【Tưởng Bách Liệt: “Chẳng lẽ cô không cảm thấy sao, cô và tất cả mọi người quan tâm yêu thương Thế Phân, bắt đầu từ giây phút cô ấy ra đi, đối với các người mà nói, thời gian đã ngừng lại.
Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, cô từ chối trưởng thành, cơ thể cô phát triển nhưng nội tâm vẫn trì trệ, cô vẫn là một cô gái mới đầu hai mươi, vĩnh viễn dừng tại thời khắc Thế Phân còn sống. Có lẽ đối với những người khác mà nói, như là những người bạn của Thế Phân mà cô đã kể, bọn họ cũng như thế. Mỗi ngày trái đất đều đang chuyển động, nhưng thời gian của các người, vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc đau đớn đó, làm thế nào cũng không chịu đuổi kịp bước chân của những người khác.
Nhưng mà, bạn của Thế Phân nói đúng, cho dù cô ấy không còn, cô ấy cũng hy vọng mọi người sẽ sống tốt, nhất là cô. Tôi nghĩ, nói không chừng chính cô ấy hy vọng như vậy, hy vọng các người có thể thay cô ấy cười, thay cô ấy khóc, thay cô ấy yêu thương, quan trọng nhất là, thay cô ấy trưởng thành. Vì vậy cô phát hiện chính mình thay đổi, hoặc là nói, cô cảm thấy mình khao khát sự thay đổi, điều đó rất tốt, vô cùng tốt.”】
5.1
Đó là chuyện của lễ Giáng Sinh năm ngoái, mặc dù đã ở London bảy năm, nhưng nhiệt độ của Tháng mười hai vẫn còn hơi lạnh đối với Viên Thế Vân. Áo lông cô đang mặc trên người là của mẹ nhờ bạn mang qua, ban đầu cô nói không cần, nhưng mẹ cứ khăng khăng muốn mua, hiện tại cái áo này là thứ không thể thiếu trong mùa đông của cô
Cô học đại học tại Bloomsbury, coi như là khu vực trung tâm thành phố, sau khi tốt nghiệp cô may mắn tìm được một công việc tại thư viện lân cận, cô dọn ra ký túc xá, thuê một căn hộ nhỏ.
Công việc tại thư viện đơn giản mà nhàm chán, nhưng lại có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, cô thường tranh thủ chuồn tới trường sân khấu nổi tiếng gần đó, nghe thầy cô giảng bài, xem sinh viên tập luyện tiết mục, giống như hồi trước khi đến trường. Cô nghĩ rằng, cô sẽ bình thản sống tiếp như vậy, không cần suy nghĩ gì.
Dưới lầu căn hộ cô thuê có một nhà hàng Trung Quốc không lớn lắm, ông chủ là người Quảng Đông, thường xuyên tươi cười nghênh đón khách, bản thân cô rất ít khi vào đó, một là khẩu vị không hợp, hai là giá cả không rẻ, nhưng dân bản xứ cùng với khách du lịch tại London thì ngồi đầy cả nhà hàng, nếu không phải thời tiết Tháng mười hai quá lạnh, nói không chừng ông chủ còn có thể đặt thêm vài cái bàn ngoài vỉa hè.
Hôm nay là đêm bình an, vốn có bạn đồng hương hẹn cô ra ngoài, nhưng cô khéo léo từ chối, bởi vì cô nhận lời trực ban giúp cho một đồng nghiệp người Anh. Nếu ngày này không đặc biệt gì đối với cô thì tại sao không giúp người khác muốn nghỉ lễ chứ, hơn nữa so với đêm bình an, cô ngược lại cảm thấy đêm giao thừa đếm ngược bên bờ sông Thames còn có không khí hơn.
London năm nay, bắt đầu từ tuần trước đã có tuyết rơi, đi trên lớp bông tuyết rất dày trên mặt đất cảm thấy hơi trơn trượt, một số khách sạn cao cấp làm như trước đây dựng lên tượng băng chào đón năm mới tại cửa chính, nhưng những tượng băng này không biết tại sao luôn cảm thấy ngày càng thiếu sinh động. Tủ kính của các trung tâm mua sắm từ sớm đã trang hoàng mừng năm mới, dùng rất nhiều màu đỏ, trắng và xanh lá làm màu chính, nhưng cô vẫn thích nhất là trung tâm mua sắm Fortnum & Mason nổi tiếng từ xưa nằm gần Piccadilly, mỗi lần đi ngang qua tủ kính nơi đó luôn sẽ có sự ngạc nhiên bất ngờ, khiến người ta rất muốn cứ lẳng lặng đứng đó thưởng thức hoặc là mơ màng.
Vào đêm bình an, thư viện đóng cửa lúc năm giờ chiều, đến tám giờ rưỡi Thế Vân từ thư viện đi ra, hướng thẳng về phía nhà mình. Trên đường đi, ngoài nhà hàng ra thì các tiệm nhỏ khác hầu như đều đóng cửa, cô suy nghĩ một chút, quyết định trở về ăn mì ăn liền, ngày hôm qua còn thừa nửa con gà nướng, giải quyết cho xong luôn.
Đi ngang nhà hàng Trung Quốc dưới lầu, cô theo thường lệ nhìn vào trong, cô kinh ngạc phát hiện, ngoài gương mặt người Châu Á ra, thế mà còn có hai bàn người phương Tây, thời điểm này bọn họ không phải nên dùng bữa tại nhà sao?
Lúc cô đi qua cửa nhà hàng thì chợt dừng bước, cô ngơ ngác nhìn thấy một người ở bên cửa sổ, trong lòng trào dâng cảm xúc vui sướng đã lâu không gặp.
Lương Kiến Phi kinh ngạc đứng lên, cũng ngơ ngác nhìn cô, một lúc sau Lương Kiến Phi bỗng nhiên mỉm cười, cười đến mức viền mắt đỏ lên.
hai cô ôm chặt nhau ở cửa nhà hàng, dường như không thể tin nổi đối phương đang cùng ở đây.
“Thế Vân,” Lương Kiến Phi nghẹn ngào nói, “Tớ không ngờ…thật sự có thể gặp cậu ở đây, vừa rồi tớ còn nói với đồng nghiệp của tớ, bạn thân của tớ có cô em gái sống gần đây.”
“Cậu tới sao không gọi điện cho tớ, cậu có thể hỏi mẹ tớ số điện thoại của tớ mà.” Cô nắm lấy cánh tay Lương Kiến Phi, đáy lòng có nỗi vui mừng khó mà diễn tả.
“Tớ vội vàng sang đây, sau khi tới London rồi mới sực nhớ cậu ở đây, nhưng tớ lại không mang theo số điện thoại của nhà cậu, nhưng cũng may đồng nghiệp tớ nói hôm nay mời mọi người tới nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng này ăn cơm, bằng không…”
“Tớ ở ngay trên lầu đấy, cậu ăn xong có thể tới tìm tới.” Thế Vân nhìn người trong nhà hàng, bọn họ đang khó hiểu nhìn về phía hai cô.
“Không, tớ không ăn, bây giờ theo cậu luôn, cậu chờ tớ một chút.” Nói xong Lương Kiến Phi quay về chỗ ngồi của mình cầm lấy túi xách, nói vài câu với người ngồi cùng bàn rồi đi ra.
Thế Vân trông thấy Lương Kiến Phi vẫn cao gầy như xưa, cô bất giác mỉm cười, đây có tính là quà Giáng Sinh không nhỉ?
Lúc mở cửa ra, Thế Vân thoáng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì căn phòng không quá lộn xộn, ít nhất có thể ứng phó để tiếp khách đến thăm. Cô đem khăn tắm hồi sáng tiện tay đặt trên sofa treo vào phòng tắm, bắt đầu bật bếp đun nước.
“Cậu biết không,” Lương Kiến Phi nhìn xung quanh, “Hiện tại tớ đang làm việc ở Thailand.”
“À,” Thế Vân dừng một chút, “Dạo này tình hình bên đó rất nguy hiểm.”
“Hồi Tháng tám Tháng chín thì có một chút, bây giờ ổn rồi, nhưng chỗ tớ làm việc không phải ở Bangkok, dường như ngoài thủ đô ra thì Thailand vẫn là một quốc gia nhàn nhã, không khác trước chút nào.”
“Đúng rồi,” cô vừa pha trà vừa nhớ tới điều muốn hỏi, “Nếu cậu làm việc ở Thailand thì Trì Thiếu Vũ tính sao?”
Thế Vân kinh ngạc nhìn cô bạn cũ, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngơ ngác, không biết nên nói gì mới tốt.
