Thần Y Toàn Năng

Chương 12: C12 Tại sao lại thế này

"Tiểu thần y, đứa nhỏ nhà tôi nó..." Ông lão vội vàng hét lên, cơn co giật của đứa trẻ so với khi nãy còn dữ đội hơn, thậm chí nhịp tim cũng đang dần chậm lại.

“Tại sao lại thế này!”

Bạch Hiểu Sinh giật mình, vội vàng tiến lên bắt mạch liền lập tức hoảng sợ, đúng như Lục Phàm vừa nói, tình hình của đứa bé tệ hơn lúc nãy rất nhiều!

“Chẳng lẽ những lời vừa rồi người kia nói là thật?" Cậu nhân viên nghi hoặc hỏi.

“Nhanh, mời cậu ta quay lại!”

Bạch Hiểu Sinh dặn dò gì đó rồi lao ra khỏi y quán, mạng sống của đứa trẻ đang bị đe dọa, hắn không còn cách nào cứu được, nếu thật sự xảy ra chuyện xấu, danh tiếng mấy năm nay của y quán bọn họ của họ sẽ bị hủy hoại!

Ông lão khóc không ra nước mắt, vốn tưởng rằng đứa nhỏ đã bình an vô sự, ai mà ngờ đột ngột xuất hiện triệu chứng xấu như thế này.

“Em trai phía trước! Xin dừng bước!" Bạch Hiểu Sinh gào to giữ người lại.

Lục Phàm dừng bước, quay đầu cười nói: "Tôi nói đúng rồi phải không?”

“Cậu quả nhiên là thần y, cầu xin cậu giúp đỡ cho đứa nhỏ đó!”

Bạch Hiểu Sinh vội vàng ôm quyền, hắn tuy rằng được xưng tụng là tiểu thần y, chẳng qua là danh tiếng hư ảo nhỏ nhoi mà thôi, y thuật chân chính của hắn chưa đạt đến đỉnh cao. Tình trạng của đứa nhỏ kia bây giờ vô cùng phức tạp, ngoại trừ người sư phụ đang đi du lịch xa chưa về kia của hắn, hắn không thể nghĩ ra ai có thể chữa trị được ca bệnh này.


“Vừa rồi mấy người có nói, thế đạo suy tàn cơ mà." Lục Phàm cười nhạt, nhún vai.

Ông lão từ trong y quán vọt ra, quỳ xuống trước mặt Lục Phàm: "Cậu thanh niên, vừa rồi là lão già này không biết giữ mồm giữ miệng, cậu ngàn vạn lần chớ trách tôi, chỉ cần có thể cứu được cháu trai tôi, tôi có làm trâu làm ngựa cho cậu cả đời cũng được!”

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, thân là một thầy thuốc, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn!" Lục Phàm xua tay: "Lão cũng không cần làm như vậy đâu! Tôi cũng đâu có nói là không đi xem!”

Nói xong, Lục Phàm trở lại y quán, thái độ của cậu nhóc nhân viên cũng cung kính hơn khi nãy, cậu ta nghĩ lai lịch phía sau Lục Phàm là gia tộc lớn nào đó, nếu không thì sao có thể lợi hại được như vậy.

Ở bên cạnh đứa bé nhìn một lát, Lục Phàm mới lấy ngân châm ra, chậm rãi châm cứu.

Bạch Hiểu Sinh nghiêm túc đứng một bên nhìn, lúc đầu còn tưởng rằng phương pháp châm cứu cực kỳ đơn giản, nhưng sau khi quan sát được một lúc lâu, hắn lại cảm thấy phương pháp châm cứu này rất kỳ lạ và quái dị, mỗi châm đều được c ắm vào một huyệt đạo khác nhau, tạo thành trận pháp ngũ hành. Quan trọng hơn là Lục Phàm hạ châm vô cùng thành thạo, thuận lợi cứ như nước chảy mây trôi, cho dù sư phụ của hắn có ở đây, cũng chưa chắc có thể làm được như thế này.

