Sau đợt bận rộn của
kỳ nghỉ lễ dài ngày dịp Quốc Khánh, trước sự xin xỏ xúi giục nhiệt tình
của Khang Khang, Phong Lan đã đồng ý đóng sửa tiệm một ngày để toàn thể
nhân viên tham gia “tập huấn”.
Địa điểm
“tập huấn” được chọn ở hồ chứa nước ngoại ô thành phố, nói trắng ra là
tổ chức cho nhân viên đi nướng thịt ngoài trời thư giãn, động viên mọi
người đã phải vất vả lâu nay.
Mọi người ngày thường đều quen
thuộc với công việc trong ngành ăn uống, nên tổ chức một bữa tiệc nướng
BBQ là việc quá dễ dàng. Nhà bếp đã sắp xếp đầy đủ nguyên liệu từ sớm,
vừa đến nơi, nhân viên nam đã hạ đồ nghề xuống, thoắt cái chuẩn bị sẵn
sàng, nhân viên nữ nhanh nhẹn khéo léo quạt than nướng thịt.
Phong Lan nằm trên ghế xếp ở ven hồ hưởng thụ làn gió thu mơn man vùng ngoại
ô. Thỉnh thoảng đi dã ngoại cũng rất tuyệt, tâm hồn dường như trở nên
trong trẻo hơn cùng với mặt nước hồ xanh gợn sóng lăn tăn kia. Đương
nhiên cô không quên tầng mây mỏng của trời thu, tia tử ngoại rất dễ làm
cho làn da bị lão hóa, nên chỉ lười biếng giở một vài trang sách rồi lại kéo vành chiếc mũ xuống thấp hơn.
Rất nhanh sau đó, mùi thơm đặc trưng của thịt nướng từ phía sau cô bay tới. Hồi bé Phong Lan bị gia
đình quản rất chặt, trong đó nhà họ Phong những thứ kiểu như đồ nướng
kiểu này bị đưa vào đầu bảng của danh sách đen, mẹ tuyệt đối không cho
cô đụng đến, còn nói ăn thứ đó không tốt cho sức khỏe. Phong Lan bị nhắc nhở nhiều quá, dần dần chẳng còn muốn ăn và gần như đã quên mất hương
vị hấp dẫn của nó.
Nhưng thứ bị cấm thường mang tới sự hấp dẫn
khó lường, dù biết rõ mười mươi nó chỉ có hại chứ chẳng có lợi lộc gì.
Phong Lan mới chỉ đọc được vài trang, đã thấy mình lãng mạn văn vẻ trở
lại như thời thiếu nữ.
“Cậu đi…”
“Hay là cậu đi đi.”
“Không ai được đi hết, để Tiểu Dã đi đưa.”
Kẻ chuyên chõ mũi vào chuyện người khác – Lưu Khang Khang tỏ vẻ ra đòn
quyết định trong vụ đùn đẩy vô vị kia. Chẳng bao lâu sau, tiếng bước
chân quen thuộc cùng mùi thơm ngào ngạt của thức ăn chậm rãi tiến lại
gần Phong Lan. Nhịp tim của cô bỗng đập nhanh hơn, cô cố che giấu bằng
cách đậy quyển sách lên mặt, giả vờ đang đắm chìm không biết gì.
Đinh Tiểu Dã cũng không đánh động cô, đặt đĩa thịt xiên nướng ở cạnh ghế của cô rồi định rời đi.
“Này!” Phong Lan gọi anh lại, nhấc quyển sách trên mặt ra, nửa cười nửa dỗi,
chớp chớp đôi mắt ướt. “Thời tiết đẹp quá, ngồi lại với tôi một lát.”
Đinh Tiểu Dã không từ chối, ngồi xuống mặt đất, nhặt một hòn sỏi ném xuống
nước. Bầu trời sáng trong xua tan những âm u, giữa những tia nắng mặt
trời và làn gió thổi nhè nhẹ, gương mặt anh hết sức trẻ trung và tươi
sáng.
Phong Lan mỉm cười, hỏi: “Tôi đọc một đoạn cho cậu nghe nhé?”
“Tùy chị.” Anh thản nhiên lấy một xiên thịt trong đĩa giấy, cắn một miếng.
