Tháng Ngày Ta Đã Qua

Chương 6

Thực ra, vào buổi sáng sớm hôm đó, trước khi Thẩm Trì bị thương và nhờ cô giúp đỡ, hai người đã từng gặp nhau. Khi ấy, Thừa Ảnh mới đến Đài Bắc chưa được bao lâu, người đầu tiên cô gặp chính là một người anh em của Thẩm Trì, tên là Tống Quân.

Tống Quân là lưu manh có tiếng người bản xứ. Lúc đó, anh ta cũng chỉ là chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, rõ ràng là nhìn vẻ ngoài rất tuấn tú, nhưng tính cách lại ngang bướng, ngỗ ngược, mấy cuộc đánh nhau, gây chuyện đều không thiếu mặt anh ta. Có lần, anh ta gây lộn trước cổng trường học, đúng lúc Thừa Ảnh vừa tan học. Sau đó, anh chàng này đã tấn công trực tiếp và mãnh liệt, liên tục mời Thừa Ảnh đi ăn và xem phim nhưng cô đã tìm cớ từ chối khéo.

Ai ngờ, cô càng tránh thì anh chàng này càng cảm thấy thú vị. Cuối cùng, anh ta ngồi ở cổng trường, cố ý chắn đường cô, mỗi ngày hai lần đều đặn mà không thấy mệt.

Nếu nói cô không hề sợ chút nào thì đó là nói dối.

Mới đầu, khi đến Đài Bắc, cô ở trong môi trường lạ lẫm như thế, luôn có cảm giác không an toàn. Trong lớp, cô cũng chơi thân với một bạn học, nghe cô kể chuyện, bèn dũng cảm đề nghị đưa cô đi học và về nhà.

Nhưng cũng có lúc không tránh khỏi phải đi một mình.

Hôm đó, A Trân không đi học, cô vừa học xong tiết tự học, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc, mặc áo phông trắng và quần bò xanh, tóc nhuộm vàng, đang đứng tựa vào tường phía cổng trường hút thuốc. Dưới ánh đèn lờ mờ, lại cách một đoạn, nên nhìn không rõ mặt cho lắm, chỉ thấy chiếc hoa tai lấp lánh.

Liên tục một tuần trời, cô bị tra tấn tinh thần như thế, Thừa Ảnh có cảm giác như mình sắp sụp đổ. Cô không hiểu tại sao mình lại gặp phải người như vậy, giống như viên kẹo cao su, muốn ném đi mà không được, cứ kè kè như hình với bóng.

Tối hôm đó, trời rất tối, bóng trăng bị mây mù che phủ, ánh đèn dọc đường cũng tối mờ, cô ôm túi xách bước vội bước vàng. Nhưng dù cô có đi nhanh đến mức nào thì đằng sau vẫn có người đi theo, không gần cũng không xa, từng bước từng buớc theo sau, có lúc còn huýt sáo vang, gọi tên cô, trêu chọc cô, coi cô như trò đùa.

Cô cảm thấy mình chịu đựng quá đủ rồi, không thèm quay đầu đáp lại, vô cùng phiền phức, trong đầu còn dự định ngày mai sẽ làm thủ tục nghỉ học.

Thế nên, khi cô rẽ vào con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn về nhà, không chú ý đã va vào một người lạ. Cô không suy nghĩ gì, vội đưa tay ra nắm lấy bắp tay của người lạ đó, giọng điệu cầu cứu, “Xin anh hãy giúp tôi… Đằng sau có người đang theo tôi, tôi rất sợ…”

Sau này nghĩ lại, cô cầu cứu như thế, quả là một hành động vô cùng nguy hiểm.

Đêm tối như thế, đường lại vắng, thậm chí, cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương đã coi người đó như cứu tinh của mình rồi.

Thực ra, cô cúi đầu đi quá vội, khi va phải anh, vì khoảng cách quá gần nên còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, cùng với một mùi hương mát lạnh khác, như mùi bạc hà vậy.

Như băng vỡ vụn, mát lạnh cả người.

Cơn gió đêm hè men theo góc tường thổi qua.

Cô nắm cánh tay anh như bước vào đường cùng, chạm vào chiếc áo sơ mi vải cotton cực kỳ mềm mại, còn mang theo hơi ấm của người đàn ông xa lạ. Vừa nói, cô vừa hơi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng đã có thời gian nhìn rõ khuôn mặt người đó.

Lúc này, đám mây che khuất, ánh trăng như bị gió thổi tan đi.

Ánh trăng sáng trắng như bạc, chiếu lên gương anh, soi rõ những đường nét trên khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn. Cô thấy anh hơi cúi xuống, cũng đang nhìn mình, đáy mắt đen láy lạ thường.

Cô hoảng hốt, còn anh lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ liếc nhìn chứ không hề gạt cô ra, từ từ chuyển ánh mắt sang người phía sau cô.

Dường như có người thì gan cũng to hơn, cô cũng quay đầu nhìn theo.

Không biết Tống Quân đã dừng bước từ lúc nào, đứng cách họ khoảng hơn chục mét. Mặt anh ta vẫn vênh váo ngang ngược, chỉ có điều giọng nói bỗng trở nên nghiêm chỉnh, chiếc hoa tai lấp lánh, anh ta lên tiếng, “Đại ca!”

Cô nhất thời còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe người thanh niên bên cạnh nói, “Muộn thế này, cậu còn làm gì ở đây?”

Giọng người này cực kỳ dễ nghe, lướt nhẹ trong không gian đêm vắng, mang theo vẻ bất cần. Còn cô chỉ ngây người ra đó, tay run run, như bị người ta dội nước sôi, liền rụt phắt tay lại.

