Thẳng Hay Cong Đều Không Quan Trọng

Chương 16: Tim

- Con sao vậy?

Ông Phó vừa nhìn bóng Kelvin lảo đảo bước từ xe xuống, lập tức bỏ dở bình xịt cây xuống, vội vàng bước tới.

Kelvin ôm bụng, trên mặt mồ hôi đọng thành từng giọt lớn men theo mái tóc dính xuống trán, nửa bước nửa tựa cả người vào ông Phó.

Mấy người làm xung quanh đó cũng vội vàng chạy ra đưa Kelvin lên lầu, ông Phó dặn dò:

- Mau,ngay lập tức mang sữa và cháo ấm lên phòng.

Kelvin nằm trên giường, hàm răng cắn chặt cố không bật lên lời, nhưng đôi mắt hoang mang, cánh tay bám chặt lấy tay ông Phó:

Ông Phó phẩy tay ra hiệu, mọi người phút chốc đều lui ra ngoài,

Ông Phó không rời khỏi, một tay chấm lên những giọt mồ hôi lớn kia, an ủi:

- Không sao, ta sẽ không đi, chờ một lát.

Sữa ấm và cháo lập tức đưa đến chỉ trong vòng vài phút.

Nhà bếp không hiểu vì sao, nhưng từ khi Kelvin trở về lại, đều được dặn dò chuẩn bị kỹ lưỡng về đồ ăn, đổ đi thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể để nhà bếp một lúc nào được trống.

Kelvin được ông Phó trấn tĩnh, uống những ngụm sữa lớn vội vàng tới ho khụ, cháo cũng không dùng thìa, mà đưa trực tiếp cả bát lên húp lấy.

Đến khi trên khay đựng đồ ăn đều sạch sẽ, mới bắt đầu những nhịp thở ổn định.

Cô bé người làm đứng bên cạnh, bị một màn này dọa cho trắng bệch mặt, hỏi cũng không dám hỏi.

Ông Phó không nói gì thêm, đến khi Kelvin dường như đã ổn định, hơi nhắm mắt lại, liền quay sang phía cô bé:

- Cậu chủ là bị cảm.

Cô bé đương nhiên hiểu ý tứ, liền cúi đầu:

- Vâng.

Một lát qua đi, khi Kelvin đã bắt đầu buông lỏng nắm tay, Ông Phó mới cất giọng, hỏi:

- Con quên bệnh của mình sao?

Kelvin mở mắt, khẽ lắc đầu:

- Chỉ là vội quá, quên ăn trưa. Đến khi phát hiện, trong hộc xe đồ ăn dự phòng lại không còn, nên cứ thế lái xe về nhà.

- Gia Huy đâu?

Kelvin nhắm mắt, không trả lời.

- ------------

Khi Gia Huy biết chuyện Kelvin bị cảm, lúc ấy cũng đã là khuya muộn,

Không nghĩ được, mới chiều tối vẫn còn một vẻ hùng hổ bình thường, sao chỉ một thoáng trên đường về, đều đã thành ra như thế?

Bước chân đứng dừng trước cửa phòng cuối cùng cũng mở, Gia Huy lặng từng bước đi vào.

- Ra ngoài.

Giọng nói dường như không có nhiệt độ vang lên, chỉ hai từ đơn giản,

Gia Huy hít một hơi dài:

- Là lỗi của tôi, đáng lý..

- Tôi nói anh – đi ra ngoài

Kelvin nằm trên giường, mặt không đổi sắc, hướng về phía Gia Huy không nặng không nhẹ nói ra.

Gia Huy bất giác siết chặt nắm tay. Cúi đầu, rời khỏi.

Tắm rửa qua loa,cả thân người đều mệt mỏi đến rã rời, một ngày này trôi qua nặng nề tựa như một năm phiền muộn đều gộp lại.

Không sao cả.

Thời gian nào có làm con người thất vọng bao giờ?

Tác dụng của nó chính là bào mòn đi, mai một đi.

Tính cách Kelvin như vậy, Gia Huy anh có thể hiểu được,

Có thể chỉ là buồn bực một ngày, hay một tháng. Rồi cũng sẽ hết.

Chỉ là nghĩ sao vẫn có đôi phần tự trách.

- ---------

Sáng hôm sau, chính là một ngày cuối tuần trời hửng nắng.

Một bác sĩ thân thiết của gia đình họ Phạm, đến thăm nom và kê một chút thuốc cho Kelvin.

