Phong Lan là một
trong vài vị khách ít ỏi tham dự lễ cưới của Tăng Phi và Thôi Yên. Một
tuần sau đó, vụ án của Đinh Tiểu Dã sẽ được xét xử.
Kết quả của
các đợt điều tra bảy năm trước và lần thu thập bằng chứng mới đây đều
chứng thực vết đạn trên người Thôi Khắc Kiểm và dấu vết viên đạn ở cửa
kính phía trước ghế lái là trùng khớp, trên vô lăng lúc đó cũng thu thập được dấu vân tay của ông. Từ đó suy ra trong quá trình truy bắt, Phùng
Minh và Thôi Khắc Kiểm đang lái xe và gặp ở ngã rẽ nơi xảy ra sự cố,
Phùng Minh cố gắng chặn Thôi Khắc Kiểm lại, bắn ba phát đạn, một phát
cảnh cáo, một phát sượt qua, một phát nữa trúng vào phía dưới vai trái
của Thôi Khắc Kiểm, ngay lập tức Thôi Khắc Kiểm điều khiển xe tăng tốc
đâm vào xe Phùng Minh, khiến Phùng Minh chết ngay tại chỗ, một tiếng sau đó Thôi Khắc Kiểm cũng tử vong vì mất quá nhiều máu.
Việc Thôi
Đình (Đinh Tiểu Dã) rốt cuộc xuất hiện tại hiện trường vụ án trước hay
sau khi sự việc xảy ra vẫn không thể kết luận, tổng hợp chứng cứ tại
hiện trường, động cơ phạm tội và thời gian ước tính, cơ quan công tố kết luận bằng chứng để buộc tội Đinh Tiểu Dã cố ý giết người là không đủ
căn cứ, phiên tòa không được thông qua. Cuối cùng Đinh Tiểu Dã bị kết
tội chống lại người thi hành công vụ và bao che tội phạm, lĩnh án bốn
năm tù.
Bốn năm, ngắn hơn so với dự kiến, dài hơn so với tưởng
tượng; so với một đời người thì ngắn, so với… tuổi thanh xuân còn lại
của một người con gái thì dài.
Phong Lan không biết cô và Đinh
Tiểu Dã một đời có thể chia tách làm mấy cái bốn năm, nhưng chờ đợi là
điều cô cần phải học hỏi và quen dần. Luật sư Hàn và Tăng Phi đều cho
rằng mới mức độ nghiêm trọng của vụ án, bản án dưa ra là hợp lý, là kết
quả tốt nhất trong phạm vi khả năng làm được. Đinh Tiểu Dã bỏ ý định
kháng cáo.
Sau khi phán quyết có hiệu lực, trước lúc Đinh Tiểu Dã bị chuyển đến nhà tù để chính thức thực thi hình phạt, diễn đàn lê quý
đôn Phong Lan lại đến gặp anh một lần nữa. Giờ đây sự việc đã an bài,
không còn đầy ắp âu lo và thấp thỏm nữa, cũng không thể để chuyện ngày
mai sang ngày mai lo, mà trái tim dường như bị buộc vào hòn đá quay về
đúng vị trí của nó, thực tế và nặng nề.
Trước đây khi ở bên nhau, hai người liên tục cãi cọ đấu lý không ngừng nghỉ,bây giờ ngồi đối diện nhau, chỉ nhìn nhau thật lâu, sau đó cô cười, anh cũng lộ ra lúm đồng
tiền bên má.
Phong Lan đã ba mươi tuổi, cô từng nghĩ, nếu như gặp Đinh Tiểu Dã sớm vài năm thì tốt biết bao, nếu mà như thế, cô sẽ có
thêm chút tươi trẻ, có thể ung dung ngạo nghễ nói với thời gian: “Tôi
đợi được!”
Nhưng Phong Lan trẻ hơn vài tuổi liệu có thể chịu được gánh nặng này không, có đủ chín chắn để ứng phó với áp lực trước mắt và mạo hiểm sau này không? Câu trả lời là “chưa chắc”! Nếu như có thể lựa
chọn, điều cô mong muốn hơn cả là người đàn ông đầu tiên xuất hiện trong đời cô chính là anh, như thế liệu chuyện có thành không? Lúc đó có gặp, e rằng duyên phận cuối cùng cũng chỉ là đi ngang qua đời nhau.
Đinh Tiểu Dã lang thang như một linh hồn cô độc, gặp được Phong Lan – người
anh tìm kiếm bấy lâu, coi như là may mắn của anh, là thảm họa của cô.
Thế gian này được an bài ra sao, đều đã có sắp đặt, cô đi nhanh hơn một
chút thì anh sẽ đến muộn, tất cả những đường quanh đều không phải là vô
ích, ai bước sai một nhịp đều sẽ không dẫn đến ngày hôm nay.