Phong Lan giở sách đọc: “Tôi biết anh ác nghiệt, phù phiếm, nhưng tôi vẫn yêu anh. Tôi biết mưu đồ của anh, biết anh vô liêm sỉ, nhưng tôi vẫn yêu
anh. Tôi biết anh là tên lừa đảo, là quân lưu manh, nhưng tôi vẫn yêu
anh… Tôi yêu anh đắm đuối nên tôi không hề quan tâm đến những điều đó…”
Cô gác quyển sách lên ngực, mỉm cười nhìn anh. “Không phải tôi nói đâu,
trong sách viết vậy đấy.”
“Trong sách có đoạn này thật sao?” Đinh Tiểu Dã hỏi lại vẻ quan tâm.
“Tất nhiên, không tin thì cậu tự đọc đi.” Tâm trạng Phong Lan có vẻ rất tốt.
Đinh Tiểu Dã cũng cười, nói: “Maugham* sống lại cũng bị chị chọc tức mà chết.”
*William Somerset Maugham là nhà văn, kịch tác giả người Anh. Ông là một trong những nhà văn nổi
tiếng, được ưa chuộng nhất trong thời đại của mình, và là tác giả được
trả tiền nhuận bút cao nhất trong thập niên 1930.
“Ái chà, cậu
cũng biết Maugham, làm sao bây giờ?” Phong Lan miệng thì nói vậy nhưng
trong lòng thật ra không ngạc nhiên lắm. Anh có thể nghe vũ khúc Waltz
của Brahms** trên chiếc giường gấp ở trong phòng kho thì có “quen biết”
Maugham cũng là lẽ tự nhiên thôi.
**Johannes Brahms là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức.
Các tác phẩm của ông được sắp xếp vào chủ nghĩa lãng mạn.
Đinh Tiểu Dã cầm cuốn sách của cô, đặt lên đùi lật thử, tìm được một trang, trên gương mặt liền nở nụ cười.
Anh cũng đọc thành tiếng vài câu: “Ở đây bảo rằng “đàn bà coi tình yêu là
thứ vô cùng quan trọng, lại còn muốn thuyết phục chúng ta… trên thực tế
tình yêu chỉ là một phần bình thường trong cuộc sống, có cũng được không có cũng xong. Chúng ta chỉ biết có tình dục, điều này là bình thường,
lành mạnh. Còn tình yêu, đó là một chứng bệnh”.”
“Cậu có lành mạnh không?” Phong Lan liếc anh.
Đinh Tiểu Dã trả cuốn sách lại lên trên người cô, nói: “Không đến mức bệnh nặng như chị.”
Một quả bóng đồ chơi lăn đến bên cạnh họ, có tiếng người gọi từ phía xa: “Cưng ơi, chạy về đây, không được làm phiền cô chú.”
Đó là tiếng của vợ bếp trưởng.
Hôm nay có khá nhiều nhân viên mang theo người nhà, vợ và con của bếp
trưởng đều có mặt, con trai quản lý nhà hàng cũng đến, chú Lý lần đầu
tiên dẫn theo cô vợ “mẹ mướp” mà chú thường hay nhắc tới, đi cùng với
Tiểu Kiều là bạn trai mới của cô, đến cả Phương Phương cũng đã chấp nhận tình cảm của A Thành, hai người ngượng nghịu thể hiện sự săn sóc ngọt
ngào dành cho nhau.
Cảnh tượng thật đẹp.
Phong Lan nhặt quả bóng lên, tươi cười ném trả lại cho đứa bé.
