Trên cầu tháp Luân Đôn, người đi đường rất thưa thớt, thi thoảng lại có mấy chiếc xe hơi từ từ chạy qua. Nước chảy dưới cầu khi nhìn qua tối đen như mực, phản xạ lại ánh đèn trên những tòa nhà ở ven sông, ánh sáng nhạt lóe sáng làm cho nước sông nhìn qua càng thêm thâm thúy âm u.
Đúng như biệt danh "Thành phố sương mù" của mình, bao phủ xung quanh thành phố Luân Đôn là màn sương mờ dày đặc và khí thải ô-tô gay mũi trong không khí. Người dân thành phố đã kêu la nhiều năm, mong muốn thay đổi nhưng dường như vẫn chưa sinh ra hiệu quả gì. Tầm nhìn rất ngắn, đại khái chỉ có thể nhìn ở khoảng cách tầm năm ~ sáu mét. Lúc này, người dân lương thiện tất nhiên đều ở nhà hưởng thụ an bình. Trong thời gian này, chỉ có sinh vật sống trong thế giới hắc ám mới đi dạo ở bên ngoài.
Một chiếc xe tải Honda Nhật xa hoa chầm chậm chạy qua cầu, đèn lớn ở đầu xe không cách nào xuyên thấu qua màn sương dày đặc, người trên xe chỉ có thể vừa nguyền rủa thời tiết xấu ở Luân Đôn, vừa nghe tiếng nhạc buồn chán phát ra ở trong dàn nhạc kim loại nặng.
Một người mặc y phục đen như mực nhìn ô-tô lái qua bên cạnh, hừ lạnh vài tiếng không rõý tứ, quăng điếu xì gà Cuba trong tay ra, nhìn đốm lửa nhỏ nhanh chóng rơi vào trong nước sông. Sau đó, y nhẹ nhàng bám theo chiếc ô-tô xa hoa kia, rảo bước nhanh theo, vậy mà tốc độ lại không chậm hơn ô-tô bao nhiêu. Từ khoảng cách xa hơn mười mét, ánh mắt sắc sảo tập trung thẳng vào đèn chuyển hướng màu đỏ ở phía sau chiếc xe.
Ô-tô đi qua cửa ra vào của một quán rượu, người áo đen kia lưỡng lự một chút rồi nhanh chóng vào theo. Từ ánh đèn màu đỏ u ám ở cửa ra vào, có thể lờ mờ nhận ra diện mạo của người này, mái tóc đen dài xõa ngang vai, làn da màu vàng, sống mũi thẳng tắp, miệng kiên nghị, sau đó chính là một đôi mắt để lộ ra ánh hào quang lạnh lùng. Dáng người đại khái chừng một mét tám năm, có phần đơn bạc, thắt chặt người trong một cái áo da lớn, cổ áo dựng thẳng lên, làm cho người ta không thể nhận ra hắn.
Người này, gọi là Dịch Trần.
Chiếc xe tải bị theo dõi từ từ tiến về phía trước, chậm rãi đi sâu vào một con đường ở trong thành Luân Đôn cổ kính, kế đó liền dừng lại ở một góc rẽ. Vài gã đàn ông to lớn vừa xuống xe vừa nguyền rủa, ngang nhiên xách súng tiểu liên M11 ở trong tay, chẳng hề quan tâm tới việc có người đang chú ý bọn hắn. Một người vô gia cư nằm co ro trên tấm thảm rách rưới ở bên đường, lộ vẻ biết điều, liền nhắm chặt hai mắt lại.
Một gã cao lớn chậm rãi đi về phía hắn, cầm súng tiểu liên cắm vào cái túi ở sau quần, móc ra tiểu jj của mình, run rẩy lắc lắc vài cái, sau đó lớn tiếng nói với người vô gia cư kia: "Tạp chủng, thời tiết hôm nay xấu thật đấy, đúng không hả? Nước tiểu của ta dễ ngửi không? Con mẹ nó, ngươi đúng là đồ tạp chủng." Vài tên cao lớn đứng cách đó không xa cười lên ha hả, gã liền móc từ trong túi ra vài tờ tiền giấy rồi ném vào người vô gia cư nọ, lớn tiếng nói: "Hôm nay ông đây tâm tình rất tốt, thưởng cho ngươi ít tiền. Lần sau cút xa một chút, đừng có lởn vởn ở chỗ này. Cút, ngay bây giờ."