Khi
chuyến thăm sắp hết giờ, Phong Lan hỏi thử người cảnh sát, liệu cô có
thể ôm Đinh Tiểu Dã được không. Luật sư Hàn đi cùng bèn kéo người cảnh
sát ra phía sau cửa để hút thuốc.
Phong Lan đi về phía Đinh Tiểu
Dã, dừng lại trước mặt anh. Đinh Tiểu Dã không thể dang tay ra, chỉ có
thể đưa cả hai tay lên một lúc, chạm vào mặt cô, hỏi: “Hôm nay em có
trang điểm không?”
Phong Lan cảnh cáo: “Không được chọc tức em làm hỏng khung cảnh, không muốn chết thì hãy nghiêm chỉnh tử tế vào!”
“Em không phải dằn vặt đâu, em vẫn là cô gái sành điệu nhất Sát Nhĩ Đức Ni
mà.” Ngón tay Đinh Tiểu Dã dừng ở bên má cô, anh nghĩ một chút rồi lại
cười. “Nhưng mà anh cũng quen với việc em cứ dằn vặt không đâu rồi.”
Phong Lan ôm anh thật chặt, nói: “Đinh Tiểu Dã, anh thật là gian manh, Nếu
quay trở lại lúc trước, em thích anh, vật vã dằn vặt một hồi chắc cũng
chán. Bây giờ bị anh treo cho bốn năm, lúc đó em già rồi, chẳng còn lựa
chọn nào khác. Đợi đến khi anh được ra, chắc em cũng già cỗi dữ dằn rồi… cho nên anh nhớ phải chăm sóc bản thân cẩn thận, không phải vì anh, mà
là cho em!”
Đinh Tiểu Dã gật đầu, nói: “Được!”
Anh không
thể động đậy nhưng chưa bao giờ hưởng thụ cái ôm nào yên bình, êm ái đến thế. Anh đã trả hết tội trong quá khứ, phần đời còn lại phải được êm ả
tốt đẹp, để trả nốt món nợ với một người con gái.
Đinh
Tiểu Dã vào tù, thời gian của Phong Lan có thể tóm gọn chia thành hai
phần: trước khi đi thăm anh và sau khi đi thăm anh. Nhưng cô cần phải
sống vui vẻ, chỉ có cách sống yên vui, đứng thẳng, đàng hoàng đĩnh đạc,
mới là không đếm xỉa đến những lời gièm pha sau lưng và vượt lên những
khổ sở đã nếm trải.
Năm đầu tiên, Phong Lan đi thăm Đinh Tiểu Dã, mặt anh thỉnh thoảng lại có một vài vết thương nhỏ. Hình dáng anh như
thế, lại thêm cái tật cứng đầu ương ngạnh, Phong Lan ắt phải lo lắng.
Nhưng Tăng Phi nói, cần phải nhờ vả gì anh đã ra mặt hộ Phong Lan để gửi gắm rồi, người ta cũng đã lưu ý, Đinh Tiểu Dã ở trong đó sẽ được để ý,
có điều là ma mới, chịu thiệt một chút là điều khó tránh khỏi, bảo cô
không phải lo lắng nhiều.
Mỗi khi Phong Lan hỏi Đinh Tiểu Dã có
phải có người bắt nạt anh không, Đinh Tiểu Dã toàn cười rồi hỏi lại:
“Anh dễ bị bắt nạt thế sao? Còn em thì sao? Có ai bắt nạt em không?”
Phong Lan nhắm thẳng trả lời: “Ngoài anh ra, không ai có thể tùy tiện bắt nạt được em cả” Đương nhiên, vẫn còn rất nhiều người nói cô bị điên. Cô
phát hiện ra có một mẹo, khi đối diện với những thắc mắc của mấy người
đó cô nhận luôn là mình bị điên, thế là họ lại chẳng biết nói gì thêm
nữa.
Những lúc hai người gặp nhau, họ không muốn phí thời gian
nhiều vào những câu khách sáo vô nghĩa. Phong Lan nói với Đinh Tiểu Dã,
Tết năm nay, bố mẹ và anh trai cô đều ở nước ngoài, cô sẽ đến ăn tết với bố mẹ Phùng Minh, di hài Phùng Minh cũng đã được chôn cất mát mẻ.