“Rất giật mình phải không,” Lương Kiến Phi nhún vai, “Lúc đầu chính tớ cũng thấy sốc một chút, nhưng bây giờ hình như cảm thấy…đó nên là sự lựa chọn của tớ.”
Thế Vân bưng trà đã pha xong đến trước mặt Lương Kiến Phi, cô rất muốn hỏi tại sao ly hôn, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về, bởi vì đối với chuyện chia tay, ai cũng có đủ loại lý do, người khác hoàn toàn không hiểu được, cũng không cần thiết phải hiểu.
“Là bởi vì,” Lương Kiến Phi tỏ vẻ bình tĩnh, như là kể chuyện của người khác, “Anh ta rất lăng nhăng, luôn chu toàn giữa tớ và những người phụ nữ khác…tớ rốt cuộc không thể nào chịu đựng được nữa.”
Thế Vân mỉm cười bất đắc dĩ, nụ cười này không phải châm biếm, cũng không phải thương hại, chỉ là bất đắc dĩ thuần túy, Lương Kiến Phi nhất định có thể hiểu được nụ cười này, bởi vì trên mặt cô cũng mang theo một chút bất đắc dĩ. Mặc dù sau khi trải qua đau khổ thì chính là sự tê dại bình thản, nhưng dù sao đó cũng là nỗi đau đớn sâu sắc trong lòng một người phụ nữ, cho dù tương lai có một ngày cô ấy tìm được hạnh phúc khác, những nỗi đau này vẫn sẽ khắc vào một ngõ ngách nào đó.
“Thôi, nói chuyện của cậu đi.” Lương Kiến Phi nói.
“Tớ? Hiện tại tớ làm việc tại một thư viện gần đây, nhàm chán nhưng nhàn nhã, trải qua cuộc sống đơn giản.” Thế Vân ngồi trên sofa, một tay đặt trên chỗ tựa lưng, nhìn kỹ cô gái trước mắt —— hoặc là nói, phụ nữ.
Đúng vậy, các cô đã hai mươi tám tuổi rồi, không thể gọi là cô gái được nữa.
“Cậu có bạn trai không?” Lương Kiến Phi luôn rất trực tiếp.
“Không có.” Cô mỉm cười phủ nhận.
“Sao lại thế chứ!” Đối phương như là không tin.
“Thật mà.” Cô gật đầu.
“Không ai theo đuổi cậu ư?”
Thế Vân nghiêng đầu suy nghĩ: “Có lẽ có, nhưng mà tớ chẳng nhớ nữa.”
“Ờ…nói mới nhớ, theo tớ được biết, Thạch Thụ Thần cũng còn độc thân đấy.” Lúc Lương Kiến Phi cười rộ lên, trên khuôn mặt có hai đường lõm xuống dài mảnh, Thế Vân không biết nên gọi là gì, chẳng lẽ cùng loại với má lúm đồng tiền sao?
Cô lập tức xua tay: “Làm ơn, bọn tớ chỉ là bạn thân mà thôi.”
“Ồ? Nhưng hình như tớ nhớ Thế Phân từng nói với tớ anh ta có ý với cậu…”
Nói xong câu đó hai người đều ngẩn ngơ, cái người mà các cô kiêng dè ngay từ đầu không nhắc tới, rốt cuộc xuất hiện một cách tự nhiên như vậy, không hề dự đoán trước.
Đúng vậy, Thế Phân…đã lâu rồi cô ấy không xuất hiện trong cuộc sống của các cô. Trong khi cô ấy ra đi, có lẽ nào cũng mang theo thứ gì không?
“Không sao.” Thế Vân mỉm cười ngăn Kiến Phi xin lỗi, trên thực tế, cô hoàn toàn không cần lời xin lỗi.
“Vừa rồi lúc nhìn thấy cậu, tớ thậm chí tưởng nhầm coi cậu là cậu ấy, lúc đó tớ mới biết, mình nhớ cậu ấy bao nhiêu.” Lương Kiến Phi đùa nghịch ngón tay mình, tựa như một cô gái mới mười mấy tuổi.
“Đúng vậy,” Thế Vân hít sâu một hơi, “Có đôi khi xoay người lại, hình như chị ấy đứng ở đằng sau tớ…”
Cô không nhớ đã bao lâu rồi chưa kể về chị với người khác, có lẽ, rất lâu rất lâu rồi. Bảy năm ở London, chỉ khi tốt nghiệp cô mới trở về một lần, sau đó đều là mẹ sang thăm cô, mẹ luôn cố ý vô tình nhắc tới Thế Phân, giống như là cô con gái lớn vẫn chưa mất, chỉ là tạm thời đi xa thôi.
“Hồi tết tớ về nhà có đi thăm mộ cậu ấy.” Lương Kiến Phi uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
“Thế à, cảm ơn.”
“Nếu cậu ấy chưa qua đời, cậu đoán xem trong hai cậu ai là người kết hôn trước?”
Thế Vân giật mình mở to mắt, cô nghĩ nghĩ: “Chắc là chị ấy rồi… Chị ấy chủ động, tích cực như vậy.”
“Cậu biết không,” Lương Kiến Phi dùng giọng điệu bình thản nói, “Tớ và Lâm Bảo Thục từng nghi ngờ cậu ấy đang yêu, nhưng cuối cùng nghi vấn này trở thành ẩn số vĩnh viễn không giải được…”
Thế Vân cười một cái, không nói gì, mỗi một ẩn số được sinh ra khi mọi người ra đi, cô cũng thường thường suy nghĩ, nếu Thế Phân còn sống, chị ấy sẽ thế nào, các cô sẽ ra sao…
Nhưng đây là một ẩn số, một ẩn số vĩnh viễn không giải được. Bởi vì Thế Phân đã chết, rốt cuộc không thể quay lại nữa mà cách xa cô.
Buổi tối đêm bình an đó là buổi tối vui vẻ nhất kể từ khi Thế Vân đến London, cô và Lương Kiến Phi tán gẫu rất chuyện của trước kia, về cuộc sống trường học, về bạn học, về mấy năm nay, đương nhiên còn có Thế Phân. Cô không hiểu chính mình, nhưng có thể bình thản nói chuyện về Thế Phân, mặc dù ban đầu mỗi lần nói tới đề tài này cô luôn không kiềm chế được mà run rẩy.
Bắt đầu từ khi nào, cô đã thay đổi, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có chút…xa lạ?
Trước khi đi, Thế Vân tiễn Lương Kiến Phi xuống dưới lầu đón xe taxi, đứng dưới đèn đường ở góc tường, Lương Kiến Phi nhìn cô, nụ cười trên mặt thân thiết như vậy.
“Thế Vân, hôm nay gặp được cậu thật sự tốt quá…”
“…”
Lương Kiến Phi nghẹn ngào, nhưng vẫn tươi cười: “Hôm nay tớ bỗng nhiên cảm thấy, mặc dù Thế Phân đi rồi, nhưng cậu vẫn ở đây là tốt rồi. Bọn tớ đều phải chấp nhận sự thật này, sau đó vui vẻ sống tiếp, bởi vì cậu ấy là người có tính cách cởi mở, nhiệt tình… Cậu ấy nhất định cũng hy vọng bọn mình có thể sống tốt.”
Mắt Thế Vân ngấn lệ, cô không nói thêm lời nào, chỉ mỉm cười gật đầu, vẫy tay, nhìn Lương Kiến Phi ngồi trên xe taxi, trông thấy bóng dáng màu vàng rời khỏi tầm mắt cô.
Đợi cho mọi thứ khôi phục lại vẻ yên bình của trước kia, cô mới phát hiện, ngay cả câu “tạm biệt” mình cũng chưa kịp nói.
Nhưng cô mỉm cười suy nghĩ, có quan hệ gì chứ, các cô nhất định sẽ gặp lại nhau thôi.
Không phải sao?
“Cho nên, gặp lại bạn cũ của chị gái là nguyên nhân khiến cô hạ quyết tâm trở về sao?” Tưởng Bách Liệt hai tay ôm đầu tựa trên lưng ghế, sắc mặt thả lỏng nhìn Thế Vân.
Thế Vân nghiêng đầu suy nghĩ: “Coi như là vậy đi, tôi chỉ là…từ sau khi nhìn thấy cô ấy, bỗng nhiên rất muốn gặp lại những người khác. Rất mong muốn…làm như vậy.”
Tưởng Bách Liệt cười rộ lên, không biết là cười cô ngây thơ, hay là cười cô tính tình thay đổi thất thường.
