Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 10



“Tần Lam Nguyệt, chỉ có ngươi, là không xứng nhắc đến cái tên đó.” Giọng nói của Đông Phương Lý lạnh lùng.
Y siết chặt tay, sắc mặt Tần Lam Nguyệt bởi vì hít thở không thông mà trở nên tím tái.
Tần Lam Nguyệt không thở nổi, khoảng cách của bọn họ rất gần, nhường như có thể nhìn thấy được khuôn mặt và ánh mắt của y một cách rõ ràng.
Nàng có thể nhìn thấy nỗi buồn từ sâu trong đôi mắt đó.
Có thể nhìn ra được sự nhẫn nhịn và phẫn nộ từ trên khuôn mặt lúc nào cũng duy trì vẻ ảm đạm hờ hững.
“Thời gian không thể đảo ngược, những gì đã xảy ra cũng không ai có thể thay đổi được.

Nhưng, tương lai thì có thể thay đổi.

Ta và vương gia còn trong sạch, sau này cũng sẽ như vậy.

Chỉ cần chúng ta hợp tác diễn xuất, chờ thời điểm thích hợp thì tách nhau ra, ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta lại chọn cuộc sống của riêng mình thì có gì là không thể chứ?” Tần Lam Nguyệt nói.
“Nợ ngươi, ta sẽ trả.

Nợ ta, ta nhất định sẽ đòi lại.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Đông Phương Lý âm trầm mở miệng.
“Tần Lam Nguyệt.”

“Ngươi không phải là nàng ấy.” Đông Phương Lý nói.
“Đúng thật là không phải, ta là người đã từng chết đi sống lại một lần, là Tần Lam Nguyệt được trùng sinh, đáp án này ngươi hài lòng chưa?” Tần Lam Nguyệt nói.
Đông Phương Lý nghe xong nheo mắt lại, tay càng dùng sức bóp cổ Tần Lam Nguyệt.
Y tiến gần đến bên cạnh nàng, thanh âm lạnh như băng: “Quả thật là sau bữa tiệc trung thu, ta đã suy nghĩ vô số lần, muốn đích thân tự tay bóp chết ngươi.


Cảm giác hít thở mãnh liệt truyền đến, sắc mặt Tần Lam Nguyệt càng thêm khó coi, trong trạng thái cực kỳ thiếu oxy, đầu óc nàng cũng có chút hỗn loạn.
“Đông Phương Lý, có lẽ ta đã nói rõ ràng cho ngươi rồi, cho dù là ta nợ ngươi cái gì, thì cũng không thể trở thành lý do để bị bắt nạt được, buông ta ra.” Tần Lam Nguyệt liều mạng mới nói ra những lời này.
“Ngươi bóp chết ta, thì ngươi chính là kẻ giết người, không thay đổi được chuyện gì cả, ngược lại ngươi với nàng ta chỉ càng ngày càng xa cách mà thôi khụ khụ.”
Sức lực của Đông Phương Lý quá lớn, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng mở miệng nói, nhưng sau đó, thì ngay cả lời nói cũng không thể thốt nên lời.
Cảm giác sắp chết ập tới, trái tim nàng cũng căng thẳng, trong tay nắm chặt một con dao.
Con dao đó là nàng tìm được trong rương của hồi môn, rất mỏng rất sắc bén, có thể dùng để phòng thân.
Không ngờ bây giờ lại có ích.
Con dao giương ra, nhắm vào mạch máu của Đông Phương Lý, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, thì tính mạng của y sẽ xuống suối vàng.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay của Đông Phương Lý đột nhiên thả ra.
Không khí trong lành lại tràn vào bên trong, Tần Lam Nguyệt ho khan vài tiếng, dùng sức hít oxy như đã lâu không gặp.
Thân thể này vốn đủ bệnh, lại trải qua nhiều lần giày vò, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, có sức không lực mà nằm sấp trên giường.
Đông Phương Lý lại khôi phục lại sự lãnh đạm như bình thường, sự hắc hóa và tàn nhẫn vừa nãy, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Y nhìn chằm chằm nàng đang nằm thở hổn hển, vung tay áo, rồi bước nhanh về phía cửa.
Lúc đi tới trước cửa, thanh âm Tần Lam Nguyệt truyền đến: “Chúc mừng vương gia đã nhặt lại một cái mạng.


Đông Phương Lý nghe xong quay đầu nhìn thấy con dao trong tay nàng như lá liễu đang lóe lên hàn quang lạnh lẽo, nheo mắt lại: “Vừa rồi ngươi, muốn giết bản vương?”
“Nực cười, vương gia không phải cũng muốn giết ta sao?” Tần Lam Nguyệt nói.
“Ngươi giết chết ta, có lẽ sẽ thoải mái, nhưng chuyện chỉ càng xấu đi mà thôi, đây không phải là hành động khôn ngoan gì.” Giọng của nàng khàn khàn: “Vừa nãy ta đã nói, ta nợ ngươi, chắc chắn sẽ dùng cách mà ngươi hài lòng nhất để trả cho ngươi.

