Nàng theo bản năng hơi rụt đầu về sau, không muốn quá gần hắn.
Một người từ phía sau vội vàng chạy vào sân đấu thú, không nhìn người phía trước, chỉ sợ mình bỏ lỡ thời điểm bắt đầu.
- Tránh ra, tránh ra, tránh ra!
Người nọ la to.
Khi người nọ sắp chạy ngang qua người Bạch Thiên Hoan, Hạng Nguyên Hoán kịp thời đưa tay ôm eo nàng, kéo nàng qua một bên để nàng tránh bị va chạm, trong khi bên cạnh đã có vài người bị người nọ đụng ngã.
Những người bị đụng ngã đều chật vật bò dậy, lúc muốn tìm xem là ai đụng thì người nọ đã chạy vào trong sân đấu thú.
Cảm xúc mềm mại dưới tay và hương thơm cơ thể nhàn nhạt nơi đầu mũi khiến Hạng Nguyên Hoán hơi lâng lâng.
Đợi người nọ đi rồi, Bạch Thiên Hoan lập tức đẩy Hạng Nguyên Hoán ra:
- Vừa rồi cám ơn ngươi, có điều, chúng ta nên vào sân thôi.
- Sao hả?
Hạng Nguyên Hoán tiếc nuối liên tục nhìn bàn tay trống không:
- Hoan muội muội không muốn biết là bí mật gì sao?
Nàng vừa đưa vé cho nhân viên kiểm vé ngoài sân, vừa đi vào bên trong.
- Cho dù ta muốn biết thì Hạng đại thế tử sẽ nói với ta sao?
Bạch Thiên Hoan không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói, nàng cầm vé trong tay bắt đầu tìm vị trí của mình.
Hạng Nguyên Hoán tiến vào sau, mỉm cười nhìn bóng lưng mỹ lệ của nàng nói:
- Nếu Hoan muội muội hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết!
-...........
Lại là cái này.
Nàng còn nhớ hôm qua hắn bảo nàng hôn hắn thì hắn sẽ nói cho nàng biết kế
hoạch hôm nay, kết quả...........nàng cứ như ma xui quỷ khiến thật sự
hôn hắn.
Hiện tại hắn đưa ra yêu cầu này giữa chốn đông người, chỉ khiến nàng cảm thấy nhục nhã.
Nàng một chút cũng không muốn biết bí mật trong lời hắn là gì, lời Hạng
Nguyên Hoán nói mấy câu thật mấy câu giả không ai biết, nếu là bí mật,
hắn sẽ nói cho nàng biết?
Nàng mặc kệ hắn, tìm vị trí của mình ngồi xuống, Hạng Nguyên Hoán ngồi bên cạnh nàng.
Sân đấu thú hình tròn rất lớn, chỗ ngồi của người xem được xây cách chỗ đấu thú trên ba thước, lại có hàng rào sắt chắn ở giữa, Bạch Thiên Hoan và
Hạng Nguyên Hoán ngồi ở hàng đầu tiên, có tầm quan sát tốt nhất.
Đưa mắt nhìn lướt qua bốn phía, đám người thái tử, lục hoàng tử, cửu hoàng
tử và Ngụy Tử Phong cũng ngồi ở hàng đầu tiên, vừa khéo là ở phía đối
diện.
Cả nơi quan sát của sân đấu thú, chỉ có phía trên nơi
dã thú đi ra là đặc biệt xây một phòng, hai bên phòng được chắn lại,
người xem không thể vào, phòng chỉ có một cửa sổ, cửa sổ đó tuy mở nhưng vì ngược nắng nên rất tối, nhìn không rõ khung cảnh bên trong.
Không giống với khán đài, gian phòng này là vừa được xây gần đây.
Không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Thiên Hoan cảm thấy có ánh mắt
khác thường trong phòng nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt ấy mang theo
hận ý mạnh mẽ.
Thời gian nàng đến cổ đại không lâu, trong trí nhớ, Bạch Thiên Hoan khi còn sống cũng không đắc tội với ai.
Chắc là ảo giác của nàng thôi!
Bạch Thiên Hoan thu hồi tầm mắt, đột nhiên một người ngồi cạnh vừa thấy nàng thì đôi mắt liền sáng rực.
- Vị cô nương này, tại hạ Lưu Khải, không biết cô nương xưng hô thế nào?
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán đồng thời quay đầu.