Thần Y Toàn Năng

Chương 45: C45 Ông thẩm đừng tự trách mình

Ông lão hơi lảo đảo một chút, suýt nữa là ngã sấp xuống, lão nhỏ giọng nói: "Lục tiên sinh, ngài quả nhiên không tầm thường, mấy ngày gần đây trong biệt thự xảy ra rất nhiều thứ quái dị, nếu không phải do thiếu gia ngã bệnh nhập viện thì gia chủ cũng không tin tưởng mấy chuyện thần quái này.”

"Ông Thẩm chính là đại tướng anh dũng trên chiến trường, mấy chuyện này ông ấy không tin cũng dễ hiểu thôi!”

Lục Phàm gật đầu, anh cũng không thèm để ý.

Sau đó không lâu, Lục Phàm đi vào bên trong, ánh mắt vẫn không ngừng đảo quanh để xem xét phong thuỷ của cả biệt thự. Hôm nay anh tới đây là để giúp ông Thẩm giải quyết việc này, anh không muốn lợi dùng lòng tốt của ông Thẩm, anh đã nhận của ông quá nhiều rồi, cũng nên báo đáp thôi!

“Lục tiên sinh đến rồi!”

Vừa thoáng thấy Lục Phàm, Thẩm Thiên Long đã đứng dậy cười nói, Trần đạo trưởng nhíu mày: "Vị này là?”

“Đây là Lục tiên sinh.” Thẩm Thiên Long cười nói: "Là ân nhân cứu mạng của cháu tôi, lần này mời Lục tiên sinh đến là muốn nhờ cậu ấy trợ giúp Trần đạo. trưởng một tay."


“Hoá ra là vậy!” Trần đạo trưởng cười khẽ: "Cậu ta trẻ tuổi như vậy, có thể trị bệnh cứu người là tốt lắm rồi, về phần loại trừ mấy thứ dơ bẩn này, chỉ sợ cậu ta không giúp được gì!"

Thẩm Thiên Long sắc mặt xấu hổ, hôm đó ở bệnh viện Lục Phàm chữa khỏi bệnh cho cháu trai của ông, thực sự có bản lĩnh nên ông mới cố ý mời tới, ông cũng không ngờ sẽ làm cho Trần đạo trưởng mất hứng.

“Thì ra ông Thẩm đã mời chuyên gia đến giúp rồi!"

Lục Phàm nhún vai nói: "Xem ra hôm nay tôi đến đây có hơi thừa!”

"Lục tiên sinh, cậu cũng hiểu rõ mấy chuyện thần thần quái quái này, không bằng tiên sinh cùng Trần đạo trưởng hợp tác giúp tôi giải quyết mấy thứ dơ bẩn này đi!”

"Tục ngữ nói một núi không thể có hai hổ, tôi ở Thanh Châu cũng có chút danh tiếng, từ trước tới nay tôi diệt trừ tà ma quấy phá làm gì có chuyện cần người khác hỗ trợ!”

Trần đạo trưởng đứng dậy nói: "Nếu ông Thẩm đã mời người khác thì tôi đi trước."

"Trần đạo trưởng đừng tức giận, việc trừ tà ma hôm nay đương nhiên sẽ nghe theo ý của Trần đạo trưởng!”

“Nếu vị đạo trưởng này để ý tôi đến vậy thì tôi chỉ đứng xem không xen vào là được chứ gì!"

Lục Phàm cười khẽ.


Đạo sĩ này chẳng qua chỉ là khoác áo bào đóng kịch mà thôi, trên thực tế chả làm được cái gì hết, Lục Phàm vừa thấy đã nhận ra. Tà ma trong đình vện không đơn giản, anh cũng định nói một hai câu nhưng người ta đã không thích thì anh cũng không nhiều lời, đăng nào gã cũng chả làm được gì nên hồn.

“Được được!” Trần đạo trưởng chậm rãi ngồi xuống: "Ông Thẩm đã nói như vậy, tôi cũng không thể không nể tình, đêm nay lúc gần rạng sáng, tôi sẽ khai đàn làm phép, diệt trừ cái thứ tà ma kia!”

Thẩm Thiên Long liên tục gật đầu, áy náy nhìn về phía Lục Phàm: "Lục tiên sinh, thật xin lỗi cậu, làm phiền cậu chịu chút ủy khuất!"

“Ông Thẩm đừng tự trách mình.”

Lục Phàm cười nói: "Nếu Trần đạo trưởng có thể diệt trừ tà ma thì càng tốt chứ sao!”

Thẩm Thiên Long vẻ mặt áy náy, nhưng bất kể như thế nào, ông bây giờ có lòng tin với Trần đạo trưởng hơn, dù Lục Phàm y thuật cao minh nhưng đối với phương diện này chưa chắc đã hiểu rõ như Trần đạo trưởng.

Dựa theo yêu cầu của Trần đạo trưởng, Thẩm gia chuẩn bị rất nhiều thứ như máu chó đen, đồng thời Trần đạo trưởng còn cố ý vẽ thêm mấy lá bùa: "Mấy lá bùa này có thể loại trừ tà ma, mọi người mang theo bên mình đi, phòng ngừa chuyện không hay.”

Thẩm Thiên Long vội vàng gật đầu, Lục Phàm chả thèm để tâm, vẽ bùa cần tiêu hao không ít chân khí, nhưng mấy lá bùa mà Trần đạo trưởng lừa đảo này vẽ chẳng qua là mấy tờ giấy lộn mà thôi.


Sắc trời dần tối vẻ mặt ai nấy dần ngưng trọng, đều trốn ở sau lưng Trần đạo trưởng, sợ bị tà ma lây nhiễm.

Trần đạo trưởng khai đàn làm phép, trong miệng lẩm bẩm, lá bùa trên tay bỗng nhiên tự bốc cháy, người Thẩm gia thi nhau tâng bốc gã chính là thần nhân.

Chỉ có Lục Phàm đứng ở một bên lắc đầu, Trần đạo trưởng này chắc định lừa gạt giơ bùa vẩy qua loa mấy cái là xong việc.

Lục Phàm đoán không sai, Trần đạo trưởng cầm bùa đứng múa may một hồi mới thở dài một hơi: "Tà ma đã trừ, Thẩm gia bình an!"

"Cảm ơn Trần đạo trưởng!" ThẩmThiên Long vội vàng nói cảm ơn, cháu trai của ông ngã bệnh là do tà ma quấy phá, bây giờ đã diệt trừ, đây là chuyện vui lớn đối với Thẩm gia!

“Chờ một chút! Giếng cổ phía bên kia oán khí nhiều như vậy! Quơ bùa vài cái mà nói là xong rồi? Lừa đảo như thế lỡ xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm đây hả lão già kia?” Lục Phàm đang đứng dựa vào gốc cây bên cạnh, bình thản hỏi.