Thần Y Tiểu Vương Phi

Chương 100-1: Mang nàng và con về nhà (1)

Chỉ nghe lời này, Bạch Thiên Hoan biết ngay đây là âm mưu của lục hoàng tử, không nhờ điều gì khác mà chỉ nhờ trực giác.

Trực giác nữ nhân luôn rất chuẩn.

Nàng không muốn đến hoàng cung đã đến một lần là không muốn đến lần thứ hai kia, nhưng vì lần này có thánh chỉ của Hoàng đế, nàng không thể không đi.

- Ngươi nói với người được phái tới kia, lát nữa ta sẽ đi ngay.

- Thế tử phi, người được phái tới là công công trong cung, muốn người vào cung ngay lập tức, đã đợi ở bên ngoài Tùng Viên rồi.

- Ta thay một bộ y phục, sẽ không làm lỡ bao nhiêu thời gian.

Sắc mặt Bạch Thiên Hoan trầm xuống.

- Dạ, thế tử phi!

Người nọ đáp lời rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Chờ người nọ đi rồi, đầu óc Bạch Thiên Hoan nhanh chóng xoay chuyển.

Lần này lục hoàng tử muốn Hoàng đế triệu nàng vào cung chữa bệnh tim cho thái tử, hơn phân nửa là muốn thừa cơ hội khiến nàng phẫu thuật sai sót, sau đó mượn tay Hoàng đế giết nàng.

Cho nên, lần này đi hoàng cung, nàng sợ là dữ nhiều lành ít.

Họa Mi vừa thức dậy đi đến Tùng Viên, đứng bên cạnh nghe được đoạn đối thoại giữa Bạch Thiên Hoan và người hầu.

- Đại tiểu thư, đột nhiên người được triệu vào cung chữa bệnh cho thái tử điện hạ, đây có phải là một cái bẫy không?

Họa Mi thông minh phản ứng.

Ngay cả Họa Mi cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ.

- Hắn ta đã chờ ngày này lâu rồi.

- Đại tiểu thư, làm sao bây giờ?

Họa Mi bối rối kéo tay Bạch Thiên Hoan:

- Hay là thế này, đại tiểu thư, người chạy đi.

Nếu là trước kia, nàng sẽ chọn rời khỏi nơi đây, dù sao thì người của thế giới này không liên quan đến nàng, cho dù vì chuyện của nàng mà liên lụy đến bất kỳ ai, nàng cũng không quan tâm.

Nhưng, người trong vương phủ này tốt với nàng như vậy, khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, vào lúc này, nàng tuyệt đối không thể dứt áo ra đi.

Nếu nàng đến hoàng cung thì tính mạng bản thân khó giữ, nàng là người từng chết một lần, không sợ chết, nhưng trong bụng nàng đang có một đứa trẻ, đó là một tiểu sinh mệnh vô tội.

Bạch Thiên Hoan lắc đầu.

- Ta không thể đi.

- Nhưng, nếu người không đi, có thể sẽ mất mạng.

Nàng khẽ nhắm mắt lại:

- Lòng ta đã quyết.

- Đại tiểu thư!

Bạch Thiên Hoan chợt mở mắt, vẻ mặt kiên quyết:

- Họa Mi, ngươi đến khách điếm tìm Nguyên Hoán, bảo chàng tiến cung tìm ta, nếu chàng không tới thì cả đời này đừng mong gặp ta nữa!

Trong lúc bối rối, Họa Mi đã tìm về được chút lý trí.

- Đúng đúng đúng, tìm thế tử gia, nô tỳ đi tìm thế tử gia ngay bây giờ.

- Đi đi.

Họa Mi vội vàng ra khỏi Tùng Viên, Bạch Thiên Hoan sắc mặt bình tĩnh quay vào phòng thay y phục rồi chậm rãi ra cửa.

Do tình hình khẩn cấp, sau khi vào cung, xe ngựa trực tiếp chạy thẳng đến trước cổng đông cung, khi nàng xuống xe ngựa, sớm đã có thái giám chờ sẵn.

Nàng vừa vào đại điện đông cung thì có một áp lực mạnh mẽ ập vào, trong không khí nồng nặc mùi căng thẳng, là sự uy nghiêm mà nàng chưa từng cảm nhận được.

Chóp mũi ngửi thấy mùi long tiên hương nhàn nhạt, một nam tử mặc long bào màu vàng sáng đứng cách đó không xa, nàng hơi cúi đầu, khóe mắt quét đến vuốt rồng trên long bào.

