Tháng Ngày Tìm Chết Gian Nan Ở Mạt Thế

Chương 20



Chương 20:


Editor: Cải


Nghe nói Tiếu Trệ định một mình đi ra ngoài tìm kiếm vật tư.


Nghê Dương là người đầu tiên không đồng ý.


"Tôi đi cùng anh" Cô nhìn Tiếu Trệ, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng.


"Cô còn phải quản lý khu than đá, nơi này không thể thiếu cô được, một mình tôi đi là được rồi. Ít người ra ngoài cũng đồng nghĩa với giảm bớt thương vong" Tiếu Trệ từ chối


Nghê Dương còn định nói thêm nhưng lại bị Tiếu Trệ ngắt lời.


"Các cụ ta có câu 'binh lính đi sau, lương thực, súng ống đi trước'. Nếu như không có vật tư, cô có muốn làm gì cũng không dễ, cho nên việc hậu cần cứ giao cho tôi đi"


Những lời này của Tiếu Trệ lập tức bị Nghê Dương lý giải thành "Tôi chính là người đàn ông đứng phía sau trợ giúp cho cô"


Nghê Dương tỏ vẻ cảm động, tay ôm lấy ngực, bày ra bộ dáng hận không thể ngay lập tức gả cho Tiếu Trệ.


Khuôn mặt lạnh lùng của Tiếu Trệ cũng lộ ra ý cười, anh nói "Tôi đi đây"


"Ừm"


Nghê Dương si ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Tiếu Trệ dần biến mất ở cuối hành lang.


Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chó con lại gần, nhỏ giọng nói "Có phải cô đã nghĩ xong cả tên con gái, con trai rồi đúng không?"


"Đúng vậy, tên là ...." Nghê Dương si ngốc mở miệng, quay đầu liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, trừng mắt nhìn cô "Cô cho rằng tôi là cô? Không biết rụt rè? Hừ"


Nói xong, Nghê Dương mặt đỏ quay người rời đi.


Tô Nhuyễn Nhuyễn đuổi theo sau, tỏ vẻ bản thân cũng rất rụt rè.


Nếu Lục Thời Minh bảo cô quỳ, cô tuyệt đối sẽ nằm sấp!


"Cô có thể có tiền đồ hơn được không? Trai đẹp có mài ra ăn được không? Hả?"


Nghê Dương kéo lỗ tai của Tô Nhuyễn Nhuyễn, mặt đỏ tai hồng tiếp tục nói "Muốn tìm người yêu đương nhiên phải tìm người giống như Tiếu Trệ, vừa được việc lại còn có thể phụ trách việc hậu cần"


Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu tỏ vẻ tán đồng "Người yêu tiếp theo của tôi nhất định sẽ càng tài giỏi, càng ngoan ngoãn, càng nghe lời"


Vừa mới dứt lời, cô đã nhìn thấy chàng trai vẻ mặt cười như không cười đứng cách đó không xa.


Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nằm sấp xuống.


Nói đùa thôi, đừng có lấy rìu ra mà QAQ.


...


Bên kia, Tiếu Trệ đi ra khỏi tòa nhà, phía sau có mấy binh lính đuổi theo sau.


"Anh Tiếu, chúng tôi muốn đi cùng anh"


"Đúng vậy, mang chúng tôi theo với"


Ngày đó, mấy người này đều nghe thấy Tiếu Trệ tuyên thệ, tất cả đều bị anh làm cảm động đến nước mắt dâng trào, nhớ tới những ngày bản thân mới nhập ngũ.


Bọn họ không phải là binh lính võ trang do khu than đá tạm thời thành lập.


Trước tận thế, bọn họ là quân nhân.


Là quân nhân, bọn họ bị tận thế tàn phá, bị dân chúng giẫm đạp. Bọn họ dần quên mất lời thề bản thân từng nói.


Từ trên người Tiếu Trệ, bọn họ nhớ lại lời tuyên thệ dõng dạc, hùng hồn dưới cờ tổ quốc của mình năm xưa.


Bọn họ đã từng thề, vĩnh viễn sẽ không lùi bước.


"Không được" Tiếu Trệ lại cự tuyệt.


"Khu than đá cần các cậu. Tôi sẽ trở về nhanh thôi, mọi người không cần lo cho tôi"


"Nhưng ...."


"Đây là mệnh lệnh!"


Tiếu Trệ nghiêm mặt.