Cô lùi sang bên cạnh hai bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh mặc chiếc quần đen, áo sơ mi cotton đen, tay áo xắn lên, một tay vẫn còn đút túi quần. Thấy cô tỏ vẻ sợ hãi như vậy, anh cảm thấy rất buồn cười, đôi môi mỏng hé nở nụ cười.

“Nói như vậy, là anh hùng cứu mỹ nhân ư?”, Phương Thần nghe rất chăm chú bỗng phì cười ngắt lời.

“Cũng không hẳn. Lúc đó, chị thà không được anh ấy cứu còn hơn.”

Vì nghĩ đến vô số chuyện sau đó, khi Thừa Ảnh nói câu này, dòng tâm sự của cô vô cùng quanh co. Nhưng Phương Thần đâu có hiểu, chỉ lôi cô ra đùa, không kìm được thốt lên, “Tình huống gặp nhau như vậy thật lãng mạn! Giống y như tình tiết trong tiểu thuyết vậy.”

Thừa Ảnh cầm cốc bia lên, bia lạnh chảy qua cổ họng, một chút vị đắng vẫn còn đọng nơi cuống lưỡi. Cô đổi chủ đề hỏi Phương Thần, “Lát nữa, em còn muốn đi đâu không? Có muốn mua gì không?”

“Chị cùng em đi mua đồ chơi nhé.”

“Đồ chơi ư?”, cô có chút ngạc nhiên, “Em có con rồi à?”

Phương Thần mỉm cười, bỏ đũa xuống, “Sao ạ? Không giống ư?”

Thừa Ảnh nhìn lại cô ấy, rồi lắc đầu.

Kỳ thực cô không nhận ra vì Phương Thần giữ vóc dáng quá tốt, căn bản không giống người mới sinh con.

Thừa Ảnh có chút ngẩn ngơ, bên tai lại nghe thấy Phương Thần hỏi, “Còn chị? Chị có con chưa?”

Cô sững người một lát mới nói, “… Chưa có”, khi cô trả lời hai từ này, bầu không khí như ngưng lại, như thể nhất thời hơi men bốc lên, bịt kín lồng ngực khiến khoang mũi cô cũng cảm thấy khó chịu.

Chiều hôm sau, Thẩm Trì đích thân tiễn vợ chồng Hàn Phương ra sân bay. Thấy họ làm thủ tục xong, anh mới rút điện thoại ra, ấn phím gọi nhanh.

Đợi nhạc chờ rất lâu, khi anh chuẩn bị cúp máy thì nghe đầu bên kia vang lại giọng trả lời bình thản.

Anh nói, “Phương Thần nhờ anh chuyển lời với em, khi nào rảnh đến thành phố C chơi.”

“… Cho em gửi lời cảm ơn cô ấy.”

Anh nghe đầu bên kia là những âm thanh hỗn tạp, hình như có người đang to tiếng, bèn hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì… Mấy bệnh nhân chen lấn cãi cọ thôi… Em không nói chuyện với anh nữa. Vậy nhé!”

Nghe Thẩm Trì đáp “ừ”, Thừa Ảnh mới cúp điện thoại rồi chau mày nhìn mấy người đang không ngừng cãi nhau ở cửa. Cuối cùng không kìm chế được, cô cầm bút gõ xuống bàn tỏ ý bảo họ im lặng, “Mời mọi người ra chỗ khác giải quyẽt xong rồi quay lại. Đừng làm ảnh hưởng đến những người khám bệnh phía sau”, rồi cô dặn y tá đứng bên, “Dẫn họ ra ngoài đi.”

Trong những người đang to tiếng, có người đàn ông trung niên giọng rất lớn, lập tức không chịu, quát lên, “Vừa rồi khi gọi số, các người có lên tiếng đâu. Giờ rõ ràng là đến lượt chúng tôi mà, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi ra ngoài chứ?”

Ông ta một tay kéo vợ, lao như sao băng chen vào, nói với Thừa Ảnh, “Bác sĩ! Vợ tôi bị sốt, đau đầu. Cô mau khám cho bà ấy giúp tôi với.”

Kết quả, ông ta vừa dứt lời, một nhóm người cũng xông đến, chắn giữa ông ta và Thừa Ảnh, che kín luôn tầm nhìn.

Họ đông người, xem ra đều là anh chị em, cũng không chịu yếu thế, “Ông thật bất lịch sự! Khi chúng tôi xếp hàng ở bên ngoài, ông và vợ ông còn chưa đến.”

“… Đúng thế. Chúng tôi vừa dẫn bà cụ vào nhà vệ sinh, quay lại thì ông đã chen vào hàng rồi. Sao hả? Ông còn biết lý lẽ không thế?”

“Ai bảo các anh chị tập trung hết ở nhà vệ sinh? Gọi số qua rồi thì còn trách ai nữa? Tôi thấy các anh chị mới quá đáng đấy”, người đàn ông trung niên quát lại.

“Ái chà! Ông ăn nói kiểu gì thế?”

Nhà đó chỉ có một cô con gái chăm bà cụ, những người khác hằm hằm lao lên chỉ trích người đàn ông trung niên. Người đàn ông đó cười lạnh lùng, “Tôi nói anh đấy! Sao nào?”

Đám người đứng chật kín phòng khám, giọng người nọ lấn át người kia, lại còn xô đẩy lẫn nhau.