"Bạch tiểu thần y, đứa nhỏ nhà tôi..." Ông lão lo lắng hỏi. Lục Phàm châm cứu đã lâu nhưng mãi vẫn không thấy đứa nhỏ khá hơn, nên ông ngày càng lo lắng không yên.

"Lão yên tâm đi, cậu ấy y thuật phi phàm, ở thành Thanh Châu này chỉ sợ không ai có thể sánh bằng cậu ấy, nếu ngay cả cậu ấy cũng chữa không được, chỉ sợ..." Bạch Hiểu Sinh nhíu mày nói.

“Vậy lão… lão phải làm thế nào đây!”

Ông lão lo lắng, ông chỉ có một đứa cháu trai mà thôi, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông biết ăn nói như thế nào đây.

“Tôi nếu đã hạ châm, nhất định sẽ cứu được người!”


Lục Phàm lạnh lùng lên tiếng: "Có điều mấy người đừng nên quấy rầy tôi châm cứu, hiện tại tính mạng đứa nhỏ này đang nguy cấp lắm rồi, nếu tôi sai lầm một chút thôi, sẽ có hậu quả lớn đấy!"

Ông lão vội vàng ngậm miệng, không dám nói gì nữa, lúc trước ông khinh bỉ Lục Phàm, Lục Phàm đã không để bụng vẫn sẵn sàng chữa bệnh cho cháu trai ông, chỉ như này thôi ông đã đủ cảm kích lắm rồi, sao còn dám quấy rầy người ta.

Bạch Hiểu Sinh vẫn nhìn Lục Phàm, thỉnh thoảng lộ ra vẻ kinh hãi, thuật châm cứu Lục Phàm đang thi triển, hắn trước giờ chưa từng nghe, chưa từng thấy qua.

Hơn nữa Lục Phàm hiểu được Thất Tinh Châm, càng khiến hắn nghi hoặc. Ở thành Thanh Châu hắn chưa bao giờ nhìn thấy người trẻ tuổi nào có y thuật kh ủng bố như vậy, cho dù là thế hệ trước, chỉ sợ cũng không có ai hành châm mà trơn tru như Lục Phàm.

Hồi lâu sau, Lục Phàm chậm rãi rút ngân châm ra nhưng đứa bé vẫn chưa tỉnh lại, ông lão đau lòng lập tức gào khóc: “Cháu ơi, con chết thảm quá! Đều là lỗi của ông nội không chăm sóc tốt cho con!"

"Bệnh tình đã ổn định rồi, đợi vài phút thôi sẽ tỉnh lại ngay!" Lục Phàm lườm ông lão.

Thanh âm gào khóc ngay lập tức im bặt, ý bi thương trong nháy mắt chuyển thành vui sướng không thôi, ánh mắt ông lão vẫn cứ trìu mến nhìn đứa nhỏ.

Bạch Hiểu Sinh ôm quyền cúi đầu với Lục Phàm: "Không biết tiên sinh là người phương nào? Bản lĩnh y thuật thật sự khiến người khác khâm phục.”

“Tôi từ trên núi xuống mà thôi, không đáng nhắc đến." Lục Phàm xua tay.

Khoảng vài phút sau, đứa bé quả nhiên tỉnh lại, thằng nhóc giống như không có việc gì, vui vẻ đứng lên, làm cho ông lão rất vui mừng.


“Đúng là thần y tái sinh!" Cậu nhân viên trực quầy bị chấn động, thán phục kêu lên

“Cậu thanh niên ơi, trong nhà tôi cũng không có nhiều tài sản, chỉ có bấy nhiêu tiền!”

Ông lão lấy hết tiền trong túi ra, vẻ mặt xấu hổ nhìn Lục Phàm.

“Coi như tôi làm chuyện tốt đi! Số tiền này lão cứ giữ lại!”