Trước đây Phong Lan không thích trẻ con, mỗi khi tình cờ đi ngang qua giá bày sữa bột ở siêu thị, bị nhân viên tiếp thị hỏi “bé bao nhiêu tuổi rồi
ạ”, cô đều cảm thấy bối rối, khó xử. Trong suy nghĩ của cô, sinh con là
một chuyện cực kỳ tổn hại đến cơ thể lẫn tinh thần, hủy hoại cơ thể
người phụ nữ và cả phần đời còn lại của họ nữa. Nhưng bây giờ lại nghĩ,
nếu như cô có con – là con của cô và Đinh Tiểu Dã – thì đứa bé trông sẽ
giống ai? Măt và mũi bé có giống anh không? Tốt nhất miệng vẫn nên giống cô, chiều cao thì theo bố, nước da phải giống mẹ. Tướng mạo của Đinh
Tiểu Dã chẳng cần bàn nữa, còn cô, mọi người vẫn thường khen xinh mà,
gen tốt mà không chịu kết hợp chặt chẽ với nhau thì thật lãng phí. Có
thể hai mươi năm nữa, đứa bé đó cũng sẽ giống như bố nó bây giờ, hãnh
diện nói với một cô gái rằng: “Mẹ tôi là một mỹ nhân…”
Phong Lan
biết mình nghĩ ngợi quá xa xôi, phụ nữ mà nghĩ về giai đoạn đó quá sớm
thì đến lúc “vứt đi” rồi, sẽ thực sự nguy hiểm, và cũng rất xuẩn ngốc
nữa. Cô thậm chí không dám nói những tưởng tượng này của mình ra miệng.
Đinh Tiểu Dã phản kháng lại tất cả những ý tưởng liên quan đến tương lai của cô, cô không muốn lại nghe anh nói: “Phong Lan, nghiêm túc quá thì
trò chơi sẽ mất vui”, cũng không muốn trái tim mình thêm nặng nề. Trong
không gian thế này, mà để hai bên mất vui vẻ tự nhiên thì thật không
đáng.
Nhưng mà yêu một người thì làm sao có thể không nghĩ đến tương lại được ở bên nhau chứ? Đến lúc già chắc
anh vẫn sẽ là một ông cụ đẹp lão nhỉ, còn cô bảy mươi tuổi vẫn sẽ sơn
móng tay, khi bỏ răng giả ra để hôn ông già vẫn để lại trên mặt ông đầy
những vết son đỏ. Ông già đeo kính lão để cắt móng tay cho bà già, sau
đó cũng ngồi bên cạnh cô như bây giờ, hai người cười nói với nhau, ăn
miếng trả miếng, cãi cọ cho đến khi mặt đỏ tía tai phồng mồm trợn mắt,
rồi lại làm hòa không theo nguyên tắc nào cả.
Cô không ngồi trên
ghế xếp nữa mà khoanh chân ngồi bệt xuống đất giống anh, ăn thịt nướng,
ngắm nhìn đám lau sậy ven hồ khẽ rung rinh xao động.
“Chẳng lẽ
cậu không phát hiện ra hôm nay tôi có gì khác à?” Phong Lan lấy khuỷu
tay huých khẽ Đinh Tiểu Dã, anh quay sang nhìn cô, khẽ thổi sợi bông lau vương trên má cô.
“Không thấy.” Giọng của anh xa vời hơn cả khung cảnh êm đềm trước mặt.
Phong Lan muốn thụi cho anh một quả. Cô vặn đầu anh lại, bắt phải nhìn cô
thật kĩ, hăm dọa: “Nhìn cho cẩn thận vào… thật là không có gì sao? Cậu
có mắt không thế?”
Nhìn dáng vẻ của cô thì chắc chắn sẽ không
buông tha khi chưa đạt được mục đích, Đinh Tiểu Dã chọn cách hòa bình,
anh nhìn cô từ trên xuống dưới vài lượt rồi hỏi lại: “Chị lấy đâu ra bộ
quần áo này thế?”
“Đẹp không?” Phong Lan vừa căng thẳng lại vừa hy vọng.
Hôm nay Phong Lan ăn mặc không giống phong cách lâu nay của mình, một chiếc áo thun cổ tròn rất đơn giản kết hợp với quần jean. Theo cô đó là một
sự thay đổi hiếm có, nhưng trong mắt Đinh Tiểu Dã, cùng là một cô gái,
mặc đồ gì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Phong Lan nói: “Tại sao tôi không được có quần áo kiểu này? Bình thường tôi cũng hay mặc thế này mà.”
“Ồ.”
“Cậu tin không?”
“Tin.”
“Có thế thôi à? Chán chết được.”