Ta hứa.

Nhưng, trong thời gian này, không ai được bắt nạt ta vì bất kỳ lý do gì, kể cả vương gia.


Đông Phương Lý không đáp lại, mà phất tay áo rời đi.

Chờ sau khi y rời đi, bình hoa ở góc tường phát ra một tiếng răng rắc, lập tức, bình hoa vốn còn nguyên vẹn vỡ vụn, các mảnh vụn vỡ ra rơi xuống đất.
Không chỉ là bình hoa, mà còn có đồ sứ trong phòng, tất cả đều vỡ với các mức độ khác nhau.
Tần Lam Nguyệt có chút sợ hãi.
Đông Phương Lý chẳng động đậy gì cả, nhưng bình hoa lại vỡ vụn, e là bị sát khí làm ảnh hưởng.
Sát khí tràn ra trên người cao thủ có thể làm hỏng đồ đạc xung quanh, hiệu quả như thế này, là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến.
Điều này cũng chứng minh, vừa rồi người nãy căn bản không muốn giết nàng, mà chỉ là hù dọa nàng thôi.
Nếu không, với võ công của y, bóp chết nàng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!
Đông Phương Lý quay mặt trở về cung Minh Ngọc.
Sau khi trở về, liền đóng cửa phòng lại, đám thị vệ bị nhốt bên ngoài cửa nhìn nhau, ai cũng không dám lại gần.
Phụ tá vương phủ Lục Tu từ bên ngoài đi đến, nhìn đám thị vệ không ngừng bồi hồi ở cửa, nhíu mày: “Có chuyện gì vậy? Người nào người nấy đừ ở bên ngoài làm gì vậy? ”
“Lục tiên sinh.” Thị vệ làm động tác la ó: “Vương gia không ổn rồi, giống như là đã tức giận.


“Ồ?” Lục Tu có hứng thú.
Thất vương gia nổi danh vui giận không biểu hiện ra ngoài, rất ít khi biểu lộ biểu cảm của mình, tính tình cũng như mây nhẹ thoáng qua.
Lục Tu quen y lâu như vậy, hiếm khi thấy y có gì đó không ổn.
“Thuộc hạ cũng không biết.” Thị vệ nói: “Vương gia sau khi trở về từ U Lan Các, cũng chính là nơi thất vương phi ở thì nhốt mình ở trong phòng, hình như có chút tức giận.


Lúc hắn nói đến Tần Lam Nguyệt, không giải thích được liền rùng mình một cái.
Y đã từng gặp nữ nhân tàn nhẫn, nhưng chưa bao giờ gặp qua nữ nhân nào tàn nhẫn như vậy.
“Bị vương phi chọc giận sao?” Lục Tu cảm thấy có chút buồn cười: “Vương gia chúng ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn kẻ ngốc đó, sao có thể bị chọc giận được chứ? ”

“Đừng nói Lục tiên sinh ngài không tin, mà bọn ta cũng không tin.” Thị vệ buồn bực nói: “Nhưng quả thật có liên quan đến vương phi.

Hay là chút nữa rồi ngài lại đến? ”
Lục Tu nắm nắm cằm: “Ta có việc gấp, nhất định phải gặp vương gia.


Y gõ cửa.
Đợi một lúc lâu, Đông Phương Lý mới cho y vào.
Sau khi Lục Tu đi vào, Đông Phương Lý đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng bình thường.
“Cho dù Hồng Dược không uy hiếp được, thì tình cảnh bây giờ của chúng ta cũng không quá ổn.” Lục Tu nói: “Vương gia, ngày cát tường sắp đến, ngày phát bệnh tiếp theo của ngài, chính là ngày cát tường.


Đông Phương Lý nắm chặt tay.
Lục Tu mặt nghiêm túc: “Vương gia, hay là nói với hoàng thượng một tiếng? Lần này không đi tham gia nữa.”
“Không được.” Đông Phương Lý nói: “Ta không xuất hiện, thì sẽ đúng ý của bọn chúng, Lục Tu, ngươi không cảm thấy điều này rất trùng hợp sao? Yến tiệc trung thu là ngày phát bệnh, ngày lành lại là ngày phát bệnh.”
Lục Tu nghe xong liền chau mày, gật đầu: “Có lẽ là có người cố ý sắp xếp.”
Phương Đông Lý nhìn chằm chằm vào những lá trà nổi trong chén trà, giọng nói nhỏ nhẹ đặc trưng: “Mọi thứ cứ như bình thường, ta muốn xem xem, bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì.”