Thần Yêu Lục

Chương 25: Vãng Sinh thiên – Ôn Dịch

Edit: Tiểu Khánh

Xuống đến chân núi, Vãng Sinh mới biết chuyện nghiêm trọng đến mức nào, thôn trang vốn náo nhiệt, lúc này lại mang đầy không khí chết chóc. Hoa màu dưới đất ngả rạp, khắp phố phường đều là nước bẩn lá khô… Vãng Sinh đi một đoạn, không cẩn thận đạp phải một mảnh chiếu. Manh chiếu kia nhô lên một cục, y đưa tay lật ra, phía dưới là một cỗ thi thể thối rữa.

Sao lại thế này?

Thật hiếm hoi mới có một ông lão qua đường, y giữ đối phương lại. Người nọ thấy y, liền đau thương khuyên: “Ở đây bùng lên bệnh dịch, đại sư ngài nên quay về núi tránh đi thì hơn!”

“Bệnh dịch?”

Một thôn làng đang yên đang lành, sao lại dính phải bệnh dịch?

“Mấy hôm trước có mấy hộ thương nhân tới trấn Lô Bồ nghỉ lại trong thôn, kết quả ngày thứ hai liền bị chết, sau đó trong thôn liền bùng phát bệnh dịch.”

Vãng Sinh ngẩn ra, trấn Lô Bồ?

Xem ra Chung Dục cũng là bị lây bệnh dịch.

Ông lão kia nói tiếp: “Trận bệnh dịch này đến đột ngột, đại phu trong thôn nghĩ đủ mọi cách cũng không chữa khỏi được. Một đôi nhi nữ của ta, còn có ngoại tôn năm tuổi, cũng vì trận bệnh dịch này mà chết.” Nói đến đoạn đau lòng, ông lão không kiềm được nước mắt.

“Lão nhân gia, ta đưa ngài về nhà nhé.”

“Không cần đâu, đại sư cứ đi mau đi.” Ông lão xua tay nói: “Đừng để lây bệnh dịch.”

Dứt lời ông lão liền tập tễnh đi mất.

Nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, Vãng Sinh vô cùng rầu rĩ. Trận bệnh dịch này rất lạ, không phải là bệnh bình thường, xem ra phía sau có kẻ không mang ý tốt quấy phá.

Thương nhân trấn Lô Bồ… như vậy chẳng phải bây giờ trấn Lô Bồ cũng đang lây lan bệnh dịch sao?

Vãng Sinh tới trấn Lô Bồ, tình hình nơi đây còn nghiêm trọng hơn. Quan phủ phái người dựng lán cứu chữa bên đường, người chết ngày càng nhiều. Y đi đến, bị một cô bé túm lấy y phục.

“Sư phụ, bố thí cho con chút thức ăn.”

Cô bé kia còn chưa nói xong, đã bị mẹ kéo trở lại: “Đừng truyền bệnh dịch cho người khác.”

“Nhưng mẹ ơi, con đói.”

“Ngoan, lát nữa quan phủ sẽ phát cháo.”

Trong lòng bị thứ gì đó chạm vào, Vãng Sinh không khỏi lộ ra vẻ sầu não, mọi người đều nói ngã Phật từ bi, đối với những bách tính khổ cực này, lòng từ bi của y, lại chẳng hề có ích gì.

Phật bản vô tâm, vạn sự không, vô lự chi, chúng sinh tự độ.

…Thành Phật rồi, thực sự có thể cứu độ những người khổ đau này sao?

“Đại sư Vãng Sinh?” Tần Nghệ Hiên mới từ y quán đi ra, nhìn thấy Vãng Sinh thì hơi giật mình: “Sao ngài lại ở đây?”

Vãng Sinh thấy là gia chủ Tần gia, đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Tần gia chủ, trên người ngươi có gì có thể ăn no không?”

“A?” Hắn hơi sửng sốt, thấy phụ nhân và đứa trẻ ngã dưới đất bên cạnh Vãng Sinh, liền lập tức hiểu ra. Đưa túi trong tay cho phụ nhân, Tần Nghệ Hiên nói: “Ngươi cầm mấy cái bánh màn thầu này, nếu chưa đủ, thì đến Tần phủ ở cổng chợ Đông lấy thêm.”

Phụ nhân kia cảm động rơi nước mắt: “Cảm tạ Tần gia chủ!” Nàng đưa bánh màn thầu cho đứa trẻ.