Đinh Tiểu Dã cuối cùng cũng không nhịn được phải bật cười, anh hỏi Phong Lan đang thất vọng toàn phần: “Chị muốn thể hiện điều gì? Nhắc tôi cái, coi như tôi phát tâm làm việc thiện vậy.”
Phong Lan nghịch sợi dây giày, quấn quấn nó trong tay.
“Thực ra thì bình thường tôi sẽ không ăn mặc như thế này. Tối qua ở nhà, tôi
lật tung tủ quần áo, quần áo thời đại học của tôi, mẹ tôi đã mang đi
quyên góp cho hội từ thiện từ lâu rồi. Sau đó, tôi chạy ra gần làng Đại
học để kịp mua bộ này trước giờ cửa tiệm đóng cửa.”
“Tại sao phải làm thế?”
“Tôi biết cậu sẽ không vì tôi mà đổi cách ăn mặc thành mũ áo chỉnh tề, tôi
cũng không muốn ép cậu. Nhưng tôi muốn khi mình ngồi cạnh cậu, trông có
vẻ hài hòa một chút, như thế tôi sẽ không có cảm giác là cậu quá xa
cách.”
Đinh Tiểu Dã cúi đầu nhìn chiếc áo thun cổ tròn sờn cũ và chiếc quần jean trên người mình, không nói năng gì.
Phong Lan đùa: “Tôi còn làm một chuyện rất buồn cười. Tôi lo là bộ quần áo
này mới quá, trông sẽ lộ liễu là cố tình sắp đặt, cho nên bỏ vào máy
giặt cho quay vài tiếng đồng hồ rồi mới sấy khô. Bây giờ có phải nhìn
thoáng qua sẽ không biết được là mới đúng không?”
Cô nói xong, nhận ra Đinh Tiểu Dã đang nhìn mình.
“Muốn chế nhạo tôi hả? Bây giờ có thể bắt đầu được rồi đấy, nhưng không được nói những câu cay nghiệt!”
Đinh Tiểu Dã nói: “Cũng tạm.”
“Cái gì cũng tạm?” Phong Lan nhất thời không phản ứng kịp.
Đinh Tiểu Dã lại nhặt một viên sỏi lên rồi lia xuống mặt nước phía xa, lần này viên sỏi không nhảy trên mặt nước nữa.
“Quần áo và con người.”
“Thật không?” Phong Lan cười, hạnh phúc trong tim cô giống như những gợn sóng hồ không ngừng lan tỏa.
Đinh Tiểu Dã cũng cười rồi gật đầu. “Thật mà.”
Bữa tiệc BBQ mới được nữa chừng thì Phong Lan nhận được điện thoại, đồn
công an gọi đến, thông báo đã tìm thấy chiếc xe của cô, nghi phạm cũng
bị bắt giữ, yêu cầu cô đến để làm một số thủ
tục.
Phong Lan tường thuật lại cho Đinh
Tiểu Dã nghe toàn bộ nội dung cuộc điện thoại. Đinh Tiểu Dã nói: “Chị
đi đi, những chuyện này Tăng Phi sẽ xử lý tốt.”
Chắc chắn trong
lòng Phong Lan chỉ ước người đi cùng cô là Đinh Tiểu Dã, nhưng cũng
không muốn ép anh, bèn gật đầu, chào tất cả mọi người rồi ra về trước.
Trên đường đến đồn cảnh sát, quả nhiên Tăng Phi gọi cho Phong Lan. Anh là
người rất biết cách xử lý công việc, thế nên nếu anh tham gia vào việc
này, sẽ chỉ có lợi từ đầu đến cuối mà thôi.
Có Tăng Phi ở bên,
mọi việc tiếp theo tiến hành rất thuận lợi. Phong Lan xác nhận tên tội
phạm, đúng như Đinh Tiểu Dã đoán, gã đã nghiện hút lâu năm, tiền án
nhiều không đếm xuể. Vụ của Phong Lan là hắn cùng với đồng bọn thực hiện cú lớn nhất, cũng chẳng có chiêu gì mới, sau khi hắn lái xe của cô ra
khỏi tòa nhà thì lượn vào con đường nhỏ bên cạnh, ở đó đồng bọn của hắn
đã đợi sẵn cùng chiếc công ten nơ. Xe mini của Phong Lan được đưa vào
khoang hàng, xử lý đổi đồ rồi mang ra chợ đen bán. Vụ án này vốn không
phức tạp nhưng gặp đúng lúc camera giám sát ở đoạn đường xảy ra sự việc
lại hỏng nên mới tốn nhiều thời gian và công sức như vậy.
