Trong vòng chưa đến
nửa tháng, Tăng Phi đã hẹn Phong Lan đi xem phim hai lần, xem biểu diễn
ca nhạc một lần. Phim đều do Phong Lan chọn theo sở thích của cô, toàn
là những bộ phim nghệ thuật cực kỳ nhàm chán. Có thể nhìn thấy ngay rằng Tăng Phi không hề hứng thú gì với những trò giải trí lãng mạn này,
Phong Lan phát hiện anh cúi đầu xem đồng hồ mấy lần liền nhưng lại không hề phàn nàn câu nào mà vẫn kiên trì trụ vững. Không những thế mỗi lần
Phong Lan cho rằng tình trạng vô vị nhạt nhẽo này sắp làm anh chán ngấy
lên rồi thì anh lại bình thản hẹn ngày gặp lại với cô.
Cuối cùng, sau khi xem xong bộ phim trong lần hẹn thứ hai, Phong Lan không kìm nổi đành cất lời hỏi Tăng Phi trước: “Anh với em định ám nhau đến khi nào
đây?”
Tăng Phi rủ cô đi uống cà phê, cười và hỏi lại: “Sao lại
ám? Anh cứ nghĩ con gái đều thích những thứ này, em đồng ý đi chơi với
anh, ít ra cũng thể hiện rằng em không đến nỗi phản cảm với những kiểu
như vậy.”
“Anh phải biết là, em là cô gái đang trong thời gian
quá độ, tình cũ đã qua tình mới chưa tới, có cả đống thời gian để lãng
phí. Nhưng người bận rộn như anh có nhất thiết phải nhạt nhẽo như giống
em như thế không?” Cô có chút chán chường. “Lẽ ra em cũng đã định kiềm
chế không nói rồi đấy, để đợi cho đến khi anh không chịu nổi trước. Sau
đó khi người nhà chúng ta hỏi thăm tình hình đến đâu rồi thì em có thể
đẩy trách nhiệm sang phía anh.”
Tăng Phi đành nói: “Em cảm thấy
không chịu nổi à? Nếu là vấn đề phim ảnh thì lần sau có thể sửa sai, nếu là vấn đề của anh thì… anh vẫn ngại quá.”
Phong Lan lấy tờ menu
dựng trên bàn cuốn thành hình ống nghe. Cô nói: “Con gái thích lãng mạn, thích hình thức thật nhưng quan trọng là họ làm những việc đó với ai.
Nếu như yêu chết mê chết mệt thì chỉ cần cùng nhau xem một bộ phim hoạt
hình cũng có thể khiến lửa tình rực cháy… Anh đừng có nhìn em như thế, ý em không phải nói anh không tốt, vấn đề là hai chúng ta có phù hợp với
nhau không? Đã là bạn bè của nhau giờ lại thử yêu đương, tại sao lại
ngại ngùng như vậy, bởi vì chúng đều biết quá rõ gốc gác tính tình của
nhau, thiếu hẳn bước tìm hiểu thăm dò, không có những trải nghiệm hay
cảm nhận đẹp đẽ đáng yêu nữa. Em vẫn tiếc nhớ các cảm giác làm bạn bè
bình thường với anh, anh nhất định sẽ chê cái bộ phim ngớ ngẩn kia không đáng một xu, em cũng không phải kiên nhẫn chống lại cơn buồn ngủ ngồi
chờ đến phút cuối.”
Tăng Phi bưng cà phê lại cho cô, lên tiếng
lấp liếm. “Anh lại mắc bệnh suy nghĩ chủ quan rồi, cứ cho rằng chố bạn
bè thì mọi chuyện đơn giản dễ dàng hơn.”
“Rõ thật là!” Phong Lan
nói. “Tại sao anh không thẳng thắn thừa nhận rằng anh chỉ dùng em làm
bia đỡ đạn? Dám giả vờ ngây ngô hỏi em thế nghĩa là gì thì chúng ta
chẳng còn gì để nói nữa.”
“Trước đây em cũng nói chuyện với bạn trai cũ kiểu thẳng tưng thế này, mà bọn họ vẫn thấy em đáng yêu à?”
“Đương nhiên em không làm thế. Vấn đề là chúng ta không yêu nhau, tại sao em phải tỏ ra đáng yêu chứ?”
Tăng Phi nói: “Được lắm, em vừa đâm anh một nhát, bây giờ lại giội cho anh một gáo nước lạnh nữa.”
“Đừng có loanh quanh vòng vo nữa, cứ nói thẳng ra đi, mọi người đều thấy
thoải mái. Là do Thôi Yên ép anh quá phải không?” Phong Lan đành đưa ra
kết luận.
Tăng Phi không đùa nữa, anh mệt mỏi dụi dụi mắt, nói:
“Thái độ con bé bây giờ thì em cũng nhìn thấy rồi đấy. Trước đây anh
nghĩ con bé vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng mà… Anh không thể để
Thôi Yên tiếp tục như thế này.”
Phong Lan nói: “Em nói từ đầu
rồi, con gái trưởng thành sớm hơn anh tưởng tượng nhiều. Anh đã bao giờ
tự xét xem, nếu anh không nuông chiều dung túng thì con bé có thể mơ
mộng được lâu đến như vậy không? Người ngoài thường có con mắt nhìn nhận tỉnh táo hơn, em đoán chắc anh cũng chưa hứa hẹn điều gì nhưng cũng
không đẩy con bé ra xa, nói chung là cho con bé lý do để dựa dẫm.”