“Mẹ, mẹ ăn trước đi.”

“Mẹ không đói, con mau ăn đi.”

“Không ngờ chỉ có mấy ngày, trấn Lô Bồ đã biến thành thế này.”

“Thiên tai nhân họa, đúng là vô thường.” Tần Nghệ Hiên đưa Vãng Sinh đến cửa trấn, hắn đưa một bọc dược liệu cho Vãng Sinh: “Thuốc này để đề phòng ôn dịch, mặc dù đại sư ẩn cư trong núi, nhưng lo trước khỏi họa, xin hãy cất đi.”

Vãng Sinh nhìn túi thuốc kia, nói: “Ta không cần đâu, để cho người trong trấn dùng thì hơn.”

Thấy y từ chối, Tần Nghệ Hiên cũng không gò ép thêm: “Đại sư đi đường cẩn thận.”

“Tần gia chủ cũng bảo trọng.”

Bây giờ nên làm gì đây…

…Xem ra chỉ có đi tìm hắn.

Vãng Sinh đứng dậy bay về phía bắc.

Lúc này trên Thanh Nguyên Sơn, Chung Dục cả người vẫn khó chịu. Vãng Sinh đi rồi, hắn lại ngủ thêm một lát. Trong mơ hắn dường như đặt mình trên đỉnh núi, dưới chân là vách núi sâu vạn trượng. Phía sau hắn tối om, mà vách núi bên kia lại bừng sáng. Đường nhìn từ mờ mịt trở nên rõ ràng, hắn nhìn thấy một người đứng đối diện. Người nọ bạch y trắng hơn tuyết, hai tay chập lại đặt trước ngực, hàn ý lạnh lẽo tăng lên theo kim quang phía sau y. Chung Dục hơi lảo đảo, hắn cảm thấy nguyên thần của mình muốn xé rách khỏi thân thể, cả người sắp vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Nơi này là… nơi tiếp giáp thiên ma!

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của người nọ truyền đến: “Chung Dục, ngươi thua rồi.”

Thua?

…Ta thua sao?

Nháy mắt rơi vào vực sâu vạn trượng, cuồng phong như đao sắc, từng đao từng đao cắt rời thịt trên người, lộ ra xương trắng. Người kia cùng rơi với hắn, chú ngữ đòi mạng niệm bên tai hắn. Kẻ này điên rồi, lại dùng chính tu vi cả đời của mình để phong ấn nguyên thần của hắn!

Ta thua… sao ta lại thua?!!!

Ta làm sao có thể thua được!!!

Phạm Niệm, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Ba vạn năm sau, ta nhất định sẽ khiến ngươi thua dưới tay ta!!!

Hắn chợt mở mắt ra, trong phòng chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của hắn.

… Ra là mơ thấy trận chiến ba vạn năm trước.

Quả đúng là ác mộng.

Lúc này không buồn ngủ nữa, Chung Dục đứng lên đi đến trước bàn, hắn rót một chén nước, sau khi uống xong lại cảm thấy họng đau hơn: “Ôi… bệnh đến mức này rồi.”

Có thứ gì đậu lên trước cửa sổ, Chung Dục nhìn, là con bồ câu trắng có hình hoa sen đen trên cánh lúc trước. Hắn mỉm cười, nói với bồ câu trắng: “Giờ không có người ngoài.”

Chỉ thấy một cụm khói xanh bốc lên, bao quanh bồ câu trắng. Đến lúc khói mù tan đi, bồ câu trắng hóa thành một nam tử trẻ tuổi. Nam tử kia vóc người cao lớn rắn rỏi, khuôn mặt lại hết sức bình thường, bề ngoài giống như người không giỏi nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn về phía Chung Dục lại hết sức thành khẩn. Hắn quỳ một chân dưới đất, chắp tay nói: “Nam Chúc ra mắt chủ thượng.”

“Đứng lên đi.”

“Thuộc hạ có tội, không dám đứng dậy.”

“Hả, ngươi có tội gì?”

“Thuộc hạ không kịp chạy đến vào ngày chủ thượng trọng sinh, để cho hòa thượng Vãng Sinh bắt giữ chủ thượng, thuộc hạ thất trách, xin chủ thượng trách phạt!”

Chung Dục cười cười: “Nếu ta muốn phạt ngươi, ngươi còn sống được đến giờ?”