Người vô gia cư kia nhanh chóng nhặt tiền lên, dọn hết toàn bộ gia sản của mình rồi chạy trốn.
Dịch Trần chậm rãi ẩn mình vào một góc khuất ở ven đường, khóe miệng hé ra một nụ cười âm lãnh, lẳng lặng nhìn mấy gã đàn ông ở cách xa hơn hai mươi mét. Sương mù không hề ảnh hưởng gì tới tầm nhìn của Dịch Trần.
Cộng cả lái xe, tổng cộng là bảy tên mặc âu phục màu đen có vũ khí. Bọn họ khiêng từ trong xe ra hai cái rương kim loại có thể tích rất lớn, đóng cửa xe, chuẩn bị rẽ vào một hẻm nhỏ. Từ nơi này đi vào khoảng hai trăm mét nữa là tổng bộ của ông chủ rồi.
Vừa mới đi vào chưa được hai mét, một gã say xỉn nồng nặc mùi rượu ôm một cô ả y phục bạo lộ từ trong con phố đối diện đi tới, đột nhiên chỉ tay vào một gã đàn ông, cười khà khà: "Ài, các ngươi làm gì thế? Xã hội đen buôn lậu thuốc phiến à? khà, con điếm này cũng do các ngươi quản à?"
Bảy khẩu tiểu liên đồng thời mở khóa an toàn, gã cao lớn dẫn đầu lạnh lùng nói với kẻ say: "Ta không quen người con gái này này, nếu ta nhận thức thì chính là người của ông chủ ta... Ngươi và con điếm này mau cút đi."
Kẻ say xỉn kia đẩy mạnh cô gái về phía trước, cô ả ngã xuống dưới chân đám đàn ông, rú lên sợ hãi. Sau đó, hắn chầm chậm cạ vào người đàn ông dẫn đầu, cười khằng khặc, nói: "Sao? Nếu ta không đi, ngươi sẽ nổ súng bắn chết ta sao? Ngươi dám thì nổ súng thử xem."
Người đàn ông dẫn đầu ngạc nhiên khi phát hiện ánh mắt của kẻ say kia rất thanh tỉnh, ngập tràn sát khí. Hắn há miệng định kêu lên nhưng đã chậm. Tay phải của kẻ say xỉn vung mạnh mẽ ra ngoài, bàn tay to lớn thô ráp nhanh chóng mọc ra bộ lông màu đen dày đặc và móng vuốt bén nhọn, gọn gàng kéo đứt cổ của người đàn ông nọ. Tay trái đồng thời đánh bay thân thể của gã ra ngoài.
Ngay lập tức, gã say đã hóa thành một người sói đứng thẳng, con mắt màu đỏ tươi tỏa ra sát khí cuồng dại, hai cánh tay rất nhanh đã móc đi trái tim của hai người đứng sau.
Bốn người còn lại giơ súng lên, nhưng họ đã quên mất người con gái ở dưới mặt đất. Nàng ta vặn vẹo vài cái như con rắn, thân hình mềm mại không xương hóa thành mấy cái tàn ảnh, ngón tay ẩn chứa kịch đọc nhẹ nhàng xẹt qua động mạch cổ của bốn người đàn ông, sau đó rít lên xì xì, nhẹ nhàng liếm hết một ít máu tươi ở trên đầu ngón tay của mình.
Gã người sói kia nhào vào bảy thi thể, điên cuồng phát tiết giận giữ, huyết nhục bay tứ tung, nội tạng, xương cốt, cơ thịt phủ kín mặt đất ở trong phạm vi năm mét, mãi cho đến lúc hết thảy thi thể đều hóa thành thịt vụn, gã mới ngừng lại được.
Trên người cô gái nọ đã mọc đầy lân phiến như vảy rắn, không vừa lòng thấp giọng trách mắng: "Orff, đủ rồi. Họ đã phải chết, chuẩn bị cho lần sau đi."
Orff gật đầu, nhổ một ngụm vào phần còn lại của thi thể, nguyền rủa: "Hi vọng thần linh sẽ đẩy linh hồn của các người xuống địa ngục, lũ chó chết tiệt."