Đám binh lính hai mắt nhìn nhau, chỉ có thể nghe lời Tiếu Trệ rời đi.


Tiếu Trệ ngồi trên xe, đem quần áo ở trên ghế phụ nhấc lên, thình lình nhìn thấy Tiêu bảo bảo.


Anh không thể để Tiêu bảo bảo một mình ở lại khu than đá, như vậy quá nguy hiểm.


Cho nên chỉ có thể mang theo cậu bé, cùng nhau đi tìm vật tư.


"Ra ngoài rồi không được cắn người" Anh dừng một chút, lại nói "Cũng không được cắn zombie, bẩn"


"Rắc, rắc...." Tiêu bảo bảo tiếp tục gặm cánh gà ngâm ớt, đến xương gà cũng nhai nát, nuốt vào trong bụng.


Tiếu Trệ hết cách, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ cảu cậu, vuốt rụng một nắm tóc.


Tiêu bảo bảo tuy nhỏ tuổi, nhưng lông tóc rất là rậm rạp.


Ngay từ lúc đi học nhà trẻ đã là chàng hoàng tử nhỏ được các bé gái tranh giành.


Tiêu bảo bảo rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Tiếu Trệ một cái.


Tiếu Trệ lúng túng nói "Không sao, không sao, anh lấy keo dính lại cho em"


Chó zombie ngồi ở phía sau "gừ' một tiếng, lắc lắc cái đuôi trụi lông của mình.


Tỏ vẻ bản thân cũng muốn dùng keo dính lại lông để đi tán mấy em chó xinh đẹp.


Tuy rằng nó đã bị người ta tước đoạt khả năng làm bố.


Đây chính là điểm không tốt khi làm zombie, dễ dàng bị hói. Ưu điểm là răng siêu sắc, ăn gì cũng ngon.


...


Tiếu Trệ đi ba ngày còn chưa trở về.


Chó zombie của Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng đã đi được ba ngày.


Nghê Dương cùng mọi người bàn bạc cách đối phó Đoạn Trân, suy nghĩ đến thiếu chút hói đầu.


Không biết từ khi nào, cả than đá khu lan truyền nhau câu nói "Chỉ cần đi theo Đoạn Trân là có thể có được dị năng"


Bởi vì ba ngày nay, dị năng giả bên Đoạn Trân lấy tốc độ ngang với tốc độ ăn ba chậu cơm của Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng tăng lên.


Đáng sợ đến cực điểm! Ngay đến bác gái ở nhà ăn biết chuyện cũng phải phát run.


Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ tò mò, quay đầu hỏi bác gái ở nhà ăn đang chuẩn bị chạy sang bên kia đầu quân cho Đoạn Trân "Các người không sợ chết sao?"


Chỗ Đoạn Trân tùy nhiều dị năng giả, nhưng số lượng dị năng giả chết không rõ lý do lại càng nhiều hơn.


Nghe nói Đoạn Trân ngầm đồng ý việc dị năng giả có thể giết hại lẫn nhau, đoạt lấy tinh hạch trong đầu đối phương.


Bác gái ở nhà ăn không thèm để ý đến Tô Nhuyễn Nhuyễn, múa may cái muỗng trong tay xử lý đám người phía trước, thuận lợi chen thân hình mập mạp của mình đi vào trong hàng người.


Có một binh lính đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, nổi lên ý đồ muốn sơ múi.


"Dù sao người chết đều là dị năng giả, chúng ta là người thường, trong đầu không có tinh hạch" Tên lính đang nói chuyện dừng một chút, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nói "Hơn nữa nếu biểu hiện tốt còn có thể có được tinh hạch. Nghe nói chỉ cần ăn tinh hạch là sẽ có được dị năng"


Nói tới đây, ánh mắt của tên này dừng lại trên gương mặt nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được xúc cảm trơn mượt, buông lời lừa gạt "Cô cũng muốn đi sang bên kia? Đi theo tôi, tôi nhất định sẽ cho cô ngày ba bữa no cơm"


Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt sáng ngời, nghe thấy tên lính kia luôn miệng đảm bảo ngày nào cũng có cơm ngon rượu say, quyết định vứt bỏ Lục Thời Minh, đi theo người mới càng tốt, càng ngoan, càng nghe lời!


Sau đó, cô lập tức nhảy nhót trở về thu dọn hành lý, ôm theo chậu rửa mặt, đi theo binh lính xông vào đám người.