Thân thể Nam Chúc cứng đờ, lập tức cúi đầu: “Đa tạ chủ thượng.”

“Ngươi nên cảm tạ tên hòa thượng ngây ngô Vãng Sinh kia, đầu óc hỏng nặng, để lại một mạng cho bản tọa.” Ho khan vài tiếng, Chung Dục vỗ ngực mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng ân oán của chúng ta sẽ không kết thúc đơn giản như thế.”

Hắn chuyển sang hỏi Nam Chúc: “Việc thế nào rồi?”

“Bẩm chủ thượng, tất cả đều nằm trong kế hoạch.”

“Ừm.” Hắn thở dài, tự giễu nói: “Thân thể phàm nhân thật yếu ớt, ngay cả chút bệnh dịch ấy cũng không chịu được.”

Nam Chúc nghe nói thế, lấy một bình nhỏ trong vạt áo ra dâng lên cho Chung Dục: “Xin chủ thượng dùng.”

Hoa văn trên bình xanh biếc diễm lệ, có hình dây leo và cành chiết, lại trang trí thêm cỏ lan. Chung Dục không nhịn được cười, phẩm vị của người này sao lại vẫn hoa lệ như thế, nhìn thật khó chịu.

“Hắn bảo ngươi tới đưa thứ này cho bản tọa?”

“Vâng.”

Cười một tiếng khinh miệt, Chung Dục cất bình vào trong tay áo: “Nói cho hắn biết, thứ này ta nhận, nhưng ta cũng không dùng lên người mình đâu, bảo hắn hết hy vọng đi.”

“Vâng.”

“Được rồi, ngươi mau đi đi.” Chung Dục nghe thấy động tĩnh xung quanh, không khỏi nhếch khóe miệng: “Lâu thêm chút nữa, là không đi được đâu.”

Dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, lát nữa có người tới tìm ta sẽ rắc rối.

Nơi Côn Luân Tây Vực, vạn năm tuyết đọng không thay đổi. Dân cư ở đây rất hiếm, núi tuyết chót vót, cảnh tượng trắng xóa nhuộm lên không khí vắng lặng. Đỉnh núi Côn Luân có một tòa tháp lưu ly, có người nói thần thú Bạch Trạch ngụ ở chỗ đó, toàn thân hắn trắng như tuyết, có thể nói tiếng người, trên thông thiên văn địa lý, dưới tường lông gà vỏ tỏi, biết quá khứ, rõ tương lai. Có điều tính cách hắn rất quái gở. Nếu muốn cầu xin hắn thứ gì, nhất định phải cầm những thứ khác đến đổi.

Nhìn Vãng Sinh đứng trước mặt, Bạch Trạch có chút dở khóc dở cười.

“Sáng nay lúc thức dậy, ta liền tính ra hôm nay có khách đến thăm, nhưng không ngờ là Tôn Giả Vãng Sinh.”

“Ngươi biết ta?”

“Ha ha, lần này Thiên Xu Tinh Quân đến đây cũng là vì chuyện của Tôn Giả ngài, dù ta chưa từng gặp ngài, cũng có thể tưởng tượng ra được hình dáng ngài.”

Chẳng biết hôm nay Tôn Giả đến tháp lưu ly của ta, có gì cần làm sao?

Vãng Sinh không nói nhảm với hắn, đi thẳng vào chủ đề: “Hôm nay bần tăng đến, là muốn hỏi ngươi một việc.”

“Hỏi chuyện ta? Ha ha ha…” Lúc này Bạch Trạch vẫn là thân thần thú, tiếng cười chói tai, giống như dã thú gào thét: “Tôn Giả có chuyện gì muốn hỏi ta?”

“Bệnh dịch trấn Lô Bồ.” Vãng Sinh nói: “Rốt cuộc là ma vật phương nào? Vì sao ta không chữa được?”

“Bệnh dịch đó đương nhiên ngươi không chữa được.”

Cái đó căn bản không phải là bệnh dịch, mà là độc thi từ trong âm phủ phát tán ra nhân gian.

“Độc thi?”

“Độc thi là chướng khí bày ra để ngăn ngừa ác quỷ chạy khỏi đường địa ngục, người trúng độc này, tuy rằng không tan thành mây khói giống đám quỷ hồn kia, nhưng sau bảy ngày sẽ suy kiệt mà chết. Đừng nói là ngươi, ngay cả Thiên Đế cũng không giải được độc này.”