Thừa Ảnh bị mắc kẹt tại chỗ, không thể nhúc nhích. Cô vốn định lên tiếng khuyên can, nhưng giọng cô đã sớm bị chìm nghỉm trong những tiếng chửi bới kia rồi. Lúc này lại có hai y tá từ bên ngoài vội chạy vào can ngăn, nhưng họ đều là những cô gái trẻ, không những không khuyên can nổi, mà còn bị đẩy sang một bên.

Cuối cùng, cũng không biết ai ra tay trước, chắc là tức giận quá mất rồi! Người đàn ông trung niên tiện tay cầm hộp bút trên bàn của Thừa Ảnh ném thẳng vào đối phương.

Thế là rối tung hoàn toàn.

Chỉ nghe thấy những tiếng lao xao lộn xộn, cái gì có thể lôi ra làm vũ khí tấn công đều được dùng hết. Bên cạnh Thừa Ảnh vốn có cốc nước bằng thủy tinh, cả ngày cô bận rộn nên cũng không để ý chỉ nhấm vài hớp, lúc này, có người đã hậm hực cầm chiếc cốc đó ném đi.

Mấy giây sau, khi có âm thanh cốc thủy tinh đập vào tường, tiếng rào rào tắt dần, cuối cùng thì phòng khám đã tạm thời yên tĩnh trở lại.

Mảnh vụn thủy tinh vương vãi khắp nơi, có cô y tá sợ hãi gọi, “Bác sĩ Án!”

Thừa Ảnh lấy tay phải đỡ trán, buông tay ra thì đã thấy vết máu đỏ tươi.

Lúc trước hai bên còn động chân động tay, lúc này đều không khỏi sửng sốt, họ chỉ thấy mấy y tá chen vào trước Thừa Ảnh hỏi thăm tình hình.

Họ vốn chỉ muốn tấn công đối phương, nhưng không ngờ lại lỡ tay làm bác sĩ bị thương.

Thừa Ảnh hít sâu, nhíu mày xua tay nói, “Không sao”, cô rẽ hai nhóm người nhà đó đi ra ngoài, rồi bình tĩnh dặn dò, “Tiểu Lý, các cô dọn dẹp chỗ này đi, tiện thể gọi bảo vệ đến đây. Tôi đi xử lý vết thương.”

Cô đến phòng y tá để rửa vết thương, không ngờ vết thương sâu hơn cô tưởng, khử trùng xong còn phải khâu hai mũi rồi đặt gạc lên mới ổn.

“Đây có được coi là tai nạn nghề nghiệp không?”, băng vết thương xong, cô soi gương, cười đau khổ.

Sau khi chủ nhiệm khoa đến thăm, đã đặc biệt phê chuẩn cho cô nghỉ một ngày, còn định phái xe đưa về nhưng cô từ chối sự chăm sóc đó của bệnh viện, nhất quyết tự lái xe về nhà.

Thực ra vết thương trên trán vẫn còn đau, trước đó đã chảy không ít máu. Lái xe được nửa đường, cô bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Sau đó, cô đành phải táp vào lề đường, gục trên vô lăng nghỉ một lát rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Trì.

Thực ra, cô rất ít khi chủ động nhờ anh giúp đỡ. Nếu thật sự có khó khăn, cô cũng sẽ gọi cho Trần Nam trước. Nhưng hôm nay, lúc này, cô nghĩ mình thật sự mất nhiều máu nên mới mơ hồ như vậy, hay vì trong danh bạ, tên Thẩm Trì vừa hay đứng ở vị trí đầu tiên, thế nên cô mới tiện tay gọi cho anh như vậy.

Anh nghe máy rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cô nghĩ.

Chỗ đỗ xe hiện tại không dễ tìm, cô lại đang chóng mặt buồn nôn nên không miêu tả kỹ được khung cảnh xung quanh, nhưng anh đã nhanh chóng tìm thấy cô.

Khi được dìu xuống xe, cô cảm thấy ánh mắt anh lướt qua góc trán một lát, sau đó khẽ nhíu mày. Cô nghĩ, anh sẽ nói gì đó, nhưng rốt cuộc, anh không nói dù chỉ một lời, chỉ dìu cô lên xe của anh.

Bác giúp việc trong nhà hiểu rõ thói quen của cô, để tránh nước vào vết thương nên đã chuẩn bị sẵn bồn nước nóng, dường như rất lo lắng, bác còn cẩn thận dặn dò, “Cô đừng để nước ngấm vào vết thương nhé.”

Thừa Ảnh đã tươi tỉnh hơn, mỉm cười, “Cháu biết rồi. Bác đừng quên cháu là bác sĩ.”

Nhưng bệnh viện nhiều vi khuẩn như thế, không tắm thì không thể lên giường nghỉ ngơi được.

Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, chiếc gương cũng bị mờ đi. Cô cởi quần áo, dùng tay lau qua chiếc gương rồi nhìn tấm gạc trắng trên trán, cánh cửa kính bỗng được mở ra.

Sự xuất hiện của Thẩm Trì khiến cô giật mình, theo phản xạ, cô lấy chiếc khăn tắm trên giá che người, lại nghe thấy anh nói phía sau, “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Bệnh nhân gây rối lỡ tay làm em bị thương”, cô cầm khăn tắm che trước ngực một cách tượng trưng, rồi quay người nói, “Có thể đợi em tắm xong đi ra rồi mới hỏi những câu hỏi như vậy được không?”

Thẩm Trì không lên tiếng.

Cô đứng trước mặt anh, chỉ cách gang tấc, toàn thân không mặc gì, làn da trắng ngần mềm mại sáng lên trong hơi nước, cũng vì vậy mà vết thương trên trán càng tức mắt hơn.