Phong
Lan nhận giấy xác nhận giao xe rồi cùng Tăng Phi rời khỏi đồn công an.
Lúc trước cô rất tức tối vì chiếc xe không được tìm thấy ngay, để tên
trộm kia sớm bị trừng phạt thích đáng. Bây giờ người đã bị bắt, vật đã
nhận về, trong lòng bớt đi một nỗi thấp thỏm, nhưng lại dâng trào một
nỗi buồn không ngờ đến. Thời gian gần đây, cô lấy cớ xe bị mất cắp, tự
tin đàng hoàng tận hưởng sự hộ tống gần gũi của Đinh Tiểu Dã, còn bây
giờ lý do đó hết rồi.
Cô từng rất yêu thích cái xe đó, nhưng nghĩ đến chuyện nó đã bị thay đổi bởi bàn tay của bọn trộm cướp đáng ghét
kia, bị sửa sang thành hình dạng hoàn toàn khác, cô không dám chắc sau
này mình có với nổi nỗi hằn học căm ghét mà lái nó trên đường nữa không.
Dù người ở đồn công an không nói với Phong Lan nhưng cô cũng biết lần này
tìm được xe cho cô, Tăng Phi đã tốn rất nhiều công sức. Đứng trước cổng
đồn công an, cô nói với Tăng Phi bằng giọng chân thành: “Cám ơn anh.”
Tăng Phi không coi đó là chuyện quan trọng, bảo Phong Lan chỉ cần mời anh ăn một bữa là được. Sau đó anh ngập ngừng một hồi rồi hỏi cô: “Em với Đinh Tiểu Dã… đang hẹn hò à?”
“Sao vậy?” Phong Lan ngạc nhiên.
“Tốt nhất là đừng nên.” Tăng Phi nói. “Tránh xa cậu ta một chút, anh cảm thấy cậu ta có điều gì đó đáng ngờ.”
Phong Lan đương nhiên không cho rằng Tăng Phi nói những lời này là vì ghen tuông, anh không phải người như vậy.
Cô khẽ giọng hỏi: “Cậu ấy làm sao thế?”
Cô nhận ra lòng bàn tay mình toát mồ hôi lạnh.
Tăng Phi lắc đầu, nói: “Bây giờ anh vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm và chưa có chứng cứ đầy đủ, không dám nói những câu vô trách nhiệm. Nhưng
sớm muộn anh cũng sẽ tìm ra tông tích cụ thể của cậu ta. Cho dù bộ mặt
thật của cậu ta là thế nào đi nữa, cũng không phải là đối tượng em nên
chọn. Phong Lan, đừng bị vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa.”
Phong Lan im lặng không thốt ra được tiếng nào. Đinh Tiểu Dã lập dị bất thường
thế nào cô có thể không biết, nhưng cô cam tâm tình nguyện để tình yêu
che mờ đôi mắt. Nếu như bố của Đinh Tiểu Dã thực sự là người như anh
miêu tả thì có người bố như vậy, cũng chẳng có gì lạ khi những gì anh
trải qua không phải là một trang giấy trắng. Gốc rễ của con người không
thể tự chọn lựa, nhưng thiện ác thì do bản tính riêng của mỗi người.
Đinh Tiểu Dã hành động cư xử không hoàn hảo, nói năng lạnh lùng vô tình,
nhưng trái tim anh lương thiện hơn miệng lưỡi của anh rất nhiều. Phong
Lan không tự tin để nói rằng mình hiểu được con tim anh, nhưng tuyệt đối tin tưởng rằng trái tim đó không hề có ý xấu gì với cô.
Điều tệ
hại vẫn còn ở phía trước. Bố mẹ Phong Lan không biết bằng cách nào đã
hay chuyện xe của con gái bị cướp, rồi còn bị cảnh sát tra hỏi, lòng dạ
rối bời triệu con gái đến “yết kiến”.