“Có lẽ trước khi gặp cô ấy, tôi gần như ngăn cách với cuộc sống trước kia, tôi chỉ muốn quên đi chính mình lúc đầu, trải qua một cuộc sống… đơn giản khác, cho nên tôi yên lòng trải qua cuộc sống như vậy.” Cô nói, giống như nhân vật chính trong câu này không phải là cô, mà là những người khác.
“Nhưng sau khi gặp cô ấy, bỗng nhiên gợi lại những hoài niệm về tình thân, tình bạn, và quá khứ của cô, những hoài niệm mà cô muốn che giấu cứ thế thình lình bị đào bới lên.” Tưởng Bách Liệt tiếp lời cô, phân tích.
“Có lẽ vậy,” Thế Vân cười khổ, “Có lẽ tôi bỗng nhiên ý thức được chính mình thay đổi, hoặc là nói…tôi muốn thay đổi.”
“Điều này rất tốt.” Anh ta chợt nói.
“…” Cô nhìn anh ta, nói không ra lời.
“Sự thay đổi này rất tốt.”
“?”
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy sao, cô và tất cả mọi người quan tâm yêu thương Thế Phân, bắt đầu từ giây phút cô ấy ra đi, đối với các người mà nói, thời gian đã ngừng lại.” Biểu tình trên mặt anh ta ấm áp như vậy, vô tình khiến người ta cảm thấy yên bình.
“…”
“Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, cô từ chối trưởng thành, cơ thể cô phát triển nhưng nội tâm vẫn trì trệ, cô vẫn là một cô gái mới đầu hai mươi, vĩnh viễn dừng tại thời khắc Thế Phân còn sống. Có lẽ đối với những người khác mà nói, như là những người bạn của Thế Phân mà cô đã kể, bọn họ cũng như thế. Mỗi ngày trái đất đều đang chuyển động, nhưng thời gian của các người, vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc đau đớn đó, làm thế nào cũng không chịu đuổi kịp bước chân của những người khác.”
Cô nói không ra lời, có lẽ Tưởng Bách Liệt nói đúng. Có lẽ, khi gặp phải đau khổ và đả kích, cô đã đóng lại cánh cửa trái tim, không bao giờ muốn mở rộng ra nữa.
“Nhưng mà, bạn của Thế Phân nói đúng, cho dù cô ấy không còn, cô ấy cũng hy vọng mọi người sẽ sống tốt, nhất là cô. Tôi nghĩ, nói không chừng chính cô ấy hy vọng như vậy, hy vọng các người có thể thay cô ấy cười, thay cô ấy khóc, thay cô ấy yêu thương, quan trọng nhất là, thay cô ấy trưởng thành. Vì vậy cô phát hiện chính mình thay đổi, hoặc là nói, cô cảm thấy mình khao khát sự thay đổi, điều đó rất tốt, vô cùng tốt.” Tưởng Bách Liệt không ngồi lười nhác như trước nữa, mà là hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, như là cổ vũ cho Thế Vân.
“Thật sao?” Cô cười khổ, nhưng nụ cười này cũng không đau khổ như vậy.
“Thật mà.” Anh ta gật đầu, khẳng định.
“Thế thì…” Cô lộ ra nụ cười đơn thuần, “Tôi yên tâm rồi.” Chương 5.2
Lễ Quốc Khánh năm nay vẫn long trọng như trước, tại những ngã tư đường chủ yếu trong thành phố đều giăng đèn kết hoa hai bên, không khí vui mừng không thua gì năm mới. Thế Vân nhớ tới lễ kỷ niệm 50 năm Quốc Khánh, cũng long trọng như vậy, nhưng nhoáng cái đã qua rất nhiều năm, cảnh tượng lúc ấy trở nên mơ hồ, cô chỉ còn nhớ năm ấy 19 tuổi tâm tình nhảy nhót mà ngây thơ.
Sáng sớm ngày 1 Tháng 10, Thế Vân còn đắm chìm trong giấc ngủ, tiếng chuông cửa chói tai bỗng nhiên vang vọng trong phòng, cô hơi mở mắt ra, không muốn để ý, nhưng cuối cùng vẫn nén giận đi mở cửa.
“Ai đó…” Cô còn buồn ngủ, tiến đến mắt mèo trước cửa.
“Tôi đây.” Không đợi cô nhìn rõ ràng, âm thanh trầm thấp của Viên Tổ Vân từ ngoài cửa truyền đến.
Thế Vân lập tức tỉnh táo lại, mở to hai mắt, khi cô quan sát từ trên xuống dưới một lần thì mới dám xác định, người đứng ngoài cửa thật là “sếp mới” tính tình xấu xa của cô.
“Sao anh lại tới đây…” Cơ thể đang bọc chăn của cô chợt cứng ngắc.
“Mở cửa trước đi.” Người ngoài cửa hình như không có kiên nhẫn.
Cô chần chờ chốc lát, rốt cuộc mở ra một khe hở, từ bên trong nhìn ra xung quanh bên ngoài.
Viên Tổ Vân không chút khách khí đẩy vào, cô lẫn cửa đều bị người ta đẩy đi, cánh cửa mở ra nằm trên tường, còn cô thì ngã xuống đất, nhe răng trợn mắt xoa cánh tay bị bỏng.
Viên Tổ Vân vội vàng buông đồ trong tay, ngồi xổm bên cạnh cô, nâng cô đứng dậy: “Này, em không sao chứ…”
“Anh nói đi!” Thế Vân tức giận trừng anh.
“Biết trừng tôi có nghĩa là không sao.” Viên Tổ Vân thấy cô đứng vững vàng, anh quay trở lại đóng cửa, rồi cầm tất cả đồ đạc trên mặt đất vào phòng bếp, thứ nên rã đông thì rã đông, thứ nên đặt trong tủ lạnh thì đặt vào đấy.
“Ơ…” Cô bỗng nhiên kinh ngạc nhìn anh, “Anh quen tay nhỉ, tôi còn nghi ngờ anh không phải thừa dịp tôi vắng nhà mà lén qua đây chứ.”
Viên Tổ Vân không để bụng nhún vai, tiếp tục động tác trên tay: “Bố trí của phòng em giống y như căn hộ của Hạng Tự ở tầng trên…”
Thấy cô ngớ ra không phản bác lại được, anh bổ sung một câu: “Không phải sao.”
Cô cào tóc không biết nên nói gì, anh và Hạng Tự tuy rằng không cùng lớp, nhưng trước kia họ đều ở trong đội bóng rổ, cho nên tình cảm cũng tốt lắm… Nhưng điều này không phải là trọng điểm mà cô muốn nói, trọng điểm là: “Anh tới nhà tôi làm gì?”
Anh lộ ra nụ cười xấu xa: “Tôi tới báo ân.”
“…”
Mấy tiếng sau, Thế Vân mới biết được, báo ân mà anh nói chỉ là nấu một bữa cơm.
“Đồ ăn thế này…anh muốn lừa bịp qua cửa sao?” Cô nhìn thức ăn trên bàn, nhìn thế nào cũng thấy có vẻ suy dinh dưỡng, cô nhíu mày tỏ vẻ hoạnh họe.
“Mời em ăn trước rồi hãy bình luận sau.” Anh ngồi đối diện, ung dung thản nhiên.
Được rồi, hình như đây là sự lựa chọn duy nhất của cô, vì thế cô cầm đũa gắp một miếng cà ri gà đưa đến bên miệng, thật bất ngờ tất cả mùi vị cà ri đều nằm trong thịt gà, cô vừa nhai, vừa tính nên bắt bẻ ra sao, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
“Cũng không tệ nhỉ.” Tiên sinh tính cách xấu xa hình như rất có tự tin.
Thế Vân nuốt xuống miếng thịt gà, cô dẩu môi không trả lời, sau đó chuyển sang tấn công dĩa thịt xé sợi hương cá bên cạnh. Đáng sợ là, mùi vị cũng ngon lắm…thậm chí là, rất ngon.
“Như vậy…” Nửa tiếng sau, khi Thế Vân thấy bụng mình no căng, cô cắn răng không tình nguyện nói, “Anh báo ân thành công rồi.”
Viên Tổ Vân ở đối diện lại phản đối nhún vai: “Không ngờ em dễ dàng thỏa mãn như vậy, trên thực tế…hành động báo ân của tôi còn chưa bắt đầu.”
Thế Vân kinh ngạc nhìn anh, trong lòng nảy sinh hoảng sợ: “Ặc không…thế này được rồi…”
Anh đứng dậy bắt đầu thu dọn chén bát, đồ còn ăn được bỏ vào tủ lạnh, những thứ khác thì đặt trong bồn rửa ngâm nước, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp.