Anh hỏi, “Chảy nhiều máu lắm ư?”

“Vâng.”

“Có đau không?”

“… Vẫn ổn”, cô bỗng im lặng, tiếp xúc với ánh mắt thâm trầm của anh qua làn hơi nước lờ mờ, tự đáy lòng cô khẽ rung động, chỉ vì khi anh nói hai câu đó rất khẽ, rất dịu dàng.

Nhưng dịu dàng ư?

Điều này không thực tế chút nào.

Giữa anh và cô dường như đã không còn không gian tồn tại cho hai từ đó.

Thế nên, tất cả những điều này chỉ là ảo giác.

Hơi nước trong phòng tắm quá dày, làm dịu đi ánh mắt và giọng nói của anh, chỉ có thể là như vậy thôi.

Ai ngờ, ý nghĩ đó của cô còn chưa dứt thì đã thấy anh bước đến bên bồn tắm, hơi cúi người xuống, thò tay thử độ ấm của nước rồi quay đầu lại nói, “Lại đây. Tắm xong, em lên giường nghỉ sớm đi!”

Cô sững sờ, “Anh không ra ngoài sao?”

Anh liếc mắt nhìn cô, “Không phải em bị chóng mặt sao? Anh không muốn lát nữa em lại ngất xỉu trong này.”

Thấy cô vẫn đứng đó không phản ứng gì, anh bước lại trực tiếp đưa tay kéo chiếc khăn tắm che trước ngực cô ra, nửa dìu nửa ép cô bước vào bồn tắm đầy nước ấm.

Động tác của anh có phần thô bạo, nhưng cô cũng chẳng còn sức mà chống đỡ.

Thực ra, đúng là cô chóng mặt, không khí trong nhà tắm hơi bí nên càng lúc cô càng cảm thấy chóng mặt hơn.

Nhưng càng lúc cô lại càng giật mình.

Cô ngâm mình trong bồn tắm, anh đứng bên cạnh khiến cô không biết phải làm thế nào.

Nhưng dường như anh không hề cảm giác được tâm sự của cô, chỉ ngồi xổm xuống, chạm vào cô, khiến ánh mắt cô càng ngạc nhiên hơn. Anh nói ngắn gọn, “Anh tắm giúp em, hoặc là anh nhìn em tắm, em chọn cách nào?”

Có thể không chọn cả hai không?

Nhưng câu nói đó đã bị nuốt lại, cô không thể không thừa nhận, khi tắm có người đứng bên xem, thực sự không phải là chuyện vui vẻ gì.

Bàn tay ấm nóng cùng sữa tắm trượt nhẹ trên tấm lưng trần.

Nước tắm nguội dần, hơi nước trong phòng tắm cũng tan dần, nhưng Thừa Ảnh vẫn ngồi đó, dường như đầu càng nặng thì chân cô càng nhẹ bẫng.

Trong không gian kín mít ấy, không ai nói gì, chỉ thi thoảng có tiếng khuấy nước. Trán Thừa Ảnh đau ê ẩm, đau đến nỗi không suy nghĩ được gì, nhưng trong nháy mắt, cô lại nhớ lại rất nhiều chuyện.

Trước đây, họ rất hay tắm chung.

Tắm vòi sen hay tắm bồn, họ đều đã thử cả. Làn nước kéo dài những đam mê, dường như họ khó tách nhau ra được.

Khi đó, dù cô có làm gì trước mặt anh, cũng là chuyện rất bình thường và tự nhiên. Tình yêu quấn quýt khiến họ hòa làm một không thể tách rời.

Cô luôn thích hôn anh dưới làn nước vòi hoa sen, mắt bị nước chảy vào không mở ra được, chỉ dựa vào đôi môi và ngón tay để cảm nhận đối phương.

Đó là những tiếp xúc chân thực nhất, cũng là cách bày tỏ tình cảm trực tiếp nhất.

Hôn và yêu như vậy, khiến mỗi lần cô đều như không nỡ kết thúc nhưng vẫn phải kết thúc giấc mơ ấy.

Ký ức về những ngày đó đã vỡ vụn, đã bị dọn ra khỏi đầu cô, như những thước phim ảnh cũ đã ố vàng. Cuối cùng, cô có chút mơ hồ, không phân biệt nổi khoảng cách thời gian và không gian, cơ thể hơi nghiêng nghiêng, cằm kề lên vai anh, từ từ nhắm mắt lại, “Chóng mặt quá!”

Giọng cô nhỏ dần, thực ra, nó càng giống lời thì thầm trong mơ hơn, hàng lông mi ướt khẽ run run. Còn anh cũng chỉ “ừ” một tiếng, rồi nhanh chóng xả hết nước trong bồn, lấy khăn tắm bọc cô lại, bế cô lên.

Cô vẫn không mở mắt, trán và mặt nép vào người anh khẽ nhắc một câu, “Vết thương ở thắt lưng của anh…”

Anh không nói gì, bế cô vào phòng ngủ, đặt cô nằm lên giường, rồi ngồi xuống bên giường, nói, “Em ngủ một lát đi.”

Có vẻ như anh định bỏ đi, cô “vâng” một tiếng, ngón tay vốn vẫn nắm lấy vạt áo anh, lúc này đành phải từ từ buông ra, rụt vào trong tấm chăn mỏng.

Ai ngờ, trong giây lát, ngón tay cô lại bị bàn tay anh thò vào trong chăn, nắm lấy.

Cô không cử động, khẽ hít thở, một lát mới nghe anh nói, “Còn đau không?”

Trời đã sẩm tối.

