Ngưu Quang thong thả cho tay vào ống tay áo lấy ra một cây trâm, đưa Lưu San San.
San San cầm cây trâm trong tay, cẩn thận kiểm tra một lượt, cây
trâm này tuy giống hệt cây trâm trước đó của nàng nhưng chất ngọc bóng
mịn, hoàn mỹ không tì vết, hoàn toàn không có vết tích từng được sửa.
- Đây là cây trâm trước kia của ta?
Lưu San San cau mày hỏi.
Vẻ mặt Ngưu Quang lộ ra vài phần lúng túng.
- Không phải, cây trâm kia sửa xong nhìn rất khó coi, cho nên, ta dựa theo nó mà mua cây trâm khác giống hệt!
Ngưu Quang thành thực trả lời.
- Vậy ngươi cầm về đi.
Một tay Lưu San San khép lại xiêm y trên người, tay kia đưa trả trâm cho hắn.
- Ta chỉ tới để đưa trâm, ta đưa…..
- Ngươi cầm về đi.
Lưu San San buồn bực giậm chân, mắt bốc lên lửa giận:
- Ta không muốn cái này, ta muốn cái kia của mình cơ, trừ phi
ngươi trả cái kia lại cho ta, bằng không, ta không cần cái này!
Khóe môi Ngưu Quang động đậy, thấy Lưu San San kiên trì như vậy, đành lấy trâm về.
- Được.
Lửa giận của Lưu San San khi thấy hắn nhận lại cây trâm thì giảm đi hơn nửa.
Nàng cười híp mắt nói:
- Ngày mai nếu ngươi rảnh thì đem trả trâm cho ta, nhớ đấy, phải là cây ban đầu ấy.
- Ngày mai không có thời gian.
Ngưu Quang nhàn nhạt đáp.
Mắt Lưu San San chợt mở lớn.
- Vậy ngày mốt thì sao?
- Ngày mốt tạm thời không rõ.
Lưu San San bá đạo đưa ra yêu cầu:
- Dù sao ta mặc kệ, ngày mốt ngươi nhất định phải đem nó trả cho ta, nếu ngươi không trả thì ta sẽ đích thân đến Hạng thân vương phủ tìm thế tử gia và thế tử phi của các ngươi đòi!
Sắc mặt Ngưu Quang trầm xuống.
- Được, ngày mốt ta sẽ đưa tới.
Lưu San San mơ hồ cảm nhận được có gì đó đang nảy nở trong lòng mình.
Năm tháng sau.
Bạch Thiên Hoan đã mang thai gần bảy tháng, bụng lớn lên theo
thời gian, giống như đang chứa một quả bóng da trong đó vậy.
Nhưng, bản tính nàng hiếu động, không vì bụng trở nên lớn mà
ngoan ngoãn ở trên giường chờ sinh, Lưu San San thường xuyên tới phủ tìm nàng chơi, hai người sẽ cùng nhau ra ngoài.
Lần nào họ ra ngoài cũng dọa sợ mọi người từ trên xuống dưới
trong Hạng thân vương phủ, nàng hiện tại chính là nhân vật đẳng cấp quốc bảo, người người đều sợ nàng bị ngã bị vấp.
Người lo lắng nhất không ai ngoài ba người đi cùng bảo vệ họ - Ngưu Quang, Bạch Thiên và Hắc Ảnh.
Chỉ cần Lưu San San tới mà Hạng Nguyên Hoán không có nhà là ba
người họ như lâm đại địch, tức khắc đề cao cảnh giác, chỉ chút xíu gió
thổi cỏ lay cũng dọa ba người họ toát mồ hôi lạnh khắp người.
Mắt thấy còn hơn hai tháng nữa là Bạch Thiên Hoan sinh nở, đã
đến thời điểm vô cùng quan trọng, nhưng đúng lúc này Hạng Nguyên Hoán bị Đinh Viễn Sơn kéo đến phủ tướng quân, nhiệm vụ vinh quang bảo vệ Bạch
Thiên Hoan lại rơi vào ba người Ngưu Quang, Bạch Thiên và Hắc Ảnh.
Chiều thu ánh dương rạng rỡ, Lưu San San tới vương phủ mời Bạch
Thiên Hoan ra ngoài ngắm cây phong, ba người Ngưu Quang, Bạch Thiên và
Hắc Ảnh vừa nghe liền sốt ruột, muốn ngăn họ thì phải ra tay từ ngọn
nguồn là Lưu San San.
Thuyết khách dĩ nhiên là Ngưu Quang.
Bạch Thiên Hoan đi thay y phục, Lưu San San ở một mình trong Tùng Viên, vừa ngồi uống trà vừa đợi nàng.