“Tuổi thơ của Thôi Yên không được vui vẻ êm đềm, không trở nên cứng đầu khó
bảo đã là may mắn lắm rồi. Trước đây anh từng nói với em, anh gửi con bé cho chị gái anh nuôi dưỡng cũng là một biện pháp bất đắc dĩ. Con người
chị anh thô ráp hơn cả đàn ông, anh rể anh lại là người nhu nhược, chẳng quan tâm đến chuyện gì. Họ chăm sóc Thôi Yên cũng chỉ đến mức không để bị đói bị rét, chứ những mặt khác không thể chu toàn được, anh chỉ muốn cố gắng hết sức mình để cho con bé có được cảm giác có một mái ấm gia
đình.”
“Anh muốn cho con bé tình thân nhưng con bé lại đòi tình
yêu cơ. Thôi Yên không bị cứng đầu khó bảo, vì được “ông cậu” như anh
bao bọc đầy đủ, lo lắng tận răng, Nếu như em lớn lên trong môi trường
giống như con bé, em cũng không rời khỏi anh được.” Phong Lan không phải ngày đầu tiên quan biết Tăng Phi và Thôi Yên, lời cô nói ra tuy không
dễ nghe nhưng đều là rút từ gan ruột.
“Anh phải bù đắp cho con bé là vì sao? Vì con bé mất đi gia đình cũng có phần trách nhiệm của anh…”
Phong Lan cắt đứt lời tự buộc tội mình của Tăng Phi: “Anh cứ luôn vô cớ lấy
trách nhiệm vào thân, thảo nào cuộc sống càng ngày càng mệt mỏi. Gia
đình Thôi Yên vốn cũng chẳng nguyên vẹn, anh cũng đã làm hết nhiệm vụ
của anh, rốt cuộc có điều gì sai trái chứ? Anh không được áp đặt vào
Thôi Yên những hối tiếc của anh với mẹ con bé, như thế không công bằng
với tất cả mọi chuyện.”
Lần này thì Tăng Phi chọn cách lặng thinh.
Phong Lan dò hỏi ý tứ Tăng Phi: “Anh có mong con bé vui vẻ không?”
“Đương nhiên. Con bé sống vui, trách nhiệm của anh cũng hoàn tất.” Tăng Phi nói.
“Để Thôi Yên thật sự vui vẻ chỉ có một cách, anh đáp ứng mong ước của con
bé, thế là hạnh phúc tột đỉnh. Dù gì thì quan hệ họ hàng của anh với con bé cũng chỉ là vớ vẩn.”
Tăng Phi sững người một thoáng rồi tỏ vẻ không tin vào tai mình, anh nói: “Đùa kiểu gì thế? Thôi Yên hay nhặng
xị, có thể nói là đứa trẻ to xác không biết gì. Anh có thần kinh đâu mà
đi lợi dụng con bé, làm thế anh có còn là người không? Người khác sẽ
nghĩ về anh thế nào?”
Phong Lan vốn định nói: “Anh quan tâm đến
chuyện người khác sẽ nói gì vậy sao?” Nhưng khi lời đã ra đến miệng, cô
bỗng nhiên nhớ ra, hình như Đinh Tiểu Dã cũng từng nói với cô câu này.
Thực ra cô rất hiểu Tăng Phi, về bản chất cô và Tăng Phi đều cùng một
típ người, hai người giống như loài cá vậy, sống trong một bể cá vô
hình, trông thì có vẻ an nhàn tự tại nhưng cả hai đều không bơi ra khỏi
được giới hạn gông cùm của bể cá, và cũng không đủ can đảm làm vậy, bởi
đó là không gian sinh tồn quen thuộc của họ. Lời kiến nghị to gan vừa
nãy của cô, chưa nói đến người ngoài, chỉ riêng mẹ và chị gái của Tăng
Phi đã đừng hòng chấp nhận.
“Anh coi như em chưa nói gì nhé.”
Phong Lan thở dài. “Trái cũng không xong phải cũng chẳng được, con người ta sống ở trên đời sao lại phức tạp đến vậy? Em nhớ là trước đây anh
hồn nhiên vô tư hơn bây giờ nhiều.”
Tăng Phi nói: “Trước đây có
bao giờ anh quan tâm để ý đến cảm nhận của người khác đâu. Luôn cho rằng thích gì làm nấy mới là cách nam giới sống, là biểu hiện của đàn ông
đích thực. Sau này mới phát hiện những phải trái đúng sai, những lý với
tình đều không hề như anh nghĩ. Là một người trưởng thành, một người dàn ông đều, điều đầu tiên chẳng phải là chăm sóc những người thân thiết
bên mình, để họ có thể sống yên bình vui vẻ hay sao?”
Phong Lan
bỗng nảy ra một liên tưởng kỳ khôi, tại sao tất cả những chàng trai lãng tử khi qua tay cô hoặc khi vào đến tay cô đều trở thành một người đàn
ông tử tế, thích chăm lo cho gia đình? Nhưng cô lại không cảm thấy mình
may mắn chút nào.
“Thôi Yên liệu có chịu chấp nhận không? Tính
cách của nó không phải là khó bảo, nhưng rõ ràng là rất khôn ngoan,
không dễ thỏa hiệp.”