Ánh mặt trời chỉ còn le lói yếu ớt qua tấm cửa kính, chiếu nghiêng nghiêng trên giường.

Cô nhắm mắt, lắc đầu, cử động nhẹ nhàng.

Dường như lúc này, một cảnh trong mơ đã quay trở lại. Thế nên, cô không mở mắt ra, sợ rằng tỉnh lại thì nỗi đau vô hình của hiện tại lại ập đến.

Mạch máu dưới vết thương chảy rất nhanh, thực ra hơi đau một chút, nhưng cô không kêu dù chỉ một tiếng, ngón tay khẽ cử động trong chăn, dường như đang ngần ngừ và vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn bị anh nắm chặt.

Mặt trời tắt hẳn, tia nắng lần lượt biến mất một cách lặng lẽ.

Khi đã tỉnh táo hoàn toàn, Thừa Ảnh mới phát hiện trời đã tối om. Cô quay về bên trái, gối đầu lên tay Thẩm Trì, còn anh nằm phía sau, dường như cũng đã ngủ thiếp đi.

Cô ngủ rất say nên không biết anh lên giường lúc nào.

Một tay của anh bị cô gối lên, tay kia đặt lên eo cô.

Tư thế ngủ thân mật như vậy, lần gần đây nhất là khi nào, cô cũng không nhớ nổi nữa.

Cô khẽ trở mình, không ngờ cử động nhẹ như vậy mà cũng làm anh thức giấc.

Thị lực trong bóng tối của Thẩm Trì rất tốt. Thấy cô mở mắt nhìn mình, tinh thần khá hơn hồi chiều rất nhiều, anh bèn hỏi, “Em dậy rồi à?”

“Vâng… Mấy giờ rồi?”

Cô muốn tìm điện thoại xem giờ, kết quả, bàn tay đặt trên eo cô đã vươn lên đầu giường cầm đồng hồ xem, “Hơn tám giờ.”

Cô “vâng” một tiếng, trong lòng có chút giằng co, nhưng sau cùng vẫn nằm yên không động đậy.

Phòng ngủ tối om, hai người im lặng một lát mới nghe Thẩm Trì nói, “Dậy ăn chút gì nhé.”

Giọng anh vẫn nhẹ nhàng đủ để hóa giải vẻ bối rối của cô. Thật nực cười! Hai người đã từng thân mật mà giờ ngủ cùng nhau lại khiến cô bối rối.

Xuống dưới nhà cô mới phát hiện ra phòng khách cực kỳ huyên náo. Thẩm Lăng đã về, túi lớn, túi nhỏ hành lý vứt đầy trên nền đợi người giúp việc xách lên phòng.

Thừa Ảnh có chút ngạc nhiên, bước lên hỏi, “Không phải em nói sẽ đi nửa tháng sao?”

“Trên đường đi, xảy ra chút chuyện không vui nên mọi người giải tán sớm”, Thẩm Lăng liếc nhìn, lập tức hỏi, “Chị dâu, trán chị làm sao thế?”

“Ồ! Bị mảnh vỡ thủy tinh cứa vào. Không sao đâu!”

“Sao chị lại bất cẩn như vậy?”

“Tai nạn ấy mà”, Thừa Ảnh nắm tay cô ấy đi vào phòng khách, “Em vừa về đã ăn tối chưa?”

“Chưa ạ. Em đói lắm lồi.”

“Vừa hay, chúng ta cùng ăn luôn nhé!”

Thẩm Lăng chớp mắt, liếc nhìn Thẩm Trì phía sau, cười tinh quái, giọng cũng tinh quái, “Muộn như vậy rồi mà cả hai anh chị đều chưa ăn tối sao?”

Hai người cùng đi xuống lầu, lại cùng mặc đồ ngủ, khó tránh khỏi khiến người ta liên tưởng đến chuyện khác.

Quả nhiên, Thừa Ảnh sững lại, khẽ ho một tiếng, “Chị vừa ngủ dậy.”

Thẩm Lăng không tin lắm, nhưng Thẩm Trì đang đứng bên cạnh nên cô ấy không dám vô lễ, chỉ cười hì hì nói, “Ăn cơm thôi. Ăn cơm thôi!”

Mặc nhiên cho rằng quan hệ giữa anh cả và chị dâu đã hòa giải nên tâm trạng tối nay của Thẩm Lăng rất tốt. Cô ấy phá lệ ăn thêm nửa bát cơm, còn khen thức ăn ngon, khiến bác giúp việc cũng cảm thấy vui.

Sau bữa cơm, cô ấy đánh tiếng đi thể dục nhịp điệu để tiêu hao năng lượng đã nạp vào quá nhiều, rồi nhanh chóng trốn về phòng.

Thừa Ảnh quay người, qua cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài có thể thấy Thẩm Trì đang hút thuốc ngoài vườn. Đèn trong vườn khá sáng, chiếu lên bức tường phủ hoa, rực rỡ như những đám mây trên bầu trời.

Anh đang quay lưng lại gọi điện thoại. Từ góc nhìn của cô, chỉ có thể thấy một phần khuôn mặt anh. Nhưng không biết thế nào, khi cô đang ngẩn người thì anh như cảm giác được, bất giác quay người nhìn cô.

Cô giật mình, có cảm giác như bị người ta phát hiện ra bí mật, ánh mắt vội lảng đi chỗ khác. Sau đó, cô nghe thấy tiếng cửa mở, Thẩm Trì bước vào, thân thể anh mang theo mùi thuốc lá và hương bạc hà.

Anh dừng lại trước mặt cô nói, “Anh có việc phải ra ngoài một lát.”

“Vâng.”