Lục Phàm xua tay, anh vùa mới kiếm được một trăm vạn, đối với số tiền nhỏ khám chữa bệnh này anh không cần đâu.

“Bồ Tát sống, quả thực là Bồ Tát sống!" Ông lão vẻ mặt cảm kích, thậm chí không biết nên nói gì cho phải.

Chờ ông lão rời đi, Bạch Hiểu sinh khách khí nói: "Tiên sinh, sân sau y quán tôi có để bàn trà nhỏ, tiên sinh có muốn đi uống vài tách trà, cũng tiện trao đổi một chút kiến thức y học không?"

“Không cần, bây giờ tôi phải đi đón người!”

Lục Phàm mỉm cười nói: "Sau này có thời gian tôi sẽ đến!”

Bạch Hiểu sinh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể ngăn cản, y thuật mà Lục Phàm vừa thi triển cứu người khiến cho hắn bội phục sát đất.

Lục Phàm vừa bước ra khỏi y quán, một chiếc ô tô đã chạy đến, một ông già tóc bạc từ trên xe bước xuống, vừa chuẩn bị đi vào trong, nhưng nhìn thấy Lục Phàm thì vô cùng kinh ngạc: "Sư phụ, sao ngài lại ở đây?”

“Tôi chỉ tới bốc thuốc thôi! Thật trùng hợp, không ngờ ông cũng ở đây." Lục Phàm mỉm cười.

Bạch Hiểu sinh ở bên trong cũng đi ra: "Sư phụ, hai người quen biết nhau sao? Vị tiên sinh này y thuật rất cao, con cả đời chưa gặp qua ai lợi hại như cậu ấy!”


“Ăn nói kiểu gì đấy! Đây là sư phụ của sư phụ con đấy, là sư tổ! Sao có thể ăn nói không biết trên dưới như vậy!" Triệu lão mắng.

“Hể?” Bạch Hiểu Sinh giật mình: "Chính là vị sư tổ hiểu được Thất Tinh Châm kia?"

“Còn ai vào đây nữa!" Triệu Hàn Đông lạnh lùng nói: "Còn không mau dâng trà cho sư tổ đi!”

"Vừa rồi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin tổ đừng trách phạt con!" Bạch Hiểu Sinh vội vàng cúi đầu cung kính, trước đó hắn và Lục Phàm là mối quan hệ ngang hàng nhưng sau khi biết được thân phận Lục Phàm rồi, hắn sao còn dám làm như vậy!

"Anh và tôi tuổi tác xấp xỉ nhau, không cần phải khách sáo vậy. Khi đó tôi chỉ cùng Triệu lão thảo luận đôi câu, không tính là thầy trò đâu!"

"Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, ngày đó ở Bạch gia, lão đã làm lễ bái sư, sư phụ ngài cũng không thể không nhận!"

Lục Phàm vẻ mặt bất đắc dĩ, để cho Triệu lão xấu tính gọi mình là sư phụ, anh luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng Triệu Hàn Đông lại rất quy củ, cứ như chuyện này nó rất bình thường vậy!

Lục Phàm muốn rời đi, lại bị Triệu Hàn Đông lôi kéo, đi ra sân sau y quán vừa uống trà vừa ngắm cảnh.

“Thế nào sư phụ, trà này vị không tệ chứ!" Triệu Hàn Đông nhìn Lục Phàm: "Đây là tôi cố ý cho người mang từ Hải Nam về, nếu sư phụ thích thì chỗ tôi còn có một ít.”

“Tôi đâu có hứng thú với trà!” Lục Phàm mỉm cười nói: "Thời gian cũng không còn sớm, trà cũng uống rồi, tôi cũng nên đi, dù sao tôi còn có một số việc phải làm!"

“Vậy đệ tử không làm lỡ việc của sư phụ nữa!”

Triệu Hàn Đông khom người ôm quyền, Bạch Hiểu Sinh cũng yếu ớt đứng sang một bên, nhìn qua cực kỳ khiêm tốn.