Trước khi tòa án công bố phán quyết, hai người nhà họ Phùng trước sự thăm nom thường xuyên của Phong Lan, đã từ từ chối chuyển thành quen dần. Sự tha thứ của họ, là do hai vợ chồng già đã thuyết phục được bản thân, hơn là vì khoản tiền lớn kia, một người có thể khiến người con gái như Phong
Lan bỏ ra gần như tất cả để bảo vệ, chung quy không thể là người xấu đến mức vô phương cứu chữa. Với hai người già cô đơn, ở một mức độ nào đó
thì sự xuất hiện của Phong Lan cũng lấp được phần nào nỗi trống vắng
xung quanh họ.
Phong Lan nói, cô làm những việc này là để Đinh Tiểu Dã biết rằng, trên đời này anh chỉ nợ một mình cô mà thôi.
Phong Lan còn mang đến hai chiếc nhẫn, cô nói cô đã chịu đựng quá đủ cảnh mỗi lần xin phép vào thăm anh lại chẳng có danh chính ngôn thuận gì. Sau
khi qua kiểm tra của cảnh sát nhà giam, đến được tay Đinh Tiểu Dã, anh
tò mò hỏi tại sao lại là hai chiếc nhẫn. Phong Lan khảng khái trả lời,
một chiếc là cô tặng Đinh Tiểu Dã, một chiếc là “có lòng” chuẩn bị hộ
cho Đinh Tiểu Dã, để Đinh Tiểu Dã cầm lấy tặng cô.
Đinh Tiểu Dã
ngán ngẩm nói: “Phong Lan ơi là Phong Lan, anh bảo em làm những việc con gái nên làm ấy. Em lại khiến anh mở rộng tầm mắt lần nữa rồi.”
Anh giữ chiếc nhân của nam, gửi viên cảnh sát trại giam nhờ bảo quản giúp,
chiếc nhẫn nữ trả lại cho Phong Lan. Theo cách nói của Đinh Tiểu Dã,
Phong Lan tặng anh chiếc nhẫn, được tặng thì cứ nhận thôi, anh tạm nhận
lời cầu hôn của cô. Nhưng vật tặng lại cho Phong Lan, đó là chuyện của
anh, Phong Lan không được can thiệp.
Phong Lan nói, nhà hàng của
cô mở thêm một tiệm ở gần trường đại học, dù cô không phải là cổ đông
duy nhất nhưng cũng kiếm được kha khá tiền, bảo Đinh Tiểu Dã phải chuẩn
bị tâm lý cho cẩn thận, chứ không lúc ra tù lại hoa mắt trước màn thể
hiện của nữ đại gia.
Đinh Tiểu Dã nói anh thích quý bà giàu có,
nhưng cho dù nhà hàng của Phong Lan giống tiệm mì kéo Lan Châu hay quán
điểm tâm Sa Huyên mọc khắp miền tổ quốc, cô cũng không được giành lấy
việc tặng nhẫn của đàn ông. Anh tặng cái gì, còn phải xét xem anh có sẵn sàng hay không.
“Không phải anh sẽ tặng em một đàn trâu với cừu
đấy chứ?” Phong Lan não nề hỏi, nhìn Đinh Tiểu Dã đang mỉm cười, lại tức tối nói thêm. “Thế thì em được cho tội gì không nhận!”
Năm thứ hai, thời gian trôi qua chậm hơn so với Phong Lan tưởng tượng. Bạch Nương Tử có phép thuật thu ngắn khoảng cách, cô ước gì có thể rút ngắn
một năm xuống chỉ còn một giây. Đinh Tiểu Dã xa cô đã quá lâu rồi, khi
chỉ có một mình lặng lẽ chờ đợi, Phong Lan dường như có thể cảm nhận
được thời gian giống như một con ốc sên bò qua làn da cô, chỉ để lại một vệt ướt mà không hề có bất cứ tiếng động nào.
Ban đầu còn có
người hỏi cô tại sao vẫn chưa lập gia đình, nửa kia đang ở đâu? Bây giờ
bọn họ đều ngậm miệng cả rồi, người biết sự tình ngược lại còn tránh nói về điều đó hơn cả cô. Mọi người đều đã quen với sự cô đơn của Phong
Lan, cô cũng cho rằng mình đã quen. Chỉ khi nằm lên chiếc giường đã từng có anh nằm bên, cô mới cảm nhận được rõ ràng cô không hề một mình đơn
độc, sự chờ đợi của cô là có bến bờ.
Năm này, Phong Lan không
thích vùi đầu vào công việc nữa, cô đi rất nhiều nơi, thăm thú khắp
chốn, không để tâm đến chiếc kim đồng hồ cứ nhích dần từng chút trong
lòng nữa. Mỗi khi gặp phong cảnh đẹp đẽ mê hồn hoặc món ăn hấp dẫn,
Phong Lan đều âm thầm ghi nhớ, sau này thế nào cũng phải đòi Đinh Tiểu
Dã đưa cô quay lại.