A a a a a! Ai giẫm chân cô vậy!


A a a a! Ai kéo tóc cô!


Bức tưởng chỉ có một cái khe nhỏ hẹp, đám người điên cuồng cố đi qua.


Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ yếu lại đáng thương bị chen đền không nhìn thấy cái gì.


Đột nhiên, cổ áo cô bị người nào đó túm chặt.


Tô Nhuyễn Nhuyễn quay đầu, nhìn thấy Lục Thời Minh như hạc trong bầy gà đứng phía sau mình.


Chàng trai ở trong đám người cực kỳ cao.


Tuy rằng thân hình hơi gầy nhưng bù lại khí chất cực tốt.


So sánh với đám người đang tranh giành nhau, Lục Thời Minh giống như một quý công tử đang nhẹ dạo bước trong hoa viên.


"Ai, cô ấy là của tôi!"


Đang chìm đắm trong ảo tưởng có được có được tinh hạch cùng người đẹp, tên lính đột nhiên phát hiện người đẹp biến mất, tức giận đến dậm chân.


Lại không nghĩ tới, hắn ta căn bản chui không ra khỏi đám người.


Chỉ có thể nhón chân, tức giận mắng "Có biết thế nào là lịch sự hay không? Không biết thứ tự trước sau gì hết!"


Không biết lịch sử Lục Thời Minh xách theo Tô Nhuyễn Nhuyễn, dựa vào ưu thế chân dài, đi ra khỏi đám người.


Tô Nhuyễn Nhuyễn bị treo ở giữa không trung, khóc lóc ôm lấy chậu rửa mặt.


"Đi đến đó làm gì?"


Tô Nhuyễn Nhuyễn đáng thương nói "Đi hóng chuyện"


Vừa cúi đầu liền nhìn thấy chó con đang chạy quanh chân Lục Thời Minh.


Hừ, đồ phản bội!


Chó con tủi thân đến cực điểm.


"Vậy còn cái này?"


Lục Thời Minh ước lượng tay nải của Tô Nhuyễn Nhuyễn, bên trong rớt ra một đống đồ ăn vặt.


Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc lóc tỏ vẻ đống đồ này mang đi để vừa ăn vừa xem náo nhiệt.


Ngón tay Lục Thời Minh hơi cong, gõ gõ chậu rửa mặt của cô.


Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận tỏ ý bản thân mang theo chậu rửa mặt để sau khi ăn xong có thể tiện thể rửa sạch mặt mũi. Sau đó, cô dùng sức ôm chặt lấy chậu rửa mặt, chột dạ lung lay chân ngắn, đòi đi vệ sinh.


Lại xách nữa cô sẽ đi ra quần mất!


Lục Thời Minh buông Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, giơ tay chỉnh chỉnh lại bộ đồ thể dục hơi xộc xệch của mình. Sau đó, anh cầm lấy tay nải của Tô Nhuyễn Nhuyễn, xách luôn chậu rửa mặt cô đang ôm trong lòng, nói "Đừng chạy loạn, tự mình đi đi"


"hu hu hu"


Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc lóc, lưu luyến nhìn thoáng qua đám người phía trước sau đó chính mình chạy đi WC.


Trong WC rất yên tĩnh, cho nên Tô Nhuyễn Nhuyễn có thể nghe rất rõ tiếng nói chuyện ở bồn cầu bên cạnh.


Một giọng nói vang lên "Chúng ta chờ ở đây thật sự có thể thành công sao?"


Một giọng khác vang lên "Đương nhiên! Cô ta là con gái, mà con gái làm gì có ai không vào WC nữ!"


"Vậy chốc nữa chúng ta bắt cô ta kiểu gì?"


Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng tiếp lời "Cô ấy trông như thế nào?"


Cách vách nói "Nghe nói hay để tóc đuôi ngựa, lớn lên rất xinh đẹp...."


Giọng nói bên kia đột nhiên dừng lại, sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy tiếng nạp đạn.


Cô ngửa đầu lên nhìn, sau đó liền thấy trên cánh cửa xuất hiện hai cái đầu, một xanh dương, một xanh lá, như là mấy quý tộc Smart. (kiểu thời trang giống trong mấy phim viễn tưởng tương lai)


Cộng thêm hai khẩu súng.