Vãng Sinh nhíu mày – bảy ngày…

… Chẳng phải chỉ còn một ngày thôi sao?!!

Nhìn ra Vãng Sinh lo lắng, Bạch Trạch chậm rãi nói: “Thực ra ta có thuốc giải.”

Năm đó Minh Chủ cõi âm từng tới chỗ ta thỉnh cầu đồ vật, dùng thuốc giải độc thi làm thù lao. Chỉ cần hòa thuốc giải này vào nước, để họ uống, là bình an vô sự.

Biết trong tay Bạch Trạch có thuốc giải, Vãng Sinh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ngươi đưa thuốc giải cho ta đi.”

Bạch Trạch nghe y nói vậy, lập tức cười ha hả: “Tôn Giả này, ta không phải người lương thiện gì. Muốn lấy đồ từ chỗ ta, nhất định phải đưa ra thành ý.”

“Thành ý?” Vãng Sinh không hiểu: “Thành ý gì?”

“Ta không phải chúng sinh tam giới, không có lòng từ bi, làm việc đương nhiên phải nhận thù lao.” Đuôi Bạch Trạch lười biếng ngoe nguẩy trong không trung: “Không thì người cho rằng Thiên Xu làm thế nào lấy được tin tức từ chỗ ta?”

Chỉ cần ngươi trả đủ thù lao cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết thuốc giải độc thi ở chỗ nào.

Trong lòng khẽ động đậy, Vãng Sinh hơi giật mình – Thiên Xu, hắn…

Có điều bây giờ không phải lúc vướng mắc việc ai bỏ ra bao nhiêu cho ai, Bạch Trạch muốn thù lao, Vãng Sinh lại không có đồng nào trong người. Y nghĩ một chút, lấy một thứ từ trong vạt áo ra, đó là cây trâm gỗ Chung Dục tặng y, kiểu dáng hết sức bình thường, thậm chí ngay cả chút hoa văn cũng không có. Chung Dục bảo y cất đi, y cũng không coi là chuyện gì to tát, vẫn mang theo bên người.

Phải đưa cái này ra sao…

“Ngươi phải cất cẩn thận vào.”

Lời nói của Chung Dục vang vọng bên tai, nhìn cây trâm gỗ, một cảm xúc khác thường lấp đầy lồng ngực, Vãng Sinh có phần không nỡ đưa cho Bạch Trạch.

Bạch Trạch thấy y nhìn chằm chằm cây trâm không nhúc nhích, mở miệng nói: “Tôn Giả Vãng Sinh, chỉ là một cây trâm gỗ, ta cũng chướng mắt với thứ phế phẩm này, ngươi có gì luyến tiếc vậy?”

“Nếu ngươi muốn, thì cho ngươi.” Vãng Sinh đặt cây trâm trước mặt Bạch Trạch: “Có điều ngươi theo lời ngươi nói, đưa thuốc giải cho ta.”

Bạch Trạch ngửi ngửi cây trâm kia, ánh mắt nhìn về phía Vãng Sinh thêm vài phần lạnh lẽo. Hắn nói: “Giải dược bị phong trong Thanh Loan Kính ở Thanh Loan bí cảnh phía sau núi Côn Luân, Tôn Giả tự mình đi lấy đi.”

Nhưng mà Thanh Loan Kính không phải là thứ dễ đối phó.

Vãng Sinh mặc dù không rõ thái độ kỳ quặc của Bạch Trạch, nhưng không thể kéo dài thời gian thêm nữa. Y nói một tiếng “đa tạ”, ngay lập tức phi thân đến Thanh Loan bí cảnh. Bạch Trạch khinh miệt liếc một cái về phía Vãng Sinh rời đi, hắn nhìn cây trâm gỗ Vãng Sinh đưa cho hắn, tâm trạng bất mãn xông lên đầu.

Trên cây trâm này có mùi của người kia, thực sự là khó chịu.

Rơi xuống cửa vào bí cảnh, Vãng Sinh không nghĩ nhiều bước thẳng vào trong.