Cô viết rất nhiều thư cho Đinh Tiểu Dã, gửi
rất nhiều bưu thiếp, không ngờ hai người từng bắt đầu bằng những lời thô thiển dung tục, giờ lại trở về màn yêu đương đậm chất tinh thần thuần
khiết.
Phong Lan có logic riêng của mình. Cô nói với Đinh Tiểu
Dã: “Khiêu khích gợi tình với nhau mới là cảnh giới cao nhất giữa nam và nữ.” Lúc nói câu này, cô khoe với Đinh Tiểu Dã kiểu tóc mới của mình
qua một lớp kính dày. Phong Lan cắt tóc ngắn, thợ làm tóc bảo, với kiểu
tóc này trông cô trẻ hơn nhiều.
“Không đẹp.” Đinh Tiểu Dã nói. Anh vẫn thích Phong Lan để tóc dài hơn.
Nhưng nghĩ một lát, anh lại mỉm cười bảo: “Người còn trai theo đuổi em lần trước chắc chắn cũng nghĩ như vậy.”
Anh nói kiểu này, Phong Lan lại thấy rất vui, còn hơn là câu nói ẩn đằng
sau sự yên lặng: “Em mà muốn, anh đương nhiên sẽ để em đi.”
“Đâu
có, mọi đàn ông khác đều bảo em trông thế này càng nữ tính.” Cô vuốt mái tóc ngắn trơn mượt của mình, cười tủm tỉm, nghiêng đầu nhìn anh. “Nhưng họ không lồi lõm như anh, không làm em vật vã nổi, nên thôi chẳng nỡ
làm hại người ta. Trước khi tóc em kịp dài ra thì sợi tóc anh giấu trộm
kia là độc bản.”
Năm thứ ba, Phong Lan bô lô ba la về những
người xung quanh mình. Đàm Thiếu Thành đã lấy chồng, đó là một ông già,
còn giàu hơn cả người chồng đã mất của cô ta, rất chăm sóc thương yêu cô ta. Cô ta vẫn thường than thở chưa bao giờ được nếm mùi vị của tình
yêu, giờ coi như đã được mãn nguyện.
Studio ảnh cưới của Chu Đào
Nhiên đã đóng cửa, bây giờ ah ta chuyên đi chụp mẫu cho một trang mạng
bán hàng trực tuyến, cuộc sống vẫn tạm ổn. Mới gần đây trong một buổi
gặp gỡ bạn bè, Phong Lan tình cờ gặp lại anh ta, nghe anh ta than vãn:
“Đến khi nào mới cho anh chụp người đàn ông đó để photoshop vào ảnh cưới cho em?” Phong Lan lờ đi không trả lời. Chu Đào Nhiên đã không hiểu ý,
lại có chút thương tình, hỏi cô: “Em định thế nào?”
Phong Lan trả lời: “Em yêu anh ấy. Anh ấy hơn anh nhiều.”
Chu Đào Nhiên không tin, anh ta có kém cỏi đến đâu, kiểu gì cũng phải khá
hơn một kẻ tội phạm, cho nên cố hỏi tiếp: “Cậu ta hơn anh ở chỗ nào?”
Phong Lan đưa mắt nhìn Chu Đào Nhiên từ trên xuống dưới trả lời: “Tất cả mọi chỗ!”
Khang Khang cũng đã có bạn gái, ban đầu khi cô gái mới tiếp cận cậu, tự giới
thiệu mình là một “les”, Khang Khang coi cô là “chị em tri kỷ” đi đâu
cũng có nhau. Nhưng đến khi Phong Lan nhìn thấy cô gái đó liền biết
ngay, chẳng qua Khang Khang tưởng thật thì biết thân biết phận đành chấp nhận vậy, chứ cô chưa bao giờ thấy cô les nào lại đi thích con trai
ngốc cả. Quả nhiên chưa đến nửa tháng sau, “cô gái les” đã tóm gọn Thần
tình yêu Saint Cupid Khang vào túi.
Ngô Giang và Tư Đồ Quyết lựa
chọn cách sống “DINK” – thu nhận gấp đôi, không con cái, bác cả của
Phong Lan rất buồn phiền. Ngô Giang chẳng để tâm những chuyện này, sống
rất vui vẻ. Tư Đồ Quyết là một trong những cổ đông của nhà hàng chi
nhánh của Phong Lan, nên hai nhà lại càng gặp gỡ đi lại thường xuyên
hơn, những câu hát Ngô Giang ngâm nga trong mấy năm nay còn nhiều hơn
trong nửa phần đời trước đây của anh.