“Đến một ngày nào đó, nó sẽ hiểu ra.” Tăng Phi miễn cưỡng nói.
“Nhưng bây giờ em không thể hiểu được.” Phong Lan nhìn thẳng vào mắt Tăng Phi, hỏi: “Trông em có vẻ ngu ngốc đến thế không?”
Tăng Phi tỏ ra ngạc nhiên. “Cái gì cơ?”
“Đến mức này rồi thì em cũng nói luôn, anh nghĩ em sẽ đồng ý nhận lời anh để anh có cớ thoát khỏi một người con gái khác à?”
“Đương nhiên không phải.” Tăng Phi nói. “Thôi Yên chỉ là nguyên nhân khiến anh đặt ra quyết tâm phải nghiêm túc bắt đầu một mối quan hệ. Nếu đơn thuần chỉ là tìm một người phụ nữ để kết hôn thì đối với anh không phải là
chuyện khó. Anh có thể lựa chọn và anh chọn em. Em vẫn khó tính quá.”
“Thế tại sao lại là em?” Phong Lan ngây ngô hỏi.
“Bởi vì anh là đàn ông.” Tăng Phi nói.
Phong Lan nghe thấy vậy thì có chút ngượng ngùng, một người đàn ông hoàn toàn không biết tán tỉnh, khi nói ra những lời ý nhị lại dễ khiến người ta
xao lòng. Cô nói: “Sao anh không nói câu này từ mười mấy năm trước? Lúc
đó em chắc chắn sẽ tin.”
Tăng Phi cười đáp: “Anh cũng từng nói
đàn ông chậm lớn àm. Trước đây đầu óc anh không để tâm đến chuyện này,
hơn nữa lúc đó em mới có mấy tuổi đầu.”
Nói đến đây, Tăng Phi bỗng nhiên cười lạ lùng.
“Anh cười gì thế?” Phong Lan hỏi.
“Anh đang nhớ đến “nụ hôn đầu đời” của chúng ta.”
“Đúng là giữa anh và Thôi Yên không hề có bí mật.” Phong Lan chống tay lên
trán, cười. “Em cũng không coi đấy là chuyện to tát.Kỳ nghỉ hè năm đó em đến nhà anh Ngô Giang chơi, đúng lúc anh cũng ở đó, em lừa anh, nói
trường sắp thi gập bụng, bảo anh để em giữ chân cho anh gập… Tóm lại là
môi cung có chạm nhau, theo em thì tính là một nửa nụ hôn.”
“Anh cũng không nói là không tính.”
“Hóa ra… anh cũng có ấn tượng về chuyện này?”
“Lạ lắm sao? Lúc đó anh cũng còn ngây thơ trong sáng mà…”
Hai người nhìn nhau cười to. Tiếng cười của Tăng Phi thoải mái sảng khoái,
Phong Lan rất lâu rồi không thấy anh trong dáng người vẻ thả lỏng thư
thái này, ký ức xưa bỗng lãng đãng quay về.
“Chỉ cần một chút nữa thôi, chúng ta không phải là không thể.” Tăng Phi nói.
Phong Lan không muốn tính toán chính xác đó là chuyện của bao nhiêu năm về
trước, điều đó chỉ làm cô càng thêm tuyệt vọng trước tốc độ của thời
gian.
“Hồi đó trẻ con ngây ngô hồ đồ, hiểu gì đâu?” Cô tỏ ra vô tội.
Tăng Phi nói: “Bây giờ hết hồ đồ rồi, thử một lần nữa xem sao!”
Mấy ngày sau đó, câu nói “thử một lần xem sao” của Tăng Phi cứ luẩn quẩn
trong đầu Phong Lan. Hai người thực sự có thể “thử một lần nữa” không?
Chỉ một câu nói của Tăng Phi mà khơi gợi lại trong lòng Phong Lan bao
nhiêu ký ức về những chuyện xưa. Nhưng những cảm xúc mong manh dễ lướt
qua của thời niên thiếu liệu có thể đặt ngang hàng với sự lựa chọn cho
cả một đời? Cô nhận lời Tăng Phi rằng sẽ cố gắng cân nhắc, nhưng rồi
cũng không thể quyết định.
Hôm nay là ngày mùng Bảy tháng Bảy âm
lịch, Tăng Phi đi công tác xa, anh báo với Phong Lan trước, hẹn khi về
sẽ mời cô đi ăn, cũng hy vọng lúc đó cô sẽ đưa cho anh một câu trả lời.
Phong Lan chỉ mong công việc của anh bận rộn hơn nữa, để mình có thể kéo dài thời gian. Bây giờ đầu óc cô rối tung như tơ vò.
Những dịp
lễ tết thông thường là thời điểm quán xá ăn uống bận rộn đông khách
nhất, đặc biệt là những ngày lễ lãng mạn. Nhà hàng của Phong Lan ngừng
nhận đặt chỗ trước đó một ngày nhưng khách vẫn xếp hàng dài dằng dặc đợi bàn. Hôm nay Đinh Tiểu Dã không có mặt ở cửa hàng, nghe nói đến phiên
anh ta nghỉ. Phong Lan phê bình quản lý cửa hàng một chặp, dù là nhân
viên đến ngày nghỉ, cũng phải chọn những ngày không bận rộn. Bình thường số lượng nhân viên trong quán là vừa đủ, thiếu mất một người, lại đúng
lúc khách hàng lũ lượt kéo đến, khiến cô là chủ quán mà cũng đành phải
tròng tạp dề vào người để đi làm phục vụ.