Thanh Loan bí cảnh là nơi lạnh nhất Côn Luân, ở đây bốn phía bị mây mù bao phủ, không nhìn thấy rõ đường phía trước, cũng không thấy rõ đường về. Vãng Sinh đứng vững, niệm mấy câu chú ngữ xua tan, sương mù vẩn đục phía trước nháy mắt liền tản ra. Y dọc theo đường đi về phía trước, chẳng bao lâu đã đến một con suối trong. Nước suối rỉ ra từ khe núi, chảy tí tách, hợp lại thành một dòng chảy mảnh, xuôi theo đá núi gập ghềnh xen lẫn cỏ dại và bụi gai.

Ở giữa con suối, có một vật sáng ngời, nhìn kỹ, chính là Thanh Loan Kính.

Vãng Sinh đạp nước đi đến trước gương, cái gương không phản chiếu hình dáng người, chỉ có thể nhìn thấy một bình nhỏ trong gương, chắc hẳn chính là giải dược thi độc. Vãng Sinh đưa tay, vừa đụng vào mặt kính, cái bình lại biến mất. Ngay sau đó trên gương xuất hiện một vách núi, một bên vách núi là ánh sáng, bên kia là bóng tối.

Đây là… chỗ tiếp giáp Thiên Ma!

Vội vàng nhìn kỹ hai bên vách núi, quả nhiên có người. Một bên là y, bên kia là Chung Dục.

Truyền thuyết nói rằng Thanh Loan Kính có thể chiếu ra kiếp trước kiếp này, xem ra không phải là giả.

Trong gương chính là hình ảnh y và Chung Dục đại chiến ba vạn năm trước, khi đó y vẫn là Chiến Phật Phạm Niệm, muốn tiêu diệt Ma Đế, cứu vớt sinh linh của tam giới. Chỉ thấy trong gương hai người đối diện nhau, Chung Dục quỳ một chân xuống đất, ánh mắt nhìn về phía y tràn ngập khinh thường và hận ý.

Y nghe thấy giọng nói của mình: “Chung Dục, ngươi thua rồi.”

Một đường kim quang lóe lên, y và Chung Dục cùng rơi xuống vách núi, y hóa thành lưỡi dao sắc, cắt nát thân thể Chung Dục, y nghe thấy tiếng hét của Chung Dục: “Phạm Niệm, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Ba vạn năm sau, ta nhất định sẽ khiến ngươi thua dưới tay ta!!!”

Kiếp trước tái hiện lại trong gương, Vãng Sinh chỉ cảm thấy tay chân lạnh giá. Người trong cuộc mơ hồ, ngoài cuộc tỉnh táo, đứng chỗ này y mới nhìn rõ Chung Dục hận bản thân mình đến mức nào.

Vậy mà lúc này trong gương hóa thành hình ảnh khác, từ cảnh y và Chung Dục gặp gỡ ba vạn năm trước, dần dần biến hóa, giọng nói ôn hòa như ngọc của Chung Dục không vừng vang lên.

“Ba vạn năm trước hai chúng ta kết thù oán, ba vạn năm sau ngươi còn chưa chịu buông tha ta. Ta nói này Vãng Sinh, ngươi không mệt mỏi à?”

“Ê, hai ta nói chuyện đi, sau này không được ỷ vào mình biết pháp thuật niệm chú ta nữa, khinh người quá đáng.”

“Ngươi ấy, thời khắc quan trọng vẫn rất che chở cho ta mà!”

“Vãng Sinh này, ngươi không ăn cơm thì cũng thôi, nhưng không phải ngay cả tắm cũng không đấy chứ?”

Đạo quán cũ nát, nhà nhỏ trong rừng trúc của Thanh Nguyên Sơn, Đào Hoa Nham và khe núi ngàn trượng… so với những xa xưa hư ảo kiếp trước, mọi thứ đều chân thực đáng tin thế kia. Tu Phật không nói đến hồi ức, cho nên Vãng Sinh chưa bao giờ nhớ lại những chuyện trước kia, hôm nay xem xét cẩn thận, bất tri bất giác, mình và người nọ đã trải qua nhiều chuyện đến vậy.

Chỉ là vài chuyện vụn vặn, nhưng lại khiến y có phần chưa thỏa mãn.

Hình ảnh cuối cùng trong gương dừng lại ở phố xá vô cùng náo nhiệt, đoàn người như mắc cửi, Chung Dục đứng trước quầy đồ trang sức, hắn xoay người, cầm một cây trâm gỗ, cười nói với y: “Ta thấy cây trâm này rất hợp với ngươi.”

Ngươi phải cất cẩn thận vào.

