Mấy ngày kế tiếp, Bạch Thiên Hoan lại lười ra ngoài,
chỉ ở trong phủ nhàn nhã dưỡng thai, không hề hỏi đến chuyện gì nữa,
thỉnh thoảng nghe được tin tức về chuyện lục hoàng tử và nàng âm thầm
tính toán trong hoàng cung.
Nàng khẳng định người do lục hoàng tử an bài đã ra tay, lén lút
hạ độc vào thức ăn của Hoàng đế, sức khỏe Hoàng đế đã bắt đầu dần dần
suy yếu, có điều bên ngoài vẫn không ai biết chuyện này, Hoàng đế cũng
âm thầm khống chế không cho tin tức này truyền ra.
Họa Mi đưa một tờ giấy vào tay Bạch Thiên Hoan.
Bạch Thiên Hoan đã mang thai gần chín tháng, bụng vô cùng to,
Họa Mi mỗi lần nhìn bụng nàng đều không nhịn được mà sợ hãi.
Xem xong nội dung trên giấy, Bạch Thiên Hoan trả lại cho Họa Mi, nhìn Họa Mi châm lửa đốt nó trước mặt nàng.
Nhìn trang giấy hóa thành tro bụi, nàng thầm suy nghĩ.
Có lẽ cực hạn của Hoàng đế là nội trong nửa tháng này.
Trước kia lúc cha mẹ truyền y thuật cho cô đã từng dặn dò, không được dùng độc hại người, bởi điều đó là trái với lẽ trời.
Lần này, cô cãi lời cha mẹ, dùng sở trường của mình kết liễu tính mạng Hoàng đế.
Không vì điều gì khác, chỉ vì tính mạng của người cô yêu, dù
tương lai có gặp phải báo ứng cũng do một mình cô gánh chịu.
- Thế tử phi, người làm như vậy mà không nói với thế tử gia sao?
Họa Mi lo lắng hỏi Bạch Thiên Hoan.
- Đợi sau khi xong chuyện ta sẽ nói với chàng.
Bây giờ nói chỉ khiến hắn lo lắng, những gì hắn chịu đựng đã đủ
nhiều rồi, không cần phải gánh thêm chuyện này, hơn nữa, chính nàng có
thể làm tốt.
- Nhưng người đang hợp tác với lục hoàng tử, người thực sự tin tưởng lục hoàng tử ư?
- Ta đã sắp xếp xong từ lâu, điều này ngươi không cần lo lắng.
Bạch Thiên Hoan tự tin nhướng mày:
- Đúng rồi, đồ ta bảo ngươi chuẩn bị cho tổ mẫu đã làm xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong rồi!
Họa Mi vội lấy ra một hộp thức ăn:
- Bây giờ người đi đến chỗ lão thái quân à?
- Ừ, mấy ngày rồi ta chưa đi, bây giờ ngươi xách hộp thức ăn đó theo ta.
Ninh Thần Đường.
Bạch Thiên Hoan và Họa Mi cùng đến, lão thái quân đang lễ Phật
trong Phật đường, Bạch Thiên Hoan để tránh quấy rầy bà nên dặn tỳ nữ
không được lên tiếng, nàng chỉ đứng một bên lẳng lặng chờ.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, lão thái quân tụng kinh xong, xoay người lại thì thấy Bạch Thiên Hoan.
- Cháu dâu bảo bối, sao cháu lại tới đây? Tới cũng không nói
tiếng nào, đứng đây bao lâu rồi? Mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
- Tổ mẫu, cháu thấy người đang bận nên không cho người hầu lên tiếng, vả lại, cháu cũng tới chưa được bao lâu.
- Con bé này cứ bướng, nếu tiểu tằng tôn tương lai của ta bị thương thì sao đây?
Dứt lời, lão thái quân cúi đầu che miệng khẽ ho.
- Cháu sẽ cẩn thận!
Bạch Thiên Hoan ra hiệu cho Họa Mi xách hộp thức ăn lại, Họa Mi mở hộp, Bạch Thiên Hoan bưng ra một đĩa bánh hoa quế:
- Tổ mẫu thích ăn bánh hoa quế nên con đặc biệt bảo người làm một ít cho tổ mẫu.