Quản lý cửa hàng kêu
oan, giải thích rằng Đinh Tiểu Dã từ hồi đi làm đến giờ chưa nghỉ một
ngày, cũng chưa xin phép nghỉ lần nào, lần này anh chủ động xin được
nghỉ, khó lòng không để ý. Phong Lan cũng không nói thêm nữa, sau đó cô
nghĩ, con người ấy vắng mặt cũng có cái tốt, không phải nhìn anh ta lượn lờ trước mặt, trong lòng cô cũng thoải mái hơn, làm việc lại đỡ bị phân tâm.
Bận rộn liên tục cho đến tận mười một giờ tối, mãi mới tiễn được nhóm khách cuối cùng ra về. Kiểm hàng kết sổ xong xuôi, lưng Phong Lan sắp gãy đến nơi, không đứng thẳng lên nổi. Đinh Tiểu Dã vẫn chưa
thấy về. Lẽ nào vào ngày này, đến anh cũng là “giai nhân” có hẹn? Còn
Phong Lan đành làm kẻ cô đơn coi lao động là vinh quang, điều này khiến
cô không khỏi cảm thấy bức xúc.
Phong Lan bất giác nghĩ đến Tăng
Phi, nếu như anh đang ở trong nước, có lẽ sẽ mời cô đi ăn, cô có thời
gian để nhận lời hẹn hò hay không chưa biết nhưng ít ra còn có người nhớ đến. Phong Lan có chút hoảng hốt nhận ra, không biết từ lúc nào, những
dịp như ngày lễ Thất tịch này, điện thoại của cô tuyệt nhiên không kêu
nữa. Dường như mới từ hôm qua, cô vẫn còn đau đầu vì không biết phải xử
lý chỗ hoa được tặng như thế nào, vậy mà trong thoáng chốc đã “cửa ngoài xe ngựa vắng không” rồi. Thời gian sao lại phũ phàng hơn cả lòng dạ con người như thế?!
Lúc đi rửa tay, cô cẩn thận ngắm mình trong
gương thật kĩ. Sau khi dặm lại lớp trang điểm, khuôn mặt này cũng không
đến nỗi nào nhưng trong đôi mắt kia không còn nét ngây thơ, vô tội nữa.
Khi nhìn Tăng Phi, cô luôn có cảm giác anh bây giờ mệt mỏi và lạnh nhạt. Còn Đinh Tiểu Dã nhìn cô thấy thế nào, trong mắt anh ta, cô có phải là
kẻ điên rồ già úa không?
Không không không, cô vẫn chưa đến ba
mươi, trước khi dung nhan lão hóa thực sự, cô không thể để tâm trạng
khủng hoảng này làm mất đi sinh khí của mình.
Phong Lan thử đặt
mình vào tâm trạng người mới gặp Tăng Phi lần đầu để nhìn nhận, thật
đúng như mẹ cô nói, gia đình, sự nghiệp, con người lẫn ngoại hình của
anh đều hoàn hảo. Nhưng bây giờ trong tim cô, Tăng Phi chỉ là một người
bạn thông thường, cô không có cảm xúc ham muốn trước anh. Nhưng chẳng lẽ tình yêu là thứ hời hợt vậy sao? Có thể cô cần phải loại bỏ những ý
nghĩ thô tục tầm thường. Yêu là chung sống với nhau cả đời chứ không
phải là ham muốn trong giây lát, cô thuyết phục bản thân nhiều lần như
thế. Còn về Đinh Tiểu Dã… Không, cô không hề nghĩ đến Đinh Tiểu Dã, một
giây cũng không.
Phong Lan thu dọn đồ đạc, chào các nhân viên đang lục tục ra về. Bắt đầu từ hôm qua bỗng đâu có một chiếc xe ô tô cũ rích đáng ghét đỗ vào vị trí xe của cô. Cô đã phản ánh với quản lý tòa
nhà và cũng đã dán giấy nhắn cho chủ xe, thế mà đến hôm nay, chiếc xe đó vẫn chưa thấy rời đi. Chỗ đỗ xe của tòa nhà này hiện rất chật chội, mỗi củ cà rốt là một hố, xe nào có vị trí riêng của xe ấy. Hôm qua ban quản lý không liên hệ được với chủ nhân của chiếc xe đó, tuy nhiên đã sắp
xếp được cho cô một chỗ đỗ tạm thời, còn hôm nay thì khá hơn, để cô đỗ
thẳng vào chỗ đất trống phía sửa sau.
Nếu sáng mai mà cái xe chết tiệt đó vẫn không chịu đi, cô thề sẽ gọi công ty cứu hộ kéo ra bãi rác, Phong Lan tức tối nghĩ thầm. Cô đóng cửa xe, đang chuẩn bị khởi động,
vô tình phát hiện ngay cạnh chân mình có một tờ hóa đơn, nhặt lên nhìn,
là hóa đơn tiền xăng đổ tối hôm qua. Cô nhớ rất rõ, sáng nay trước lúc
ra khỏi xe, cô còn sắp xếp tờ hóa đơn xăng này cùng một số hóa đơn cũ
thành một tập gọn ghẽ, để ngay ngắn trong ngăn để đồ phía bên tay phải
ghế lái, bây giờ tại sao mình nó lại rơi ra nằm ở đây?
