Trong khu rừng, Sở Phong một đường đi nhanh, từ xa nhìn thấy huyện thành, dần dần thả lỏng bước chân.
“Ả đàn bà kia ác độc quá. Nếu trực tiếp giết chết cô ta thì không khỏi tiện nghi cho cô ta quá rồi.”Hắn lẩm bẩm.
Sở Phong nghĩ đến cô gái lái xe đến đón hắn. Cô ấy còn rất trẻ, mấy nốt tàn nhang trên mũi khiến cô ấy nhìn rất bình dân, lại còn hay nở nụ cười. Khi hắn từ chối lên xe cùng với cô, cô còn có chút không biết làm sao. Cuối cùng cô lại chết thảm như vậy, ngay cả chiếc xe cũng bị chia năm xẻ bảy.
Khi hắn ra tay với kẻ địch của mình, mặc dù vô tình, quả quyết sát phạt nhưng trong lòng cũng có lúc mềm yếu, không nhìn được người thiện lương, người yếu ớt bị ức hiếp.
“Giết cô sớm quá thì có lợi cho cô rồi. Bây giờ phải để cho cô vượt qua sự sợ hãi trong lòng.” Sở Phong đối với cô gái kia chán ghét vô cùng.
Hắn lấy điện thoại liên lạc với Lâm Nặc Y.
Rất nhanh đã có người bắt máy.
Sở Phong hỏi thẳng Lâm Nặc Y mấy ngày trước ai đã giữ điện thoại của cô.
Lâm Nặc Y hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, nhưng Sở Phong không nói gì, trực tiếp cúp máy.
Sau đó không lâu, Hứa Uyển Thanh rời khỏi tòa nhà cao cấp, chạy đến chỗ Lâm Nặc Y.
“Uyển Thanh, cậu có liên lạc với Sở Phong hay không?” Lâm Nặc Y có được vẻ đẹp vô cùng mỹ lệ, da thịt trắng muốt, thon thả. Hiện tại cô đang đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa.
“A, đúng vậy. Khi biết mình không phải cậu, chúng tôi đã trò chuyện vài câu đơn giản rồi cúp máy.” Tâm trạng Hứa Uyển Thanh rất thả lỏng, tùy ý trả lời một câu.
“Có đúng như vậy không? Có phải cậu có gì giấu mình hay không?” Lâm Nặc Y quay đầu lại. Mái tóc dài xõa xuống hai bên chiếc cổ trắng ngần, mang theo gương mặt lạnh lùng tinh xảo, ánh mắt mỹ lệ mà thâm thúy, khiến cho Hứa Uyển Thanh cảm thấy áp lực không nhỏ.
“Không có mà.” Hứa Uyển Thanh làm ra vẻ kinh ngạc.
“Dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Sở Phong, nhất định có việc.” Lâm Nặc Y nói.
“Anh ta đến đây rồi à? Anh ta nói gì với cậu thế? Anh ta không phải hẹp hòi như vậy chứ? Lần trước mình nói chuyện với anh ta cũng không được hòa hoãn cho lắm.” Hứa Uyển Thanh hờ hững nói. Cô ta biết, người kia vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.
“Cậu ấy còn chưa đến, nhưng vừa nãy nói chuyện, mình thấy cậu ấy đối với cậu cũng không chỉ có thành kiến đơn giản như vậy?” Lâm Nặc Y nhìn chằm chằm Hứa Uyển Thanh.
“Vừa nãy?” Hứa Uyển Thanh bị dọa đến ngón tay run rẩy, suýt chút nữa làm rơi tách trà xuống đất, nhưng cô ta vẫn che giấu được.
Lâm Nặc Y cười lạnh: “Nói thật đi.”
“Thật sự không có cái gì mà.” Hứa Uyển Thanh cố gắng trấn định, nhưng từ sâu trong nội tâm lại sợ hãi vô cùng. Người kia không có chết?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ta cảm thấy thấp thỏm, lo âu. Sở Phong sẽ đến thật sao?
Lúc này, trong lòng cô ta đang run sợ, sinh ra đủ loại suy nghĩ. Hắn thật sự còn sống. Cái này…. Quá đáng sợ.
Trong nháy mắt, Hứa Uyển Thanh nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cô ta cảm thấy lưng của mình đang bốc lên luồng khí lạnh, cơ thể hơi chết lặng.
Cô ta đang sợ, đang khủng hoảng, không biết nên làm cái gì? Cô ta muốn rời khỏi, nhưng Lâm Nặc Y đang theo ngó chừng cô ta.
“Lát nữa Sở Phong sẽ đến.” Lâm Nặc Y nói. Trên thực tế, Sở Phong cũng không nói lúc nào sẽ đến, thậm chí cũng không xác định sẽ đến hay không.
Bởi vì cô có thể cảm giác được, Sở Phong đang che giấu một sự tức giận.