Hai người vừa mới chuẩn bị quay người ly khai, một âm thanh lạnh lẽo đã tiếp lời: "Thần sẽ khoan dung tội lỗi của bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho lũ dị loại như các ngươi." Một tia thập tự kiếm khí màu ngà sữa, tỏa ra hào quang thánh khiết đập vào người sói. Gã người sói trẻ tuổi rú lên một tiếng thê thảm, huyết nhục sau lưng bay tứ tung, da lông bay bốn phía, bị đánh bay xa hơn mười mét.
Xà nữ giật mình quay lại, đã tạo xong phòng ngự quanh người, hoàn toàn không dám xem xét tình huống của đồng bạn, khẩn trương thấp giọng kêu ré lên: "Chết tiệt, thần quan của giáo đình sao? Ai cần các người chõ mõm vào chứ?"
Hai bóng người dần dần xuất hiện sau sương mù, một là thiếu nữ thanh tú mặc áo bào trắng, tóc ngắn sắc vàng lộng lẫy mê người trong bóng đêm. Người còn lại là một gã trẻ tuổi cao lớn áo đen, gương mặt lãnh khốc hiện lên thần sắc tàn nhẫn.
Xà nữ có phần khiếp sợ, chầm chậm lùi về phía sau, lắc đầu nói: "Ta có thể đối phó một gã thần quan, nhưng có cả đao phủ của tông giáo Tài Phán Sở thì ta không có biện pháp nào. Uy, tên người sói ngu ngốc kia là của các người, để ta rời đi, được không? Ta chỉ là nhận lời trợ giúp hắn thôi, ta không muốn liều mạng cho hắn."
Người trẻ tuổi lạnh lùng đáp: "Không thể, các ngươi phải chịu trách nhiệm vì cái chết của bảy người này."
Xà nữ nhìn qua mấy thi thể không cách nào phân biệt hình người, có phần ngập ngừng hỏi hắn: "Các ngươi đã đến từ sớm? Xì xì, sao lại không cứu đồng loại của các ngươi chứ?"
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng: "Con cừu đi lạc phải chịu sự trừng phạt của thượng đế, nhưng các ngươi cũng phải chịu phán quyết của chính nghĩa." Trên khuôn mặt là biểu lộ thần thánh không thể xâm phạm.
Xà nữ hứ một tiếng: "Gặp quỷ rồi, phán quyết của thượng đế? Phán quyết của chính nghĩa chết tiệt? Xì.... " Nàng đột nhiên quay người bỏ chạy, tàn ảnh nối liền liên tục cho thấy tốc độ vô cùng kinh người, lập tức biến mất trong sương mù dày đặc.
Hai người trẻ tuổi của giáo đình trợn mắt há hốc mồm, họ không dám tin rằng xà nữ này lại bỏ mặc đồng bạn của mình để chạy trốn. Thiếu nữ tức giận nói: "Cô ta thực sự chạy trốn như vậy sao?"
Người trẻ tuổi lộ ra nụ cười nhạt, nhìn chằm chằm vào gã người sói trẻ tuổi khó khăn lắm mới đứng dậy được, thỏa mãn nói:"Không sao, còn một người có thể mang về. Ít nhất thì chúng ta cũng tìm ra được thủ phạm liên tục tấn công con người vào khoảng thời gian gần đây?" Thiếu nữ trầm tư một lát, sau đó hé môi tươi cười.
Người sói trẻ tuổi rít gào giận dữ: "Ta có chết cũng không để các người dẫn ta đi." Hắn lập tức bộc phát tốc độ kinh người, kèm theo lực đạo mạnh mẽ, liên tục ba mươi trảo chộp vào hai người trẻ tuổi.
Vào lúc đó, chợt có biến cố xảy ra ở nơi này. Hai người hẳn là đồng bạn của bảy gã đàn ông nọ đi ra từ trong con hẻm nhỏ, trong miệng còn lẩm bẩm mấy lời phàn nàn như vì sao còn chưa đến, vừa vặn xuất hiện ở bên cạnh hai người trẻ tuổi của giáo đình. Hai người bị họ quấy nhiễu, thiếu chút nữa đã bị thương dưới móng vuốt của người sói, thân hình tránh vội ra ngoài.
