

Công việc đầu tiên của Quản Thiên Phát là uống một hoàn thuốc giải độc rồi mới lên giường nằm quan sát.

Tự nhiên, những việc xảy ra trong nhà họ Giang làm cho Quản Thiên Phát đâm ra dè dặt. Hắn không dám ngủ buông thả mà cứ nằm lắng nghe động tĩnh.

Qua một lúc khá lâu, có một tên gia nhân mang vào một khay trà và khúm núm:

– Quản lão gia, công tử cho thuộc hạ mang trà đến.

Quản Thiên Phát nằm trên giường che miệng ngáp và nói bằng một giọng uể oải:

– Ngươi cứ để trên bàn, ta đi đường xa mỏi mệt quá hai mắt cứ nặng trịch, chắc không uống tới đâu.

Tên gia nhân rón rén bước ra và khép trái cửa lại.

Đi ra, nhưng khi vừa tới cửa tên gia nhân lén nép sát vào tường, hắn đợi một lúc khá lâu rồi nhón chân theo khe hở dòm ngược trở vào.

Quản Thiên Phát ngáp luôn ba, bốn cái thật lớn thật lớn rồi ngoẻo đầu qua một bên gối im luôn...

Chờ cho tiếng bước chân của tên gia nhân đi thật xa. Quản Thiên Phát nhè nhẹ bước xuống giường, lấy gối xếp dọc và lấy mềm trùm lại y như một người nằm ngủ.

Xong bước lại vặn ngọn đèn thật thấp mờ mờ rồi đi lại góc tường, chỗ bóng tối nhất ngồi xuống lắng nghe....

Tất cả những việc xảy ra, cộng với kinh nghiệm từng trải. Quản Thiên Phát biết mình đang lâm vào một tình trạng phức tạp mà cực kỳ hiểm ác. Hắn phải đề phòng tới mức tối đa.

Qua khỏi canh hai, từ phía hành lang có hai bóng người đi nhanh về phía phòng của Quản Thiên Phát. Họ nhè nhẹ đến bên cửa sổ dòm vào....

Đứng rình như thế một lúc khá lâu, người bên phải khẽ vẫy tay, người bên trái lấy một cái ống đồng đưa ngay về phía giường của Quản Thiên Phát và liên tiếp nhiều tiếng “Tách, tách” vang lên...

Nhiều vệt sáng bay ghim vào cuộn mền. Ngồi dưới góc tường, Quản Thiên Phát hự lên mấy tiếng nho nhỏ. Họ buông những tiếng cười khẩy và quay người bỏ đi luôn.

Lắng nghe họ đi xa, Quản Thiên Phát bước nhanh lại dòm ra hai bên và phóng theo ra tung mình lên đầu tường ngay chỗ bóng tối bao phủ nhiều nhất.

Vừa muốn tung ra phía ngoài. Quản Thiên Phát chợt thấy từ góc hành lang phía tây ló ra một bóng người nhỏ thó, bóng đó phi thân thật nhanh về phía phòng mình...

Tuy không dừng lại để chú ý, nhưng bóng đen cũng đã thấy Quản Thiên Phát một cách dễ dàng và không một giây do dự, bóng đen đưa tay vẫy vẫy rồi quay nhanh ra phía vườn sau.

Quản Thiên Phát cau mày....

Bóng đó là ai? Phải chăng địch nhân đã phát hiện lối “Kim tiền thoát xác” của mình nên dở ra trò khác?

Nhưng cần gì phải thế? Mình đã xông ra nếu họ bắt gặp cứ ra tay thì chứ chuyện chi phải dẫn dụ?

Còn đang do dự, Quản Thiên Phát chợt nghe một luồng gió nhẹ từ phía sau lưng bay tới. Hắn giật mình quay lại thì ám khí đã tới sát bên mình...

Khẽ nghiêng mình qua cho ám khí xớt ngang vai và nhanh như cắt Quản Thiên Phát vung tay chụp lấy.

Lại thêm một phen kinh ngạc, chiếc ám khí nhẹ hều:

Một chiếc lá khô!

Bây giờ thì Quản Thiên Phát mới nghe mồ hôi ướt đẫm, vừa thấy bóng người xéo về phía trước xa xa, chỉ thoáng cái lại có thể ở phía sau lưng mình và ném chiếc lá khô làm ám khí.

Cũng vẫn cái bóng đen khi nãy cũng vẫn bằng cái vẫy tay ra hiệu bảo theo, nhưng bây giờ bóng đen ấy không đi liền mà đứng đợi.

Có thể sợ Quản Thiên Phát không theo mà cũng có thể sợ hắn lạc đường.

Không phải địch thì ta, cho dù bên nào đi nữa đến nước này không muốn cũng phải theo. Quản Thiên Phát mím môi tung thân về phía đó.

Khinh công của Quản Thiên Phát cũng thuộc vào hạng khá, nhưng cứ hễ hắn vừa nhích chân thì bóng ấy đã vọt xa khi hắn hết đà. nhưng chân chưa chấm đất thì bóng đen dừng lại.

Cứ như thế chỉ thoáng chút đã dẫn ra phía góc vườn xa....

Càng theo, Quản Thiên Phát càng nghe ớn lạnh, bằng khinh công ấy, nếu bóng đen là địch, nếu ám khí khi nãy là thứ thiệt và nếu họ quyết tấn công thì có lẽ hắn dù có thoát được cũng không toàn vẹn!

Khi tới chỗ bóng tối nhiều nhất thì bóng đen vụt mất.

Quản Thiên Phát dừng lại mỉm cười....

Tách!

Từ một gốc cây lớn xa xa, bóng đen lách mình ra đưa tay vẫy vẫy....

Quản Thiên Phát cắn răng lao tới và khi gần sát hắn nhận ra tiếng cười nho nhỏ quen quen...

À, thì ra bóng đó là cô tớ gái của nhị công tử? Tử Quyên!

Cơn mừng vì nhận ra quen lại cùng đến một lượt với cái rùng mình thật không làm sao ngờ được một đứa tớ gái chuyên hầu hạ người lại có được một trình độ võ công như thế này!

Nàng là ai?

Môn hạ của phái nào?

Tại sao lại vào làm cô đầy tớ gái?

Nhiều nghi vấn cùng xảy ra một lúc, nhưng Quản Thiên Phát không còn thì giờ giải đáp vì Tử Quyên đã lên tiếng:

– Xin Quản tiêu đầu hãy theo nô tỳ.

Quản Thiên Phát khẽ vòng tay:

– Xin cô nương cho biết lý do dẫn dụ tại hạ?

Tử Quyên đáp khẽ:

– Thời gian bức bách, tiểu tỳ có việc xin nhờ... Nhị công tử hiện đang chờ Quản tiêu đầu trong phòng. Xin Quản tiêu đầu hãy theo tiểu tỳ ngay kẻo trễ sẽ có nhiều bất tiện.