Cô định quay người lên lầu, kết quả lại bị anh gọi lại, anh nói, “Một người bạn tổ chức sinh nhật tối nay, anh quên mất. Họ vừa gọi điện đến, còn bảo anh bắt buộc phải có mặt.”

Giọng anh rất bình thản, như chỉ tiện thể giải thích, nhưng cô lại dừng bước, không kìm được nhìn anh, rồi mới gật đầu, đáp lại, “Vâng!”

Không khí lúc này có vẻ không bình thường, vì hình như Thẩm Trì không định đi ngay, chỉ hỏi tiếp, “Còn em? Tối nay em định làm gì?”

Cô vẫn nhìn anh, ngần ngừ giây lát, như có vẻ không quen lắm, “Em không biết. Xem sách thôi.”

“Đi cùng anh nhé!”, anh bỗng đưa ra đề nghị.

Cô nghe mà trong lòng hơi rung động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, chỉ vào trán mình, nở nụ cười méo mó, “Em thế này khó coi lắm! Không tiện ra ngoài.”

Kết quả, Thẩm Trì chỉ nhướng mày, mỉm cười, “Có anh, ai dám bình luận em chứ?”

Đúng là, ở Vân Hải tuyệt đối không có ai dám bình luận cô, vì cô là vợ của Thẩm Trì.

Trước khi lấy anh, cô không hiểu lắm về những vụ làm ăn thường ngày của anh. Nếu không phải lần đó, anh bị tấn công và bị thương nặng thì chắc cô sẽ bị anh giấu lâu hơn.

Cũng đến lần đó, cô mới tỉnh ngộ, thực ra, hai người họ vốn sống ở hai thế giới khác nhau.

Cô xuất thân trong sạch, bố là cảnh sát. Tuy phải nằm vùng thăm dò tin tức của tập đoàn tội phạm, nhưng cuối cùng vẫn trong sạch, thanh liêm, chính trực, đến lúc hy sinh cũng là để hoàn thành nhiệm vụ. Còn cô, một mình bước ra đường đời, học trường danh tiếng, học ngành y chữa bệnh cứu người, được thầy cô mến yêu, tiền đồ xán lạn.

Nhưng anh thì sao?

Anh một tay thâu tóm toàn bộ chuyện làm ăn buôn bán từ Vân Hải đến vùng Đông Nam, đi đâu cũng có cả toán người theo, thậm chí, còn có những chuyện mờ ám mà đến giờ cô vẫn không rõ. Anh hô mưa có mưa, gọi mây có mây.

Nhưng cô vẫn lấy anh.

Dường như, chuyến du lịch Vân Nam năm tốt nghiệp đại học là bước ngoặt thay đổi cuộc đời cô.

Trong chuyến đi đó, hai người đã tình cờ gặp lại nhau. Dường như bàn tay mạnh mẽ của số phận đã đưa họ từ hòn đảo Đài Loan vượt qua khoảng cách hàng nghìn kilomet, cuối cùng để họ gặp nhau ở một thành phố nhỏ nơi biên thùy Tây Nam.

Hôm đó, anh cùng cô từ Mang Thị đến Thụy Lệ, đội xe rầm rập trên đường, cô cười hì hì nhắc anh, “Hình như anh còn nợ em một lần đi hóng gió và một bữa đồ ngọt.”

Còn anh cười, “Anh nhớ.”

Kết quả, đến Thụy Lệ, ngày hôm sau anh mời cô đi ăn đồ ngọt địa phương.

Cô cảm thấy con người này thật lười biếng, trong lòng có chút không vừa ý, chỉ có thể vừa ăn vừa oán thán, “… Anh thật giỏi sai phái người khác.”

“Sao thế?”, anh nhìn cô có chút buồn cười, đáy mắt đen sâu thẳm càng sâu hơn, nhưng cô vẫn nhận ra niềm vui trong mắt anh.

“Những thứ nợ em, anh sẽ trả dần dần”, anh nói, “Anh sẽ giữ lời.”

Cô lườm anh, cuối cùng hứ kiểu trẻ con, “Vậy bản cô nương tạm tin anh trước.”

Nhưng sau đó, anh quay về Vân Hải, còn cô tiếp tục về miền Bắc học hành. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở Vân Nam như thoáng qua, duyên phận thật kỳ diệu nhưng cũng phải kết thúc, vì sau đó, cuộc sống của cô và anh đều bận rộn, chẳng hề liên lạc với nhau.

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, lặng lẽ mà vội vã.

Khóa học thạc sĩ ở bệnh viện rất căng thẳng. Có một hôm, cô bỗng nhận được điện thoại của anh. Họ đã không gặp nhau gần hai năm rưỡi, còn cô đã chia tay với Lâm Liên Thành được bảy tháng.

Cô phát hiện, mỗi lần cô và Thẩm Trì gặp nhau đều rất bất ngờ, rất tình cờ, chẳng có dấu hiệu gì trước, khiến người ta trở tay không kịp. Cô chạy ra ngoài vườn trường thì đã thấy anh. Do chạy vội vàng nên tim cô đập có chút loạn nhịp. Cuối cùng, từ xa cô đã thấy bóng dáng cao lớn của anh hòa vào ánh hoàng hôn lạnh giá của mùa đông. Trong nháy mắt, mọi thứ như dừng lại, những người xung quanh, khói thuốc bay trong không khí, còn người cô muốn gặp thì im lặng đứng đó như một bức tranh, hình ảnh này in sâu trong ký ức của cô nhiều năm sau.

Không biết anh kiếm đâu ra một chiếc Harley phân khối lớn dừng trước cổng trường, vô cùng càn lướt.

