Thần Y Toàn Năng

Chương 40: C40 Mày là thằng chó nào

"Nói cái mẹ gì vậy? Ai là người một nhà với mày!" Tiểu Bạch Long lạnh lùng nói: "Tiểu Bạch Long tao lăn lộn trong giới lâu như vậy, cũng chưa từng thấy ai mặt dày giống mày!”

Đám đàn em đông đúc phía sau cũng xoa tay, chỉ cần Tiểu Bạch Long ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ phá hủy cái nhà hàng này luôn.

“Tiểu Bạch Long? Ngài chính là tiểu Bạch Long tiếng tăm vang dội kia sao!”

Gã đeo kính vội vàng tiến lên dâng điếu thuốc, cả người không ngừng phát run: "Tôi thật sự là có mắt như mù, vậy mà đắc tội với bạn của anh Long!"

“Mày là thằng chó nào? Cũng xứng gọi anh Long?”

Một gã đệ tử Thanh Long môn tiến lên, một tay túm lấy gã đeo kính, dễ dàng cứ như bắt gà con, gã đeo kính vẻ mặt ủy khuất nhưng cũng không dám phản kháng.


Rất nhiều nhân viên làm trong nhà hàng sợ ngây người, vốn tưởng rằng Lục Phàm hôm nay sẽ phải xui xẻo, nhưng bây giờ xem ra, Lục Phàm cũng không phải người bình thường, nếu không những người kia cũng sẽ không nghe lời anh như vậy.

Nghĩ tới đây, không ít nhân viên nhìn về phía Lâm Khả Nhị, trong lòng có chút cảnh giác, ngày thường bọn họ cũng ức hiếp Lâm Khả Nhi không ít, nếu biết sau lưng Lâm Khả Nhi có một nhân vật lợi hại như vậy, bọn họ cũng không dám dộng vào cô.

“Anh Long, chỉ cần ngài thả tôi một con đường sống, ngày sau tôi nhất định làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Gã đeo kính đau khổ cầu xin, gã đầu trọc sợ hãi vô cùng, hai chân như nhữn ra, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

"Đến bây giờ mày còn không rõ người mày đắc tội đến cùng là ai nhỉ!" Tiểu Bạch Long cho gã cái tát: "Chẳng lẽ còn muốn tao dạy mày?"

“Cái này...”

Gã đeo kính mãnh liệt nhìn về phía Lục Phàm: "Vị tiên sinh này, vừa rồi là tôi không đúng, mặc kệ ngài có yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý, hy vọng ngài có thể bớt giận."

Gã đầu trọc vẻ mặt nghẹn khuất, Lục Phàm thoạt nhìn yếu ớt trói gà không chặt, nhưng có thể làm cho Tiểu Bạch Long đối đãi cung kính, sao có thể là người bình thường, hôm nay bọn họ sợ là gặp phiền phức lớn rồi.

"Mắt chó khinh người, ỷ thế hiếp người, đây chính là tác phong thường ngày của bọn mày đúng không?" Lục Phàm híp hai mắt: "Nhưng ở trong mắt của tao, hành vi của bọn mày như vậy chả khác gì thổ phỉ!"

“Tiên sinh dạy dỗ đúng lắm, về sau cũng không dám nữa!" Gã đeo kính liên tục gật đầu.


“Lục tiên sinh, ngài xem việc này nên xử lý như thế nào?" Tiểu Bạch Long cung kính nói: "Tất cả nghe theo ý của Lục tiên sinh.”

“Tôi cũng không có ý gì khác, cặn bã như vậy, sao xứng ở chỗ này làm ăn!" Lục Phàm mỉm cười nói: 'Huống chỉ gã còn có liên hệ với Thanh Long môn mấy người đó!”

Tiểu Bạch Long khẽ run lên, vội vàng ôm quyền nói: "Chuyện này nhất định sẽ xử lý tốt, làm Lục tiên sinh hài lòng!”

Sau khi nói xong, hắn liền nói vài câu với một tên đàn em, tên đàn em kia liền kéo gã đeo kính xuống.

Một tiếng hét vang lên, gã đeo kính bị phế đi một cánh tay, thoạt nhìn vô cùng đau đớn, nhưng không dám có chút oán hận nào.

Gã đầu trọc sợ tới mức cả người như nhũn ra, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, gã chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng máu me này, vẫn luôn ỷ vào vào gã đeo kinh mà cáo mượn oai hùm, bây giờ thì đụng phải khối đá cứng Lục Phàm.

“Vừa rồi là tay nào?" Lục Phàm nhìn về phía gã đầu trọc. “Đừng đừng tiên sinh tôi biết sai rồi!” Gã đầu trọc quỳ xuống: 'Sau này cho


dù để tôi làm trâu làm ngựa, tôi cũng không dám oán hận, ngài làm ơn đừng phế tay tôi!”

“Nói nhảm làm gì!” Lục Phàm nhún vai: "Mày không nói vậy cứ phế cả hai tay mày đi!”

“Có nghe thấy không, tụi mày còn đứng đó làm gì?” Tiểu Bạch Long hô một câu, vài tên đàn em tiến lên, bắt được gã đầu trọc.

Gã đầu trọc không ngừng cầu xin, gã đi tới trước mặt Lâm Khả Nhi: "Đều là lỗi của tôi, trước kia đều là lỗi của tôi, tôi không nên có suy nghĩ bậy bạ với cô!”

Lâm Khả Nhi sững sờ tại chỗ, vội vàng nhìn Lục Phàm: "Anh Lục Phàm, hay là thả bọn họ đi! Em cảm giác bọn họ rất đáng thương!”

"Khả nhi, anh biết em thiện lương, nhưng làm người quá thiện lương, sẽ bị ức. hiếp!"