Đêm khuy, Dịch Trần ngồi tu luyện ở trong mật thất.
Dịch Trần ngưng nhần nhìn vào trong thân thể, có thể nhìn rõ khu vực tuần hoàn ở trong tứ phương tứ tượng, vô số dải ánh sáng màu bạc đang xoay tròn quanh một điểm nhỏ màu bạc tinh tế. Phảng phất như một hạt cát bạc bé nhỏ đang hấp thu từng ít một sức mạnh của các vì sao, chậm rãi truyền vào trong dải sáng hình xoắn ốc này. Dịch Trần khẽ động trong lòng, dường như công lực của mình đã nhanh chóng khôi phục đến mức độ trung đẳng của Nhị Thập Bát Tú trước kia, vậy, đã đủ khả năng chưa?
Hắn chậm rãi thôi động ngân điểm ở giữa bốn đại tuần hoàn, mỗi nơi tự mình phân li ra một dải ánh sáng màu bạc tinh tế, chầm chậm di động về phía đan điền. Bốn dải ánh sáng chậm rãi vây tròn xung quanh đan điền. Thời gian dần trôi qua, từng điểm tinh lực hấp thụ dần dần hội tụ vào trong, dải ánh sáng chậm rãi biến to và thô hơn. Đồng thời, một lượng lớn tinh lực tinh thuần từ trong Tứ Tượng và Nhị Thập Bát Tú truyền tới.
Tuy rằng đang ngưng thần nội thị nhưng Dịch Trần vẫn không kìm nổi có phần mừng rỡ. Chỉ cần duy trì tiến độ này, đêm nay mình có thể kết thành tinh hạch, dựng nền móng trụ cột cho cảnh giới Chu Thiên Tam Bách Thập Lục Độ sau này. Đây chính là hạch tâm của vòng tuần hoàn Chu Thiên Tinh Lực.
Nhưng một luồng lực lượng nho nhỏ không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên xông vào bốn dải ánh sáng của Dịch Trần, vòng tuần hoàn này liền bị tia ngoại lực đó phá hư. Tinh lực trong vòng tuần hoàn vốn nhẹ nhàng ổn trọng bỗng trở nên chập chờn rung động, tinh hạch sắp thành hình đột ngột biến mất.
Dịch Trần khó khăn lắm mới khống chế được luồng tinh lực hỗn loạn, ép chúng hội tụ lại để kết thành tinh hạch một lần nữa. Thế nhưng luồng lực lượng nhỏ bé kia lại xuất hiện, dường như nó muốn thúc đẩy bốn dải ánh sáng của Dịch Trần quay vòng nhanh hơn, nhưng lòng tốt dùng sai chỗ thành hỏng việc. Mỗi lần nó xuất hiện là bốn dải ánh sáng lập tức mất đi cần đối, đốm đốm tinh lực màu sáng bạc bị phá hư ra ngoài.
Dịch Trần bất đắc dĩ, chợt cảm thấy thái dương đã lên, từ từ tán đi sức mạnh của tinh tú mà mình vừa triệu tập. Mặc dù không có kết thành tinh thạch nhưng chân nguyên lực trong cơ thể đã gia tăng rất nhiều. Dịch Trần hơi chút hoạt động tay chân của mình, chỉ nghe tiếng gió rít lên ù ù. Dường như gần như toàn bộ cơ thể đều đã nhận được một lượng tinh lực bồi bổ rất sung túc, khôi phục lại trạng thái hoàn mĩ nhất. Ngày Dịch Trần còn ở trên sơn môn, một quyền có thể đánh nát tảng đá nặng vạn cân, bây giờ nhìn lại, đại khái là khôi phục hơn bảy thành lực lượng đi.
Dịch Trần khẽ bấm véo mấy thủ ấn thông thường nhất của Phật giáo, thử hô hấp thổ nạp vài lần, mơ hồ có thể cảm nhận được một chút Thái Dương Chân Hỏa. Mặc dù không có lợi cho tu hành như sức mạnh của tinh túc, nhưng năng lượng nóng rực này vẫn có chỗ rất tốt cho phương diện nào đó của đàn ông. Dịch Trần đương nhiên là không tiếc dành ra chút thời gian để tu luyện nó.