Vừa thấy bánh hoa quế, gương mặt lão thái quân liền lộ vẻ yêu
thích, bà cầm một miếng bánh lên cắn một cái, chân mày hơi cau lại:
- Bánh hoa quế này sao hơi đắng?
- Con đặc biệt sai người trộn thuốc trị ho vào, nghe nói…..
Bạch Thiên Hoan cười nói:
- Nghe nói hai ngày nay tổ mẫu bị ho nhưng chê thuốc đắng nên lén đổ thuốc hết!
Lão thái quân nghiêm mặt, ánh mắt quét về phía nha hoàn đằng sau.
- Là kẻ nào lắm lời?
- Tổ mẫu đừng trách họ, họ cũng vì muốn tốt cho người, hơn nữa,
hành vi lén đổ thuốc là nhất thiết không được, nếu người không muốn uống thuốc thì cháu sẽ nghĩ cách khác!
Lão thái quân cười híp mắt thành một đường.
- Cháu là có hiếu nhất, sau này ấy, nếu cháu có chuyện gì thì cứ tìm tổ mẫu, nếu tiểu tử thúi Nguyên Hoán kia bắt nạt cháu thì cháu cũng cứ tìm tổ mẫu, tổ mẫu nhất định sẽ giúp cháu giáo huấn nó!
- Cháu biết tổ mẫu thương cháu, nếu sau này Nguyên Hoán ức hiếp cháu thì người đầu tiên cháu tìm đến là tổ mẫu!
Trò chuyện thêm với tổ mẫu một lát, Bạch Thiên Hoan mới rời khỏi Ninh Thần Đường.
Nàng đi rồi, lão thái quân vẫy gọi nha hoàn bên cạnh tới.
Nha hoàn tưởng lão thái quân muốn trách phạt vì lắm mồm với Bạch Thiên Hoan nên căng thẳng.
- Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta muốn vào cung một chuyến.
- Vào cung?
- Phải, ta muốn gặp thái hậu.
Nhi tử, tôn tử, con dâu và cháu dâu của bà đều hiếu thảo chu đáo như vậy, hôm nay lại có bánh của Bạch Thiên Hoan, bà đương nhiên muốn
vào cung khoe khoang với thái hậu một phen.
- Dạ!
Bạch Thiên Hoan trở về Tùng Viên đúng lúc Hạng Nguyên Hoán cũng
vừa về, hắn đi cùng Đinh Viễn Sơn đến Binh bộ, cùng huấn luyện tân binh
mệt mỏi đến trưa.
- Nàng đi đâu về thế?
Hạng Nguyên Hoán khẽ cau mày:
- Tình trạng của nàng bây giờ cho phép nàng tùy tiện đi loạn sao?
- Trước khi sinh, hoạt động nhiều một chút, lúc sinh mới thuận lợi, đỡ chịu khổ hơn.
Bạch Thiên Hoan nhanh miệng phản bác.
- Dù sao ta nói gì nàng đều nói lại được!
Hạng Nguyên Hoán dìu nàng cẩn thận về phòng:
- Nàng bây giờ là đối tượng bảo vệ trọng điểm, nên cẩn thận chút.
Hắn đỡ nàng ngồi xuống giường êm, lại rót cho nàng một chén trà sâm ấm, Bạch Thiên Hoan bưng trà sâm, cười tươi như hoa.
- Đồ ta nhờ chàng mua chàng có mua chưa?
Nàng nghiêng đầu hỏi.
- Ta đâu dám không mua!
Hạng Nguyên Hoán lấy một hộp thức ăn dưới bàn ra:
- Toàn bộ đều là thức ăn ngon nàng thích nhất.
- Có cá nữa này, nhưng cá nhiều xương lắm.
Bạch Thiên Hoan phàn nàn.
Sau khi nhặt tất cả xương cá ra, Hạng Nguyên Hoán đặt thịt cá trước mặt nàng.
Hắn săn sóc như thế khiến nàng rất vui vẻ.
- Chàng như vậy sẽ chiều hư ta mất.
Bạch Thiên Hoan cười híp mắt ăn thịt cá mỹ vị, miệng tuy nói thế nhưng vẻ mặt rất hưởng thụ.
