Cái tên Ngật Diêm này chỉ là Nhan Trăn tiện tay gõ bừa, vì mẹ cậu nói rất nhanh, cậu chỉ nghe được phát âm đại khái thôi, không biết cụ thể là hai chữ nào, cậu ngẫm lại hỏi lần nữa: “Xích Nhãn, Xích Diễm, Xi Nghiên, cậu có thấy cái tên nào quen quen không?”
(*) Mấy từ trên đều đồng âm với Ly Diễm, đều đọc là /chi yan/
Tiêu Đại Hải ở bên kia suy nghĩ một lát, lắc đầu.
Xem ra Tiêu Đại Hải không biết gì về đại yêu này.
Nhan Trăn baidu cũng không tìm được, trong lòng không khỏi thất vọng: “Sao tin tức về yêu quái mấy người lại không linh thông thế?”
“Tôi cũng không để ý mấy chuyện này lắm.” Tiêu Đại Hải nói, “Hay là hỏi hồ ly tiền bối xem.”
Hỏi Hồ Nhất Loát Nhi, còn không bằng cứ trực tiếp hỏi Lý Canh Dần. Lý Canh Dần trở thành nhân viên chính thức, công việc bận rộn, nghe nói hiện tại đang ở phương bắc thu phục một con dã yêu.
Lý đạo trưởng trước đó đều không hay dùng công cụ liên lạc trên Internet, sau khi yêu đương thì rải cơm chó đến phát rồ trong vòng bạn bè.
Nhan Trăn đầu tiên hỏi một câu “Ở không”, một giây sau đã được trả lời: Về sau không cần hỏi có ở không hay không, có việc nói thẳng.
Đúng là phong cách của Lý đạo trưởng, Nhan Trăn cũng ngại hỏi trực tiếp, uyển chuyển nói: Đạo trưởng có biết dị biến dạo gần đây ở H thị không?
Cậu không quên Nhan Vận Lam đã nói qua rằng liên minh coi trọng mặt mũi, loại chuyện một nguyên lão mất khống chế này hẳn sẽ bảo mật với thành viên ngoài biên chế.
Lý Canh Dần trả lời cũng tương đối uyển chuyển: Có bảo mật nhiệm vụ.
Bảo mật ý là ai cũng không biết, cũng có thể là ý không thể nói. Nhan Trăn từ bỏ tìm hiểu, dứt khoát chờ kết quả phía mẹ mình rồi tính sau.
Lui một vạn bước nói, cho dù cậu biết, còn có thể nghĩ ra đối sách sao?
Nhan Trăn vừa cảm thấy bất lực, vừa thấy tiêu cực. Lý Canh Dần có lẽ thật sự không biết —— xem ra những người bên cạnh mẹ, đều là các thành viên tương đối có tư lịch, đây là một nhiệm vụ bí mật, người vừa mới gia nhập liên minh hẳn sẽ không biết. Nhưng một sự việc liên quan đến tính mạng, không giống với mấy việc tiểu yêu làm loạn gì, liên minh xử lý cũng quá qua loa rồi.
Cậu không quấy rầy Lý Canh Dần nữa, buông điện thoại xuống tính làm gì đó để dời lực chú ý.
Hoa Minh Vũ cuối cùng cũng hứng được khí lạnh, chỉ mặc một cái quần cộc tùy tiện ngồi trên ghế, thần thanh khí sảng: “Chỗ chúng ta cũng may là ở gần sông, khi nào mất nước sẽ có thông báo, cũng không mất thường xuyên, tôi có nghe bạn học cùng khoa nói, bọn họ nóng đến độ muốn qua chỗ chúng ta, nhảy xuống chỗ đập nước tắm rửa ấy chứ.”
Nhan Trăn nghe xong mà một thân toàn mồ hôi lạnh: “Chỗ đó không phải đã phong toả rồi sao?”
“Phía trên có lệnh, phía dưới tất có đối sách.” Hoa Minh Vũ nói, “Nghe nói vẫn có người to gan muốn trộm qua đó.”
“Cậu mau ngăn bọn họ lại!” Nhan Trăn gấp gáp đứng dậy, nếu người thường mà qua đó thì sẽ thành sủi cảo nhân thịt tự nhảy vào nước sôi mất. Thần thú tuy rằng khinh thường nhân loại, nhưng thức ăn đã đưa tới miệng, dù không đáng nhét kẽ răng cũng sẽ không chê.
“Cậu làm tôi sợ đó.” Hoa Minh Vũ vỗ ngực, “Chắc họ chỉ nói miệng vậy thôi, chứ không ai dám đi đâu.”
Nhan Trăn không lạc quan như vậy được: “Quá nguy hiểm, nhỡ xảy ra chuyện thì sao, tốt nhất vẫn nên khuyên bọn họ đừng đi.”
Cậu ít khi nghiêm túc như vậy, Hoa Minh Vũ cũng nghe vào, trấn an nói: “Ai, vẫn là Trăn Trăn cậu tốt.”
Nhan Trăn nói: “Nếu thật sự đi, vậy thì đúng thật là quá lớn gan, trước kia nhiều người chết đuối như vậy, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều không biết bơi sao? Thế mà còn chưa học được một bài học?”