Điều kỳ quái duy nhất là không biết luồng lực lượng kia ở đâu ra, rất yếu nhưng đến tận hôm nay Dịch Trần mới phát hiện được. Mắt thấy có thể kết thành tinh thạch rồi, không hiểu sao nó lại lòi ra quấy rối. Dịch Thần thấp giọng nguyền rủa: "Móa nó, là phong ấn của lão chết tiệt nào? Nhưng mà không sao, các ngươi đánh nát chân nguyên ngày xưa, ta vẫn có thể tu luyện lại, một chút quấy nhiễu như vậy có là đáng là bao? Con bà nó, chỉ cần tinh lực của ta tích lũy tới đầy đủ, sớm muộn cũng có thể kết thành tinh thạch."
Dịch Trần lắc đầu, đi ra ngoài.
Philly đang đứng chờ ở bên cửa ra vào, hầu hạ hắn rửa mặt. Nàng cười hì hì, nói: "Ông chủ, hôm nay là ngày tòa thị chính đấu giá hộp đêm của gấu đen lớn. Theo lời tay trong của ta ở cục cảnh sát, vụ án giết hại gấu đen lớn đã bị che dấu rồi. Tài sản của hắn đã bị thu vào quốc hữu, những bộ phận không phù hợp với cách kinh doanh của quốc gia sẽ bị lấy ra đấu giá."
Dịch Trần gảy gảy giọt nước nhỏ lăn trên mặt, híp mắt nói: "Có nhiều người tham gia không?"
Philly lắc đầu: "Đám ông chủ khác không có nhiều hứng thú với hộp đêm của gấu đen lớn. Hơn nữa, họ phát hiện đám du côn lưu manh trên phố đã bị chúng ta thu phục, có đến cũng không giữ được quy mô trước kia, cho nên họ không tranh đoạt với chúng ta. Nhưng sợ rằng sẽ có người ngoài.... còn về chuyện làm ăn phi pháp của gấu đen lớn thì phải xem ý của ngài thế nào. Ngoài ra, đám lão bản kia đang chuẩn bị phân chia hết địa bàn của hắn."
Dịch Trần ôm nàng hỏi: "Có đưa thiếp mời ta không?"
Philly nhún nhún vai, lắc đầu trả lời: "Ngài là người Trung Quốc. Ngài vất vả lắm mới cắm rễ được ở nơi này mà họ đã cảm thấy không thoải mái rồi, làm sao có thể mời ngài được? Chúng ta có cần cho chúng biết lợi hại hay không?"
Dịch Trần kéo nàng ra ngoài, nói: "Đi ăn sáng với ta, không cần để ý tới bọn họ. Ta không có hứng thú với hộp đêm đó, thế này là đủ rồi, chuyện làm ăn phạm pháp và sòng bạc của gấu đen lớn, đoạt hết cho ta. Cain, ngươi biết làm thế nào rồi chứ?"
Bọn họ vừa đi ngang qua gian phòng rộng rãi kia, Cain dường như vẫn luôn ngồi ở chỗ đó, nhưng súng ngắn trong tay hắn đã dổi thành một khẩu súng quân dụng Israel cực lớn, hắn khua khoắng khẩu súng trong tay một lát, nở nụ cười, gật gật đầu tỏ ý hiểu rồi.
Jester nhanh chóng nhảy dựng lên: "Ông chủ, có cần ta ra tay dạy dỗ đám lão đại kia không, uầy uầy?"
Dịch Trần lắc đầu: "Không cần thiết, thủ hạ của Cain làm rất khá, các ngươi chú ý địa phương khác là được, minh bạch chứ? Vì sao gần đây một mực không có đơn đặt hàng mới, chẳng lẽ đám quản lý kia lại bất tài như vậy? Nếu vậy thì xem xét tới chuyện thay người mới đi." Gore ở kế đó nhẹ nhàng gật đầu, dùng khăn lông trắng trong tay miết mạnh lên ly rượu.
×××××××××××××××××××××××
Ba ngày sau, sở cảnh sát (*) còn đang kinh hãi trước vụ án chết thảm của đám người gấu đen lớn, một lần nữa lại bị đẩy vào tình trạng muốn điên cả lên. Sau gấu đen lớn, ông chủ của ba băng nhóm xã hội đen lớn nhất trong thành phố Luân Đôn đều bị bắn chết trong biệt thự của mình, đầu của ba mươi mấy gã bảo tiêu đi theo bị bắn thành dưa hấu nát bét. Về phần tiền mặt và vàng bạc, trang sức trong biệt thự của bọn hắn, theo như cách nói một cảnh quan Scotland Yard: "Giống như một đám dân châu Phi chạy nạn đói khát tràn vào tiệm bánh mì vậy, một tí cặn bã cũng không có."