Như bị ma xui quỷ khiến, Vãng Sinh đưa tay về phía người trong gương.

“Vãng Sinh!”

Bị một sức mạnh giữ lại, Vãng Sinh lảo đảo mấy bước, y mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của một người.

… Chung Dục?

Dung mạo tuấn tú cau chặt mày, Chung Dục hỏi y: “Ngươi làm sao vậy, bộ dạng mất hồn mất vía thế kia?”

Vãng Sinh lúc này mới định thần, hàn khí trên người chui vào trong cơ thể như kim, nhưng y lại túa mồ hôi lạnh cả người. Y nhìn Chung Dục, tràn đầy hoang mang: “Thân thể ngươi…”

“Là Thiên Xu, hắn tới Thanh Nguyên Sơn tìm ngươi, ta liền nói rõ tình hình với hắn. Hắn đoán hẳn là ngươi đến chỗ Bạch Trạch, bèn mang ta đến đây.” Hắn nắm lấy tay Vãng Sinh, dịu dàng nói: “Thiên Xu giúp ta tạm thời ngăn bệnh, giờ ta không sao. Ngược lại là ngươi, nhìn thấy cái gì trong gương, sắc mặt lại tái nhợt thế kia?”

Gương?!!

Chợt quay đầu lại, hình ảnh trên Thanh Loan Kính đã biến mất, lại biến thành hình dạng ban đầu, một bình sứ thanh hoa bị niêm phong trong gương, Y làm phép giải phong ấn của Thanh Loan Kính, lấy bình ra.

Chung Dục tiến đến trước mặt y, vẻ mặt tò mò nhìn chiếc bình tinh xảo: “Đây là thứ gì?”

“Thuốc giải.” Y đưa bình cho Chung Dục: “Thứ ngươi trúng chính là độc thi cõi âm.”

Ngươi uống một chút, còn thừa thì để giải độc cho người trong trấn.

Gật đầu đồng ý, Chung Dục ngoan ngoãn uống một hớp nhỏ.

“Thế nào?”

Chung Dục cố tình nhíu mày, nói: “Hơi đắng.”

Lúc này sắc mặt Chung Dục dịu xuống, tức là thuốc kia có tác dụng. Vãng Sinh trầm giọng nói: “Ra ngoài đi.”

Bên ngoài Thanh Loan bí cảnh, có hai vị nam tử đứng ở lối vào. Một vị mặc áo lụa màu lam chính là Thiên Xu, vị kia lại bạc trắng cả đầu, khoác áo lông trắng như tuyết trên người. Nam tử tóc bạc mở miệng nói: “Ngươi đối với y như vậy, nhưng chẳng thấy y nhớ đến lòng tốt của ngươi.”

Thiên Xu không nói gì, hắn chăm chú nhìn lối vào không chớp mắt.

“Hừ, ngay cả dũng khí đi vào Thanh Loan bí cảnh cũng không có, ngươi sợ cái gương kia chiếu ra suy nghĩ trong lòng ngươi chứ gì?” Nam tử tóc bạc nói chuyện cay nghiệt, hắn móc mỉa Thiên Xu: “Nhưng mà ngươi cũng ngốc quá, giờ y không phải Chiến Phật Phạm Niệm, mà là Tôn Giả Vãng Sinh. Chỉ cần ngươi có thể cản y thành Phật, còn sợ không chiếm được y?”

Sắc mặt trầm xuống, Thiên Xu lạnh lùng nói: “Bạch Trạch, đừng ép ta động thủ với ngươi.”

Bạch Trạch lại không cho là đúng, ngược lại còn quá đáng hơn: “Ngươi nỗ lực vì y, y lại không biết, Thiên Xu Tinh Quân ngươi đúng là đồ nhát gan!”

“Uỳnh” một tiếng, tảng đá to sau lưng Bạch Trạch bị đánh nát. Thiên Xu nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lóe lên lửa giận không cách nào kiềm chế, giống như một con sư tử bị chọc giận.

Thấy tốt thì dừng, Bạch Trạch thở ra một hơi dài, không nói thêm gì nữa.

Cửa vào bí cảnh phát ra một đường kim quang, Vãng Sinh và Chung Dục từ đó đi ra. Thiên Xu vội vã đi đến bên cạnh Vãng Sinh, thấy sắc mặt y không tốt, lo lắng hỏi: “Vãng Sinh, ngươi không sao chứ?”