Bạch Thiên Hoan cảnh giác chau mày, cúi đầu khom người.

- Khấu kiến Hoàng thượng!

Ánh mắt sắc bén của Hạ Hầu Lệnh quan sát nàng từ trên xuống dưới, y phục trang nhã, dung nhan xinh đẹp, bờ vai mảnh khảnh khiến nàng trông vô cùng yếu đuối, làm người ta sinh lòng thương xót, ông không khỏi nghi ngờ năng lực của nàng.

- Ngươi chính là Bạch Thiên Hoan?

- Dạ!

- Người giúp thay tim cho người khác ở Sơn Thành một tháng trước, là ngươi?

Giọng nói uy nghiêm của nam tử trung niên vọng đến từ trên đỉnh đầu.

Bạch Thiên Hoan ung dung gật đầu:

- Phải!

- Ngươi nên biết, nếu ngươi có nửa câu giả dối, trẫm tuyệt đối không tha cho ngươi.

Bạch Thiên Hoan mỉm cười:

- Không phải Hoàng thượng đã xác định rồi mới triệu dân nữ tới sao?

Hạ Hầu Lệnh híp mắt nhìn nữ tử vẻ mặt ngạo nghễ trước mặt.

- Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi cho thái tử, ngươi muốn gì trẫm cũng sẽ cho ngươi, nhưng nếu chữa không tốt…….

Đây chính là uy nghiêm của đế vương.

- Dân nữ có thể xem thái tử điện hạ trước không?

Hạ Hầu Lệnh đưa mắt ra hiệu cho một thái giám:

- Dẫn nàng ta đi.

Bạch Thiên Hoan theo thái giám vào trong phòng, màn lụa màu vàng sáng được vén lên một góc, chỉ lộ ra gương mặt tái nhợt của Hạ Ất Hiên.

Bắt mạch cho Hạ Ất Hiên, chân mày Bạch Thiên Hoan nhíu chặt.

Tình hình của hắn rất tệ, chỉ có thay tim mới có thể khiến hắn sống tiếp.

Hạ Hầu Lệnh vừa thấy nàng ra khỏi phòng liền phun ra giọng uy hiếp.

- Tình hình thái tử thế nào?

- Tâm mạch của thái tử điện hạ đã suy kiệt, hết cách xoay chuyển!

Hạ Ất Thần luôn đứng ở một góc đại điện im lặng không lên tiếng, tưởng chừng như không tồn tại, nhẹ nhàng ngắt lời nàng:

- Thay tim thì sao?

Tên đầu sỏ! Bạch Thiên Hoan quăng ánh mắt phẫn nộ về phía Hạ Ất Thần, hắn ta nhận lấy ánh mắt nàng, khóe môi nhếch lên một độ cong đắc ý.

- Nếu thay tim, thái tử điện hạ sẽ hoàn toàn bình phục!

Bạch Thiên Hoan cúi đầu nhàn nhạt đáp.

- Phụ hoàng?

Hạ Ất Thần ra hiệu với Hạ Hầu Lệnh vẻ mặt nghiêm trọng.

Hạ Hầu Lệnh được hắn nhắc nhở thì phục hồi tinh thần lại.

Hạ Ất Hiên đã bị các thái y tuyên bố là hết cách cứu chữa, Bạch Thiên Hoan là hi vọng duy nhất, hai mắt Hạ Hầu Lệnh suy xét nhìn chằm chằm nàng.

- Ngươi hãy thay tim cho thái tử, nếu thái tử có mệnh hệ gì, ngươi biết mình sẽ có kết quả thế nào rồi đấy.

- Dân nữ cần vài món đồ.

- Ngươi cần gì cứ việc nói, trẫm sẽ thỏa mãn ngươi toàn bộ.

Bạch Thiên Hoan khẽ hất cằm:

- Phẫu thuật thay tim nhất định phải tuyệt đối yên tĩnh, hơn nữa, không được có bất kỳ ai quấy rầy!

- Trong thời gian ngươi thay tim cho thái tử, trẫm sẽ ra lệnh cho tất cả mọi người chờ bên ngoài điện, không cho phép bất kỳ ai đến gần đông cung.

- Tốt!

Giấy bút được đưa đến, Bạch Thiên Hoan cầm bút viết xuống những thứ cần dùng cho phẫu thuật, cùng lúc những nét chữ được viết xuống, tâm tư của nàng cũng bay đến ngoài cung.