Hai người đàn ông hoảng sợ nhìn trảo phong liên miên không ngớt kéo từng vết thật dài cùng với bãi huyết nhục bừa bộn ở trên mặt đất. Họ đang định hét lên thì một đạo thập tự thánh quang và một tia hào quang đen kịt đã đánh trúng vào ngực của hai người. Đột nhiên, ba gã mặc trường bào màu đen kỳ quái hiện ra trong sương mù dày đặc đánh bay hai người trẻ tuổi của giáo đình.
Ba người mặc trường bào y như phù thủy châu âu thời trung cổ nhanh chóng lại gần người sói, kéo hắn bỏ chạy, trước khi đi vẫn không quên dẫm một phát cực mạnh lên ngực của hai người đàn ông.
Hai người của giáo đình nhếch nhác xoay người nhảy lên, tức giận nhìn bốn bóng đen biến mất trong sương mù dày đặc, chẳng buồn để ý tới hai người đàn ông đàn nằm dưới đất. Gã trẻ tuổi lạnh lùng nói: "Dù thế nào, hắn cũng trúng "Thánh Quang Thập Tự Kiếm" của ta và ma pháp tấn công của ngươi, chắc chắn không thể sống được đâu. Không cần dọn dẹp hiện trường, nơi này suy cho cùng cũng là nội thành Luân Đôn, buổi tối rất ít người qua lại." Thiếu nữ cảm thấy có lý, hai người lảo đảo mau chóng đi xa.
Dịch Trần lộ vẻ tươi cười sau khi quan sát trò hay, nhẹ nhàng bước ra từ chỗ ẩn thân, vừa lòng thỏa ý mà cầm lên hai rương kim loại rơi trêm mặt đất, gật gật đầu rồi xoay người rời đi.
Một người đàn ông nằm ở đàu ngõ đột nhiên kêu lên tiếng cầu cứu yếu ớt: "Bằng hữu, cứu, cứu ta, xin cứu ta với. Ta sẽ trả ơn ngươi. Ta thề có thượng đế ở trên, nhất định ta sẽ trả ơn ngươi. Xin hãy nghĩ tới thượng đế ở trên...."
Dịch Trần nhanh chóng đến gần hắn, từ từ ngồi xuống dò xét khuôn mặt của hắn. Người đàn ông nọ nhờ có ánh đèn yếu ớt ven đường mà nhận ra khuôn mặt của Dịch Trần, kinh hỉ nói: "Trời ơi, là Trung Quốc Dịch. Thật tốt quá, cứu cứu ta với, mau báo tin hộ cho ông chủ của chúng ta."
Dịch Trần hé miệng cười chế nhạo, chậm rãi dùng khẩu âm Luân Đôn, nói tiếng anh với hắn: "Thứ nhất, ta không tin thượng đế. Thứ hai, sao chúng ta có thể quen nhau được?" Hắn đập một chưởng thật mạnh vào ngực của người nọ, chân nguyên lực mạnh mẽ lập tức phá hủy tất cả các bộ phận trong cơ thể. Dịch Trần thuận tay bổ một chưởng lên gã đàn ông còn lại, ngưng thần quan sát bốn phía một lát, sau đó nhanh chóng mang hai rương kim loại rời đi.
Bên ngoài quảng trường, trong góc rẽ âm u có một chiếc xe Rolls-Royce bản dài màu trắng im lặng đỗ ở ven đường. Một gã da đen cao chừng hai mét, mặc áo bành tô, tay đeo găng tay tơ tằm trắng như tuyết, đầu đinh ngắn ngủn màu trắng bạc, đứng trang nghiêm ở bên cửa xe. Hắn chứng kiến Dịch Thần đến gần liền nhanh nhẹn mở cửa xe, cung kính tiếp nhận rương kim loại trong tay Dịch Trần. Sau khi đưa Dịch Trần lên xe, hắn liền đặt hai rương kim loại vào toa sau của ô-tô, tự mình cũng tiến vào trong toa xe rồi đóng cửa lại.
Tại vị trí lái xe là một gã có tướng mạo và y phục giống y hệt như người da đen vừa rồi, thoáng cái đã khởi động xe, lướt một đường rất đẹp.
Trong xe Roll-Royce rộng lớn, còn có một người trẻ tuổi khác ngoài Dịch Trần và gã da đen mở cửa. Tóc ngắn màu đỏ rối bời, nửa người trên là trang phục cao bồi đen kịt, nửa người dưới là quần jean rách bạc màu, chân xỏ giày đá bóng Adidas. Gã đang tập trung toàn bộ tinh thần để xem phim con heo chiếu trên chiếc tivi nhỏ, âm-li mở rất lớn, tiếng rên rỉ thở dốc của nữ tử trong phim đủ để làm người thường phải nổi giận.
