Thánh Khư

Chương 72: Vô tình (2)

Ầm.

Sau mấy lần va chạm, quyền ấn của hắn đánh vào một dị nhân, khiến cho cơ thể của gã bay lên, phát ra tiếng nứt giữa không trung.

Răng rắc.

Gã người đá bị chia năm xẻ bảy, tan rã giữa không trung. Sau khi rơi xuống đất, có phần cơ thể thì bằng đá, có phần thì đang chảy máu.

Cảnh tượng rất quỷ dị.

Nhưng gã người đá cuối cùng vẫn mất mạng.

“Chẳng quan tâm anh ngưu quỷ thần xà, một quyền giết chết anh.” Sở Phong bình tĩnh nói.

Cón lại người cuối cùng, chính là người đã từng khiến Sở Phong cảm nhận được nguy hiểm, dị nhân dưới chân lúc nào cũng có nham thạch. Lúc này, y đang ngồi ôm đầu, lưng tựa một gốc cây.

Người này rất cường đại. Cho dù bị phản phệ, tinh thần gần như bị xé nứt, nhưng vẫn duy trì được chút ý thức tỉnh táo sau cùng, con ngươi đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Phong.

“Tất cả đều đã chết. Hắn đạp trên thi thể dị nhân, tay nhuốm máu tanh. Thật sự nghĩ không ra! Cái gì gọi là người phàm, phải gọi là đại cao thủ thì đúng hơn.”

Y biết Sở Phong, cũng đã từng nhìn qua chân dung của hắn. Bởi vì y là đầu lĩnh của đội ngũ dị nhân, vì thế hiểu rõ ẩn tình bên trong.

“Lên đường đi.” Sở Phong nói, âm thanh không cao nhưng rất có lực.

Oành.

Toàn thân tên dị nhân bộc phát ánh sáng hừng hực. Ngọn lửa màu đỏ trùng thiên cao hơn mười mét, đại thụ chung quanh trong nháy mắt hóa thành tro tàn.

Y không muốn thúc thủ chịu trói. Y rống to một tiếng, thôi động chút sức lực cuối cùng đánh tới Sở Phong. Một quyền oanh ra mang theo một lượng nham thạch thật lớn.

Đất đá bị y làm tan chảy, theo nắm đấm của y mà bộc phát, cảnh tượng kinh khủng.

Không thể không nói, người này rất lợi hại, là một đại cao thủ. Dưới tình huống bình thường, hiếm có người nào có thể ngăn cản được.

Nhưng bây giờ trạng thái của y đã hỏng bét, đầu đau như muốn nứt ra. Sau khi thực lực tăng lên mười lần đã nhanh chóng suy yếu trở lại, không còn tác dụng gì nữa.

Sở Phong trải qua mấy lần chiến đấu, sớm đã có kinh nghiệm, thôi động quyền ấn, bộc phát sức mạnh mạnh nhất. Một con mãng ngưu màu đen to lớn hiện ra một cách chân thật, theo một quyền của hắn chạy về phía trước.

Oành.

Khu rừng bị hủy, cổ thụ sụp đổ, phát sinh một vụ nổ lớn.

Tất cả đều do hai người giao thủ với nhau.

Khụ!

Trong ngọn lửa và nham thạch, dị nhân kia ho ra máu, nắm chặt lấy tóc. Đầu của y đau như muốn nứt ra, lại bị mãng ngưu rống to một tiếng, thất khiếu lại càng chảy máu.

Đồng thời, lồng ngực của y hơi lõm xuống, dường như đã bị trọng kích.

Một quyền của Sở Phong ngưng kết ra hình dáng cuối cùng của mãng ngưu, uy lực tuyệt luân, xuyên qua ánh lửa, đánh vào nham thạch màu đỏ, đâm vào lồng ngực của y.

“Loại thuốc mới đã làm hại ta rồi.” Dị nhân gào thét, hai mắt đỏ bừng, gương mặt méo mó, rất không cam lòng. Y ngay cả thực lực bình thường cũng không cách nào phát huy được.

Y nhìn thì uy mãnh nhưng bây giờ chỉ còn lại cái thùng rỗng.

Cùng một thời gian, Sở Phong cảm nhận được nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Một máy bay trực thăng được vũ trang đầy đủ đang quay về.

Hắn nhanh chóng di chuyển cơ thể, tránh né ra bên ngoài.

Trước đó, phi công trên không trung cũng gặp phải âm ba kinh khủng công kích. Cho dù khoảng cách hơi xa một chút, nhưng tinh thần suýt chút nữa bị sụp đổ, trực thăng cũng suýt chút nữa rơi xuống.

Y loay hoay rất lâu, lúc này mới khôi phục lại bình thường, bắt đầu oanh tạc.

Oành.

Bên trong khu rừng vang lên tiếng nổ. Đạn hỏa tiễn rơi xuống, phá hủy toàn bộ khu vực.

Dị nhân đầu lĩnh, dưới ánh lửa và loạn thạch bị bay thẳng ra ngoài. Trên đường bay, y cảm thấy cổ mình phát lạnh, sau đó nhìn thấy được đối thủ của mình.