Không biết Họa Mi có tìm được Hạng Nguyên Hoán hay không.

***

Họa Mi chạy thẳng tới khách điếm mà Hạng Nguyên Hoán ở.

Nàng ấy dùng sức đập cửa phòng hắn, đập thật lâu cũng không ai trả lời, ngược lại đánh thức khách trọ mấy phòng xung quanh, thu hút sự chú ý của tiểu nhị, tiểu nhị đến nói cho nàng ấy biết Hạng Nguyên Hoán ra ngoài rồi.

Nghe được tin tức hắn đã ra ngoài, Họa Mi hầu như tuyệt vọng.

Nhưng nghĩ đến lời dặn của Bạch Thiên Hoan, nàng ấy xốc lại tinh thần, bắt đầu tìm kiếm Hạng Nguyên Hoán khắp nơi ở kinh thành.

Cuối cùng, Họa Mi tìm được hắn trong một tửu lâu, lúc đó hắn đang ôm một bầu rượu, uống hết ly này đến ly khác.

Chân Họa Mi mệt mỏi muốn nhũn ra, đầu đầy mồ hôi lao đến cạnh bàn Hạng Nguyên Hoán.

- Thế tử gia, nô tỳ tìm được ngài rồi!

Họa Mi vừa thấy hắn liền mừng rỡ nói.

Hạng Nguyên Hoán liếc qua, nhận ra người tới là Họa Mi thì thất vọng tiếp tục uống rượu của mình.

- Nàng ấy bảo ngươi tới tìm ta?

- Đại tiểu thư bảo nô tỳ tới tìm ngài là vì…..

- Trở về nói với nàng ấy, ta sẽ không gặp nàng ấy đâu.

- Thế tử gia!

Họa Mi tức giận cướp bầu rượu trong tay Hạng Nguyên Hoán, hung hăng ném bầu rượu xuống đất, bầu rượu bị ném vỡ, mảnh vỡ và rượu văng đầy đất.

Vương Toàn vội vã kéo Họa Mi qua.

- Họa Mi, thế tử gia đang giận, có hiểu lầm gì thì đợi sau khi thế tử gia bớt giận rồi về nói rõ với thế tử phi cũng không muộn!

- Đến lúc đó đã muộn rồi!

Họa Mi lớn tiếng kêu lên:

- Đến lúc đó, thế tử gia sẽ vĩnh viễn không gặp được đại tiểu thư nữa.

- Là ý gì?

Họa Mi giãy thoát khỏi tay Vương Toàn, lại cướp lấy bầu rượu Hạng Nguyên Hoán vừa nhấc lên ném vỡ.

- Thế tử gia, ngài rốt cuộc còn muốn gặp đại tiểu thư nữa hay không?

Họa Mi tức giận chất vấn hắn.

Hạng Nguyên Hoán cười lạnh.

- Hiện tại sợ là nàng ấy còn không muốn nhìn thấy ta ấy chứ?

- Thế tử gia, ngài khiến người ta quá thất vọng rồi, đại tiểu thư đang mang thai con của ngài, hiện giờ sống chết chưa rõ, ngài lại còn ngồi đây uống rượu, nói mát, ban đầu đại tiểu thư đúng là nhìn lầm ngài!

Họa Mi tức giận rơi nước mắt.

Hạng Nguyên Hoán bắt lấy điểm quan trọng trong lời nói của nàng.

- Ngươi vừa nói gì?

Bàn tay hắn nắm lấy cổ tay Họa Mi, sức lực mạnh đến mức khiến Họa Mi đau.

- Ngài buông ta ra!

Bàn tay Hạng Nguyên Hoán hung dữ nắm chặt cổ tay nàng ấy, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy:

- Nói cho ta biết, ngươi vừa nói đến con?

- Đúng vậy, đại tiểu thư đang mang thai con của ngài!

Hoan muội muội của hắn có thai rồi!

Lần đầu nghe được tin tức này, Hạng Nguyên Hoán có chút không quá tin tưởng, đầu óc trống rỗng, cố gắng tiêu hóa tin tức này.

Mấy giây sau, hắn tỉnh táo lại vài phần.

- Vậy hôm qua khi ngươi và Hoan muội muội đi Linh Ẩn Tự, người nam nhân vừa nói vừa cười với Hoan muội muội là?