Đúng vào giờ ăn tối, không ít học sinh đi ngang qua đều dừng lại ngó nghiêng, thậm chí có nam sinh còn huýt sáo khen ngợi “Ngầu!”

Cô chạy đến bên chiếc xe, đôi mắt sáng lên, nghĩ rằng có lẽ mình nhầm, không kìm được quay đầu lại hỏi, “Liệu chiếc xe này có đi được không? Có bị bắt không?”

Thẩm Trì dập tắt điếu thuốc, nói giọng bất cần, “Cứ thử thì biết thôi.”

Đây là đoạn đối thoại đầu tiên của họ hôm đó.

Rõ ràng, lâu như vậy không gặp nhưng hôm nay gặp mặt lại giống như vừa mới chia tay hôm qua. Thái độ tự nhiên và quen thuộc như vậy khiến Thừa Ảnh cũng thầm ngạc nhiên.

Đội mũ bảo hiểm lên, cô ôm chặt eo anh từ phía sau. Chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, gió lạnh ù ù bên tai, cô áp vào vai anh, lớn tiếng chỉ đường.

Thực ra chiếc xe phân khối lớn như vậy không được phép lưu hành trên đường, vì vậy cô dẫn anh đi những con đường vắng.

Thành phố đang mở rộng, khu tàu điện ngầm vẫn còn là công trường xây dựng vắng bóng người, quốc lộ miền Bắc vừa thẳng vừa rộng, xe chạy chẳng có chút chướng ngại nào.

Họ đón ánh hoàng hôn đang dần lặn xuống phía Tây, có cảm giác như đang đuổi theo mặt trời lặn.

Cuối cùng, Thẩm Trì dừng xe bên bờ sông, hai người bỏ mũ bảo hiểm và kính chắn gió ra.

Dòng sông này chảy xuyên qua thành phố, là nguồn nước của cư dân ở đây. Mặt sông yên ả phản chiếu tia nắng hoàng hôn cuối cùng, ánh sáng nhỏ bé từ từ di chuyển.

Gió bên bờ sông thổi mạnh, mang theo cái lạnh giá buốt thấu xương. Nhìn nghiêng, tóc Thừa Ảnh đã rối tung từ lúc nào.

Tốc độ của chiếc xe qua nhanh, tuy cô đeo găng tay nhưng mười đầu ngón tay vẫn lạnh cóng, động tác trở nên vụng về. Kết quả, lúc cô đang cúi xuống nhặt chiếc găng tay thì một đôi tay từ bên cạnh đưa tới, nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng nhặt chiếc găng tay giúp cô.

Động tác của Thẩm Trì rất tự nhiên, tự nhiên đến mức lộ ra sự thân mật khó diễn tả thành lời. Hơn nữa, sự thân mật này rất đường hoàng, như một biểu hiện thường ngày của anh vậy, không có chút ý đồ gì.

Cô lên tiếng, “Cảm ơn anh”, đồng thời điều chỉnh hướng nhìn, hai tay đưa ra sau buộc tóc. Cô cuộn tóc hai vòng rồi dùng dây buộc lại.

Thẩm Trì nhìn mặt nước sông phẳng lặng không gợn sóng, bỗng nói, “Năm nay, em hai mươi hai rồi nhỉ?”

Cô gật đầu, không hiểu nên nhìn anh.

Anh mỉm cười, “Không khác khi mười sáu tuổi là mấy.”

Cô không hiểu ý anh lắm, rốt cuộc ý anh là cử chỉ hay dáng người đây?

“Thực ra, anh không lái xe đã nhiều năm rồi”, anh lại nói.

“Vậy bao năm nay, anh làm gì?”

Thực ra cô chỉ buột miệng hỏi, không ngờ anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô, cười mà như không nói, “Chắc em không muốn biết đâu.”

Anh càng nói như vậy, càng thu hút trí tò mò của cô.

Thực ra, cô không hề ngốc. Tuy hiểu đời chưa sâu nhưng ít nhiều cô cũng có thể đoán ra phần nào. Lần đi Vân Nam đó cũng đủ khiến cho cô kinh ngạc rồi. Giờ anh lại ở đây với một chiếc Harley phân khối lớn số lượng có hạn, lại còn đường hoàng phóng thẳng ra quốc lộ. Dáng vẻ không biết sợ đó của anh, phải có lý do mới có thể làm những việc như vậy.

Nhưng có vẻ như anh thật sự không có hứng thú với việc giải thích về nghề nghiệp của mình với cô, chỉ tiện tay đưa chiếc mũ bảo hiểm cho cô, “Đi nào! Đưa em đi ăn nhé.”

Sáng sớm hôm sau anh bay, anh đến dường như chỉ để thực hiện lời hứa với cô.

Còn cô vì anh mà bỏ hai tiết sinh vật học gen phân tử buổi tối.

Khi cô gọi điện nhờ bạn điểm danh giúp, anh đang ngồi bên cạnh, nghe có vẻ hứng thú, đôi mắt đen láy hơi sáng lên đợi cô gọi điện xong mới hỏi, “Khi anh tìm em chiều nay, em đang làm gì?”

“Thí nghiệm giải phẫu”, cô vừa nói vừa cắt miếng bít tết bò cho vào miệng.

“Không sợ máu sao?”

“Không sợ.”

“Em đúng là có tố chất làm bác sĩ đấy”, anh giơ ngón tay ra hiệu, người phục vụ liền bước đến rót thêm rượu vang vào ly.

Cô nhíu mày, có chút khó xử, “Uống nữa thì em say mất.”