Thế Vân bĩu môi: “Không ngờ…anh còn rất giỏi giang.”
Anh nghe cô nói vậy, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt lại mang theo chút ý sắc dục.
“Anh đừng hiểu lầm…” Cô bối rối vội vàng xua tay, “Tôi không có ý gì khác…”
Anh đi về phía cô, kéo cánh tay phải không bị thương của cô, đi thẳng về phía phòng ngủ.
“Này! Anh…” Sau khi bị ném lên giường, Thế Vân hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn thấy anh cởi áo khoác bên ngoài, đi ra rồi xách một túi đồ quay trở về.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, kéo qua cánh tay bị thương của cô, bắt đầu tháo băng gạc.
Thật ra băng gạc này cô đã thay tối qua trước khi ngủ, nhưng nhìn anh tháo ra nhanh nhẹn như vậy, cô không lên tiếng.
Từ trong túi anh lấy ra thuốc mỡ, nghiêm túc mà cẩn thận thoa lên chỗ cô bị bỏng, kỳ thật đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ còn nhìn thấy một mảng màu đỏ thôi. Lúc thoa thuốc, mặt mày anh nhăn nhó căng thẳng, tựa như lần trước cô nhớ nhầm giờ họp, làm hại anh bị ông chủ mắng mỏ một trận.
“Được, được rồi…” Thế Vân không được tự nhiên nói, “Tôi tự làm được.”
Viên Tổ Vân cúi đầu, tiếp tục động tác, không nói gì cả.
“Này, anh có nghe tôi nói không hả —— ah…” Cô di chuyển cánh tay, kết quả dẫn tới đau đớn, không khỏi hít một hơi.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có một chút bất đắc dĩ: “Em nhất định phải đối nghịch với tôi sao.”
“…” Cô nhìn anh thoa thuốc xong, quấn băng gạc, không biết nên nói gì.
“Được rồi,” anh nhẹ giọng, “Báo ân chấm dứt.”
Thế Vân thở dài, nghĩ thầm cũng may anh không làm ra chuyện gì “kỳ quái”.
“Vì sao tôi cảm thấy tiếng thở dài này của em giống như rất mất mát,” tính tình xấu xa của anh lại bắt đầu phát tác, “Chẳng lẽ, em muốn thứ khác…”
“Tuyệt đối không có.” Cô trả lời như đinh đóng cột.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, hơi đăm chiêu nhìn cô, là ánh mắt hư vô mờ mịt, không giống như anh lúc bình thường, như là muốn xuyên qua cô nhìn thấy một thứ gì đó.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, hai người vốn ngơ ngác đối diện nhau đều cùng hoảng sợ, Viên Tổ Vân hơi mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, anh đứng lên ra hiệu cô đi mở cửa.
Thế Vân đoán là Tử Mặc, cô liền chạy tới mở cửa, nhưng người đứng trước cửa không phải Tử Mặc mà là một người cô không ngờ tới.
“Hi…” Sắc mặt Thạch Thụ Thần cũng rất mất tự nhiên, từ sau buổi tối của mấy tuần trước, bọn họ chưa từng gặp lại, cũng không liên lạc với nhau.
Thế Vân suy nghĩ lạc quan, qua một thời gian thì sẽ ổn, nhưng lúc này bỗng nhiên trông thấy anh ta, cô lại không biết làm sao.
“Gần đây cậu…khỏe không…” Thấy cô không nói gì, Thạch Thụ Thần định phá vỡ sự trầm lặng.
“À, ừ…” Cô nở nụ cười trừ cứng ngắc, không được tự nhiên động cánh tay một chút.
“Cậu sao thế?” Anh ta hoảng hốt nhìn thấy cánh tay cô quấn băng gạc.
“Không có việc gì, chỉ là bị bỏng chút thôi…” Cô càng mất tự nhiên hơn.
“Sao lại thành như vậy?” Trên mặt Thạch Thụ Thần lướt qua một tia đau đớn.
“…” Thế Vân do dự không biết nên trả lời ra sao, giữa cô và Thạch Thụ Thần, Viên Tổ Vân như là một đề tài cấm kỵ, mỗi lần nhắc tới tên anh, Thạch Thụ Thần luôn muốn nói lại thôi.
Nhưng ngay lúc cô đang nghĩ nên lấy cớ gì thì âm thanh trầm thấp của Viên Tổ Vân chợt vang lên từ phía sau lưng cô: “Là vì muốn cứu tôi.”
Khi Thạch Thụ Thần trông thấy Viên Tổ Vân, sắc mặt anh ta chỉ có thể dùng kinh ngạc để hình dung, nhưng qua vài giây ngắn ngủi, anh ta bỗng trở nên bình tĩnh, bình tĩnh một cách lạ thường, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể nào dao động anh ta.
“Tớ…đi trước.” Sau thời gian dài im lặng gượng gạo, Thạch Thụ Thần nói trước, “Cậu có rảnh thì gọi cho tớ, tớ có lời muốn nói với cậu.”
Nói xong, anh ta lộ ra nụ cười dịu dàng của thường ngày, nhưng bên trong nụ cười ấy mang theo chút lạnh lùng mà Thế Vân cảm thấy xa lạ. Như thể người đàn ông trước mắt chỉ có khuôn mặt giống Thạch Thụ Thần, nhưng trên thực tế anh ta không phải Thạch Thụ Thần.
Anh ta xoay người đi vào thang máy, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Thế Vân có nỗi xung động muốn gọi anh ta lại. Nhưng cô chỉ hơi hé miệng, chẳng thốt ra được tiếng nào —— sau khi gọi anh ta lại thì cô nên làm những gì?
Không biết, cô thật sự không biết, có lẽ cô chỉ muốn thành khẩn nói một tiếng xin lỗi với anh ta.
Đó là lời xin lỗi mà cô đã nợ anh ta từ rất lâu rất lâu trước kia.
“Nhất thiết đừng nói xin lỗi với anh ta.” Âm thanh của Viên Tổ Vân bỗng nhiên lạnh lùng truyền đến từ trên đỉnh đầu cô.
“?”
“Anh ta là một người có lòng tự trọng rất cao, từ chối anh ta tốt nhất là không làm gì cả, chỉ cần lắc đầu là được. Người như thế thứ ghét nhất không phải là bị từ chối, mà là sự thương hại của người khác.”
Thế Vân đóng cửa lại, vừa định thoát khỏi phạm vi hơi thở của anh, vừa nói: “Tôi từ chối anh ấy hay không chẳng có liên quan gì đến anh.”
“Sao lại không liên quan đến tôi?” Anh giữ chặt cô, ép cô đến góc tường phía sau cửa.
“…” Cô sợ hãi mở to mắt, không dám lên tiếng.
“Em không phải đang theo đuổi tôi sao?” Lúc anh nói chuyện, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.
“?”
“Lúc ở trong bệnh viện, em đã thừa nhận với y tá rồi mà, tưởng rằng tôi không nghe được ư?” Anh mỉm cười, nháy mắt.
Thế Vân trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Viên Tổ Vân, tôi thật hối hận, tại sao lại giúp anh tránh tai họa này, tôi nên cho anh bị bỏng chết!”
Anh vẫn mỉm cười, nhún vai: “Cái này gọi là ‘độc nhất là lòng dạ đàn bà’ sao?”
Nói xong, không đợi cô phản bác, anh đã xoay người đi vào phòng bếp rửa chén.
Cả kỳ nghỉ Quốc Khánh, Thế Vân đều ở trong nhà, Tử Mặc mấy hôm trước đã cùng Hạng Tự ra ngoài du lịch, mẹ cùng bà ngoại về quê, ngay cả Tưởng Bách Liệt cũng lùi lại cuộc hẹn trước với cô, nói là có bạn từ Đài Loan đến Thượng Hải chơi, về phần Thạch Thụ Thần… Cô vẫn không thể lấy dũng khí đi tìm anh ta.
Vì thế kỳ nghỉ dài hạn vốn vui vẻ, nhưng Thế Vân lại rầu rĩ không vui. Hơn nữa, sau ngày hôm kia ngay cả tên Viên Tổ Vân xấu xa cũng biến mất.
Oh! Cô gõ đầu mình, vì sao lại nhớ tới Viên Tổ Vân chứ?!
Ngày nghỉ cuối cùng, cô một mình đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói trên cơ bản đã không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải thoa thuốc mỡ hàng ngày.