Hạng Nguyên Hoán cưng chiều nhéo mũi nàng:
- Nàng thế này gọi là được lợi còn khoe mẽ, mau ăn đi, bằng không sẽ nguội mất!
- Nhưng nhiều như vậy, một mình ta ăn không hết!
- Ăn không hết thì để lại cho ta!
Bạch Thiên Hoan cười càng hạnh phúc hơn.
Nàng đã bị chiều hư lâu rồi, hơn nữa, nàng rất vui vẻ bị chiều hư.
Mặc kệ cuồng phong sóng dữ bên ngoài Hạng thân vương phủ, bây giờ họ đang hạnh phúc là đủ rồi.
Bạch Thiên Hoan mới ăn được một nửa thì ánh mắt Hạng Nguyên Hoán nhấp nháy nhìn nàng.
- Hoan muội muội, mai ta phải ra ngoài một chuyến, sáng ngày kia mới về.
Thịt cá vừa nuốt vào bị những lời này của hắn làm mắc trong cổ
họng, nàng sặc uống liền hai ngụm nước mới nuốt xuống được, lúc này mới
cảm thấy dễ chịu hơn chút.
- Mai chàng phải ra ngoài?
Bạch Thiên Hoan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Hạng Nguyên Hoán áy náy vỗ vỗ lưng cho nàng, đặt ly nước trong tay nàng trở lại trên bàn.
- Ừ, trong tổ chức có chút chuyện cần ta xử lý, có điều nàng yên tâm, sau lần này đến trước khi nàng sinh, ta sẽ không ra ngoài nữa!
Hạng Nguyên Hoán cam đoan.
- Ta không có ý trách chàng, có điều, chàng đi bên ngoài nhất
định phải cẩn thận, còn nữa…..nhớ là ta và con đều đang đợi chàng bình
an quay về.
Bạch Thiên Hoan chân thành nhìn hắn.
- Ừ, ta sẽ luôn nhớ.
Nụ cười trên mặt Hạng Nguyên Hoán vẫn mang vẻ bông đùa như ngày thường:
- Nhưng, trong một ngày một đêm ta không có ở đây, nàng cũng
phải ngoan ngoãn đợi ở phủ, không được đi đâu hết, nếu ta về mà không
thấy nàng…..
Bạch Thiên Hoan nghiêm mặt, chỉ vào bụng to của mình:
- Chàng cảm thấy ta thế này còn có thể đi đâu?
- Được được, không nói chuyện này nữa, nàng mau ăn đi, nguội sẽ mất ngon!
Không lâu sau, Hạng Nguyên Hoán lại chất thức ăn thành một núi nhỏ trên cái đĩa trống trước mặt Bạch Thiên Hoan.
Nàng nhăn nhó nhìn ngọn núi trước mặt có xu thế chỉ tăng không giảm.
- Thế này cũng quá nhiều rồi nhỉ?
- Không chỉ nàng ăn mà con cũng phải ăn.
- Nó bây giờ mới bao lớn, ăn không hết nhiều như vậy.
Bạch Thiên Hoan nghiêm túc nhìn Hạng Nguyên Hoán, bắt đầu cò kè mặc cả với hắn.
Hôm sau hắn ra ngoài, Đinh Viễn Sơn đến Hạng thân vương phủ tìm
Hạng Hân Lạc, hai người họ đấu kiếm trên mảnh đất trống cạnh vườn hoa.
Bạch Thiên Hoan rảnh rỗi chạy đến xem náo nhiệt, sai Họa Mi đem ghế ra, nàng ngồi trên ghế xem hai người họ tỷ thí.
Lúc họ tỷ thí, Hạng Hân Lạc hầu như đều dùng toàn lực, Đinh Viễn Sơn tiếp chiêu điêu luyện, người sáng mắt vừa nhìn là biết Đinh Viễn
Sơn đang nhường nàng ấy, có điều nàng ấy tự nhận thấy võ công của mình
có tiến bộ nên tỷ thí vô cùng vui vẻ.
Bạch Thiên Hoan có thể nhìn ra được, quan hệ giữa Đinh Viễn Sơn
và Hạng Hân Lạc có chút tinh tế, không giống như hai tháng trước nữa.