Thực sự là tửu lượng của cô không tốt, nửa ly rượu vang đã khiến cô cảm thấy chóng mặt rồi.

Người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện mỉm cười, bảo đảm với cô, “Anh sẽ đưa em về.”

Buổi tối, anh ở Hỷ Lai Đăng. Nhà hàng họ ăn cơm ở tầng một của khách sạn. Sau bữa cơm, cô định tự đi về nhưng anh đã sắp xếp xe đợi bên ngoài cửa khách sạn

Khoang xe rộng, lại ấm áp hơi người. Cô hơi chóng mặt nhưng không hề say. Màn đém bị ánh đèn neon chiếu sáng trở nên phồn hoa rực rỡ, như những bức ảnh màu nhanh chóng lướt qua.

Cô tháo găng tay đặt sang bên cạnh. Men rượu ngấm dần, cô day day thái dương rồi chống tay vào trán suy tư, hơi thở đều đều.

Không biết qua bao lâu, khi cô suýt ngủ thiếp đi thì bỗng nghe có người gọi tên mình.

Phản ứng của cô có chút chậm chạp, từ từ quay mặt lại.

Ánh sáng ngoài cửa xe chiếu vào khuôn mặt anh tuấn đó khiến nét mặt anh trở nên mơ hồ.

Thực ra, giọng nói anh nghe cũng không rõ ràng, như thể rất khẽ, lại quá đỗi dịu dàng, hoàn toàn tương phản với gió lạnh ban đêm của bờ sông, thì thào bên tai, cọ xát vào tim như đem theo tác dụng thôi miên khiến cô càng buồn ngủ hơn.

Thế là cô lim dim như con thú nhỏ ăn uống no nê, lười biếng tựa vào ghế, đầu nghiêng sang hỏi, “… Vâng. Anh nói gì cơ?”

Hơi ấm phả vào má cô khiến làn da trắng ửng hồng như trái đào chín mọng, nhưng cô lại bị một bàn tay giữ chặt lấy cằm. Trước khi cô kịp phản ứng thì Thẩm Trì đã nghiêng người sang ép chặt lấy môi cô.

Đôi môi anh mang theo hương rượu vang hòa với mùi nước hoa mát lạnh, động tác nhanh chóng, mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng, xâm chiếm hoàn toàn tâm hồn cô.

Cô hơi lùi lại phía sau, lập tức phát hiện ra mình tránh cũng chẳng được, vì gáy cô đã bị bàn tay kia của anh đỡ lấy. Còn cô, thậm chí cũng không biết anh làm thế nào lại có thể dễ dàng bao bọc cả cơ thể cô trong phạm vi thế lực của mình như vậy.

Khoang xe im lặng, còn anh chỉ chuyên tâm hôn cô. Dường như phút giây đó, anh chỉ có một việc quan trọng nhất là chuyện này mà thôi.

Kỹ thuật của anh quá tốt. Đầu lưỡi anh tách đôi môi cô, rồi tiếp tục đến hàm răng. Dường như đòn tấn công bất ngờ, nhanh chóng này rất hiệu quả. Còn cô chỉ vô thức phản kháng một chút rồi cam tâm tình nguyện buông giáp, đưa tay chịu trói.

Cũng có thể vì men rượu, cũng có thể vì nghe theo ý nguyện bản năng của cơ thể, cô từ từ đưa tay ôm lấy eo anh. Trong không khí ấm áp, cô nhắm mắt thể hiện ý kiến của mình.

Tuy rằng khi anh hôn cô, hình như anh không hề hỏi ý kiến cô.

Rất lâu sau, anh mới chịu buông cô ra.

Khoảng cách giữa hai người cách ra một chút, tay anh vẫn đỡ sau gáy cô, thấy cô thở hổn hển thì cảm thấy rất buồn cười, không kìm được hỏi, “Lại lần nữa nhé!”, đáy mắt đen lánh của anh ánh lên nụ cười.

Cô chỉ hơi mím môi, nhìn anh trong ánh đèn neon nhấp nháy, bỗng nói, “Hai năm rưỡi.”

Ba từ thốt ra rất bất ngờ nhưng anh hiểu ra ngay trong phút chốc, ngón tay thon dài lướt qua bờ môi cô, hiếm khi giải thích với người khác, “Anh có chút chuyện quan trọng cần làm.”

“Vậy bây giờ làm xong rồi sao?”

“Tàm tạm rồi. Thế nên mới lập tức đến để thực hiện lời hứa ban đầu.”

Anh nửa đùa véo má cô, “Thời gian lâu như vậy, nói thực cũng có chút vượt qua dự tính của anh.”

Cô không biết vị trí của mình, “hứ” một tiếng.

Anh nhanh chóng quay lại chủ đề đã bị ngắt quãng trước đó, “Chúng ta nghỉ một lát rồi tiếp tục nhé.”

Tuy trong xe có phân khoang, không có người thứ ba nào có thể nghe được cuộc đối thoại của họ, nhưng cô vẫn không kìm được khẽ mắng một câu, “Đồ lưu manh!”

Anh chẳng hề để ý, chỉ cười ha ha, nửa cưng nửa đùa, “Chỉ cần em thích là được rồi.”

Đây là lúc bắt đầu quan hệ giữa cô và Thẩm Trì. Có vẻ như rất đột ngột nhưng lại có vẻ như là một điều rất đương nhiên.

Anh và cô tình cờ gặp lại sau thời gian xa cách, sau đó lại tiếp tục cách biệt một thời gian dài, như hai đường parabol ngược hướng, giờ đây gặp nhau tại một điểm.