Bạch Thiên và Hắc Ảnh thấy thế, đẩy Ngưu Quang qua.
Chờ Ngưu Quang đến bên cạnh, Lưu San San vờ như không nhìn thấy hắn, ngẩng đầu thưởng thức mây trắng trên trời.
- Lưu tiểu thư!
Ngưu Quang cứng ngắc gọi Lưu San San.
Lưu San San không quay đầu lại.
- Ngươi tìm ta?
- Thuộc hạ có chuyện muốn thương lượng với Lưu tiểu thư.
- Thương lượng? Thương lượng chuyện gì?
Lưu San San cười lạnh:
- Một kẻ nhát gan có tư cách thương lượng với ta?
- Kẻ nhát gan?
- Phải, người mà ngay cả mặt của bổn tiểu thư cũng không dám
nhìn, trực tiếp để đồ lên bàn trang điểm của bổn tiểu thư, không phải kẻ nhát gan thì là gì?
Lưu San San chỉ vào chỗ hiểm nói.
Năm tháng trước, nàng bảo Ngưu Quang trả trâm cho nàng, vào buổi tối ngày thứ ba sau khi giao hẹn, nàng ở trong phòng đợi hoài đợi mãi
cũng không thấy.
Kết quả, trong lúc nàng ra ngoài rồi quay vào, cây trâm đã nằm
trên bàn trang điểm của nàng, mà trong phòng không thấy nửa bóng người,
tức thì nàng nổi giận, tiếc là không gặp được người trả trâm.
Một lần giận chính là năm tháng.
Trong năm tháng này, Lưu San San thường xuyên tới tìm Bạch Thiên Hoan chơi, cũng thường xuyên gặp Ngưu Quang, nhưng mỗi lần thấy hắn
nàng đều cố ý vờ như không thấy, dù hắn nói chuyện với nàng nàng cũng
thờ ơ lạnh nhạt.
Tình hình như vậy đã kéo dài suốt năm tháng, hôm nay Lưu San San lần đầu tiên nói trực tiếp với Ngưu Quang.
Ngưu Quang hiểu Lưu San San đang nói đến chuyện gì, liền giải thích:
- Hôm đó thuộc hạ có việc gấp cần xử lý, không kịp chào hỏi Lưu tiểu thư, cho nên mới vội vã để đồ lại rồi đi.
Lưu San San không tin.
Hắn là nhân lúc nàng rời đi mới vào, trên đời sao có thể có
chuyện trùng hợp như vậy? Hắn chính là cố ý tránh nàng, điều này khiến
nàng rất tức giận.
- Phải, nhưng mà, quá trùng hợp rồi.
Lưu San San cười lạnh.
Ngưu Quang nghĩ nghĩ, vẫn nói:
- Lưu tiểu thư, lần này thuộc hạ đến tìm là muốn xin Lưu tiểu thư đồng ý với thuộc hạ một việc.
- Việc gì?
- Xin Lưu tiểu thư hủy hành trình ngắm cây phong!
- Hủy? Tại sao?
Ngưu Quang nghiêm mặt giải thích:
- Chỗ ngắm cây phong hỗn loạn phức tạp, thế tử phi đi sẽ rất
nguy hiểm, dù chúng tôi luôn bảo vệ bên cạnh cũng khó đảm bảo sẽ không
xảy ra việc ngoài ý muốn, để phòng ngừa việc như vậy xảy ra, xin Lưu
tiểu thư hủy hành trình ngắm cây phong!
Lưu San San cắn môi tức giận nhìn hắn:
- Ngươi sợ mình không đủ sức thì cứ nói thẳng, khỏi nói mấy lời
như vậy qua loa với ta, hành trình ngắm cây phong hôm nay, ta không đi
không được!
Lưu San San ngạo mạn hất cằm.
- Lưu tiểu thư, cô như vậy là đang đùa giỡn với sinh mệnh thế tử phi đấy.
- Ta đùa giỡn bao giờ, hơn nữa, chân ở trên người thế tử phi các ngươi, có bản lĩnh các ngươi đi khuyên nàng ấy đi!
Rõ ràng là cô đề nghị, nếu cô không đề nghị thì thế tử phi sẽ đi à?
Vả lại, khuyên thế tử phi?
Đừng đùa, nếu thế tử phi đưa ra quyết định gì rồi thì người khác có thể dễ dàng thay đổi sao? Hắn cảm thấy đi thuần phục hổ hay sư tử
còn dễ hơn.
Thấy Bạch Thiên Hoan sắp thay xong y phục chuẩn bị ra ngoài mà
Lưu San San vẫn không dao động trước lời khuyên của mình, Ngưu Quang
đành phải quay trở lại bên cạnh Bạch Thiên và Hắc Ảnh.