Phong Lan
giật mình, hệ thống báo động trong đầu kêu vang. Cô từ từ quay người ra
sau, không phát hiện có điều gì bất thường, bỗng có một bóng đen từ hàng ghế sau vùng dậy, chồm về phía cô. May mà cô đang ở trạng thái đề
phòng, một tay để sẵn ở tay nắm cửa xe, trong lúc hoảng loạn kêu thét
lên một tiếng, đẩy cánh cửa nhảy ra ngoài. Trong khi hơn nửa người cô đã ngã ra khỏi xe thì cánh tay phải lại bị bóng đen đó cố sống cố chết túm chặt kéo lại, cô vẫy vùng cố thoát,quay lại nhìn thì thấy một thằng oắt hình như đã gặp đâu đó rồi, tóc tai bù xù, mặt mũi xanh lét tối tăm
nguy hiểm, hai cánh tay gầy đen như que củi túm chặt cổ tay cô, cố sức
kéo cô trở lại xe.
Phong Lan kêu cứu ầm ĩ, cố gắng vẫy vùng
thoát ra. Trong lúc giằng co, thằng oắt nhỏ thó đó cũng bị cô kéo lao về phía trước, bay qua lưng ghế của hàng ghế trước, hai bàn tay khiến cô
ghê tởm đó vẫn sống chết bám chặt lấy cổ tay cô. Phong Lan đã nhớ ra
hắn, lần trước chính hắn đã giật túi của cô, đến nay chưa đầy một tháng, tên cướp này lại thấy bở đào mãi, muốn ra tay lần nữa với xe và cả
người cô cơ.
Xem ra đối phương xem cô là con mồi béo bở rồi. Lần
trước trong túi của Phong Lan ngoài tiền mặt, điện thoại di động ra, còn có chiếc đồng hồ đeo tay vừa tháo ra ngay trước đó, đều là thứ đắc
tiền, chẳng trách đối phương đánh hơi được được mồi ngon lởn vởn bám lấy cô. Phong Lan tức điên người, cô mà dễ bị bắt nạt vậy sao? Một tháng mà đòi cướp của cô những hai lần à? Xã hội này có bao nhiêu người làm ăn
gian dối phi pháp, sao không đi cướp của bọn họ chứ? Cô thức khuya dậy
sớm mỗi ngày, đóng đủ thuế theo pháp luật quy định, dốc cả tuổi xuân và
thời gian để kiếm chút tiền, kết quả là ngày Thất tịch lãng mạn, người
đàn ông duy nhất nhớ đến cô lại là một tên trộm.
Vụ lần trước bị
cướp rồi ngã, phải vất vả phiền phức đi làm lại giấy tờ và nhận những
câu mỉa mai châm chọc của Đinh Tiểu Dã vẫn hiển hiện ngay trước mắt.
Phong Lan tức giận đến đỉnh điểm, việc gì cũng dám làm, tự thấy không
thể vùng thoát ra ngay được, bèn tháo giày cao gót, che đầu che mặt rồi
đập lên đầu tên trộm. Cũng không biết chắc gót nhọn của giày trúng vào
chỗ nào của tên cướp, hắn ban đầu còn cố né, rồi bỗng nhiên kêu lên một
tiếng đau đớn, cổ tay Phong Lan lập tức được nới lỏng, cả người cô ngã
về phía sau theo quán tính, đập xuống nền xi măng, chưa kịp nhận ra
chuyện gì thì đã thấy cửa xe bị đóng từ bên trong, đèn xe bật sáng, tên
cướp đã khởi động xe.
Vị trí Phong Lan ngã ngay phía trái ở trước xe, cô vô vọng giơ tay chặn ánh sáng chói lóa của xe chiếu vào mắt,
tiếng thét tắt nghẹn trong cổ họng, không kịp suy nghĩ điều gì, chỉ biết mình bị húc thật mạnh sang một bên, lại ngã xuống một lần nữa. Cô lồm
cồm bò dậy, trợn tròn mắt nhìn xe mình chạy loạng choạng ngoằn nghoèo về phía trước.
Phản ứng đầu tiên sau khi Phong Lan hoàn hồn là gọi
điện thoại cho bảo vệ chặn xe lại, sau đó lại tức tối nhận ra túi xách
của mình để ở trên ghế lái phụ. Cô cáu kỉnh đấm tay xuống đất, chửi to:
“Đồ khốn kiếp…”
Chưa chửi hết câu, cô bỗng phát hiện bên cạnh mình có người, cú đấm vừa rồi của cô thực ra đã rơi trúng đùi của người đó.
“Đinh Tiểu Dã?”
Đinh Tiểu Dã ngã dưới đất trông cũng thê thảm chẳng khác gì Phong Lan, nghe
thấy tiếng gọi, anh mới chống tay miễn cưỡng ngồi dậy. “Chị chửi ai là
đồ khốn kiếp?”
Phong Lan cảm giác não mình vừa mới quay về, tạm
thời vẫn chưa xử lý được những biến đổi mới nhất của tình huống. Đinh
Tiểu Dã vẫn chưa hết sợ, nói: “Mẹ kiếp, vừa xong nếu chậm một bước, chắc tôi thành vật tế thần cho chị quá.”