Vãng Sinh lắc đầu.

“Không hổ là Tôn Giả Vãng Sinh, có thể ra khỏi Thanh Loan bí cảnh.”

Có điều bộ dạng chật vật này của ngươi, quả là buồn cười!

Ngẩng đầu nhìn về phía nam tử tóc trắng cách đó không xa – ngươi là…

“A, Tôn Giả đúng là quý nhân hay quên, vừa rồi còn đưa cây trâm gỗ cho ta, mới một lúc đã quên mất ta rồi?”

“…Bạch Trạch?!!”

Bạch Trạch cười bí hiểm, hắn nói: “Việc cấp bách là cứu người trong trấn, Tôn Giả còn không mau đi?”

“Ta đi cùng ngươi.” Đối diện với Vãng Sinh, cảm xúc của Thiên Xu liền dịu dàng: “Chư Kiền ở dưới chân núi Côn Luân, hắn có thể ngày đi vạn dặm, chắc chắn có thể kịp giờ.”

Vãng Sinh gật đầu đồng ý, chợt nhớ độc của Chung Dục vừa giải, thân thể suy yếu, không thể đi xa, trong lòng lại lo âu.

Nhìn ra Vãng Sinh lo lắng điều gì, Chung Dục cười nói với y: “Ngươi đừng lo cho ta, đi đến trấn cứu người trước đi, một mình ta tự trở về được.”

“…Được rồi.” Y nhìn về phía Thiên Xu: “Chúng ta đi.”

“Thiên Xu Tinh Quân này quả là si tình.” Chỉ còn lại hai người Bạch Trạch và Chung Dục ở lại cửa vào bí cảnh, Bạch Trạch còn không quên chế giễu Thiên Xu: “Lúc trước thầm mến Phạm Niệm, giờ lại trông chừng Vãng Sinh, thật không biết nên tán thưởng hắn, hay nên thương hại hắn đây.”

“Ngươi tích chút khẩu đức đi.”

“Tích khẩu đức có thể coi là cơm ăn sao?” Bạch Trạch chẹp miệng, nói: “Ta cũng chẳng rõ, hòa thượng kia có gì tốt.”

“Y hiển nhiên có chỗ tốt của y.”

Nhướng lông mày, Bạch Trạch buồn cười nhìn Chung Dục: “Nghe ngươi nói vậy, ngươi cũng thích hòa thượng kia?”

Chung Dục chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Cây trâm Vãng Sinh đưa cho ngươi, trả cho ta.”

“Ta biết ngay vật kia là ngươi đưa cho y.” Lấy cây trâm gỗ trong tay áo ném cho Chung Dục: “Bên trên toàn là mùi của ngươi, buồn nôn bỏ mẹ!”

Đưa tay nhận lấy trâm, Chung Dục cười cười: “Chê bản tọa buồn nôn, thì đừng trêu chọc bản tọa.”

“Hừ, nếu không phải ngươi là anh ta, ta thèm vào để ý đến ngươi!”

“Nếu ngươi thật sự coi ta là anh, vì sao lại bảo Nam Chúc đưa chú phần tâm cho ta?”

Trúng thứ kia, chỉ cần động lòng tim sẽ đau đớn như lửa đốt, ngươi cầm nó tới giả mạo là thuốc giải độc thi, là cho rằng hiện giờ ta là phàm nhân, không nhìn ra sao?

Ngươi ấy, không phải vì bản thân không có ma căn, nên mới đố kỵ ta đấy chứ?

Bị Chung Dục nhìn thấu quỷ kế của mình, Bạch Trạch thẹn quá hóa giận: “Ta cũng chỉ sợ ngươi bị hòa thượng kia mê hoặc tâm trí, quên chuyện lúc trước bọn chúng đối xử với Ma Giới chúng ta thế nào!”

Bây giờ ngươi đối tốt với hòa thượng kia như vậy, không chừng là động lòng vì y!

Chung Dục cảm thấy buồn cười, ta động lòng với y?

Ta cũng đâu phải nhàn nhã rảnh rang, có điều ta đối tốt với y, tất nhiên là có cái lý của ta.

Bạch Trạch không rõ, hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên mở to mắt, ngươi muốn ngăn cản y thành Phật?!!

“Ha.” Chung Dục cười một tiếng.

Nhất định phải khiến y rối loạn tâm thần, không thể thành Phật.