Đương nhiên, cả Hạng thân vương phủ từ trên xuống dưới đều biết
nguyên nhân Đinh Viễn Sơn thường xuyên đến phủ là gì, Tiết Oánh và Hạng
Diên Thiệu vui vẻ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Mỗi lần Đinh Viễn Sơn đến Hạng thân vương phủ, người hầu và tỳ
nữ đều rối rít báo cho hắn vị trí chính xác của Hạng Hân Lạc, để hắn
nhanh chóng tìm được nàng ấy.
Trong mắt các tỳ nữ và người hầu, Đinh Viễn Sơn đã là cô gia của họ, chỉ là Hạng Hân Lạc vẫn chưa gật đầu mà thôi.
Nhìn hai người họ ở bên nhau, Bạch Thiên Hoan tin rằng theo tình hình trước mắt mà phát triển thì họ trở thành một đôi là chuyện sớm
muộn.
Đinh Viễn Sơn và Hạng Hân Lạc nghỉ ngơi một chút rồi mới bắt đầu lượt tỷ thí thứ hai.
Sắp đến trưa, hai người họ đã có chút mệt mỏi, dự định kết thúc.
Một người hầu vội vàng chạy tới.
- Thế tử phi, quận chúa, Đinh tướng quân, không hay rồi!
Người hầu mồ hôi nhễ nhại nói.
Hạng Hân Lạc sững sờ, suýt bị kiếm trong tay Đinh Viễn Sơn đâm phải, may mà hắn nhanh chóng thu tay.
- Là lão thái quân, lão thái quân ở trong cung xảy ra chuyện!
Người hầu thở không ra hơi nói:
- Người trong cung vừa truyền tin đến.
- Cái gì? Tổ mẫu?
Bạch Thiên Hoan bật dậy khỏi ghế, do bụng quá to mà động tác quá nhanh nên nàng hơi lảo đảo, đưa tay vịn vào ghế đứng vững, khẩn trương
hỏi:
- Tổ mẫu sao rồi? Ngươi nói cho rõ!
- Họ nói là sau khi lão thái quân bái kiến thái hậu, lúc đi
ngang qua ngự hoa viên trượt chân rơi xuống nước, khi được cứu lên đã
không còn hơi thở nữa!
Người hầu run rẩy bẩm báo.
- Trượt chân rơi xuống nước? Sao có thể trượt chân rơi xuống nước?
Bạch Thiên Hoan mở to mắt, bàn tay trên tay vịn nắm chặt, nàng lắc đầu dữ dội:
- Không thể nào, nhất định là có người cố ý hãm hại!
Hạng Hân Lạc kinh hãi nói không nên lời, im bặt trong chốc lát mới phản ứng lại, giống như bị người khác gõ một cái vậy.
- Tổ mẫu, ta muốn vào cung gặp tổ mẫu, ta muốn vào cung.
Bạch Thiên Hoan vừa nghe được tin này như bị sét đánh, bàn tay
vịn vào Họa Mi, năm ngón tay bấm thật sâu vào da thịt cánh tay nàng ấy.
- Họa……Họa Mi, vào cung, ta cũng muốn vào cung, lập tức chuẩn bị xe.
- Dạ, nô tỳ đi ngay!
Ninh Thần Đường.
Ban đêm, trong Ninh Thần Đường, một chiếc giường gỗ lim đặt ngay giữa, thi thể lạnh lẽo của lão thái quân nằm bên trên, vẻ mặt an bình
cho thấy trước khi chết bà cũng không quá đau đớn, cũng cho thấy cái
chết của bà đến quá đột ngột, thậm chí không có giãy giụa.
Bên giường lão thái quân, nước mắt Bạch Thiên Hoan thi nhau rơi xuống.
Hôm qua vẫn ở nơi này, lão thái quân còn cười nói với nàng, sau
này nếu Hạng Nguyên Hoán bắt nạt nàng thì cứ việc tìm bà, bà sẽ ra mặt
cho nàng.
Chỉ một buổi tối ngắn ngủi, bà lão luôn cười hiền từ với nàng giờ đây đã biến thành một thi thể lạnh băng.
Cái chết của bà thực sự quá đột ngột.
Không biết có phải do nàng quỳ quá lâu hay không, nàng cảm thấy bụng mình nặng xuống từng cơn.