Tạm dừng không nói tới đám cảnh sát này sẽ đau đầu như thế nào, bị cấp trên ra hạn phải phá án ra sao, trong mật thất dưới đất của Dịch Trần, một đám người đang kiểm kê số chiến lợi phẩm mà Cain đã dẫn người đoạt về. Jester và Bychkov nghiêng người kiểm kê thật kỹ đống tiền mặt và vàng bạc trang sức trên mặt bàn bồ đào. Jester nhanh chóng định giá: "Ông chủ, đống đồ trang sức này đại khái chừng hơn ba triệu bảng Anh, xem như là có thu hoạch."
Bychkov bắt chặt lấy hai túi tiền mặt, cười hì hì nói: "Boss, tiền mặt là năm triệu bảy trăm ngàn bảng Anh, không tính tiền lẻ. Bọn họ cất nhiều tiền trong biệt thự như vậy, chẳng lẽ là để ăn sao?"
Dịch Trần đoạt lấy cái túi, cười cười ném cho Cain, nói: "Đây là tiền thưởng cho ngươi và cấp dưới, rút một trăm ngàn ra cho Bychkov làm gối ngủ. Số còn lại thì khóa kỹ vào, nhất là đống vàng bạc này, thay đổi hình dạng rồi mới được tung ra bán. Thư nặc danh gửi đi rồi chứ?"
Phiily gật gật đầu nói: "Đã gửi thư đi rồi, nhưng vì vậy nên đám ông chủ kia đều biết là chúng ta làm. Sợ là sau này sẽ có phiền toái."
Dịch Trần huýt sáo, châm một điếu xì gà, nói: "Phiền phức? Giàu sang và phú quý của chúng ta không ngừng gia tăng trong phiền phức. Ừ, không cần lo mấy ông chủ đó hợp tác với cảnh sát, bọn họ không đần như vậy đâu.... Chúng ta trực tiếp đi thu nhập địa bàn của gấu đen lớn, gọi đám tiểu thương bán độc phẩm tới báo danh cho đám thủ hạ, minh bạch chứ? Ờ, chúng ta thu phí bảo hộ ít hơn gấu đen lớn một chút, nửa năm sau hãy khôi phục giá cũ, minh bạch chứ?"
Toàn bộ thủ hạ thân tín trong mật thất đều gật đầu, Dịch Trần lại cường điệu một lần nữa: "Ta thực sự rất không vừa lòng, lũ quản lý ngu ngốc kia, cảnh cáo bọn hắn. Nếu như lại không tìm được sinh ý, bọn hắn tự mình nhảy xuống Đại Tây Dương mà chết đi, ít ra còn giữ được chút thể diện."
Phil ngửa bàn tay ra hai bên, làm động tác tay bất đắc dĩ: "Ông chủ, thực sự không thể tìm được sinh ý có thể thỏa mãn ngài, trừ phi chúng ta đi ám sát tổng thống mỹ. Nếu không thì, nào có thể tìm được sinh ý kích thích như vậy?
Dịch Trần phất phất tay tỏ ý đã mất hết kiên nhẫn: "Đừng tưởng tống thống mỹ dễ động vào, cả ta cũng có thể tập hợp đám siêu năng giả các ngươi lại, vậy, trời mới biết bên cạnh tống thống mỹ có nhân vật lợi hại nào hay không? Hừ... Mặc kệ chuyện đó, ta muốn một ít đơn hàng thú vị, đừng có cái kiểu lúc nào cũng là đám chó má tranh giành của cải gia đình đó, minh bạch chưa?"
Dịch Trần hừ một tiếng, hù toàn bộ người ở chỗ này đều không dám ngẩng đầu lên, sau đó mới thỏa mãn, kéo Philly lên lầu phát tiết cơn giận.
Jester nghe tiếng chân Dịch Trần đã đi xa, mới vụng trộm nói: "Phil, con mẹ nhà ngươi, để ý một chút. Dựa vào thân thủ của ta, nói như thế nào cũng phải là lẻn vào công ty, tập đoàn lớn nào đó để trộm cắp cơ mật chứ."