Sở Phong mang theo thanh đoản kiếm bổ xuống. Một luồng ánh sáng màu đen hoành không, phù một tiếng, chém đầu của y bay thẳng ra xa.

Ánh mắt thủ lĩnh dị nhân tràn đầy tuyệt vọng, đồng thời còn có chấn kinh. Đối thủ này thật sự rất đáng sợ, dám bên trong tiếng nổ lớn áp sát đến gần, thu hoạch tính mạng của y.

Sở Phong thối lui về phía sau, tiến vào khu rừng, ung dung mà tỉnh táo.

Sau đó không lâu, hắn phát hiện một cứ điểm, bên trong có mấy người đang cầm vũ khí nóng trong tay. Sở Phong chui vào, dưới ánh mắt hoảng sợ của đám người đó, ra tay một cách lạnh lùng.

Một lát sau, hắn một lần nữa nghe được tiếng máy bay trực thăng bắn xuống. Hắn lập tức nâng một khẩu súng bắn hỏa tiễn, trực tiếp bắn ra một phát.

Oành.

Giữa không trung, ánh lửa văng khắp nơi, máy bay bị bắn tan tành.

Huyện thành, trong một khu nhà cao cấp.

Tiếng đàn dương cầm khi thì giống như dòng nước nhỏ, khi thì như cánh bướm nhẹ nhàng, linh động. Âm phù chuẩn xác nhảy vọt ra từ ngón tay trắng noãn kia.

Điều này đại diện cho tâm trạng của Hứa Uyển Thanh. Cô ta đang rất thoải mái.

Tiếng đàn ngừng lại. Cô ta nhìn Mục, cười hỏi: “Đã có tin tức gì chưa?”

“Sẽ nhanh thôi, không cần lo lắng đâu.” Mục mỉm cười. Y cho rằng kết cục đã được quyết định từ lâu.

Lúc này, điện thoại reo lên, cả hai người trong phòng đều mỉm cười.

“Chết rồi... tất cả mọi người... tất cả đều chết...” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề. Người kia đang rất sợ hãi.

“Cậu nói cái gì?” Mục ngồi thẳng dậy.

“Tất cả dị nhân đều bị giết chết. Hắn... giống như... ma thần.” Bên kia lại truyền đến từng tiếng thở dốc. Hắn ta còn sống nhưng đã bị dọa sợ.

“Nói cho rõ ràng, chuyện gì xảy ra?” Sắc mặt của Mục thay đổi, quát tháo người kia, yêu cầu hắn ta phải nói cho rõ ràng.

“Không... A.” Đây là âm thanh sau cùng của người kia, mang theo sự hoảng sợ. Âm thanh im bặt, rốt cuộc không còn nghe được câu nào.

Bên trong khu rừng, Sở Phong cầm điện thoại lên áp bên tai, nhưng bên kia không có âm thanh, rất yên tĩnh. Người đối diện đã không còn nói thêm gì nữa.

Hắn cũng không lên tiếng, cứ như vậy mà đứng im.

Cuối cùng, người kia nhanh chóng cúp máy.

Sở Phong lại tiến vào khu rừng, không ngừng tìm kiếm. Hắn giết đám người cầm vũ khí nóng trong tay, đồng thời cũng hủy đi vết tích mà hắn lưu lại.

Nửa tiếng sau, khu rừng hoàn toàn yên tĩnh.

Sở Phong lau vết máu trên thanh đoản kiếm màu đen, sau đó cắm trong ống giày, giẫm trên lá rụng, đạp trên đường núi xuất phát đến huyện thành.

Huyện thành, tòa nhà cao cấp nào đó.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng. Bên trong phòng khách rộng rãi, một nam một nữ đều yên tĩnh.

Sắc mặt Hứa Uyển Thanh trắng bệch. Cô ta vừa nghe được đoạn đối thoại vừa rồi. Tiếng thở hổn hển và mệt mỏi của người bên kia đã thông báo một tin tức kinh người.

Tất cả dị nhân đều đã chết, toàn bộ bị giết. Đây thật sự là một kết quả như thế nào? Thật sự quá kinh khủng.

Mười tám dị nhân hợp lại cùng nhau, kết quả toàn bộ đều bị diệt sạch, mà cùng bị giết bởi một người. Đây là chiến tích đáng sợ đến cỡ nào? Nếu truyền đi, tất sẽ dẫn phát oanh động.

Chiến tích quá huy hoàng, đại diện cho một vị cao thủ quật khởi.

Nhất là, mười tám vị dị nhân đều uống loại thuốc mới, chiến lực tăng vọt, dưới tình huống đó lại bị bại vong, lại càng lộ ra sự đáng sợ.

Hứa Uyển Thanh ngơ ngác. Cách đây không lâu, cô ta còn đàn tấu rất nhẹ nhàng, tâm trạng thư sướng, nhưng bây giờ ngoại trừ lo lắng thì chính là kinh ngạc.

Nếu người này tìm cô ta báo thù, cô ta có thể an toàn được không?

Mười tám dị nhân, cộng thêm nhiều vũ khí hạng nặng như vậy, còn có máy bay trực thăng oanh tạc, nhưng hắn không chết, lại còn giết chết tất cả mọi người.