- Buổi chiều lão thái quân sắp về phủ, đại tiểu thư biết lão thái quân tin Phật bèn đến Linh Ẩn Tự cầu Phật châu khai quang, leo núi rất lâu nên choáng váng, người kia đỡ đại tiểu thư, thê tử người kia cũng đang mang thai, sức khỏe không tốt nên đại tiểu thư đã cho ít lời khuyên.

Hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm, bây giờ mọi hiểu lầm đều đã được tháo gỡ, trong chớp mắt Hạng Nguyên Hoán cảm thấy như cả thế giới trở nên rạng ngời.

Hắn sắp làm cha rồi, hắn sắp làm cha rồi! Trong đầu hắn không ngừng vang lên câu này.

- Ta về phủ ngay bây giờ.

Hạng Nguyên Hoán nhanh chóng đứng dậy, vội vã muốn chạy về Hạng thân vương phủ.

Họa Mi kịp thời kéo hắn lại.

- Thế tử gia, hiện giờ đại tiểu thư không có ở vương phủ.

- Không ở vương phủ, vậy nàng ấy ở đâu?

Đột nhiên hắn nhớ đến trước đó Họa Mi nói Bạch Thiên Hoan sống chết chưa rõ, đôi mắt sắc bén của hắn híp thành một đường:

- Có phải Hoan muội muội xảy ra chuyện rồi không?

- Sáng sớm nay, đại tiểu thư vừa thức dậy thì có một công công trong cung đến tìm, nói là thái tử điện hạ đột nhiên phát bệnh tim, Hoàng thượng triệu đại tiểu thư vào cung chữa bệnh cho thái tử điện hạ.

Hoàng đế triệu Bạch Thiên Hoan vào cung chữa bệnh?

Hắn cho rằng chuyện không đơn giản như vậy.

- Hoàng thượng sao lại biết Hoan muội muội có năng lực chữa được bệnh tim của thái tử?

Sau khi hắn về kinh đã phong tỏa chuyện này nên người trong cung vẫn chưa biết.

- Nghe nói là lục hoàng tử tiến cử đại tiểu thư! Trước khi đi, đại tiểu thư đã dặn dò nô tỳ, bảo nô tỳ đi tìm thế tử gia.

Họa Mi nức nở nói:

- Nô tỳ tìm ngài tìm rất lâu, thế tử gia, bây giờ nếu ngài không cứu đại tiểu thư, sợ là đại tiểu thư sẽ……..

Tim Hạng Nguyên Hoán bị đâm mạnh, ánh mắt dấy lên lửa giận hừng hực.

- Bây giờ ta vào cung đón nàng ấy ngay lập tức.

Ai cũng đừng hòng cản hắn.

Hoàng cung. Đông cung.

Qua nửa canh giờ chuẩn bị, Bạch Thiên Hoan bắt đầu phẫu thuật cấy ghép tim cho Hạ Ất Hiên.

Cả quá trình phẫu thuật, trong đông cung không một bóng người, nhưng nàng không quá chuyên tâm thực hiện phẫu thuật.

Thêm nửa canh giờ sau, phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, khi may xong vết thương cho Hạ Ất Hiên, Bạch Thiên Hoan bắt mạch cho hắn, xác định tâm mạch đã khôi phục bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.

Điều kỳ lạ là, suốt quá trình đều không xuất hiện bất kỳ tình huống khác thường nào, việc phẫu thuật tiến hành vô cùng thuận lợi.

Lục hoàng tử lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy mà tha cho nàng, khiến nàng cảm thấy rất kỳ lạ.

Bắt mạch cho hắn xong, Bạch Thiên Hoan mỉm cười nhẹ đưa tay che bụng.

- Con à, là con ban phúc cho mẹ hoàn thành lần phẫu thuật này, con đúng là phúc tinh của mẹ!

Bạch Thiên Hoan cười nói với bụng mình.

Nhưng, từ lúc nàng làm phẫu thuật cho thái tử đến giờ vẫn không thấy Hạng Nguyên Hoán tới, khiến trong lòng nàng vừa vui vẻ vừa thất vọng.

Vui vẻ vì phẫu thuật không xảy ra vấn đề, Hạng Nguyên Hoán tới ngược lại sẽ gây thêm phiền phức, thất vọng vì hắn không thèm đếm xỉa đến nàng, mặc kệ nàng dấn thân vào nguy hiểm.