“Cậu từ đâu hiện ra vậy?” Phong Lan vẫn chưa hoàn hồn, lắp ba lắp bắp hỏi.
“Thế này mà chị còn mặt mũi để hỏi hả? Tôi đến chậm một bước là chị chết
chắc rồi.” Đinh Tiểu Dã nói xong, phát hiện Phong Lan vẫn ngây dại, lúc
này mới tin là cô thực sự đã mất lý trí, đến bây giờ vẫn chưa nhận thức
được tình huống vừa xong nguy hiểm như thế nào.
“Chị không sợ hắn đâm chết chị à? Chị làm cách nào mà sống đến tận bây giờ vậy? Nếu xương cốt chưa bị gãy rời thì chị đứng lên ngay cho tôi!”
Phong Lan
giờ mới thấy sợ, thằng khốn đó dám lái xe cán qua người cô lắm chứ? Câu
trả lời rõ như ban ngày, chẳng qua sự việc vừa xong xảy ra nhanh như ánh chớp, cô bất ngờ đến không kịp cả giật mình.
Đinh Tiểu Dã nén
tâm trạng lo lắng của mình xuống, giục Phong Lan: “Đứng dậy đi!” Anh
nhìn Phong Lan mặt trắng bệch chỉ biết ngồi ngây ra, bèn lắc lắc chân
mình.
Phong Lan cũng cảm thấy người mình rung rung theo. Đinh
Tiểu Dã được cái thật thà, anh nói mình suýt nữa thành vật tế thần cho
cô, quả đúng như vậy! Xem ra lần này Đinh Tiểu Dã ngã cũng không nhẹ,
Phong Lan không cảm thấy đau lắm vì hơn nửa người của cô nằm đè lên
người anh rồi.
Phong Lan lăn sang một bên, kiểm tra vết thương trên người mình.
Đinh Tiểu Dã nhăn nhó đứng dậy, thử giậm giậm hai chân, một tay đỡ lấy ngực, lưng gập xuống.
“Tim bị vỡ à?” Phong Lan ngồi dưới đất ngước lên hỏi anh.
Đinh Tiểu Dã chẳng vui vẻ gì lừ mắt nhìn cô, lờ câu hỏi ngốc nghếch của cô
đi, giơ tay đẩy cô một cái. “May không bị tông xe chết thì suýt nữa lại
bị khuỷu tay của chị đè lên gãy xương ngực.”
Phong Lan bị thương ở đầu gối và lòng bàn tay, mà mà chỉ bị ngoài da. Cô chìa bàn tay rớm máu, hỏi: “Thật sao? Để tôi xem nào.”
“Không cần!” Đinh Tiểu Dã đẩy cánh tay định sờ lên ngực anh ra một cách dứt
khoát. “Đừng có dây máu lên quần áo của tôi, tôi đã đủ xui xẻo lắm rồi.
Tôi định kéo chị lên, kết quả là bị ngã nhào. Chị nặng hơn tôi nghĩ quá
nhiều.”
“Cậu đừng có ngậm máu phun người, tôi chỉ có năm mươi lăm cân thôi, nặng lắm không?” Phong Lan giận dữ. “Cậu có thể hạ thấp nhân
phẩm của tôi nhưng không được phỉ báng cân nặng của tôi!”
“Tôi
phỉ báng gì chị cơ chứ? Đi…” Đinh Tiểu Dã đẩy Phong Lan đang đứng bất
động một cái. “Tôi bảo đi mà! Chị có đi được không đấy?”
Phong Lan bị anh đẩy loạng choạng, không kìm được cơn thịnh nộ, quát lên: “Đi đâu? Tôi phải đợi công an đến bắt thằng khốn đó!”
“Báo công an thì cũng phải tìm chỗ khác!” Đinh Tiểu Dã cũng chẳng ngán gì
quát lại. “Chị ăn đòn đủ chưa, còn muốn chết hẳn hả? Chị biết nó có đồng bọn hay không? Chị biết liệu nó có còn quay lại không?”
“Cậu cứ
thử đẩy tôi lần nữa xem!” Phong Lan vừa nói xong, ngay lập tức bị anh
đẩy về phía trước một cú nữa. Cô nổi đóa. “Cậu có biết nói năng cho tử
tế không đấy?”
“Tôi nói tử tế chị có chịu nghe đâu! Gan chị to
thật, không thích chạy mà muốn đánh tên cướp một trân trước cơ. Phong
Lan, tôi bảo chị này, cũng may là chị gặp phải tên cướp nghiện hút lần
trước, tay chân lỏe khoẻo, nếu không bây giờ chị đã bị kéo ra vùng ngoại ô hoang vắng nào đó, trước hiếp sau giết rồi cuối cùng là xẻ thành tám
mảnh rồi!”
Phong Lan không phải là không biết Đinh Tiểu Dã nói có lý, cô nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra đó mà co rúm người lại, da
gà nổi khắp người, chuyện hôm nay quá đáng sợ. Còn lời lẽ của Đinh Tiểu
Dã thì quá khó nghe.