Người trẻ tuổi nhìn thấy Dịch Trần đi vào, nhàm chán tắt tivi, quay đầu hỏi: "Lão bản, hết thảy OK chứ? Nào cần phiền toái như vậy? Tùy tiện một người trong chúng ta ra tay, mấy thứ này còn không phải dễ lấy như trở bàn tay sao?" Trên mặt của hắn có một vết kiếm rất lớn, vết kiếm kéo dài từ khóe mắt vạch tới tận cằm, làm cho khuôn mặt anh tuấn của hắn thêm vẻ lãnh khốc hấp dẫn, đôi mắt lam nhạt đại biểu dòng máu châu âu.
Dịch Trần thoải mái tiếp nhận ly rượu cốc-tai do gã da đen dâng lên, nhấp một ngụm rồi tán thưởng tự đáy lòng: "Gore, ngươi là người pha rượu giỏi nhất trên thế giới này." Sau đó mặc kệ gã da đen để lộ hàm xúc tự hào, Dịch Trần chậc chậc vài tiếng với người trẻ tuổi kia, nói tiếp: "Jester, ta chỉ là muốn cảm thụ một thoáng mỹ diệu trong đêm Luân Đôn mà thôi. Hơn nữa, có thể thoải mái tiết kiệm tinh lực của mình thì cần gì phải tự mình ra tay chứ?"
Jester cười nhạt, chuẩn bị đưa tay bật tivi. Dịch Trần vội nói: "Lần này rất náo nhiệt, gấu đen lớn tổn thất chín gã hảo thủ, thú nhân bị thương nặng một người... Ừ..." Hắn cân nhắc một lát, lại nói tiếp: "Giáo đình điều động một người trẻ tuổi của Tông Giáo Tài Phán Sở, tuổi không lớn lắm."
Jester suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, hồng quang lay động trên người hắn, đột nhiên ngồi phịch xuống, từ từ nói: "Thật sao... Ông chủ, không cần lo lắng, ta không tìm họ gây chuyện đâu... lúc này không thể."
Dịch Trần lộ ra nét cười: "Vậy mới phải, chúng ta hòa khí sinh tài, chém chém giết giết có gì tốt chứ? Tiền mới là trọng yếu nhất." Dịch Trần ấn cái nút trò chuyện ở trên mặt bàn, nhẹ nhõm nói: "Phil, dừng ở cửa chính, ta muốn vào ngắm nhìn một lát. Các ngươi về trước đi, mang thứ đó thanh lý một lát, ta nhìn mấy vật rối tinh rối mù này không thoải mái."
Phil đang lái xe lộ khuôn mặt tươi cười hiểu ý, im lặng gật đầu.
Chiếc ô-tô màu trắng dừng lại ở một khu nhà mới khá vắng vẻ trong thành Luân Đôn. Dịch Trần chậm rãi xuống xe, đứng ở trước cửa một hộp đêm có tên là "Trung Quốc thành." Chiếc ô-tô trực tiếp vòng ra phía sau, tiến vào ga-ra tầng ngầm.
Dịch Trần đi vào đại môn, mười mấy người da đen cao lớn mặt mũi đầy vẻ tươi cười đón hắn vào trong, miệng nịnh bợ nói: "Ông chủ, hôm nay mọi việc đều bình an, không có tình huống lạ gì."
Dịch Trần gật đầu: "Cớm thì sao?"
Người da đen cao lớn có vẻ là thủ lĩnh vội nói: "Bên cớm cũng rất bình thường, thuế kim tháng này đã trả cho bọn họ, không có ai đến tìm phiền toái. Đều là nhờ ông chủ mặt mũi lớn nên bọn hắn không dám xằng bậy gì cả." Dịch Trần thỏa mãn gật đầu, đi vào trong hộp đêm hỗn độn đen tối.
Nói là hộp đêm "Trung Quốc thành", nhưng bên trong không hề có vị ưu nhã cổ điển của Trung Quốc. Một dàn nhạc kim loại nặng trên đài điên cuồng uốn éo phát ra tạp âm, mười mấy mỹ nữ tóc vàng mắt xanh điên cuồng uốn éo ở bốn phía, cơ thể quyến rũ trẻ trung bày ra hết thảy mà chẳng có mảnh vải che thân nào.