Phill nhún nhún vai: "Đơn hàng gần nhất là muốn chúng ta lẻn vào mỏ quặng nào đó ở châu Phi, cướp đi một đám kim cương... Nhưng ông chủ ghét nhất là đi châu Phi, cho nên...." Mọi người im lặng.
×××××××××××××××××××××××
Sau khi Dịch Trần sử dụng thủ đoạn đẫm máu để giết chết ba ông chủ có máu mặt của Luân Đôn, các ông chủ khác hoàn toàn buông tha cho ảo tưởng thâu tóm địa bàn cũ của gấu đen lớn. Dịch Trần xuất phát từ phong tục nào đó của Trung Hoa cổ xưa, sai sử một đám lưu manh náo loạn một hồi ở trên địa bàn của gấu đen lớn, sau đó diễn một màn hư tình giả ý với người đứng đầu của sở cảnh sát, danh chính ngôn thuận tiếp quản địa bàn của gấu đen lớn.
Bychkov hàng ngày đều ở trong phòng thu tiền, thỏa mãn nói: "Ông chủ, sau này hàng ngày chỉ cần cho ta nhiều tiền mặt thế này là ta thỏa mãn rồi. Địa bàn của gấu đen thật là béo bở."
Dịch Trần không để ý đến hắn, trực tiếp hỏi Gore: "Kỳ lạ thật, gã Taffadio này tự xưng là người Nga? Muốn gặp ta? Được rồi, không có hứng thú, Taffadio nghe không giống tên của người Nga. Ta không muốn tiếp xúc với một người không rõ ràng."
Gore gật đầu tỏ ý đã hiểu, đi ra ngoài, trả lời yêu cầu gặp mặt của người kia.
Philly có phần chần chừ, nói: "Ông chủ, người Nga không dễ đối phó, hay là chúng ta cư xử lễ độ một chút?"
Dịch Trần cười ha hả: "Tình yêu à, ngươi sao vậy? Đừng quên thực lực của mình chứ, chẳng lẽ bọn họ có thể làm gì được chúng ta hay sao? Ha ha, nếu như bọn họ thực sự có thể biểu hiện ra thực lực của mình, vậy thì ta rất thích được trông thấy bọn họ. Nếu bọn hắn chỉ là một lũ tầm thường, vậy thì cần gì chúng ta phải lãng phí tinh lực của mình chứ?"
Jester nằm co người trên ghế sa-lon, lòng bàn tay phải đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu đỏ thẫm cao hơn một xích, cười âm trầm, nói: "Ông chủ, nếu như bọn họ dám chơi mánh khóe, cứ để ta bắt lấy bọn họ là được... Hừ hừ, ta sẽ đợi xem, bọn họ có đủ mạnh để được gặp ngài hay không."
Nửa giờ sau, nhóm bốn người Dịch Trần, Jester, Bychkov, Phil đã xếp bàn chơi mạt chược. Ngày xưa, Jester chỉ chơi bài, về sau bị Dịch Trần lừa gạt đủ kiểu, hai năm nay đã say mê trò chơi cổ xưa đến từ Trung Hoa này. Đột nhiên có tiếng ồn ào từ ngoài của truyền vào, Cain nhanh chóng đứng dậy, thuận tay rút súng trong dây lưng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Phil liếc mắt nhìn Cain, thấp giọng nói: "Ông chủ, có cần ta ra ngoài không?"
Dịch Trần lắc đầu: "Vớ vẩn, ngươi ra ngoài làm gì? Biểu hiện sức mạnh của ngươi trước mặt nhiều người như vậy sao? Chẳng lẽ chúng dám giết sạch người ở nơi này không thành? Cain hiểu rõ hơn ngươi đấy."
Ngoài kia, trong phòng tối, mười mấy thủ hạ Germania cao lớn của Cain đã lấy ra vũ khí, mặc áo jacket, nhanh chóng chạy ra ngoài theo sát sau lưng Cain.
Trong sàn nhảy, ba mươi mấy người đen đang đứng đối mặt với mười người da trắng mặc âu phục màu đen. Hai người da đen cao lớn đang bụm lấy cổ tay mình, trong mắt đằng đằng sát khí, xem ra là đã bị thua thiệt rồi.