Trở về dưới lầu khu chung cư, Thế Vân quyết định đến cửa hàng tiện lợi mua chút mì ăn liền và đồ ăn vặt, ngày Tháng ở một mình, e rằng đây là những thứ cần thiết.
Vừa vào trong cửa hàng, có người chào hỏi cô, cô nhìn kỹ, lại là Hạng Phong.
“Chào anh.” Cô mỉm cười, đoán rằng anh tới tìm Hạng Tự.
“Em…sao vậy.” Hạng Phong chỉ cánh tay cô quấn băng gạc hơi mỏng.
“Bị phỏng thôi ạ.” Cô cười xấu hổ.
Anh không hỏi nguyên nhân, chỉ là gật đầu, rồi xách hai túi cà phê và bia đã trả tiền xong: “Vừa lúc, có đồ cho em.”
“?”
Thế Vân đi theo anh đến bên cạnh một chiếc xe việt dã đậu trước cửa hàng, cô nhớ tới vụ tai nạn xe cộ vào hai Tháng trước, bèn hỏi: “Xe sửa xong rồi ư?”
Hạng Phong cười khổ gật đầu: “Em cũng biết chuyện điên rồ của hai đứa kia sao?”
“E là lúc ấy em cũng điên rồ với bọn họ, mặc dù là do em bị ép buộc.”
Hạng Phong mở cốp xe, đem đồ vừa mua bỏ vào trong, sau đó cầm mấy quyển sách đưa tới trước mặt cô: “Loại sách ‘sắc bén’ mà em cần đây.”
“À…” Thế Vân ngơ ngác nhìn anh, không ngờ anh vẫn còn nhớ, bỗng nhiên cô có chút xấu hổ ngượng ngùng.
“Anh chuẩn bị trong xe rất nhiều,” âm thanh nói chuyện của anh trong thân thiết mang theo chút trêu chọc, “Là để ứng phó với fan như em.”
Cô bật cười, anh thường xuyên có thể làm tiêu tan xấu hổ của người khác dễ vậy ư?
“Hạng đại ca,” cô gọi anh như thế, là bởi vì anh thật sự giống một người anh cả cơ trí, “Em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Nếu em thích, có thể. Nhưng anh luôn có ảo giác mình là nam chính trong loại sách võ thuật.”
Thế Vân không để tâm hỏi tiếp: “Tại sao lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em, anh đủ khẳng định chúng ta không phải là tuýp người của đối phương chứ?”
Cô chỉ là…muốn biết đáp án thôi.
“Bởi vì, có lẽ chúng ta tán thưởng tính cách của đối phương, nhưng không thể nào hấp dẫn lẫn nhau,” anh dừng một chút, không chờ cô hỏi tiếp, “Hấp dẫn là một vấn đề rất phức tạp, nhưng nói đơn giản, chính là chúng ta không có loại khát vọng bức thiết muốn biết đối phương là loại người thế nào, hoặc nói thông thường một chút, đó là một loại hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ của một người đối với một người khác —— nhưng anh cảm thấy giữa chúng ta không có loại hiếu kỳ này, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Thế Vân có cảm giác dở khóc dở cười bại trận: “Nhưng em cũng có lòng hiếu kỳ đối với anh mà…”
“Thế ư,” anh cười rộ lên, vẫn rất thân thiết, “Lòng hiếu kỳ của em dựa vào anh là nhà văn tiểu thuyết trinh thám, nói cách khác, em cảm thấy tò mò về cuộc sống của nhà văn tiểu thuyết trinh thám thôi, nếu anh không phải thì sao, anh chỉ là một viên chức bình thường, em còn cảm thấy tò mò về anh không?”
Thế Vân nghĩ nghĩ, rốt cuộc đầu hàng lắc đầu.
“Em gái à, anh là một người đàn ông đáng sợ, tốt nhất đừng nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với anh.” Anh ra vẻ là một người đàn ông tốt, nhưng lời nói lại là của người đàn ông xấu xa.
Cô chỉ đành bật cười đồng ý: “Vậy được rồi.”
Có lẽ đôi khi tựa như lời Hạng Phong, có phải là tuýp người của nhau hay không, liếc mắt một cái có thể định thắng bại ngay.
“Anh đến tìm Hạng Tự sao?” Cô hỏi.
Hạng Phong gật đầu, nhìn đồng hồ: “Xem như là thế, nhưng hai đứa muộn quá, bây giờ anh có việc phải đi.”
“Vậy…tạm biệt.”
Thế Vân nhìn người đàn ông thú vị này lên xe, anh hạ cửa kính xe, vẫy tay mỉm cười nói tạm biệt.
Nếu, chỉ là nếu, trái tim cô trống rỗng, thế thì có thể cảm thấy hứng thú với Hạng Phong không? Không phải là loại hứng thú của độc giả đối với tác giả, mà là một người phụ nữ đối với một người đàn ông.
Có lẽ vậy, biết đâu đều có thể, chẳng qua đôi khi trên thế giới này, không hề có có lẽ.
Ngày đầu tiên làm việc sau kỳ nghỉ dài hạn, Thế Vân dậy sớm hơn bình thường 15 phút, nhưng vì kẹt xe suýt nữa là đến muộn. Trên đường từ bàn tiếp tân đi vào văn phòng, cô cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô đều mang theo chút kính nể, Carol từ xa nhìn thấy cô liền kêu to: “Sự tích anh dũng cứu chủ của cô đã truyền khắp nơi, vết thương lành rồi chứ, tôi đã hỏi phòng nhân sự, có thể được tính tai nạn lao động.”
Thế Vân cười khổ một chút, cô đã trở thành nhân vật anh hùng, nhưng mọi người không biết, cô không phải thật sự có lòng tốt đi cứu Viên Tổ Vân, chỉ là không muốn bởi vì trò đùa dai của mình mà hại anh thôi.
Các đồng nghiệp trong bộ môn dù có quen hay không đều chủ động chào hỏi cô, có lẽ đây là đãi ngộ dành cho nhân vật trọng tâm chủ đề, nhưng cô không phân biệt rõ ràng việc trở thành nhân vật trọng tâm chủ đề là may mắn…hay là bất hạnh?
Nhưng sáng hôm nay Viên Tổ Vân không vào công ty, cũng không gọi điện bàn giao với cô, như là bốc hơi khỏi nhân gian rồi, vì thế đến giờ ăn trưa, Thế Vân hẹn đi ăn cùng Carol.
“Này,” Carol vừa gặm đùi gà vừa nói, “Thật không ngờ bình thường cô im hơi lặng tiếng, ngược lại rất dũng cảm.”
Thế Vân cười hai tiếng gượng gạo, không muốn giải thích nhiều.
“Chỗ bị thương còn đau không?”
“Không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng đâu.” Thế Vân mặc áo sơ mi tay trắng, áo khoác choàng lên vai, băng gạc gì đó đã được cô tháo ra rồi, chỉ là chỗ bị bỏng phải thoa thuốc mỗi ngày.
“haiz…nhưng thật đúng là không thể tưởng tượng đó…” Carol vô cùng cảm khái nói.
“?” Thế Vân nhíu mày, không biết vì sao Carol muốn nói vậy, không phải là giúp Viên Tổ Vân chắn tách nước thôi sao, đâu đến nỗi như vậy.
“Này,” Carol chợt sáp lại gần, sắc mặt thần bí, “Cô rốt cuộc thích quản lý Viên điểm nào nhất, lần trước gặp cô trong thang máy, cô còn nói anh ta rất hung dữ mà.”
“Hả?” Cô mở to mắt, cảm thấy hình như mình và Carol không ở cùng một thế giới.
“Hả cái gì, tất cả mọi người đều biết hết rồi.”
“Biết, biết cái gì…” Cô có dự cảm chẳng lành.
“Chuyện cô đang theo đuổi quản lý Viên.” Carol nói xong, cười ngượng ngùng, giống như hiện tại người đang theo đuổi là cô ta.
“Cô, cô nói cái gì? Tôi theo đuổi tên kia lúc nào…” Thế Vân thấy mình hết đường chối cãi.
“Cô đừng mắc cỡ mà,” Carol huơ tay cười hì hì, vẻ mặt hào phóng nói, “Lần trước khi kết thúc cuộc họp, mấy quản lý cấp cao đang thảo luận chuyện này, sếp tôi hỏi quản lý Viên ‘thư ký của anh tốt với anh như vậy, không phải đang theo đuổi anh chứ’, quản lý Viên lại cười rất mập mờ, tuy rằng anh ta không nói gì, nhưng chúng tôi đều đoán được ý tứ trong đó…”
“Huh…” Trong đầu cô tự bay ra cảnh này, hình dung biểu tình cười như không cười của Viên Tổ Vân, nếu đổi lại là cô thì cũng sẽ giống như người khác hiểu câu trả lời của anh là như vậy —— nhưng mà, cái tên Viên Tổ Vân khó ưa kia tại sao phải làm như vậy, anh biết rõ cô không phải đang theo đuổi anh!