Giữa tràng, vô số người trẻ tuổi dán chặt vào nhau, trong miệng thi thoảng lại phun ra từng sợi khói thuốc. Bên cạnh tràng tử, hai thiếu nữ thoạt nhìn không cao hơn mười bốn tuổi đang phê đá, thân thể nằm bên tay vịn, đầu điên cuồng vung vẩy, quần jean ở hạ thể đã bị bới ra, hai người da đen cao lớn đang sảng khoái điên cuồng đấy.
Bốn phía trong rạp kiểu nửa phong bế, cơ thể trắng như tuyết dính vào nhau, ngẫu nhiên lại có vài tiếng kêu cứu truyền đến nhưng lập tức đã bị cái gì đó bịt miệng lại. Vài tên đồng tính luyến ái cười hì hì nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Dịch Trần và đi tới, nhưng lập tức bị người đàn ông da đen cao lớn bên cạnh Dịch Trần đánh bay ra xa. Mười mấy người bán chất gây nghiện như thuốc lá, thuốc phiện cười lấy lòng Dịch Trần, nhanh chóng xuất hàng trong tay để lấy tiền, vừa chào hỏi vừa kinh doanh không chút nhẫm lẫn.
Dịch Trần đi vào ghế lô xa hoa nhất, một nam tử trung niên da trắng mập mạp đến kinh người đang vui hết mình với mấy nam nhân huyết thống Italy ở giữa một đám bảo tiêu. Quần của hắn không biết đã bay đi đâu rồi, hai thiếu nữ thanh tú đang dùng miệng thay nhau phục vụ hắn, mấy nam nhân bên cạnh cũng đang trụy lạc dây dưa cùng đám gái đẹp ở quanh người.
Nam tử da trắng mập mạp thấy Dịch Trần tiến đến, vội vã vẫy tay gọi đầy thân thiện: "Trung Quốc Dịch, đến đây giới thiệu cho ngươi mấy người bằng hữu. Đây là bạn tốt ở Italy, muốn bàn chuyện làm ăn với ta. Ở chô ngươi an toàn, nên tới đây, không phản đối chứ?"
Dịch Trần lộ vẻ tươi cười: "Gấu đen lớn, nói chuyện làm ăn vẫn chơi đàn bà, không sợ đám little girl đó bán đứng ngươi sao?"
Gấu đen lớn mặt biến sắc, tát mấy cái thật mạnh vào hai nữ nhân ở bên người, đuổi các nàng ra ngoài, ngượng ngùng mặc quần dài vào, nói: "Chẳng còn cách gì nữa, ta chính là thích chơi đàn bà... Ài, con mẹ nó, Trung Quốc Dịch, sinh ý chỗ này thật không tệ, ta có phần hâm mộ ngươi đấy. Chỗ của ta hai ba ngày lại có cảnh sát lai vãng, ta cũng giao thuế kim mà."
Trần Dịch ngồi xuống, vỗ vỗ vào bờ mông của một thiếu nữ ở bên cạnh, đuổi nàng đi, cười hì hì nói: "Ngươi làm sinh ý quá lớn, họ không muốn chú ý ngươi cũng khó. Học ta một ít đi, làm mấy vụ buôn bán nhỏ, vấn đề gì cũng không có."
Gấu đen lớn lầu bầu vài câu phàn nàn, đại loại là: "Con mẹ nó, ngươi mà buôn bán nhỏ?" Lúc này, điện thoại của một gã bảo tiêu bên cạnh hắn vang lên.
Gấu đen lớn tiếp nhận điện thoại, vừa mới nghe vài câu đã tái mặt, vội vàng nói xin lỗi, sau đó nhanh chóng dẫn đám thủ hạ và mấy người Italy kia ra ngoài. Dịch Trần không lạnh không nhạt quăng ra một câu ở phía sau: "Ta ghi nợ rượu ngươi uống đấy." Gấu đen lớn đáp ứng lấy lệ. Dịch Trần cười âm hiểm, ghi giá tiền gấp ít nhất hai mươi lần lên giá đơn, miệng lải nhải: "Tiền ít tiền nhiều cũng là tiền, núi vàng bể bạc cũng tích lũy từ hạt bụi mà nên."