Thái quá nhất phải kể đến
Tăng Phi. Phong Lan phàn nàn với Đinh Tiểu Dã: “Anh có tưởng tượng được
một người đàn ông như vậy lại suốt ngày chia sẻ bí quyết làm sao cho em
bé khỏi ợ chớ trên mạng không?”
Đến bây giờ đôi Tăng Phi và Thôi
Yên cũng không thể trốn tránh lời gièm pha của người khác nữa. Nhưng
phàm là người biết chút nội tình, ngoài mặt thì khen hai người họ xứng
đôi, nhưng vừa ngoảnh mặt là sau lưng toàn những nụ cười đầy hàm ý.
Thôi Yên là người chẳng bao giờ quan tâm đến ý kiến người khác, nhưng thật
ra lại rất để ý. Sau khi cô sinh con, nhà họ Tăng đã hoàn toàn chấp nhận sự có mặt của cô. Phong Lan có chút không chấp nhận nổi kiểu ngọt ngào
nũng nịu của cô, cố tình giội cho gáo nước lạnh: “Em không hỏi Tăng Phi
xem anh ấy có thực sự yêu em hay không à?”
Thôi Yên trả lời: “Nếu như một người đàn ông quan tâm đến vui buồn của em, tha thứ cho những
lời nói dối của em, chấp nhận mọi thiếu sót của em, thì cho dù từ miệng
anh ấy có nói ra rằng không yêu em, em cũng không tin.”
Phong Lan cũng không tin, cô chỉ trêu Tăng Phi, vợ trẻ con thơ thế, khủng hoảng tuổi trung niên chắc chắn sẽ đến sớm.
Mỗi khi cô nói thế, Tăng Phi đều cười rất “tốt bụng”.
Vợ chồng Phong Thao vừa sinh đứa con thứ tư, ông bà Phong không thể hoàn
thành được nhiệm vụ trông trẻ liên tục trong thời gian ngắn như vậy. Bà
Phong bây giờ đã từ bỏ ý định khuyên bảo Phong Lan, mối lo lắng lớn nhất hiện nay của bà là sợ Phong Lan qua độ tuổi tốt nhất cho việc sinh nở,
sẽ không sinh được con, thậm chí còn chạy đường vòng nhờ Phong Thao hỏi
Tăng Phi xem, liệu án của Đinh Tiểu Dã có khả năng rút ngắn hay không.
Đinh Tiểu Dã trả lời Phong Lan bằng cách đưa mắt một vòng trên người cô rồi
nói: “Đẻ được hay không, cứ thử nhiều lần là biết ngay.”
Phong
Lan bức bối nói với Đinh Tiểu Dã, bay giờ cô hận nhất là bạn bè khoe
hạnh phúc. Kiểu “hận” đó giống như một kẻ nghèo khó nhìn thấy phú ông,
xông lại hỏi: “Ông có tiền, nhưng ông có hạnh phúc không?” Phú ông trả
lời rằng: “Hạnh phúc không chịu nổi!” Nhưng cô vẫn biết, người ta không
phải là cố tình dùng chút chuyện đó để khoe kháng, mà đó chỉ là phong
cách sống của họ, bình thường giống như hít thở. Chỉ mình cô không có
nên mới cảm thấy lạ.
Kỳ thực Phong Lan rất nhiều lần cảm thấy
mình không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, sự chờ đợi sắp khiến cô phát điên. Cô nói với Đinh Tiểu Dã, mỗi khi cảm thấy như thế, cô coi như
mình đang chạy một hiệp ma ra tông, không được nghĩ đến đích còn bao xa, mà luôn nhìn vào một vật có cự ly gần nhất, nhắm vào nó mà chạy đến,
sau đó lại đổi sang vật khác. Vật làm đích của cô là mỗi một ngày “hôm
nay”, hôm nay ít nhất hai người vẫn ở bên nhau, hôm nay tiếp theo vẫn
còn ở bên nhau… ngày qua ngày, hết “hôm nay” này đến “hôm nay” khác, sẽ
trở thành rất nhiều “hôm qua” đã trôi qua thành công, ngày tháng bỗng
nhiên không dài lê thê nữa, vô tình đợi chờ được đến mấy năm.
Đinh Tiểu Dã cố nén thương xót, cười cô luôn nghĩ ra rõ là nhiều tà thuyết
lộn xộn. Nhiều lúc khác, cô than thở, anh lại im lặng mà nghe, chịu đựng cỗ trút giận. Đợi đến khi Phong Lan nói mệt rồi, cô sẽ tự vực dậy tinh
thần, hất tóc nói: “Đến giờ mới bảo bỏ cuộc, anh tưởng em ngốc à!”
Đinh Tiểu Dã bèn nói: “Đúng rồi, em thật là sáng suốt!”