Đinh Tiểu Dã vẫn tiếp tục lên lớp cô: “Chị
ghê gớm thật, nữ anh hùng mặc váy ạ, bị cướp một ngàn lần cũng không
thèm ghi nhớ. Trước khi lên xe, chị không bao giờ quan sát xem có gì
nguy hiểm hay không à? Não chị chắc chỉ to bằng một nửa gan thôi nhỉ,
đừng có vì việc đến giờ vẫn chưa lấy được chồng mà đi lang thang một
mình nửa đêm ngoài đường chứ!”
“Đinh Tiểu Dã, đồ thối mồm!” Phong Lan tập tễnh chạy lên véo môi anh, hậm hực. “Tôi không cần cậu dạy dỗ
tôi, cậu có biết nói tiếng người không đấy? Cậu nghĩ là tôi thích bị xui xẻo, vui vẻ mời người ta cướp à? Trước khi lên xe, tôi nhìn thế nào
được? Cậu bảo tôi phải nhìn làm sao? Tên khốn đó túm chặt lấy tôi, tôi
không đập chết nó, nó có chịu bỏ tôi ra không?”
Cô đột nhiên ngừng lại, ngờ vực hỏi: “Không được, tại sao cậu lại biết hắn chính là tên nghiện lần trước?”
Theo như quá trình xảy ra sự việc thì khi Đinh Tiểu Dã xuất hiện, Phong Lan
và tên cướp đã chuẩn bị thôi vật lộn, ngay sau đó cửa xe bị đóng lại.
Làm sao anh có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của tên cướp trong khoảng thời
gian rất ngắn đó? Đã thế còn nhận dạng rõ ràng hắn chính là gã lần trước giật túi của cô, chuyện này thật khó giải thích.
Phong Lan lại
nhớ ra, trong hai lần cô bị cướp, Đinh Tiểu Dã đều có mặt ở hiện trường. Một lần thì có thể nói đó là trùng hợp, đến lần thứ hai mà vẫn “hữu
duyên” như vậy, cô không thể tin được! Đinh Tiểu Dã bình thường ra vào
nhà hàng cũng không lượn qua cửa sau của tòa nhà làm gì. Nếu như hôm nay không phải vì không tìm được chỗ đỗ xe, cô cũng chẳng bao giờ nhè đúng
ban đêm mà chạy vào góc tối tăm khuất nẻo như thế này.
Phong Lan
thực lòng không muốn đối diện với khả năng này, tuy nhiên các chuyện lạ
lùng đáng ngờ và sự biến đổi trên gương mặt lúc đó của Đinh Tiểu Dã
khiến cô như rơi xuống giếng lạnh.
“Cậu… cậu với hắn liệu có phải…”
“Phải gì cơ? Là đồng bọn ư?” Đinh Tiểu Dã bất ngờ bật cười, anh tiến một bước lại gần Phong Lan. “Hôm nay chị thông minh ra nhiều đấy.”
Phong
Lan đề phòng bước lùi lại, suýt nữa thì ngã nhào. Chuyện này so với việc một tháng bị cướp hai lần còn khiến cô khó chấp nhận hơn.
Vẻ sợ
hãi và tội nghiệp trên gương mặt cô khiến Đinh Tiểu Dã không còn lòng dạ nào để trêu chọc nữa, anh giơ tay ra dấu xoa dịu, chậm rãi nói: “Chị
nghĩ nhiều quá rồi. Nếu tôi muốn lên kế hoạch gì với chị thì thiếu gì
cách đơn giản hơn.”
Nói vậy cũng đúng, nhưng Phong Lan vẫn không dám dễ dàng để mất cảnh giác.
Đinh Tiểu Dã cân nhắc một chút rồi nói: “Tôi không định nói với chị, mấy
ngày trước tôi có nhìn thấy một gã ở gần nhà hàng mình. Chắc hắn đến để
thám thính.”
“Ai? Tên khốn giật túi của tôi á?” Phong Lan lần nữa được mở rộng nhận thức về thế giới quan. Người ta bảo không sợ bị kẻ
cắp trộm đồ, chỉ sợ bị kẻ cắp nhớ mặt. Chỉ nghĩ đến chuyện có một đôi
mắt từ nới góc tối theo dõi mình từ lâu, cô liền dựng hết cả tóc gáy.
“Chính hắn. Lúc đầu tôi cũng không biết hắn định làm gì, đến sáng sớm hôm nay chị bảo bị người ta chiếm chỗ đỗ xe…”
“Ý cậu là, cái xe cũ nát đó cố tình đỗ vào chỗ xe của tôi à?”
“Chứ sao. Vị trí đỗ xe của chị gần cửa lên thang máy và phòng bảo vệ như
vậy, người ra người vào, có thằng ngu mới đi ra tay ở đó.”
“Hắn
đã nhắm vào tôi.” Phong Lan run rẩy chỉ tay vào Đinh Tiểu Dã. “Cậu cũng
chẳng phải loại tốt đẹp gì. Lần trước cậu thấy chết mà không cứu, tôi đã bỏ qua rồi. Lần này rõ ràng cậu đã nhìn ra là có vấn đề, thế mà không
nhắc nhở tôi lấy một câu, cho dù chúng ta không phải là gì…nhưng dù sao
đi chăng nữa, tôi cũng là bà chủ của cậu! Không phải, thậm chí chỉ là
một người qua đường, cậu cũng không được dửng dưng như thế! Đồ vô tâm ác độc!”
“Lúc sự việc chưa xảy ra, tôi nói liệu chị có tin không?