Cain đưa tay ra hiệu với đám khách khứa đang hoảng sợ ở xung quanh: "Thực xin lỗi, buổi tối hôm nay chi phí của mọi người sẽ do chủ nhân của chúng ta chi trả. Mọi người chờ một lát sẽ được thoải mái thưởng thức cái loại rượu quý.... Xin mọi người đừng lo lắng, ngay bây giờ, chúng ta có thể xử lý tốt chuyện này, sẽ không làm liên lụy tới cuộc vui của mọi người."
Nói xong, hắn không nói một lời, bước lại gần hai người đứng đầu, trên người dâng lên sát khí, lạnh lùng nói bằng tiếng Đức: "Mấy người có mười giây đồng hồ, biến. Bằng không, mấy người sẽ phải lãnh hậu quả."
"Chậc chậc, bất lịch sự đến kinh điển... Tiên sinh thân mến, chúng ta tới gặp chủ nhân của các ngươi... " Một người trẻ tuổi mặc âu phục màu vàng nhạt, vẻ mặt tươi cười, dáng người đơn bạc, hai tay không ngừng run rẩy như phê đá, nói bằng giọng điệu nhu hòa của tiếng Đức, hơn nữa còn phàn nàn: "Ngài vừa nói tiếng Anh phi thường thuần thục, sao lại quay ra nói tiếng Đức vậy?"
Cain từ từ lại gần gã, con mắt toát ra sát khí tanh máu, tay vô thức lần vào đai lưng, hạ giọng nói dữ tợn: "Nếu như ngươi không cút ra ngoài, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức... dân Nga chết tiệt." Từ trong tiếng nói của người này, Cain nghe ra khẩu âm của địa khu Viễn Đông Nga.
Vẻ mặt gã người Nga kia hơi đổi, nhìn qua hông của Cain và đám người German đứng sau, liếm liếm bờ môi, hai tay giang rộng, nói: "Chúng ta tới là muốn kết giao bằng hữu với chủ nhân của các ngươi, không ngờ các ngươi lại bất lịch sự như vậy. Bây giờ ta sẽ đi, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra, đừng có hối hận đấy." Hắn lập tức quay đầu, dẫn thuộc hạ ra ngoài.
Cain phất tay ra hiệu, âm nhạc điếc tai nhức óc lại vang lên như trước. Hắn nhanh chóng dẫn đám Germania sau lưng đuổi theo. Dựa theo chủ chương trước sau như một của mình, địch nhân đã tìm tới cửa, vậy thì phải tiêu diệt đối phương trước mới là hợp lý nhất. Cain tin rằng ông chủ sẽ đồng ý với suy nghĩ của mình.
Người Nga dẫn đầu đã nghe được tiếng bước chân gấp gáp ở phía sau, sắc mặt biến hóa, thấp giọng nói: "Lũ điên này, khó trách ông chủ muốn hợp tác với bọn họ, con mẹ nó, lại còn đuổi theo... Chúng ta có quan hệ gì với họ đâu, chó thật, chạy nhanh một chút, may mà chúng ta đã chuẩn bị trước." Bọn họ không lên xe. Nếu như đám Cain cố ý nổ súng, lỡ như bình xăng nổ tan tành thì bọn họ ở trên xe càng chết nhanh hơn. Đám người Nga rất nhanh đã chạy vào trong con đường tối đem như mực.
Cain đuổi theo rất nhanh, hung dữ gào lên: "Bằng hữu người Nga, dừng lại đi, phong cảnh nơi này khá đẹp đấy."
Đột nhiên phía trước sáng lên như tuyết, đèn trước của mười chiếc xe hơi đồng loạt rực sáng, loáng thoáng không biết có bao nhiêu người đứng ở phía sau xe, đâu đó vang lên tiếng mở chốt an toàn (*). Thuộc hạ của Cain quả là tinh nhuệ, lập tức bổ nhào vào bóng tối bên đường, một cơ hội nhỏ cũng không lưu cho đối phương, đồng loạt rút súng trong quần áo ra.
Người Nga mặc âu phục vàng nhạt lau lau mồ hôi lạnh trên trán, mỉm cười đứng lại. Vừa rồi đám người Cain đuổi theo sau hắn, sát khí lạnh lẽo làm hắn muốn phát điên. Lúc này, viện binh đã đến, có thể an tâm được rồi. Hắn mỉm cười, lớn tiếng nói ra phía sau: "Bạn của ta, ngài hẳn là Cain tiên sinh? Đi ra nói chuyện với ta, ha ha, ta không có ác ý. Đương nhiên, sau này thì không thể nói trước được rồi... Ta là Taffadio."