Cậu không thể kể ra mấy chuyện về yêu quái, chỉ có thể lấy chuyện trước kia ra nói, người chết đuối đều là người biết bơi, như vậy sẽ khiến họ có chút kiêng kị.
Hoa Minh Vũ làm một dấu Ok, “Được, tôi sẽ truyền đạt y lời cậu nói cho bọn họ.”
Nhưng thanh niên trẻ tuổi ít nghe khuyên can, còn nói Hoa Minh Vũ đọc sách đến choáng váng rồi. Hoa Minh Vũ vừa nghe liền tức giận, nhưng không dám nói cho Nhan Trăn.
Bởi vậy cậu ta đột ngột nhắc tới Nguyên Hoa: “Hiện tại trời nóng, Nguyên Hoa cũng ít tới.”
Nhan Trăn lòng nảy lên một cái.
Vì trời quá nóng nên đội bóng rổ không tập luyện, Nguyên Hoa đương nhiên cũng sẽ không rủ cậu ra ngoài chơi bóng, chỉ thỉnh thoảng tới ký túc xá tìm cậu. Mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng Nhan Trăn đều có hai cái ý tưởng đồng thời xuất hiện: Đây là vận đào hoa của mình đó và, mình có phải bị hội chứng Lithromantic không?
**Hội chứng Lithromantic: chỉ người thích người khác nhưng lại không mong muốn tình cảm được đáp lại. Tìm hiểu thêm: link
Đúng là cậu rất vui vẻ khi ở cùng Nguyên Hoa, nhưng khi hắn thể hiện rõ ràng hoặc ám chỉ tình cảm của mình, Nhan Trăn liền có gánh nặng trong lòng
Lý trí cậu hiểu rõ loại hình thức ở chung này quá khác thường, nhưng về mặt tình cảm lại khó thoát ra được, càng nghĩ càng dễ để tâm đến mấy chuyện vụn vặt. Cho nên cậu lựa chọn trốn tránh.
Không nghĩ sẽ không phiền.
“Không đến mới là bình thường,” Nhan Trăn nói tới đây, lại có chút để ý, “Trời nóng như vậy, không có việc gì lại cứ chạy ra ngoài, có bệnh chắc.”
Bạn học Nguyên Hoa ‘có bệnh’ vào lúc chiều khoan thai tới muộn, ở trong ký túc xá Nhan Trăn non nửa cả buổi tối.
Bạn cùng phòng hiện tại đều dùng thái độ mở một mắt nhắm một mắt với Nguyên Hoa, biến hóa lớn nhất chính là Lữ Nhất Thanh, Nhan Trăn nhớ tới thời điểm tính hướng của mình bị Nhan Cường tiết lộ, cậu ta là người xa lánh đầu tiên. Cái kiểu xa lánh không thể hiện trong lời nói, nhưng ánh mắt và động tác đều cho thấy cậu ta có tâm lý bài xích.
Nhưng hiện tại cậu ta vậy mà còn tươi cười chào đón Nguyên Hoa, chỉ có thể nói tính cách con người đúng là chỉ dám bắt nạt kẻ yếu.
Một đám nam sinh ở chung thì không tránh khỏi phải chơi trò gì đó, Nhan Trăn bị họ kéo vào cùng chơi, Nguyên Hoa gánh theo cậu đánh vài ván, Nhan Trăn nằm thắng rất nhiều dần dần sờ được niềm vui của trò chơi, chậm rãi hợp tác ăn ý với Nguyên Hoa.
Chờ đến khi Nguyên Hoa duỗi người tỏ vẻ không chơi nữa, Nhan Trăn còn có chút chưa đã thèm.
“Anh đừng có ham chơi mà chểnh mảng học tập.” Nguyên Hoa trêu chọc nói.
Nhan Trăn ngại hắn lắm miệng: “Tôi sẽ không.”
Nhưng chơi trò chơi đúng là có thể giải toả áp lực, Nhan Trăn lúc chăm chú còn quên sạch mấy lo lắng trước đó. Trở lại hiện thực, những vấn đề chưa giải quyết được cũng không còn nặng nề nữa.
Nhan Trăn nhận được điện thoại của mẹ, trước mắt bọn họ sẽ bố trí một cái lưới thật lớn. Bên liên minh cũng đã thương lượng với bên chuyên môn hành chính, sẽ phong toả khu vực đập nước chặt chẽ hơn nữa, nhóm khu ma sư sẽ vây công xung quanh, bức Ly Diễm hiện thân.
“Tại sao trời lại không mưa ạ?” Nhan Trăn đứng trên ban công, cảm nhận được cơn nóng vây quanh. “Theo lý thuyết, nhiệt độ cao như vậy, phạm vi cũng không lớn, sớm phải nên mưa rồi chứ?”
“Là chúng ta không cho……” Nhan Vận Lam che giấu một phần thông tin, lo lắng nói nhiều sẽ khiến cậu càng bất an hơn, “Tóm lại con phải biết rằng, trời nóng chứng tỏ dây trói yêu vẫn có tác dụng, mấy ngày nay chúng ta sẽ bắt đầu hành động, bắt sống hắn. Con ở trong trường học đừng đi lung tung, nói cho bạn bè con nữa, đừng tới gần con đập này.”