Tô Nhuyễn Nhuyễn nói "Nhà vệ sinh nam ở bên cạnh"


Đầu xanh dương và đầu xanh lá đầu tiên nhìn thấy một thứ gì đó tròn vo ... người? Sau đó là tóc đuôi ngựa của Tô Nhuyễn Nhuyễn, rồi đến khuôn mặt nhỏ đầy xinh đẹp.


Hai người nhìn nhau, hít vào một hơi.


Tô Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được mà nghĩ, a, ôi sắc đẹp này, không lúc nào không mê hoặc người!


Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nghĩ xong, trước mặt lập tức xuất hiện một chiếc khăn tẩm thuốc mê, bịt mũi cô đến hôn mê.


Trước khi mất đi ý thức, Tô Nhuyễn Nhuyễn nỗ lực tránh ngồi phải bồn cầu.


....


Lục Thời Minh thong thả đi về thay quần áo sau đó dạo quanh một vòng khu than đá, vẫn không tìm thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn.


Anh nhăn mày, xoay người nhìn về phía WC nữ.


Yên lặng nửa giây, Lục Thời Minh móc ra một chiếc khăn từ trong túi ra, bước lên trên tầng, chậm rì rì đi vào trong WC nữ.


Trong nhà vệ sinh nữ không một bóng người, cửa nhà xí mở toang.


Khuôn mặt người đàn ông nháy mắt trầm xuống.


Anh không biểu tình đứng tại đó, phía sau chó con đi theo vào nhà vệ sinh, nhìn về phía một cái nhà xí, mãnh liệt sủa vang.


Sau đó rên rỉ một tiếng, vươn hai cái chân nhỏ, chạy đến gần cửa sổ, điên cuồng cào tường.


Lục Thời Minh lại gần, đứng ở trước cửa sổ, nhìn thấy trên bệ cửa có dấu dây thừng.


Anh nhíu mày, một tay vịn lấy bệ cửa làm chỗ mượn lực, nhảy từ tầng năm xuống.


Gió phần phật phất qua mặt, Lục Thời Minh ổn định tiếp đất, thậm chí còn không phát ra tiếng động nào.


Anh đi tiếp về phía trước, đột nhiên dừng lại.


Quên mất con chó rồi.


Giữa tay anh xuất hiện một đoạn dây mây, nhẹ nhàng chui qua cửa sổ, cuốn lấy chó con lôi xuống tầng.


Lục Thời Minh kéo chó con tứ chi chạm đất, lảo đảo lắc lư nửa tiếng đồng hồ mới đi đến chỗ bức tường ngăn do Đoạn Trân tạo ra.


"Gâu gâu gâu...."


Chó con điên cuồng sủa.


Lục Thời Minh nhẹ nhảy, lập tức nhảy qua bức tường cao hơn mười mét, nhẹ nhàng tự nhiên đi vào địa bàn của Đoạn Trân.


Dây mây trong tay cuốn lấy chó con ném xuống dưới đất.


....


Tô Nhuyễn Nhuyễn bị người ta bắt cóc.


Cô bị hương thơm hấp dẫn của thịt kho tàu làm tỉnh lại.


Cô vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy hai chữ 'nhà ăn' to đùng.


ồ, chữ 'ăn' còn thiếu một nét.


Cô bị hai tên smart vứt ở .... trong xe mua hàng?


Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận tỏ vẻ cái phương tiện giao thông cấp thấp như xe mua sắm không xứng với thân thể cáo quý của cô.


Cô muốn xe nôi mềm mại!


Smart không hề nhận ra Tô Nhuyễn Nhuyễn đã tỉnh, bọn họ đang châu đầu ghé tai nói chuyện.


"Hình như bên trong đang chia thịt"


"Vậy chúng ta đi ăn trước đi"


Hai người tính toán bỏ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, đi vào trong nhà ăn.


Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ tức giận, có thể chuyên nghiệp một chút được không? Có thể cho cô ăn bữa tối cuối cùng nhiều thịt chút được không?


Ba phút sau, hai tên smart tức giận đi ra.


Còn tức giận hơn cả Tô Nhuyễn Nhuyễn.


"Vậy mà lại không có chúng ta ăn thịt!"


"Còn nói chúng ta không có tư cách được ăn thịt!"


Tô Nhuyễn Nhuyễn há miệng thở dốc, tuy cả người cô bây giờ không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn cố gian nan nói "Thịt ..."


Hai tên smart nghe thấy vậy càng thêm tức giận.


"Chúng