Một âm thanh lạnh lẽo từ trong bóng tối ở phía sau truyền đến: "Taffiadio thân mếm, ngài tốt nhất là ra lệnh cho tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống. Bằng không, người đầu tiên chết chính là ngươi."
Hai viên đạn từ trong họng súng giảm thanh bay sát qua da đầu của Taffadio. Taffadio rất lưu manh nói: "Ok, Dịch Trần tiên sinh, là ngài sao? Ta nhận thua, nhưng nếu ngài không cho ta một cơ hội, e rằng về sau ngài sẽ phải hối hận." Nói xong, hắn ra hiệu cho đám thuộc hạ bỏ vũ khí xuống.
Dịch Trần mặc âu phục trắng như tuyết hiện ra như một u linh, trong tay còn ôm Philly quyến rũ. Ở sau lưng, đám đàn ông da đen cao lớn lăm lăm súng hạng nặng, súng quân dụng..., đều hung hãn nhìn đám người Taffadio.
Cain dẫn người nhanh chóng vọt lên, không nói hai lời liền vơ vét sạch sẽ vũ khí trên mặt đất của đám người Nga. Dịch Trần đi đến trước mặt Taffadio, buông eo của Philly, một tay túm vai Taffadio dí sát vào đầu xe, lạnh như băng nói: "Bạn thân mến, ngài dẫn năm mươi xạ thủ đến đây, tốt lắm. Ta rất thưởng thức thực lực của gia tộc ngài. Ở một nơi như nước Anh, ngài lại có thể mang nhiều súng như vậy nhập cảnh, chậc chậc. Ngoài ra, ngài có thể dẫn theo năm mươi bảy xạ thủ tiến vào Luân Đôn mà chúng ta lại không nhận được tin tức nào. Ta rất ngạc nhiên đấy. Vĩ lẽ đó, ta cho ngài một cơ hội nói chuyện với ta. Nhưng nếu đề nghị của ngươi không thể hấp dẫn ta, ta sẽ giết ngươi vì tội dám quấy rầy địa bàn của ta."
×××××××××××××××××××××××
Mười phút về sau, trong tầng ngầm dưới "Trung Quốc thành", Taffadio dẫn theo thuộc hạ của mình, bất đắc dĩ nói với Dịch Trần: "Thật có lỗi, ta... "
Dịch Trần phả ra một ngụm khói xì gà, lạnh giọng nói: "Đừng lãng phí thời gian của ta, mỗi khi trời tối, ta đều có việc rất quan trọng. Xin ngài nói điểm chính đi."
Taffadio nói nhanh: "Ngài hiện giờ là ông chủ có thế lực lớn nhất Luân Đôn, chủ nhân của chúng ta muốn hợp tác với ngài. Chúng ta cùng khống chế một xí nghiệp, ngài được chia 45% cổ phần. Sau này, chúng ta rửa tiền, ngài được 10%."
Dịch Trần liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ít như vậy? Ta phải mạo hiểm ra mặt đăng kí xí nghiệp cho các ngươi, mà chỉ được 10% tiền thôi sao?" Tay của hắn khẽ giơ lên, vũ khí gắn ống hãm thanh trong tay đám người Cain đồng loạt giương lên.
Taffadio nóng nảy: "Dịch Trần tiên sinh, chúng ta tính toán mỗi năm lưu động hai tỷ dola ở Luân Đôn, trả ngài 10% hoa hồng, đã là... "
Dịch Trần ngắt lời hắn, nói: "Hai tỷ dola? Ha ha, mỗi năm tặng không cho ta hai tỷ? Vậy thì ta có phần hoài nghi lời của ngươi đấy."
Taffadio bị Dịch Trần ép nóng nảy, vội nói: "Dịch Trần tiên sinh, nghe ta giải thích đã. Rửa tiền là một phương diện, một phương diện khác chính là, nước Anh có thể sắp thoát khỏi chính sách bảo thủ của mình, chính thức gia nhập khu vực sử dụng đồng Euro. Ông chủ của chúng ta muốn thừa dịp họ còn chưa hòa nhập hoàn toàn vào châu Âu để kiếm một vố lớn. Hiện giờ, chúng ta cần một người có thế lực ở Luân Đôn giúp đỡ... Cho nên, lúc này ngài là thế lực ngầm mạnh mẽ nhất, chúng ta tất nhiên phải hợp tác với ngài."