Bạch Thiên và Hắc Ảnh vội túm lấy Ngưu Quang hỏi thăm kết quả
khuyên nhủ, có điều, chỉ nhìn vẻ mặt u ám của Ngưu Quang là biết hắn
thất bại rồi.
Bạch Thiên Hoan bước ra, tinh mắt thấy Ngưu Quang từ bên cạnh
Lưu San San rời đi, đôi mắt nàng lập tức sáng lên tinh thần hóng hớt.
- Trong lúc ta thay y phục, ngươi nói gì với Ngưu Quang thế?
Bạch Thiên Hoan trêu ghẹo hỏi nàng ấy.
Lưu San San nhìn nàng vô tội.
- Đâu nói gì đâu.
Không nói gì chính là có gì đó.
Bạch Thiên Hoan trêu đùa nhìn về phía Ngưu Quang, nhướng mi giảo hoạt:
- Nói thật đi, có phải ngươi để ý Ngưu Quang nhà bọn ta không?
- Nhà các ngươi, Ngưu Quang thành nhà các ngươi khi nào?
Lưu San San trừng nàng.
- Xem kìa xem kìa, ngươi không đánh mà tự khai rồi, còn nói không để ý Ngưu Quang nhà bọn ta.
Đối diện với sự truy hỏi của Bạch Thiên Hoan, Lưu San San không tự nhiên chốc lát rồi đành thở dài thừa nhận.
- Được rồi, nếu ngươi đã nhìn ra thì ta cũng không muốn giả vờ nữa, không sai, ta thích Ngưu Quang, ngươi thấy sao?
Lưu San San lời lẽ hùng hồn hất cằm.
Bạch Thiên Hoan phì cười.
- Kỳ thực ta đã nhìn ra từ lâu rồi.
Lưu San San không dám tin mở to mắt:
- Ngươi nói gì? Ngươi nhìn ra từ lâu rồi?
Ngay cả nàng gần đây mới hiểu được tình cảm của mình mà Bạch
Thiên Hoan đã nhìn ra từ lâu rồi, nàng sao có thể không kinh ngạc?
Bạch Thiên Hoan chỉ ra chỗ quan trọng những điều mình thấy:
- Mỗi lần ngươi tới phủ ta, cùng ta đi ra ngoài luôn cố ý chọn
nơi nhiều người, nói là cùng ta ngắm cảnh nhưng lần nào ngươi cũng lén
nhìn về phía Ngưu Quang, thấy hắn tức giận, lo lắng, ngươi sẽ âm thầm
vui vẻ, còn nhiều chuyện khác nữa, nhiều không sao kể xiết.
Chút tâm tư nho nhỏ thoáng chốc bị Bạch Thiên Hoan vạch trần, khiến Lưu San San không chỗ nào lẩn trốn.
Cũng nhờ Bạch Thiên Hoan nhắc nhở, Lưu San San suy nghĩ về tất cả những việc mình làm trước đó, chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Đây chính là cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
- Ta cảm thấy đột nhiên ta biến thành khỉ, còn ngươi là người xem xiếc khỉ!
Bạch Thiên Hoan chớp chớp mắt:
- Sao? Mất hứng à?
- Bị xem như xem kịch còn có thể cao hứng hả? Hôm nay ta không
muốn đi ngắm cây phong nữa, đau đầu không khỏe, ta về phủ trước đây.
Bạch Thiên Hoan lập tức cười hùa theo:
- Nếu ngươi không khỏe thì thế này nhé, ta sẽ sai Ngưu Quang tối nào cũng đưa thuốc cho ngươi, không biết ý ngươi ra sao?
Mắt Lưu San San sáng lên.
- Cách này hay, ta tin rằng, sau khi được thuốc của ngươi điều trị, sức khỏe ta nhất định sẽ “từ từ” hồi phục.
Âm mưu của hai người được định ra như vậy, Ngưu Quang còn đang khổ não không hề hay biết mình đã bị Bạch Thiên Hoan bán.
Bạch Thiên Hoan không ra ngoài với Lưu San San mà đến Ninh Thần
Đường ở cùng tổ mẫu đến chiều, lúc chạng vạng nghe nói Hạng Nguyên Hoán
về rồi, không thấy nàng nên đang đi tìm, nàng liền cáo từ tổ mẫu chuẩn
bị về Tùng Viên.
Để về Tùng Viên nhanh hơn, nàng đi tắt qua đường nhỏ trong vườn hoa.
Lúc ngang qua núi giả, nàng nghe có tiếng người đang nói nhỏ với nhau.
- Nửa năm trước thế tử gia vì thế tử phi mà huyết tẩy hoàng
cung, Hoàng thượng không giết cũng không phạt ngài, ngươi nói xem có lạ
hay không?