Tất cả đạo lý chỉ là viện cớ. Đinh Tiểu Dã và Phong Lan đều hiểu rất rõ,
đâu có nhiều thứ không đáng tin đến thế? Không dám thôi chờ đợi, cũng
không dám bảo cô đừng chờ, đều là vì không nỡ.
Chưa đến
năm thứ tư, Phong Lan một mình đi Sát Nhĩ Đức Ni. Hành trình phải chuyển hai lần máy bay, rồi lại ngồi xe khách, bắt xe đò, xe lam vào bản, cuối cùng đến chân núi mới nhìn thấy A Mục Sắt và chồng lái xe bán tải đang
đợi đón cô.
A Mục Sắt quả đúng như lời Đinh Tiểu Dã kể, đôi mắt
to sâu thăm thẳm, làn da màu lúa mạch, dáng vóc mạnh khỏe săn chắc, so
với Phong Lan là một phong cách hoàn toàn khác biệt, diễn đàn lê quý đôn chồng cô là một thanh niên dân tộc Kazakhstan cao to, để ria mép. Hai
người lúc nghe tin, vô cùng nhiệt tình và thân thiện với “người yêu” của Đinh Tiểu Dã.
Chú Ba Tư Khấn và vợ đợi Phong Lan ở nhà dưới chân núi. Trà sữa sôi trong chiếc ấm đồng, trên bàn bày đầy những món mời
khách như bánh sữa, bánh rán, đường vuông, nho khô và hạnh nhân. Hai đứa trẻ đang ở bên ngoài vắt sữa ngựa với bác gái, thỉnh thoảng vén rèm
bước vào nhà, bẽn lẽn liếc nhìn Phong Lan.
Chú Ba Tư Khẩn và con
rể ngồi tiếp chuyện Phong Lan, Phong Lan hầu như không hiểu chú nói gì,
chồng A Mục Sắt nói cô hiểu được một nửa. Theo phong tục của họ, khi có
khách đến nhà, phụ nữ thông thường không được ngồi cùng, chỉ lo việc
vâng dạ tiếp trà, ở điểm này thì Đinh Tiểu Dã không bịa chuyện với cô.
Các phong tục cơ bản trước khi đi Đinh Tiểu Dã đều đã dặn dò cô, cô biết
thảm treo tường là “tư nhĩ mã khắc”, uống sữa ngựa nhất định phải uống
đủ ba bát. Mùi vị đó Phong Lan không thể quen ngay lập tức, bát thứ ba
vào đến bụng xong, cô lấy hai tay che lên miệng bát, tỏ ý đã đủ rồi.
Gia đình này hẳn là rất thân thiết với Đinh Tiểu Dã, cho nên cũng không coi Phong Lan là người ngoài. Chú Ba Tư Khẩn rất vui, nói chuyện vừa nhiều
vừa nhanh, con rể chú “phiên dịch” lại xong càng làm cho Phong Lan lùng
bùng mịt mù, đang cười đến méo cả mặt thì A Mục Sắt sai con trai năm
tuổi vào phát huy vai trò. Cậu bé này nói tiếng Hán giỏi nhất trong nhà, cậu nói với Phong Lan, họ đang nói về chuyện ngày trước của chú Đinh
Tiểu Dã.
Phong Lan hỏi về cuộc sống trước đây của Đinh Tiểu Dã, hầu như không khác gì những câu chuyện từ miệng anh miêu tả. Chỉ có trong lời kể của chú thì Đinh Tiểu Dã là
“đứa bé ngoan”, thật thà, chăm chỉ lại thông minh tốt bụng, điểm này thì có chút ít khác biệt so với ấn tượng của Phong Lan.
Sau đó Phong Lan bị chú mời nhiệt tình quá nên uống hai cốc rượu sữa ngựa, so với
trà sữa ngựa thì món này hợp khẩu vị của cô hơn. Rồi cô đưa ra một “yêu
cầu đường đột”.
Phong Lan xin chú hát cho cô nghe bài dân ca của
dân tộc Kazakhstan mà chú đã dạy Đinh Tiểu Dã. Tên Đinh Tiểu Dã đáng
ghét đó, chỉ hát duy nhất một lần, rồi không nhất định chịu cất giọng
hát vang lần nào nữa.
Chú chẳng hề chối, hào hứng hát ngay. Dù
Phong Lan không hiểu lời bài hát, lúc Đinh Tiểu Dã hát giai điệu cũng
lộn xộn nhưng chắc chắn chính là bài này. Cô hỏi đùa chú, có phải hồi
trẻ chú cũng hát bài tình ca này để thổ lộ tình cảm với thím không.