Gia Huy sau khi tiễn vị bác sĩ này rời khỏi phòng, đã thấy ông Phó đứng đó như đợi sẵn, cúi đầu chào, muốn rời đi, lại nhận được cái gợi ý ở lại.

Ba người, ngồi một lát trên chiếc bàn trà.

Ông Phó nhìn vị bác sĩ kia, hỏi:

- Thế nào rồi?

Vị bác sĩ hơi nhìn về phía Gia Huy. Ông Phó mỉm cười gật đầu, mới chậm rãi trả lời:

- Tâm trạng không được tốt lắm, phải nói là khá tệ, dường như cả đêm qua đã bị mất ngủ. Tôi đã kê một đơn thuốc an thần,

- Cám ơn bác sĩ.

- Còn nữa, tuyệt đối đừng để cậu ấy bỏ bữa, chuyện này tôi đã dặn đi dặn lại rồi, nếu chỉ là đói thông thường đối với chúng ta không đáng là gì, nhưng não bộ của cậu ấy sẽ khuếch trương lên rất nhiều lần, gây nên nhiều triệu chứng ảo, vô cùng tiêu cực.

Gia Huy trên gương mặt có đôi chút khó hiểu,

Là bị cảm cúm?. Nhưng lại kê thuốc an thần?

Còn nữa, cảm giác đói?

Sau khi vị bác sĩ kia rời đi,

Gia Huy đã không còn giữ được nét mặt bình thản nữa,, cẩn thận hỏi:

- Cậu Kelvin.. thực ra, không phải bị cảm cúm?

Ông Phó gật đầu, xác nhận.

Gia Huy không tin nổi:

- Chiều tối hôm qua, cậu ấy còn ở bên Nông Phú, con xem cũng không có biểu hiện gì việc bị bệnh cả?

Ông Phú đối diện với vẻ mặt lo lắng hằn sâu đôi mày của Gia Huy, không dấu được có vẻ hài lòng:

- Gia Huy này, ta đã có lần nói với con. Gia tộc giàu có chính là một con rắn độc, vết thương mà Kelvin phải chịu, nọc độc ấy ăn sâu vào xương tủy, đâu thể nào một sớm một chiều nhìn ra.

- .....

Ông Phó chậm rãi, kể lại việc cái ngày Kelvin bốn tuổi ấy, đau xót:

- Khi ta và bà Mỹ Kim tới bệnh viện, thằng bé chỉ còn da bọc xương, khi vừa có thể ăn lại, nhìn thấy cháo và sữa, nó đã vồ tới giằng đứt cả một ống kim truyền.

Gia Huy thực sự không tin nổi.. gương mặt ngày thường lạnh nhạt, giờ đây như bị từng chữ giáng xuống tả tơi.

- Trước đây vốn vẫn hỏi mẹ của nó rằng nhìn nó có vẻ xanh xao, còn cứ tưởng là do lúc sinh nó có chút vấn đề. Không ngờ, lại là do bị bỏ đói. Sau này, thì bị thành như vậy.

Gia Huy một lúc sau, mới có thể nghẹn ở cổ ra một câu:

- Có thể chữa khỏi không?

Ông Phó lắc đầu:

- Không thể, nỗi ám ảnh đó quá lớn.

Ông Phó nhìn ra được, nỗi tự trách dằn vặt đang ngập tràn mái tóc rung nhẹ của Gia Huy bây giờ,

Nhẹ giọng:

- Ta không trách con. Gia Huy.

- Tất cả những gì con đang cố gắng làm với Nông Phú, hay lấy tư cách của Kelvin gửi đi từng tấm thiệp,món quà chào hỏi với lãnh đạo của Phạm K. Ta đều nắm được. Cái này, ta thay mặt Kelvin, cảm ơn con.

Gia Huy ngẩng đầu:

- Bác Phó..

- Suy nghĩ cho kỹ. Mọi thứ trên đời này, nhìn thấy được, cũng chưa chắc đã là sự thật. Đôi khi, cần phải nhắm mắt lại, cảm nhận thì tốt hơn.

- .....!

Gia Huy trở lại phòng.

Trong lòng là hàng ngàn hàng ngàn câu hỏi vì sao, cũng thay vào đó là hàng ngàn hàng ngàn câu trả lời cho những điều kỳ quặc trước đây.