Tuần tra một lát, đích xác không có gì dị thường. Dịch Trần một cước đá văng hai thiếu nữ đang quấn vào nhau, liều mạng hôn môi vuốt ve, sau đó vội vàng đi tới cánh cửa nhỏ ở mặt sau quầy bar.
Thủ vệ ở nơi này không phải người da đen cao lớn như ở cửa ra vào, mà là người có đôi mắt lam nhạt, tóc vàng, khuôn mặt kiên nghị, điển hình của huyết thống Germania. Đằng sau lối đi chật hẹp rộng hơn một mét là một gian phòng nhỏ bé, bên trong ngổn ngang lộn xộn mấy cái ghế sô pha và hai cái bàn bi-a. Mười mấy người Germania đang hết sức chăm chú chọc bi-a. Họ nhìn thấy Dịch Trần bước vào, liền vội vã nghiêm cẩn hành lễ với hắn.
Dịch Trần gật gật đầu, tay chạm vào một góc trong phòng nhỏ, lách vào một cánh cửa ngần, lại đi vài bước là một mật thất rộng lớn, bài biện xa hoa, tạo cảm giác như hoàng cung của nhưng vương quốc ở vùng Trung Đông.
Một gã thân cao ngang với Gore, vóc dáng cường tráng dọa người đang ngồi ở trên ghế sa-lon trong góc phòng, hí hoáy với khẩu súng ngắn. Hắn chứng kiến Dịch Trần đi vào chỉ lạnh lùng gật đầu, sau đó toàn bộ lực chú ý đều dồn vào vũ khí trong tay.
Dịch Trần trực tiếp hỏi anh em Gore và Phil đang bưng ly rượu đỏ: "Số lượng có đủ hay không?"
Phil gật gật đầu: "Tiền mặt là một trăm triệu, còn có kim cương trị giá năm mươi triệu, gấu đen lớn phải thương tâm rồi."
Jester vô lực vặn người ở trên ghế sa-lon: "Đã hủy diệt hai cái rương rồi, cam đoan một mẩu cặn bã cũng không có. Trên tiền mặt không có tiêu chí, kim cương cũng sử dụng phương pháp chia tách thông dụng của quốc tế, không có chỗ sơ suất nào."
Một nữ tử diễm lệ toàn thân đồ bó trắng như tuyết, tóc màu trắng bạc hình gợn sóng uốn rối đến tận bờ mông, hai mắt xanh biếc kỳ dị quấn lấy thân thể Dịch Trần, đầu lưỡi liếm nhẹ lên lỗ tai của hắn, thì thầm: "Ông chủ, có muốn ta không?"
Dịch Trần lắc đầu: "Hôm nay không được, ngày mai đi... Philly ngoan nào, đừng quấy nữa. Có rảnh thì liên hệ mấy người đại diện, nhìn xem có nhiệm vụ mới lạ nào không, độ khó thấp quá thì đừng tiếp nhận. Tiến độ của Bychkov thế nào rồi?"
Philly gắt gao treo ở trên người Dịch Trần, thì thầm mập mờ không rõ: "Hắn? Vừa phá được chủ hệ thống của một ngân hàng Thụy Sĩ, bây giờ đang thưởng thức hiện trường biểu diễn nghĩa vụ nối dõi tông đường vĩ đại à, hơn nữa còn lợi dụng hai tay của mình để cảm nhận khoái cảm phun trào... Thượng đế nha, ông chủ mau đuổi hắn đi, trong phòng máy tính toàn là mùi gay mũi của hắn."
Jester cười ha ha: "Philly bảo bối à, ta có thể thiêu hủy cái đó của hắn, cam đoan về sau không còn phiền toái nữa.... Hề hề hề hề, ngươi quấn lấy ông chủ sao lại không bị gay mũi hả?"
Mười mấy cột băng đột nhiên xuất hiện ở trên tay phải của Philly, sau đó rít gào lao vụt về phía Jester. Jester mặt biến sắc, một đạo hỏa thuẫn đỏ rực lập tức xuất hiện ở trước người. Băng và lửa vừa va chạm, lập tức nổ tung lên. Phi đập mạnh một phát xuống sàn nhà, một lớp kết giới không khí trầm trọng xuất hiện ở xung quanh năng lượng nổ tung, giảm bớt phá hư lên hoàn cảnh xung quanh, nhưng vẫn để cho mấy chiếc ghế so-pha gỗ mun nạm vàng bị hóa thành tro tàn.