Chồng A Mục Sắt nghe hiểu, bèn cười ầm lên rồi nói liến thoắng liên hồi
với chú.
Con trai lớn của A Mục Sắt tên là Mạnh Sa giải thích: “Bài hát này là ca ngợi phong cảnh của Sát Nhĩ Đức Ni.”
Phong Lan ngạc nhiên, lại hỏi chú xem có dạy cho Đinh Tiểu Dã bài tình ca nào không. Chú nói, cả đời chú chỉ thích nhất bài này.
Ăn cơm xong, hai vợ chồng A Mục Sắt lái xe đưa Phong Lan lên núi chơi,
ngồi ghế sau cùng Phong Lan còn có bé Mạnh Sa đầy hiếu kì về cô. Suốt
dọc đường đi, Phong Lan nhìn thấy những vạt rừng tiếp giáp với thảo
nguyên như lời Đinh Tiểu Dã tả, thấy bầy cừu xuống núi như đám mây bay
sà xuống, vạt hoa dại không biết tên, còn có cả đá khắc thảo nguyên có
lịch sử lâu đời trên đỉnh núi bát ngát. Đến bất kỳ nơi nào, cô cũng ngầm so sánh với lời kể của Đinh Tiểu Dã, dường như lúc đó anh cũng đang ở
bên, thầm thì bên tai cô giải thích, giọng nói trầm ấm dịu dàng, khi ánh mắt hai người gặp nhau, khóe miệng anh như có như không động một nét
cười.
Rồi giọng nói trẻ thơ của Mạnh Sa vang lên, đưa Phong Lan
quay về thực tại, cậu chớp đôi mắt to tròn với hàng mi dài, nói: “Trông
cô giống hệt như chú Tiểu Dã kể, trừ mái tóc ra.”
Phong Lan cười, lúc Đinh Tiểu Dã khi khỏi Sát Nhĩ Đức Ni vẫn chưa quen biết Phong Lan,
làm sao có thể kể với một cậu bé con về cô cơ chứ? Mạnh Sa thấy cô không tin, khăng khăng bảo: “Chú Tiểu Dã nói thế thật mà, cháu hỏi chú tại
sao không lấy mẹ cháu, chú bảo cô gái chú yêu, trông giống cô thế này.”
Chồng A Mục Sắt ngồi ở ghế trên cười vang, hóa ra họ nhìn sự việc này rất cởi mở. Mạnh Sa dịch lại và khẳng định một lần nữa, Phong Lan mới hiểu ra,
Đinh Tiểu Dã thực sự đã từng nói, cậu thích con gái da trắng, môi đỏ,
tóc quăn dài, dáng cao ráo mảnh dẻ, người thơm tho, chẳng phải giống hệt như hình dáng của Phong Lan đó sao?
Phong Lan vừa vui vừa tức.
Dễ là lần đầu tiên nhìn thấy cô, gã Đinh Tiểu Dã đó đã nảy sinh tâm địa
xấu xa, thế mà đánh chết cũng không chịu thừa nhận, lại còn nói bao
nhiêu lời cay đắng để chê bai vùi dập cô. Là hồ ly rồi sẽ phải lộ đuôi
cáo, là sói đói sớm muộn cũng phải cởi lốt cừu. Để xem rồi cô sẽ xử lý
tên này ra sao!
Thế rồi, những lời nói dối của Đinh Tiểu Dã dần dần bị “vạch trần”, không chỉ dừng lại ở một, hai chuyện đó.
Phong Lan từ chối lời mời ngủ lại nhà A Mục Sắt, nhất định đòi đến “nhà” của Đinh Tiểu Dã ở Sát Nhĩ Đức Ni.
Không giống như lều mà gia đình chú Ba Tư Khẩn ở, “nhà” của Đinh Tiểu Dã cũng nằm ở dưới núi nhưng là một căn nhà xây bằng gạch đỏ nhỏ xíu, tường nhà sơn màu trắng và khu vườn to hơn ăn nhà rất nhiều lần, sau khi chủ nhân ngôi nhà bỏ đi, trông nó cô đơn vắng vẻ nhưng vẫn ngăn nắp sạch sẽ.
Vào lúc hoàng hôn, Phong Lan lấy chiếc chìa khóa mà Đinh Tiểu Dã đưa cho cô để mở cổng, đập vào mắt cô là một vạt hoa hướng dương héo úa và một
loại cây Phong Lan không biết, cô đoán đó chính là cây “bối mẫu” trong
câu chuyện Đinh Tiểu Dã kể, vườn sau có một chuồng nuôi gia súc, nhưng
hiện đang trống không.