Trên xe ô tô, trên phòng nghỉ trong phòng Giám Đốc, lúc nào cũng thấy một tá những đồ ăn nhẹ và cả sữa, Gia Huy cậu chỉ nghĩ rằng mọi người vẫn còn coi Kelvin như một đứa trẻ còn chưa lớn mà làm những chuyện dư thừa.

Hóa ra, những thứ " nhìn thấy được, định sẵn nó là như vậy " rút cuộc, lại chẳng có một tý gì như chúng ta nghĩ.

Ẩn sau từng bọc đồ ăn nhẹ, lại là cái quá khứ nghĩ cũng không dám nghĩ kia.

Gia Huy đặt tay lên ngực.

Chính là nghẹn đến tận cuống tim.

Vợ anh trước đây, dù có ghét bỏ anh đến thế nào, đối với con trai anh vẫn là yêu thương. Hoặc.. giả như là không yêu, không thương...

Cũng không thể làm ra những chuyện hổ dữ ăn thịt con được.

Như vậy, chớ có trách nào, thái độ của Kelvin đối với Đỗ Lê Na ngày hôm ấy... thực sự chua chát.

Thì ra là như vậy sao?

Nằm trên một đống kim cương, sinh ra trong một đống vàng bạc. Hóa ra cuối cùng, lại cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp.

- ---------

Vài ngày sau,

Kelvin sau khi khỏe dậy, liền cầm lấy ví và áo khoác, tới quán bar liên tiếp 2 ngày không trở về, điện thoại khóa máy vứt một xó phòng.

Gia Huy bận rộn sắp xếp hết một lượt công việc bên Nông Phú, vội vã đi tìm, Tuấn Anh cũng được kéo đi theo, cuối cùng cũng thấy người ở một quán bar quen thuộc.

Chỉ là khi vừa tới,

Gương mặt kia hôm nay đã sáng lạn hơn hẳn, không còn chút vẻ gì ốm mệt của hai ngày trước,

Kelvin vẫn mặc mấy chiếc áo hầm hố yêu thích, trong lồng ngực dựa vào là một cậu trai trẻ, vô cùng đẹp.

Vẻ đẹp phi giới tính. Ma mị đến không tin nổi. Cậu trai trẻ mặc một chiếc áo ren đen nửa kín nửa hở, ôm trọn lấy làn da trắng chói mắt, cánh tay mềm dẻo, ngón tay thon dài nghịch ngợm vẽ vòng vòng trước đầu ngực Kelvin.

Kelvin từ phía này, hiển nhiên có thể thấy rõ được người vừa tới, Gia Huy cũng không định dấu mặt gì, quay sang nói Tuấn Anh chờ, sau đó tiến tới, cúi đầu chào.

- Cậu Kelvin.

Chàng trai nhỏ nghe tiếng gọi, liền lắc tay Kelvin:

- Ai đây?

Kelvin không nói, nhấp một ngụm rượu nồng, bắt lấy cằm cậu trai trẻ, hôn xuống.

Chút rượu từ môi Kelvin truyền qua dường như không được nuốt hết mà chảy xuống cổ người kia thành một đường đỏ sậm, in hằn lên da thịt một màu tuyết non mềm.

Kelvin bỏ qua sự tồn tại của Gia Huy, liếm xuống mút đi tòa bộ vệt rượu kia, nơi hầu hết dùng sức mút,tạo ngay thành một vệt hồng.

Người con trai kia ôm lấy mái tóc Kelvin, rên lên một tiếng đầy dâm dục:

- Ưm..

Sau đó, giả như đấm lên ngực Kelvin mà nũng nịu:

- Xấu quá đi,

Gia Huy đợi cho một màn này qua đi, hắng giọng lần thứ hai:

- Cậu Kelvin, đã hai ngày cậu không về nhà, có một số việc..

- Đi thôi baby.

Kelvin nghe cũng không nghe, nhìn cũng không nhìn một cái. Triệt để coi Gia Huy như người vô hình, ôm ngang cậu trai trẻ, tiến về phía cầu thang.

Đương nhiên, Gia Huy biết, trên lầu hai đó, là loại phòng gì.

Gia Huy nhìn theo bóng người cao lớn cúi đầu, thì thầm gì đó với cậu trai trẻ, thoáng còn có thể nghe được tiếng người kia, cười khúc khích.

Lồng ngực Gia Huy,

Nơi cứ nghĩ rằng đã thực sự chết đi ấy, hôm nay... từng giọt, nhỏ máu.

Ừ, thì ra, là vẫn còn sống.

===========//=============