Như vậy…đây nhất định là trò đùa dai xấu xa nhất của anh?
Thế Vân bỗng dưng đứng lên, dùng âm thanh trầm thấp mà rất khẳng định nói: “Mặc kệ mọi người tin hay không, tôi tuyệt đối không có theo đuổi anh ta.”
Nói xong, cô cầm lon trà sữa lạnh còn chưa uống hết, chỉ để lại Carol đang kinh ngạc, chẳng biết có nên nghiêm túc suy nghĩ thực hư về lời nói của cô hay không.
Cô vừa đi vừa lấy ra di động, sau đó bấm vào một dãy số, ấn nút gọi. Một lát sau, âm thanh mệt mỏi của Viên Tổ Vân vang lên ở đầu dây bên kia: “A lô?”
“Viên Tổ Vân, sau này anh tốt nhất bớt gây chuyện đi, bằng không tôi không bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện xấu xa như anh đâu!”
Thế Vân nói hết một hơi, sau đó khép mạnh di động lại, bực dọc trong lồng ngực dường như vơi đi rất nhiều.
Cùng lúc đó, Viên Tổ Vân ở đầu dây bên kia đang bị ốm đau tra tấn chỉ có thể ngơ ngác nhìn di động của mình, trong thời gian ngắn nói không ra lời…
Chiều nay, Thế Vân được đồng nghiệp cùng bộ môn cho biết, Viên Tổ Vân bị bệnh, bệnh thật sự nghiêm trọng.
“Bệnh gì?” Cô cảm thấy trái tim như lỡ một nhịp.
“Cảm cúm.”
“…”
Hóa ra chỉ là cảm cúm thôi à.
Thế Vân cười khổ một chút, cho dù là người xấu xa cỡ nào cũng sẽ bị cảm cúm nho nhỏ đánh ngã.
Thời gian làm việc không có Viên Tổ Vân bỗng nhiên trở nên thoải mái, cô đến phòng trà nước pha một tách cà phê, lúc uống mới nhớ tới cánh tay mình là do thứ này làm phỏng, vì thế cô không khỏi tự giễu mà bĩu môi.
Vừa đến giờ tan sở, các đồng nghiệp đúng giờ rời khỏi, Thế Vân thu dọn đồ đạc xong, trước khi đi cô nhìn văn phòng trống trơn của Viên Tổ Vân, cô đi qua đó tắt đèn đóng cửa, trong lòng chợt dâng lên cảm giác đấu tranh vô cớ.
Có cần…đi thăm anh ta không?
Là người cũng sống một mình, cô có thể hiểu được khi ngã bệnh, rất hy vọng có người đến thăm mình, nấu một bữa cơm nóng hổi, không cần sơn hào hải vị, cho dù chỉ là một chén cháo trắng hoặc là mì Dương Xuân, cũng sẽ sinh ra cảm xúc hạnh phúc thỏa mãn từ đáy lòng.
Cô ra khỏi cao ốc văn phòng, lưỡng lự lấy ra di động, tìm dãy số cô không đặt tên, rốt cuộc vẫn ấn xuống.
“A lô?”
Âm thanh của anh vẫn mệt mỏi, nhưng hồi trưa khi cô tức giận thì nghe ra có vẻ làm bộ, bây giờ nghe lại thì cảm thấy bệnh thật sự rất nặng.
“Anh…bị cảm hả?” Cô cắn môi.
“Ừm…” Anh mang theo giọng mũi, âm thanh có phần trống rỗng.
“Bây giờ sao rồi…”
“…” Anh im lặng, không trả lời, qua hồi lâu sau mới nói, “Em có tới thăm tôi không?”
Thế Vân đấu tranh một chút, cuối cùng mím môi nói: “Tới chứ…anh muốn ăn gì?”
Âm thanh bị ốm ở đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng: “Em biết làm cái gì thì ăn cái nấy.”
“Ờ…”
Cô cúp máy, tưởng tượng bộ dạng ngã bệnh của ác ma Viên Tổ Vân, cô không nhận ra khóe miệng mình đang mỉm cười.
Thế Vân đi siêu thị mua đồ, khi đến cửa nhà Viên Tổ Vân thì đã là bảy rưỡi tối, cô bấm chuông cửa, hồi lâu sau mới có tiếng bước chân nặng nề chậm rãi đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô không khỏi hoảng sợ.
Viên Tổ Vân bọc kín trong chăn, mái tóc vốn gọn gàng lúc này đã rối bù, râu lúng phúng đầy cằm, ánh mắt vốn kiêu ngạo bình tĩnh đã trở nên mê mang, chỉ có nụ cười khổ nơi khóe miệng là không thay đổi.
“Cuối cùng em đến rồi,” anh mở cửa, không chào hỏi cô, đi sang sofa phòng khách rồi nằm lên đó, “Tôi chết đói rồi, mau làm chút gì cho tôi ăn đi.”
“Ờ…” Nếu đã mang tâm trạng hỏi thăm sức khỏe bệnh nhân mà đến, thế thì bị coi là bảo mẫu cũng không phải là chuyện quá đáng.
Thế Vân đi vào trong, đóng cửa lại, cầm đồ đạc vào phòng bếp rồi mở từng cái ra, bày lên bàn, sau đó cô bắt đầu nấu nước, rửa rau, xắt thịt.
Đợi khi làm xong tất cả, cô quay người lại, trông thấy Viên Tổ Vân đang ngồi đó châm điếu thuốc. Cô đi qua đoạt lấy điếu thuốc trong miệng anh, ném vào gạt tàn: “Người bị ốm tốt nhất an phận một chút.”
“Nhưng thỉnh thoảng hút một điếu cũng không sao mà…” Anh ngã vào sofa, ánh mắt và mũi nhăn nhíu lại, giống như rất đau khổ, lại giống như đang nhõng nhẽo.
Thế Vân nhìn gạt tàn trên bàn, bên trong nhét đầy tàn thuốc, vì thế cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Đây là thỉnh thoảng hút một điếu sao?”
Bệnh nhân cười ngượng ngùng, nói không ra lời.
Cô cầm gạt tàn vào phòng bếp đổ ra, rửa sạch sẽ, rồi đặt trên cái giá hong khô.
Nước sôi, cô bỏ mì sợi vào, lúc này cô hơi mơ màng, vì sao mình phải ở đây làm việc này. Nhưng cô biết, không phải mọi vấn đề đều có đáp án.
Bỗng nhiên, cô như là cảm nhận được gì đó, cô quay đầu nhìn Viên Tổ Vân đang nằm trên sofa trong phòng khách —— anh đang nhìn cô, ngay cả đôi mắt cũng không chớp cái nào, khuôn mặt không có biểu cảm, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười —— đó là một nụ cười thỏa mãn.
Cô vội vàng quay đầu lại, làm như không thấy gì, tiếp tục nấu nướng, cho rau, thịt và gia vị vào nồi. Không qua bao lâu, hai bát mì nấu xong, cô cẩn thận bưng lên bàn trà nằm trước sofa phòng khách, cô bĩu môi với bệnh nhân.
“Ăn nhanh đi, nhưng tôi không biết mùi vị thế nào đâu.”
“Ờ…” Anh nhận lấy đũa trong tay cô, bưng bát mì lên, rồi ăn như hổ đói.
Thế Vân nhìn anh trước mắt, không khỏi mỉm cười: “Đã bao lâu rồi anh chưa ăn cơm?”
Viên Tổ Vân thừa dịp húp nước lèo nói: “Khoảng hai ngày rồi.”
Cô ngạc nhiên, vốn chỉ là một câu nói đùa, không ngờ anh thật sự đói bụng hai ngày, trong lòng cô rầu rĩ vô cớ.
“Bệnh rồi không còn hơi sức, lười đi xuống mua đồ.” Anh nói không rõ ràng.
Cô chỉ đành cười khổ, bưng bát mì trước mặt mình lên ăn.
Viên Tổ Vân ăn rất nhanh, mì trong bát anh và mì còn thừa trong nồi chỉ chốc lát sau anh liền ăn sạch, sau đó anh tỏ vẻ mong chờ nhìn cô, tựa như một cậu bé còn chưa ăn no.