Vườn cây ăn quả mà Đinh Tiểu Dã khoe
khoang cũng không hề tồn tại, theo lời A Mục Sắt kể, anh không hề đi
cướp vợ, thậm chí nếu anh chịu để các cô gái cướp thì không chừng đã trở thành bố của Mạnh Sa từ lâu rồi.
Thật ra góc vườn đúng là có một cây táo, nhưng không được tươi tốt cho lắm, đang là mùa thu, trên cây
chỉ có lác đác vài quả. Phong Lan đứng dưới cây “trùng tên” với cô đó
rất lâu, không nỡ hái một quả để nếm thử xem sao, không biết nó có chua
như lời anh tả không, chua đến chảy nước mắt giống như đôi mắt cô khi
đó.
Đinh Tiểu Dã là kẻ nói dối tinh vi nhất trên thế giới này! Tội nghiệp cho những ai bị anh lừa vẫn cắm đầu mà tin.
Mỗi lần Phong Lan đi thăm Đinh Tiểu Dã, vẫn không bao giờ bỏ qua chuyện
truy bức anh nói ra câu đó từ chính miệng mình, nhưng anh vẫn cắn chặt
răng không chịu nói. Sau này cô sẽ vẫn tiếp tục hỏi, dù rằng đáp án từ
lâu đã không còn quan trọng nữa.
Giấu trong chiếc vỏ cứng khép chặt là một nội tại dịu dàng và trái tim ngọc trai.
Đợi đến tận khi trời tối hẳn, Phong Lan mới bước vào căn nhà nhỏ đó. May có hàng xóm tốt, A Mục Sắt và mọi người đã trông coi căn nhà đó rất chu
đáo. Phong Lan chạm vào gần như tất cả những đồ vật ít ỏi trong nhà, cái ghế anh từng ngồi, chiếc cốc anh từng uống, quần áo anh đã mặc, cả
chiếc giường anh từng nằm… Cứ như thế, dường như bảy năm sống ở Sát Nhĩ
Đức Ni của Đinh Tiểu Dã đều biểu hiện trong trí óc Phong Lan.
Khí hậu thảo nguyên chênh lệch nhiệt độ rất lớn giữa ngày và đêm, ban ngày
Phong Lan chỉ cần mặc một chiếc áo khoác mỏng, đêm xuống cả một giường
đầy chăn cũng không đủ ngăn cái lạnh khủng khiếp. Lúc vừa vào đêm, Phong Lan lạnh run cầm cập, đến khi trời sắp sáng,cô mới thấy ấm áp lên. Có
lẽ vì cô mơ thấy Đinh Tiểu Dã, anh ôm cô chặt đến nỗi xương cốt cô cũng
cảm thấy đau nhức.
“Để anh ngắm nhìn cô gái sành điệu nhất Sát Nhĩ Đức Ni nào.”
Phong Lan nghe lời mở mình ra trước mặt anh, cùng lúc đó, cô nhận được viên ngọc sáng mà anh nhả ra từ trong lớp vỏ trai dày.
“Ngày đã hứa” của cô sẽ đến,vì những khổ đau cô đã trải qua, mật ngọt cuối cùng lại càng đặc biệt ngọt ngào.
Hai mươi tuổi mới có được con búp bê yêu thích, bốn mươi tuổi mới mua nổi
chiếc váy sang trọng, sáu mươi tuổi gặp lại người yêu đầu đời… những
chuyện này rồi có ý nghĩa gì? Trên đời này không có người yêu nào vô
tội, thời gian chưa bao giờ bị lãng phí. Việc đúng đắn nhất cô đã làm,
đó là khi còn có thể yêu thì yêu thật hết mình.
Ngày hôm sau, Phong Lan dậy rất sớm, cô trườn ra khỏi đống chăn lộn xộn, dụi mắt mở cửa.
Có một quả táo bay về phía cô, Phong Lan không bắt được. Lúc này cô nhìn
thấy trên ngón tay đeo nhẫn bàn tay phải của mình có một thứ, đó là một
sợi tóc dài màu nâu đậm, quấn nhiều vòng vào ngón tay cô, kết thành một
nút chặt.
Phong Lan giơ tay lên, trong ánh nắng ban mai hân hoan
nhìn “chiếc nhẫn” của cô. Sợi tóc mảnh mai mà chắc chắn như thể siết vào da thịt cô, theo mạch máu lan tỏa dần, đến tận đáy trái tim cô.
Sau đó cô mới ngẩn ngơ nhìn thấy, qua bàn tay đang xòe ngón, một người đứng dưới gốc cây táo.
“Có thể thôi ngay ánh mắt đói khát của em đi được không?” Chiếc nhẫn Phong
Lan tặng sáng lấp lánh trên ngón tay Đinh Tiểu Dã, giống như nụ cười của anh vậy.