Dịch Trần nhảy dựng lên: "ha ha, cuối cùng nước Anh cũng muốn thoát khỏi bảng Anh rồi, bọn họ muốn gia nhập vào khu vực sử dụng đồng Euro? Tin tức này quá tuyệt vời, ừ, bạn thân mến, mời vào đại sảnh chiêu đãi khách quý của chúng ta. Vô cùng xin lỗi vì chuyện trước đó, ừ, tin rằng chúng ta nhất định có được một tương lai đầy hoa và ánh sáng. Cain tiên sinh, ngài còn đứng đó làm gì? Lấy bia đen rượu quý ra chiêu đãi các người bạn Nga của chúng ta, sai rồi, ngài mau lấy mấy bình rượu Vodka tốt nhất tới đây, mau lên."
××××××××××××××××××××××
Đêm nay Dịch Trần không luyện công, hắn và Taffadie càng đàm càng vui vẻ. Tafadio có tiết lộ một chút chi tiết về ông chủ của hắn, ngoài ra nói rằng sở dĩ mình sử dụng cái tên này là vì không muốn làm liên lụy tới ông chủ của mình. Dịch Trần biểu thị mình rất thông cảm: "Nói cho cùng, ông chủ của ngài cũng là lãnh đạo hành chính cấp cao của quốc gia, không thể ra mặt quá nhiều. Bạn của ta, ta hiểu mà... Bychkov, ngươi ra uống chút Vodka với đồng hương nào, các ngươi đều là người đến từ nơi ở gần Moscow, đúng là đồng hương mà... "
Taffadio nói ra yêu cầu của mình: "Chúng ta muốn khống chế một xí nghiệp của nước Anh, có bối cảnh sạch sẽ, có thể đưa lên thị trường. Đương nhiên, Dịch Trần tiên sinh cần phải đạt được một thân phận đàng hoàng hơn để hợp tác với chúng ta. Ta nghĩ, ngài có thể dễ dàng làm được điều này phải không?"
Dịch Trần cam đoan: "Không có vấn đề gì, chúng ta có thể bàn luận thêm một vài chi tiết cụ thể... ừ, phương diện này không có vấn đề.... Uầy, nhà máy sắt thép cũ ở Manchester hoặc công ty xuất khẩu cỡ lớn ở Liverpool, rất nhiều nhãn hiệu đã ngừng kinh doanh từ lâu. Ta có thể thu mua chúng, đương nhiên, ông chủ của các ngươi cũng phải viện trợ cho ta một chút tài chính mới được... "
Taffadie nói: "Hoàn toàn không có vấn đề, chúng ta đã nhận được kế hoạch gia nhập khu vực sử dụng đồng Euro của nước Anh từ trong nội bộ của liên minh châu âu. Trong vòng một năm, chúng ta muốn triệt để nắm giữ xí nghiệp kia trong tay, sau đó... Ông chủ của ta từng nói, chúng ta dựa vào tỉ lệ đầu tư để phân chia tiền lãi, Dịch Trần tiên sinh không phản đối chứ."
Dịch Trần gật đầu: "Đây là chuyện hợp tình hợp lý, sao ta lại phản đối được? Sau này chúng ta chính là bạn bè. Nếu gia tộc của các ngươi có việc kinh doanh ở nước anh, nhớ tìm ta hỗ trợ, ta nhất định không kiếm cớ từ chối."
Hai người cầm tay nhau thật chặt. Taffadio giật mình vì tay Dịch Trần quá cứng, quá mạnh. Trong lòng Dịch Trầm lại than thầm: "Thằng thần kinh này có bệnh à... mẹ nó, bàn tay ướt rườn rượt... "
××××××××××××××××××××××× (*) trong bản gốc là Scotland Yard, là một cách nói hoán dụ để chỉ trụ sở Sở Cảnh sát Thủ đô, có trách nhiệm giữ trật tự cho phần lớn Luân Đôn. Nhưng mình nghĩ viết vậy chắc chả ai hiểu, nên đổi sang sở cảnh sát. (*) chốt an toàn: Súng mở chốt an toàn mới bắn được, tránh bị súng cướp cò.