Buổi tối Nhan Trăn lại nằm mơ. Cậu có thể cảm giác thân thể mình vẫn đang nằm, nhưng linh thức lại chậm rãi bay lên, bay qua vài cây số, tiến vào một không gian hắc ám.
Trong lòng Nhan Trăn phát hoảng, cậu biết có khả năng mình đang tiếp cận con đại yêu kia. Bất đồng với cái nóng trên mặt đất, dưới đây lại rét lạnh đến tận xương, linh thức Nhan Trăn run lên bần bật, không tưởng tượng được nếu thân thể mình ở chỗ này thì sẽ ra sao.
Đi được một đoạn, cậu liền ngừng bước, không dám đi lên trước nữa. Từ một đầu xa xôi của đường hầm, cậu nghe thấy âm thanh tiếng thở dốc bị đè nén đến từ cổ họng của dã thú.
Nó tựa hồ rất thống khổ, lại như đang khát vọng muốn lấp bụng. Da đầu Nhan Trăn tê dại, do dự bước lên hai bước, sau lại kịp thời lui về. Bỗng nhiên cả con đường kịch liệt rung lên, mùi máu tươi nồng nặc, Nhan Trăn bị trực tiếp đẩy lui về, đôi mắt đột nhiên mở to, đứng dậy đỡ thanh giường thở dốc.
“Sao vậy?” Hoa Minh Vũ hỏi, “Gặp ác mộng sao?”
“Ừm, cậu không ngủ được à?” Nhan Trăn xoay người xuống giường, rót cho mình cốc nước, cậu nhận ra có thể mình đoán sai rồi.
Lúc trước cậu cảm thấy yêu quái này có lẽ giống Hạn Bạt, vì ẩn nấp ở nơi này, nên mới khiến nhiệt độ tăng lên. Nhưng Hạn Bạt sẽ ẩn nấp ở đập nước sao?
Những chi tiết trước đó dần nối với nhau, Nhan Trăn mơ hồ cảm nhận được, lại khó hình dung ra liên hệ giữa chúng, nghĩ đến đau cả đầu.
Cậu vốn cho rằng có thể duy trì cuộc giống bình thường được hai ngày nữa, hôm nay lên diễn đàn trường học ngó một cái, phát hiện một topic:
Có vụ án chặt xác! Hôm nay ở gần sông Tiểu Nguyệt xuất hiện một phần thi thể, bị cảnh sát đưa đi rồi!
Lần đầu đọc chủ đề topic này, cậu có chút hoài nghi tính chân thật của nó, giết người ở trường học gần đó rồi vứt xác xuống sông?
Ấn đọc bài đăng, chủ bài nói mình là thực tập sinh, lúc rạng sáng xuống xe lửa, càng tới gần vùng ngoại thành càng thấy nóng, vốn tính ngồi cạnh sông Tiểu Nguyệt để nghỉ ngơi đỡ nóng, kết quả nhìn thấy một nửa cái đùi đầm đìa máu, làm gã sợ tới mức hồn vía lên mây, chạy vội.
Động tĩnh của gã khiến bảo vệ chú ý, mấy người đi ra nhìn thấy hiện trường, lập tức báo cảnh sát.
Hiệu suất của cảnh sát lần này phá lệ cao, mang thi thể đi, lại áp chuyện này xuống, nên không ai biết.
Nhưng bài đăng này không tồn tại được lâu, mới vừa nổi đã bị cưỡng chế xoá bài. Nhan Trăn đọc được một nửa, thấy chủ bài càng nói càng mơ hồ, tỉ mỉ nghĩ lại thì đâu giống chặt xác, mà giống phim kinh dị cá mập trắng cắn chết người hơn, đổi mới một chút, có thông báo topic vi phạm quy định tin tức không có thật, không thể xem được nữa.
Sau đó chủ bài cũng không đăng thêm bài nào, tám phần là IP gã bị tra ra, người cũng bị đưa đi uống nước chè rồi.
Nhưng một chủ bài ngã xuống, ngàn ngàn vạn vạn chủ bài khác lại mọc lên.
Rất nhanh đã xuất hiện các topic nghị luận, lúc này chủ lực không phải là sinh viên H đại, mà là một giảng viên trường ngoài, nói là hôm qua có một đám sinh viên khoa mình, nghe nói là kết bạn tới đập nước, lúc trở về tinh thần đều hoảng hốt, đáng sợ hơn là, có người còn chưa trở về.
Sông Tiểu Nguyệt là do nhân công mở, hình dạng cong cong giống trăng non, cho nên gọi là Tiểu Nguyệt Hà. Nguồn nước của nó tới từ đập nước, mà H đại ở trung hạ du của nó.
Hoa Minh Vũ cũng thấy được bài đăng đó, sắc mặt trắng bệch, không dám tin quay đầu lại, môi run run, hốc mắt đỏ ửng, nhìn Nhan Trăn: “Người kia…… người đã chết kia, là bạn học cao trung của tôi.”