Dịch Trần buồn rầu vỗ trán một cái: "Trời, các ngươi đừng náo loạn nữa. Tháng này riêng tiền thay đổi đồ dùng trong nhà đã tiêu hết ba trăm bảy mươi ngàn dola rồi. Có rảnh thì các ngươi ra ngoài dạy bảo thụ hạ của Cain, đừng có lãng phí năng lực của mình ở đây." Gã cao lớn Germania ngồi trong góc nho nhã lễ độ nháy mắt với mọi người, giây lát sau lại đùa nghịch với khẩu súng trong tay.
Dịch Trần thở dài, mạnh mẽ lôi ngọc thể của Philly dán trên người mình xuống dưới, thân mình vừa vận động, bỗng thắt lưng nhói lên một chút, nói: "Hôm nay là ngày ta luyện công, ta sắp từ Thập Nhị Nguyên Thần đột phá đến Nhị Thập Bát Tú rồi. Các ngươi đừng quấy rầy ta, nhớ lưu ý tin tức trên thị trường, coi xem có động tĩnh gì khác thường không."
Mọi người minh bạch bây giờ không phải thời điểm pha trò, cả đám đứng trang nghiêm gật đầu đáp lại.
Dịch Trần hơi trầm tư, có phần không chịu trách nhiệm mà nói: "Các ngươi phải để ý tới đám người ngoài kia một chút. Về sau không cho phép bé gái tuổi quá nhỏ tiến vào, hít ít độc phẩm thì thôi, điên cuồng như vậy, vạn nhất trong tràng của chúng ta có người chết thì phiền phức... Còn nữa, đám tiểu thương về sau phải giao thêm nửa thành phí bảo hộ, bởi vì lúc này trong tràng số lượng người trẻ tuổi hút pin đã tăng lên rất nhiều, không thể tiện nghi bọn họ được."
Dịch Trần bàn giao xong mọi sự, đang chuẩn bị đi vào thang lầu trong góc phòng, chợt có một người Nga trẻ tuổi gầy yếu chạy ra từ trong một cửa ngầm khác, nửa người trên y phục nhăm nhăm nhúm nhúm, nửa người dưới dơ bẩn, khóa cũng chưa kéo lên. Hắn thấy Dịch Trần liên hoan hô nhảy vào ôm chầm lấy: "Ông chủ thân ái, ngài có biết không? Ta đã công phá được hệ thống tài khoản được mệnh danh là nghiêm mật nhất thế giới của ngân hàng Thụy Sĩ. Ài, đây là thành tự vĩ đại mà. Ngài phải cho ta một triệu tiền thưởng."
Dịch Trần một cước đá bay hắn ra ngoài, một cước đạp lên đầu hắn, lạnh lùng nói: "Thứ nhất, ngươi công phá là hệ thống của một ngân hàng Thụy Sĩ, không phải hệ thống chung của ngân hàng Thụy Sĩ. Thứ hai, ngươi tắm rửa xong rồi hãy quay lại nói chuyện với ta, nếu không một triệu tiền thưởng của ngươi, ta sẽ xem xét tới việc trả bằng đồng Yên đấy. Cain, mang hắn đi súc một lát, trong ga-ra có máy rửa xe cao áp, dùng thứ đó để đối phó hắn." Sau đó, dịch trần đi vào thang lầu....
Cain nhanh chóng bật dậy, từ từ đi tới bên người Bychkov, lộ ra vẻ tươi cười hòa ái. Bychkov cười ngượng ngùng: "Cain tiên sinh thân ái, tự ta sẽ xử lý tốt chuyện của mình, không cần dùng cột nước cao áp để súc đâu."
Cain trả lời rất nghiêm túc: "Không được, lệnh của ông chủ là muốn ta dùng cột nước cao áp... lệnh là phải phục tùng." Một cột nước vừa thô vừa to, đường kính 10.11 mm nhắm ngay ngắn vào đầu Bychkov. Bychkov run rẩy, thành thành thật thật nghe theo. Mười phút sau, một tiếng rú bi thảm và một hồi tiếng Nga chửi mắng vang vọng bầu trời đêm...