“Ưm…” Cô lúng túng đặt xuống cái bát trong tay, cô chỉ mới ăn được một phần năm, “Tôi không đói, anh ăn đi.”
Cô đẩy bát đến trước mặt anh, anh nhìn cô, rồi nhìn cái bát trên bàn, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Chúng ta cùng nhau ăn nhé.”
Anh đẩy bát ra giữa, sau đó tới gần ăn mấy đũa, thấy Thế Vân không nhúc nhích, anh ngậm mì ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy, đừng ngượng ngùng.”
Nhưng mà…đương nhiên sẽ ngượng ngùng rồi…
Thế Vân khó xử ho nhẹ một tiếng: “Tôi thật sự không đói bụng…”
Trong phút chốc ánh mắt anh trở nên sắc bén: “Thế thì…em muốn tôi đút em ăn hả?”
Thế Vân há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cô tiến đến gần, không được tự nhiên gặp một miếng rau bỏ vào miệng.
Viên Tổ Vân miệng ngậm mì, cười như không cười nhìn cô, sau đó lại ăn ngốn nghiến.
“Cuối cùng…có chút cảm giác ăn no…” năm phút sau, bệnh nhân nằm trên sofa, vẻ mặt thỏa mãn.
Thế Vân hừ một tiếng trong lòng, dọn tất cả chén bát vào trong bồn rửa, rồi bắt đầu rửa sạch.
Sau khi rửa xong, cô lau tay, suy nghĩ nên lấy cớ gì để tạm biệt, âm thanh biếng nhác của Viên Tổ Vân từ sofa truyền tới: “Tôi muốn ăn táo.”
Thế Vân trừng mắt liếc nhìn anh, cô lấy quả táo trên khay trái cây trên bàn, rửa một trái rồi đưa cho anh.
Anh ra vẻ vô tội, ánh mắt có phần gian xảo: “Tôi thích ăn táo gọt vỏ.”
Thế Vân hít sâu một hơi, đến phòng bếp lấy dao, bắt đầu gọt vỏ. Viên Tổ Vân này, thật đúng lại…chẳng khách khí chút nào!
Cô đưa trái táo đã gọt vỏ đến trước mặt anh, nghĩ thầm bây giờ anh không còn phản đối nữa chứ, nhưng tên bệnh nhân này, nam chính hôm nay lại nhíu mày, nói: “Tôi chỉ ăn táo cắt thành từng miếng…”
“Này!” Cô bảo mẫu rốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng, “Anh đừng có quá đáng!”
“Tôi rất thảm thương…” Anh nhăn nhó mặt mày, như là bị uất ức dữ lắm, “Đói bụng hai ngày trời, cả người không sức lực, bây giờ chỉ muốn ăn táo cắt thành từng miếng thôi…như vậy rất quá đáng sao?”
Nói xong, anh trưng ra bộ mặt đáng thương, có lẽ chỉ thiếu điều lăn lộn trên mặt đất thôi.
Thế Vân cam chịu gật đầu, giơ tay đầu hàng, cô cắt táo ra thành từng miếng nhỏ, rồi đưa tới tay anh.
Nhưng đôi bàn tay kia lại không động đậy. Cô ngước mắt lên, anh hơi hé miệng, đôi mắt biếng nhác mà bình tĩnh nhìn cô.
Cô bảo mẫu kiên trì giơ tay lên, cắm miếng táo vào mũi dao đưa đến bên miệng ông chủ, anh cắn vào miệng, nhai rất tự nhiên, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Thế Vân kiềm chế nỗi xung động muốn nhào qua bóp cổ Viên Tổ Vân, cô không ngừng gọt táo đưa tới miệng anh, cho đến khi trái táo trong tay chỉ còn lại một cái hột ở giữa.
“Tôi phải uống thuốc rồi.” Bệnh nhân lại nằm xuống sofa, cuộn người trong chăn.
“Thuốc ở đâu…” Cô bất đắc dĩ hỏi.
“Ở đầu giường trong phòng tôi.”
Cô rót một ly nước ấm đặt trên bàn, sau đó lấy thuốc đặt trên bộ tiểu thuyết trinh thám ở đầu giường sang đây, dựa vào chỉ dẫn cô đưa viên thuốc màu xanh cho anh, bệnh nhân bị quen chiều hư này vẫn hé miệng, cô chỉ đành vừa hừ lạnh trong lòng vừa đút anh uống thuốc, uống nước xong, sau đó cô dự tính nên rời đi thế nào.
“Em có thể chờ tôi ngủ rồi hẵng đi không.” Tuy rằng đây là câu hỏi, nhưng mang theo giọng điệu ra lệnh.
“Tôi làm sao biết chừng nào anh ngủ, nếu anh tới mười hai giờ đêm mới ngủ, chẳng lẽ tôi phải ở tới lúc đó mới được về nhà sao.” Cô lườm anh, chợt nhớ tới hai giờ sáng vào một đêm nào đó không lâu trước kia, hai người họ không hiểu sao chẳng ngủ được, cuối cùng lại gửi tin nhắn cho nhau…tất cả đều rất kỳ lạ.
Cô đứng lên muốn đi, nhưng bị anh nằm trên sofa túm lấy cổ tay: “Tôi uống thuốc rồi, lập tức sẽ ngủ ngay…”
Cô nhìn anh, cân nhắc mọi khả năng, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngồi trên tấm thảm trước sofa, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, như là đang nói: xin mau một chút, tôi đang chờ anh ngủ đấy.
Khóe miệng Viên Tổ Vân kéo ra một nụ cười: “Em có thể tắt đèn không, nếu không tôi sẽ không ngủ được.”
Thế Vân bất đắc dĩ đứng dậy nhấn công tắc trên tường, cả phòng khách chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ngọn đèn bàn lờ mờ trong góc.
“Lát nữa nếu em thấy tôi sắp ngủ thì kêu tôi vào phòng ngủ.”
“Thế sao bây giờ anh không vào đó ngủ?” Cô trừng anh.
“Bởi vì chỉ khi nằm trên sofa tôi mới buồn ngủ.”
“Vậy anh ngủ trên sofa là được rồi.”
“Nhưng chỉ khi nằm trên giường tôi mới ngủ được.” Nhờ ánh đèn lờ mờ, cô thấy được nụ cười tại khóe miệng anh.
“Anh…thật đúng là phiền toái!”
Anh thấy cô không phản đối liền yên tâm nhắm mắt lại, tựa như một cậu bé nhận được sự đồng ý của người lớn.
Thế Vân nhớ tới lời của Tưởng Bách Liệt, bắt đầu từ thời khắc Thế Phân qua đời, thời gian của cô đã ngừng lại, mặc dù bề ngoài không ngừng thay đổi, nhưng nội tâm vẫn là một cô gái chưa trưởng thành, thời khắc dừng lại không xảy ra bất cứ gì, không chẳng muốn tiếp nhận gì cả.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, dáng vẻ nhắm mắt của anh dường như rất mệt mỏi. Có lẽ nào, thời gian của anh cũng ngừng lại, tại một thời khắc nào đó, cho nên anh vẫn trẻ con như thế, khiến người ta không thể đoán ra.
Nhưng…nhưng vào thời khắc nào đây?
Tiếng thở đều đặn của Viên Tổ Vân truyền đến, Thế Vân lấy lại tinh thần, cô vươn tay quơ quơ trước mặt anh, chắc hẳn anh ngủ rồi.
Cô đứng dậy muốn đi, nhưng nhớ lại lời anh ban nãy, do dự chốc lát, cuối cùng cô khom lưng vỗ nhẹ vào người anh: “Viên Tổ Vân, vào phòng ngủ đi…”
Anh hơi mở mắt ra, một tay quàng cổ cô: “Em dìu tôi vào đi…”
Thế Vân bị quàng cổ rất khó chịu, cô giãy dụa, anh đã lảo đảo đứng dậy, toàn thân dựa vào người cô, rồi đi về phòng ngủ của mình.
Thế Vân đá cửa phòng ngủ, cô không tìm thấy công tắc bật đèn, chỉ có ánh đèn màu vàng lờ mờ ở đầu giường. Cô dìu anh đến mép giường, muốn buông anh ra, nhưng lại cùng anh ngã lên giường.
“Này!” Thế Vân ngọ nguậy muốn đứng lên, Viên Tổ Vân trở mình, đặt cô dưới thân, đè cô không thở nổi.
Khuôn mặt anh gần kề, mũi chạm vào mũi cô, đôi môi khẽ khàng cọ vào môi cô, cảm giác hơi ngứa ngáy.