Mà chị còn đang quen một người từng làm cảnh sát, lúc đó lại truy xét
bảo tôi lắm chuyện thì sao?” Đinh Tiểu Dã lạnh lùng gạt tay cô đang chỉ
vào anh ra, hỏi: “Chị có đi hay không? Không đi thì một mình chị ở đây
mà đợi.”
Phong Lan khập khiễng chạy theo Đinh Tiểu Dã đang cắm
cúi bước đi, kéo vai áo anh từ đằng sau, bắt anh quay đầu lại. “Cậu nói
một câu rõ ràng đi, tôi làm gì không phải với cậu chứ? Cậu cần chỗ làm,
tôi cho cậu công việc, cậu bảo tôi phiền phức nhiều chuyện, tôi giữ
khoảng cách tránh cậu ra. Vậy mà cậu đối xử với tôi như thế à? Biết rõ
tôi có thể mất mạng mà vẫn nhắm mắt làm ngơ sao?”
“Tôi mà nhắm mắt làm ngơ thì chị còn đứng được ở đây thế này chắc?”
Phong Lan lặng đi một chút, cố gắng suy nghĩ thật nhanh, trong giọng nói của
cô vẫn chứa đầy sự nghi hoặc: “Vì tôi mà cậu có tình đến đây phải không… cho nên cậu cũng không phải là không hề lo lắng đến sự an toàn của tôi
nhỉ?”
Đinh Tiểu Dã nói: “Đừng có tưởng bở, tôi chỉ sợ nếu lỡ chị
có xảy ra chuyện gì thì tôi lại phải đi tìm công việc khác, rắc rối
phiền phức lắm.”
“Phỉ phui cái miệng cậu. Có phải tối qua cậu cũng đi theo tôi ra bãi để xe không?” Tâm trạng Phong Lan bắt đầu khá lên.
“Hôm qua chị đi với Khang Khang rồi còn gì, tôi làm sao phải đi theo chị nữa?” Đinh Tiểu Dã phủ nhận.
Phong Lan nhảy lên một bước đứng chắn trước mặt anh. “Hả? Tôi rời khỏi nhà
hàng mới nhìn thấy Khang Khang, cậu ấy nói không bắt được xe nên xin đi
nhờ xe tôi một đoạn. Cậu không đi theo tôi thì làm sao biết được tôi với Khang Khang đi cùng nhau?”
“Tùy chị muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ tỉnh bơ, đánh chết cũng không thừa nhận.
“Rõ ràng cậu lo cho tôi mà…”’
“Tóc chị trông xấu quá!”
“Đâu có!” Phong Lan vội vàng giơ tay lên vuốt tóc. Hôm nay cô để tóc kiểu
đuôi ngựa buộc lỏng, sau lúc vật lộn kinh hồn ban nãy, đầu tóc đúng là
xộc xệch trông không ra sao cả. Cô tháo dây buộc tóc ra, vừa vuốt lại
tóc vừa chạy theo Đinh Tiểu Dã vẫn đang đi thẳng một mạch. “Đừng đi, cậu vẫn phải đưa tôi đến chỗ bảo vệ báo cho họ tình hình, sau đó đến đồn
công an… Này! Cậu bỏ đi như thế có phải là đàn ông không đấy?”
“Lần trước chị cũng báo công an, kết quả thế nào?” Đinh Tiểu Dã từ chối thẳng thừng.
“Công an có làm được gì không là một nhẽ, nếu không bắt được hắn thì việc tôi báo công an cũng có thể giúp người khác đề phòng.”
“Chị nên tự lo cho mình trước thì hơn..”
“Đinh Tiểu Dã, cậu sợ đến đồn công an, hay là cậu có vấn đề gì?”
“Chị còn phiền hơn cả công an nữa!” Đinh Tiểu Dã cảnh cáo. “Tôi đưa chị đếnc hỗ bảo vệ, còn việc sau đó chị đừng quấy nhiễu đến tôi. Đi nhanh lên
chút.”
“Cậu còn phải đưa tôi về nhà, tôi sợ sắp chết rồi.” Phong
Lan bỗng tìm ra nguyên nhân tại sao nãy giờ mình vẫn bước thấp bước cao. Chân cô có mỗi một bên đi giày, giày chân bên kia đã rút ra làm vũ khí
tự vệ rồi rơi trên xe. Cô tháo giày ra, đi chân đất bên cạnh Đinh Tiểu
Dã, đau lòng nói: “Đôi này là hiệu Christian Louboutin, tôi mới đi có
hai lần, phải nhờ bạn của anh họ tôi mua ở nước ngoài mang về, là màu
sản xuất hạn chế. Tức quá đi mất!”
Đinh Tiểu Dã liếc mắt nhìn
chiếc giày, nói: “Vừa xong mà chị gắng lên chút nữa thì lần sau có thể
nhờ người mua cho chị bình đựng tro cốt từ nước ngoài về, cũng phiên bản màu sắc hạn chế, không chừng còn là đồ thủ công handmade.”
“Đinh Tiểu Dã, trước sau gì tôi cũng phải xử lý cái miệng của cậu.” Phong Lan đi qua thùng rác, bịt mắt vứt chiếc giày vào. “Chiếc kia dính máu của
tên khốn đó rồi, nghĩ đến đã thấy ghê, có tìm lại được tôi cũng không
muốn đi nữa. Đừng để tôi phải gặp lại tên khốn đó…”