Tăng Phi thề không phải anh tiết lộ thông tin, nhưng không dám khẳng định là không phải từ miệng mẹ hay chị gái anh nói ra.
Chị Tăng Văn của anh hiện nay vẫn đang làm trong ngành Công an, tuy chỉ làm văn phòng nhưng cũng nhạy bén với tin tức. Còn mẹ anh thì càng không
phải nói, gia đình toàn làm công an, người quen trong ngành cũng rất
đông, kể cả đã nghỉ hưu lẫn đang tại chức. Tăng Phi không hề nhắc đến
chuyện này trước mặt họ, chắc họ nghe được tin tức từ đâu đó, liền bày
tỏ lòng “quan ngại sâu sắc” với bố mẹ Phong Lan.
Tăng Phi đưa Phong Lan về đến trước cửa nhà bố mẹ cô rồi đi. Đúng như Phong Lan dự đoán, một màn “tra tấn bức cung” đang đợi cô.
Phản ứng quá khích của bố mẹ cũng chỉ là vì lo lắng cho cô, cô biết nói gì
đây, chỉ còn cách nhẫn nhịn nghe giáo huấn lẫn mắng chửi thôi chứ sao.
Sau khi Phong Lan hứa với bố mẹ từ nay trở đi sẽ thay đổi tâm tính, chú ý
an toàn, có bất kì chuyện gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ ngay lập tức
chuyển về nhà ở, không được thoái thác, chuyện này tạm thời coi như cho
qua. Nào ngờ mẹ cô lại chuyển sang chủ đề Đinh Tiểu Dã.
Mẹ cô
trong khi mắng xối xả đã phải dừng lại uống nước ba lần, bà nói đại ý
là: Đừng có tưởng bà không biết bây giờ cô đang rất thân mật với cậu
phục vụ đó, bà cảm thấy sợ hãi thay cho Phong Lan. Bao công khó nhọc
nuôi cô khôn lớn, chăm sóc dạy dỗ cô, chẳng lẽ lại để cô cùng một đứa
bồi bàn phong hoa tuyết nguyệt với nhau? Điều khiến mọi người điên đảo
nhất là Phong Lan đến bây giờ vẫn chưa chắc chắn đối phương có ý gì với
cô hay không, thực sự là một nỗi nhục cho gia phong.
Mẹ Phong Lan đơn giản là không muốn con gái và Đinh Tiểu Dã thành đôi, nhưng bà còn
khó chấp nhận được hơn chuyện con gái của bà điều kiện đầy đủ như vậy,
lẽ ra cô phải xoay vần một thằng nhóc nhân viên phục vụ trong lòng bàn
tay, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Mẹ hỏi một câu, Phong Lan đáp một câu. Tuy không thể hoàn toàn khai hết sự thật, nhưng theo
như những gì bà hiểu về cô, không cần tra khảo thêm nhiều cũng rõ con
gái lâm vào mối quan hệ này sâu đến đâu và đang ở thế khó như thế nào.
“Con có não hay không thế? Thằng Đinh Tiểu Dã đó chính là phiên bản đời thực của “ba điều không đáng mặt làm đàn ông” trên truyền hình hay nói,
không chủ động, không từ chối, không cam kết. Ái dà, con làm mẹ tức chết đi được.” Bà Phong đặt tay lên ngực, đau khổ than vãn.
Phong Lan cũng rất ấm ức, nói: “Con biết làm thế nào được chứ? Con không thể phân định trắng đen tình cảm của mình, cũng không thể nắm bắt được ý tứ của
cậu ta.”
Mẹ Phong Lan cầm tờ báo lên đập mạnh vào đầu cô. “Mày có phải do mẹ đẻ ra không đấy? Đồ cứng đầu ương ngạnh, giống hệt như bố
mày. Mày tưởng nó từ chối mày thực sự là do không ưng mày sao? Người ta
hơi bị quái đấy, làm cho mày thấy khó khăn thèm khát rồi mới ăn thịt mày không còn cả xương con ạ.” Bà thở dài thườn thượt. “Mày bây giờ bị quỷ
ám mê muội rồi, nói thế nào với mày cũng chỉ tốn hơi tốn sức thôi. Giờ
thế này, mày dẫn nó về đây, mẹ phải nói chuyện cho ra nhẽ với nó lần
nữa, hỏi thẳng nó muốn gì, chứ không thể để mày tung tẩy bên ngoài làm
càn được. Lần này cả bố mày cũng tham gia, mày sợ mất mặt thì hai ông bà già này sẽ ra tay xử lý hộ.”
