Ông lão cười hì hì với Tân Giang nói: “Không có gì, chỉ là nhìn quen quen thôi.”
“Cứ gọi tôi là Ông Hồng!” Ông lão tự giới thiệu. Tần Giang nhìn nhìn ông lão.
Sau đó, Tần Giang đi vào ngân hàng bền cạnh rút ra mười ngàn, đưa cho ông lão và nói.
“Biết rồi, tôi biết ông là ông Hồng.”
“Chẳng qua, Hàng Long Thập Bát Chưởng này tôi ra giá mười ngàn, ông muốn bán thì bán, không muốn bán thì đừng bán, tặng miễn phí tôi không cần!”
Tần Giang luôn cảm thấy ông lão không bình thường, cộng thêm đòn đánh trượt mục tiêu vừa rồi của ông ta, quả nhiên ông lão thật sự có chút tài năng, hắn phải cẩn thận.
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cắp.
Hắn không muốn nợ ân tình ai cả.
Ông lão nhìn Tần Giang nói: "Được, nếu đã như vậy thì tôi đành chấp nhận”
Tần Giang cầm lấy Thập Bát Long Chưởng, hơi thở du long trong cơ thể cũng bình tĩnh lại.
Ông lão cười với Tân Giang nói: “Về sau, nhiệm vụ giải cứu thế giới giao lại cho cậu rồi!”
Tần Giang cười, lại là cái lời thoại lạc hậu này.
Hắn có chút chán nản nhìn nhìn Hàng Long Thập Bát Chưởng, xót lòng vô cùng! Mất tổng cộng mười ngàn để mua nó.
Hắn nói trong lòng, hy vọng mày là một bảo vật.
Tuy nhiên, ngay khi Tân Giang mở sách ra đọc trang đầu, chiêu thức thứ nhất của Hàng Long Thập Bát Chưởng - Kháng Long Bất Hối đã in sâu trong tâm trí hắn.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức chiến đấu của mình tăng vọt.
Chẳng lẽ...
Tần Giang đột nhiên quay đầu lại tìm ông Hồng để hỏi rõ, nhưng ông Hồng đã biến mất từ lâu.
Tần Giang sửng sốt vài giây, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hắn nhìn xung quanh, cũng không thấy ông lão nào vội vàng rời khỏi hiện trường xung quanh chỉ có một đám người nhìn hắn như kẻ ngốc.
Càng đi sâu vào chợ đồ cổ, Tân Giang cũng gặp một số cây thuốc tốt, có linh lực nồng đậm, khi đến gần những cây thuốc đó, từng đợt linh lực sẽ ập vào mũi.
Tuy nhiên, khi hỏi giá thì bị doạ chết khiếp.