Cô sợ tới mức không dám hô hấp, sợ rằng mình hé miệng anh sẽ hôn lên ngay.
Bỗng nhiên, anh thè lưỡi liếm môi cô, sau đó thì thào: “Ừm…thịt hơi mặn…”
Nói xong, khuôn mặt anh vùi trên gối đầu nằm bên cạnh cô, giống như ngủ thật rồi.
Qua hồi lâu Thế Vân mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng dùng sức đẩy cơ thể nặng nề trên người mình ra, trong mờ tối, cô đứng ở mép giường nhìn anh, hình như ngủ thật rồi, vì thế cô đắp chăn cho anh, sau đó ra phòng khách cầm túi xách của mình rồi rời khỏi.
Trong phòng lại trở về yên tĩnh, thấp thoáng có thể nghe được tiếng đồng hồ treo tường trong phòng khách. Viên Tổ Vân trở mình, nằm ngửa lên trên, anh mở mắt, lộ ra nụ cười như trẻ con.
Thế Vân chạy trên đường, giống như chỉ có thể làm thế này mới quên được cảnh tượng đỏ mặt tim đập nhanh ban nãy.
Viên Tổ Vân rốt cuộc có biết anh đang làm gì hay không?!
Thế Vân không biết mình đi bao lâu mới về tới nhà, cô ngẩn ngơ tra chìa khóa vào ổ khóa, đi vào rồi đóng cửa lại.
Cô bật đèn, vào phòng tắm mở vòi nước, máy tính còn chưa tắt, cô đi qua theo bản năng mở trang web.
“Chào mọi người, đây là Thư Lộ của đài phát thanh tiếng Trung tại New York mang đến tiết mục này cho các bạn, tuần này thời tiết tại New York hơi kỳ lạ, vừa nóng vừa lạnh, các bạn ở Australia có phải đã được thoát khỏi mùa đông giá lạnh rồi không? Sau khi trải qua hai tuần bận rộn, các bạn đồng nghiệp thân ái của tôi đều đi nghỉ về, vì thế rốt cuộc Thư Lộ có thể thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên tiết mục tuần sau là thu âm trước, phần nhắn tin trực tiếp sẽ không hoạt động, các bạn có lời muốn nói thì hãy gửi đến hộp thư riêng của Thư Lộ, bởi vì tôi còn nhật ký du lịch Tây Tạng cần phải hoàn thành, đã hứa với biên tập viên của tạp chí lâu rồi nhưng vẫn chưa thực hiện, thật là có lỗi với người ta, cho nên lần này nhân dịp các bạn đồng nghiệp đi nghỉ trở về, tôi quyết định bắt đầu chuyến du lịch này, hành trình tổng cộng 12 ngày, có phải các bạn rất hâm mộ hay không? Ha ha, thật ra không cần hâm mộ đâu, tuy rằng đi du lịch nhưng vẫn là công việc, khi bạn luôn nhắc nhở chính mình phải dùng ống kính ghi lại phong cảnh thì lạc thú của chuyến du lịch sẽ giảm bớt rất nhiều, bởi vì cảnh sắc xinh đẹp thực sự không phải dùng ống kính để ghi lại, mà là đôi mắt của chúng ta.”
Âm thanh của Thư Lộ vang vọng trong căn hộ của Thế Vân, thân thiết mà ấm áp. Thế Vân hồi tưởng lần đầu tiên nghe được âm thanh này, khi đó cô vừa học đại học năm hai, tính ra thế mà cũng 10 năm rồi.
Khi ấy cô là một cô gái ngây thơ đơn thuần, giống như Tưởng Bách Liệt đã nói, rất mong chờ đối với tương lai vĩnh viễn không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa. Quan điểm sống của cô, là một hộp kẹo không tháo giấy gói, cách chiếc hộp trong suốt, có thể nhìn thấy giấy gói đủ màu sắc bao bọc viên kẹo, nhưng cho dù là màu sắc nào cũng đều đại diện cho sự ngọt ngào, không có một tí chua chát.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày, hộp kẹo bị mở ra, cô phát hiện không thấy giấy gói kẹo đầy màu sắc đâu cả, mà thay vào đó là một mảng đen tối và chua chát. Cô đau khổ, rơi lệ, nản lòng, nhưng bất luận làm cái gì, mọi thứ không thể xảy ra đã xảy ra. Vì thế cô sống lặng lẽ, điều duy nhất có thể làm chính là làm tốt bản thân.
Cô rất nhớ, nhớ chính mình của trước kia, nhớ âm thanh của Thư Lộ, cũng nhớ nhung cái người đã rời xa cô.
Cô xoay người, nhìn máy tính trên bàn, dường như trông thấy một cô gái giống mình như đúc đang ngồi trước mặt mình, cô gái vui vẻ lắng nghe tiết mục, sau đó xoay người cười tủm tỉm nói với cô: “Nghe đến đây, chị cũng muốn đi du lịch đấy…”
Nụ cười của cô gái sáng ngời cởi mở như vậy, cô không khỏi suy nghĩ, đây có thể là nụ cười hạnh phúc nhất thế giới không?
Thế Vân đến ban công lấy khăn tắm đã hong khô xuống, rồi đặt trên cái giá trong phòng tắm, cô luôn thích mọi thứ đều phải gọn gàng ngăn nắp, còn Thế Phân thì hoàn toàn tương phản.
Thế Phân là một người tùy ý, phòng cô lúc nào cũng lộn xộn, dùng xong thứ nào thì tiện tay đặt ở một góc, quần áo sạch và dơ xen lẫn vào nhau không phân chia rõ ràng, mẹ cau mày nói: “Con lớn rồi thì phải làm sao, kết hôn rồi thì sao đây?”
Nhưng Thế Phân lại cười hì hì, vẻ mặt không chút phiền não: “Đến lúc đó mẹ tới thu dọn giúp con là được rồi.”
Cô nói như lẽ dĩ nhiên, mẹ hết cách chỉ đành mỉm cười.
Thế Vân đến trước cửa sổ, khuôn mặt cô phản chiếu trên cửa kính, nhưng không nhìn ra biểu cảm.
“Sau khi nghe xong ca khúc này, tôi muốn đọc một bức thư của ‘Vân đạm phong khinh’…” Âm thanh dịu dàng đầy uyển chuyển của Thư Lộ vang lên sau khi âm nhạc chấm dứt.
Thế Vân ngẩn ngơ nhìn đèn neon ở phía xa xa.
“Anh ấy nói, rất cảm ơn Thư Lộ và ‘Tinh cầu cô đơn’ đã cho tôi lời khuyên, hy vọng ở trong tiết mục này tôi có thể hỏi ‘Tinh cầu cô đơn’ một câu: nếu là bạn, bạn sẽ chọn kẹo hay là giấy gói kẹo?… Ha ha, thật ra Thư Lộ đã làm tiết mục này rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được thính giả như vậy. ‘Tinh cầu cô đơn’, nếu bạn lắng nghe tiết mục, hơn nữa nếu bạn bằng lòng trả lời câu hỏi này, xin hãy dùng mọi cách có thể để nói đáp án cho ‘Vân đạm phong khinh’ nhé. Mặc dù đạo diễn cứ nói với tôi, tiết mục của chúng ta không phải mở ra vì mục đích làm quen bạn bè, nhưng không biết tại sao, Thư Lộ lại tuyệt đối không để ý việc hai vị này giao lưu trong tiết mục của chúng ta.
Được rồi, tiếp theo Thư Lộ sẽ kể một câu chuyện kỳ lạ xảy ra trong tuần này, còn nhớ hồi Tháng tư tại nơi nào đó có người đã hít phải hạt giống của cây linh sam vào trong phổi, kết quả hạt giống đó cao gần 8 cm, thế thì tuần này tại Mexico cũng xảy ra sự kiện giống vậy, lần này không phải cây linh sam mà là cây bạch dương…”
Thế Vân vẫn ngơ ngác nhìn đèn neon phía xa xăm, trên khuôn mặt thẫn thờ vẫn không có biểu cảm gì.
Bỗng nhiên, cô cười khổ một chút, kẹo hay là giấy gói kẹo ư…
Thật sự phải chọn sao? Chọn thế nào đây?
Cô đứng thẳng trước cửa sổ, rất lâu không nhúc nhích, trong máy tính tiếp tục phát ra tiết mục radio do Thư Lộ chủ trì, nhưng cô lại để ngoài tai. Cô chỉ cảm thấy, đề tài này cho dù chọn lựa ra sao cũng sẽ đau khổ…