Phong Lan hốt hoảng sợ hãi, sự việc chuyển biến quá đột ngột. Cô thà để mẹ cương quyết phản đối như trước
đây, đánh chết cũng không được đi lại với Đinh Tiểu Dã nữa, còn hơn bây
giờ phải đưa Đinh Tiểu Dã ra trước đoạn đầu đài đối diện với bố mẹ.
“Bố mẹ đừng có khuấy cho nước đục thêm nữa! Lo con chưa đủ rối ren sao?
Không được, con chưa chuẩn bị tinh thần!” Cô lập tức phản kháng.
Mẹ Phong Lan hơi nguôi nguôi, hỏi: “Là con chưa chuẩn bị tinh thần, hay là cậu ta chưa bao giờ có ý định đó? Mẹ đọc trên mạng thấy một câu, gọi là “hiệu ứng Romeo và Juliet”, ý nói người nhà mà càng phản đối, đôi trẻ
sẽ càng khắng khít, còn tưởng cứ nổi loạn chống lại người lớn mới là
tình yêu đích thực. Mẹ với bố mày đã bàn bạc xong rồi, bố mẹ cũng không
phải kiểu phụ huynh bất chấp lý lẽ, mày cũng là người lớn rồi, khăng
khăng đòi đi đường khó, bố mẹ cũng không thể ngăn được, nhưng giúp mày
dò đường một chút thì vẫn có thể. Đừng nói với mẹ, mày đến cả bản lĩnh
đưa nó về nhà cũng không có, nếu như mày là bố mẹ, mày sẽ nghĩ thế nào?”
“Mẹ… đừng ép con thế.”
“Phong Lan này, con không phải là trẻ con nữa, bố mẹ đều muốn tốt cho con,
chẳng lẽ chuyện đó con cũng không hiểu sao?” Bố Phong Lan là người luôn
nghe nhiều, nói ít, khi gia đình có việc cũng chọn lúc thích hợp góp
lời. “Bố mẹ không yêu cầu con phải tìm đại gia ông chủ gì, con thích, bố tôn trọng. Lao động không phân sang hèn, chúng ta không thể nhìn người
qua lăng kính. Cậu đó nếu đúng là có tư cách tốt, có chí tiến thủ, thì
mẹ con có không đồng ý, bố cũng vẫn ủng hộ con…”
Bố Phong Lan giơ tay chặn không cho mẹ cô góp lời, tiếp tục nói: “Đầu tiên bố mẹ muốn
gặp cậu ta một lần, không nhất thiết phải chính thức, cứ ăn một bữa cơm
giản dị thôi, bố đến nhìn giúp con, cũng không quá đáng phải không? Bố
nhìn người thì con tin tưởng chứ? Quyết định luôn tối mai đi. Nếu người
đàn ông nào mà đến yêu cầu này cũng không đáp ứng nổi con thì không đáng phải xem xét nữa.”
Phong Lan không nói nổi câu nào. Bố cô bình
thường tuy không quan tâm đến chuyện gì, bề ngoài như thể mọi chuyện lớn bé trong nhà đều do mẹ cô quyết định, nhưng mọi người trong nhà đều
hiểu rõ, bố mà không nói gì thì không sao, nhưng một khi ông đã thể hiện thái độ thì chỉ cần một câu là chặn đứng mười câu cằn nhằn của mẹ.
Những lời ông vừa nói đã thể hiện hết thái độ của ông, hoặc là đưa khách về nhà, hoặc là từ nay trở đi cấm chỉ. Ngày mai nếu như cô không đưa
nổi Đinh Tiểu Dã về nhà, bố mẹ cô sẽ từ bỏ mọi cơ hội chấp nhận anh,
công việc của Đinh Tiểu Dã tại nhà hàng cũng chắc chắn không thể tiếp
tục. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà bố mẹ có thể dành cho cô.