Trong khoảnh khắc, trên lưng Hứa Uyển Thanh xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Sở Phong sắp đến? Còn cô ta thì chỉ có thể chờ đợi ở chỗ này, không cách nào thoát đi. Chuyện này đối với cô ta mà nói, là một sự thống khổ, dày vò đến đáng sợ.
Quá sợ hãi, cô ta cảm thấy cái gì cũng không che giấu được. mặc dù có chị của cô ta che chở, sợ rằng cái giá phải trả cũng rất khổng lồ.
“Uyển Thanh, cậu không thoải mái sao? Sắc mặt của cậu hơi trắng bệch kìa.” Lâm Nặc Y hỏi. Đây cũng là lời quan tâm, nhưng lại thiếu đi mấy phần ấm áp.
Trong lòng Hứa Uyển Thanh đánh bộp một cái. Cô ta biết, Lâm Nặc Y đang bất mãn với cô ta. Lâm Nặc Y muốn thông qua sự “lạnh lùng ấm áp” này mà chỉnh cô ta.
“Đúng vậy, mình nghỉ ngơi không được tốt, bị cảm lạnh mất rồi.” Hứa Uyển Thanh mỉm cười yếu ớt, sờ lên gương mặt tái nhợt của mình, biểu hiện sự áy náy, sau đó đứng lên cáo từ.
Nhưng Lâm Nặc Y không chờ cô ta nói ra miệng, lập tức lấy một chai thuốc màu lam bảo Hứa Uyển Thanh uống, đồng thời bảo cô ta ở đây nghỉ ngơi, không có ý định để cô ta rời đi.
Tim của Hứa Uyển Thanh thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Bởi vì cô ta nhìn thấy cái chai chứa chất lỏng màu xanh lam to bằng ngón tay cái tương tự với cái chai trong tay Mục.
Cách đây không lâu, mười tám dị nhân cũng đã uống loại thuốc này.
Đây là ý gì? Trong lòng Hứa Uyển Thanh trở nên khẩn trương, không khỏi bồn chồn, càng lúc càng bất an.
“Đây là loại thuốc đặc biệt mới sáng chế, có thể giúp tăng khả năng miễn dịch và tinh lực cho cơ thể. Cậu uống vào đi, một lát sau sẽ có tác dụng thôi.” Lâm Nặc Y bình thản nói.
Hứa Uyển Thanh hơi chấn kinh, tiếp nhận cái chai, xem đi xem lại, hẳn không phải cùng loại thuốc với Mục. Màu sắc này hơi nhạt, tuy nhiên nó vẫn khiến cho cô ta cảm thấy căng thẳng.
“Uyển Thanh, rốt cuộc là cậu đã làm cái gì? Đừng giấu diếm mình. Cậu cũng biết tính cách của mình rồi đấy.” Lâm Nặc Y nhìn chằm chằm vào Hứa Uyển Thanh.
Hứa Uyển Thanh mỉm cười, nhưng trong lòng phát lạnh. Sau khi nghĩ đến đủ loại khả năng, cô ta hơi run rẩy. Cho dù Lâm Nặc Y không có khả năng đến với Sở Phong, nhưng cũng không muốn hắn xảy ra bất trắc.
Nếu Sở Phong chết thì cũng thôi đi. Dù sao cũng có Bồ Đề Cơ Nhân và Kim Cương làm bia đỡ đạn, vừa lúc xóa hết mọi vết tích, nhưng điều khiến cô ta sợ hãi chính là người này còn sống.
“Trong cuộc trò chuyện lần trước, mình và Sở Phong cãi nhau vài câu, mình nói anh ta không xứng với cậu. Mình nghĩ anh ta nhất định sẽ rất hận mình.” Giọng của Hứa Uyển Thanh rất nhẹ, nhìn Lâm Nặc Y, nói tiếp: “Mình cảm thấy anh ta không thích hợp với cậu. Hai người là hai thế giới khác nhau.”
Cô ta dùng lời nói dối để che lấp, tận lực kéo dài thời gian. Cho dù Sở Phong đến, cô ta cũng muốn dựa vào cái này mà tranh luận, không thừa nhận cô ta đã làm qua những chuyện đó.
“Cậu làm cho mình thất vọng quá.” Lâm Nặc Y bình thản nói ra câu này, nhìn không ra trong lòng cô đang thật sự nghĩ chuyện gì nữa.
Hứa Uyển Thanh thấp thỏm. Cô ta cảm thấy có chút không ổn. Bởi vì Lâm Nặc Y quá thông minh. Cho dù còn chưa nhận được tin tức, cũng không có chứng cứ, nhưng cô đã có thể suy đoán ra được.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Nặc Y vang lên.
“Lái xe mà em phái đến đón anh nửa đường đã bị hỏa tiễn bắn nổ tung. Cô ấy đúng là rất đáng thương.” Là Sở Phong gọi
Mặc dù Lâm Nặc Y đã đoán ra được điều gì đó, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Cô đột nhiên quay người nhìn Hứa Uyển Thanh, đôi mắt đẹp sáng lên.