Theo như Thích Minh đại sư thấy, cho dù có Đại viên mãn tam nhãn thú gia nhập, cũng gần như chỉ có thể khiến Trương Bình Lỗ thở ra một ngụm mà thôi, và tình thế vẫn nguy hiểm như cũ.
Năm Đại viên mãn liên kết, lực lượng này không phải chỉ đơn giản như một cộng một, huống chi hiện tại bọn Lý Kiếm Nhất đã đều buông lỏng cẩn thận của bản thân, toàn lực ra tay.
Nếu như không có Đại viên mãn tam nhãn thú này toàn lực tiến công kiềm chế bọn họ, chỉ sợ Trương Bình Lỗ một mình khó thoát khỏi trọng thương mà mất mạng.
Phanh !
Đông !
Đông !
Bởi vì có tầng màu vàng quang mỏng bảo hộ nên nơi này chưa đến mức sụp đổ, công kích của đám người Lý Kiếm Nhất, không một chút e dè, Trương Bình Lỗ và Đại viên mãn tam nhãn thú liên kết, cũng tạo thành một đạo phòng tuyến, canh giữ ở phía trước người Trương Dương.
Đại viên mãn chiến đấu ở giữa, nhất cử nhất động đều xen lẫn năng lượng thiên địa, các loại năng lượng đụng vào nhau, một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ dưới mặt đất đồng thời có mấy năng lượng bùng nổ.
Toàn bộ Côn Lôn cũng lay động theo, lần một so với lần hai càng lợi hại.
Các đại môn phái ở bên ngoài Côn Lôn, đều kinh hồn bạt vía, mà trong Long gia bình nguyên, Long Phong và Long Hạo Thiên dẫn đầu một đoàn con cháu đứng phía ngoài cung điện Long gia, ánh mắt hướng về phía nơi sinh trưởng của cây bàn đào vạn năm.
Bọn họ mặc dù không có thực lực của Đại viên mãn, nhưng cũng biết, có thể dẫn đến động tĩnh như vậy, tất nhiên chỉ có mấy vị Đại viên mãn mà thôi.
Chiến đấu ngầm trong rừng, sớm đã tiến đến giai đoạn gay cấn, mười mấy phút trôi qua, ông cụ chung quy cũng chỉ có một người, tuy có một Đại viên mãn linh thú giúp ông giảm bớt không ít áp lực, nhưng dù sao, con Đại viên mãn tam nhãn thú này bản thân cũng bị thương.
- Không được, mau ngăn cản Trương Dương!
Đột nhiên, Lý Kiếm Nhất nhìn về phía Trương Dương, rống lớn một tiếng.
Chu Cổ, Hoa Phi Thiên và Trương Hạc Phong đều nhìn về phía Trương Dương, lập tức hiểu Trương Dương đang làm cái gì.
Sau khi Trương Dương đem linh dược của mình chia cho tam đại linh thú, liền lấy mấy cây gỗ, thoạt nhìn chỉ là que gỗ rất bình thường, để ở bốn xung quang mình.
Trước mắt, hắn chẳng qua là xếp mấy cây côn gỗ, dĩ nhiên liền ngăn chặn chiến đấu giữa mấy Đại viên mãn bọn họ mà dẫn phát năng lượng bùng nổ, điều này nói rõ cái gì?
- Là Thái Cực Côn!
Võ Đang Đại viên mãn Trương Hạc Phong kêu lên một tiếng, nhìn thấy năng lượng nổ mạnh kia bị Trương Dương dễ dàng ngăn chặn ở bên ngoài, ông ta liền nhận ra, cây côn trong tay Trương Dương, rốt cuộc là cái gì.
Trương Dương lúc này suy yếu như vậy, chỉ dùng mấy cây côn gỗ này liền có thể chống đỡ, ngăn chặn năng lượng bùng nổ của mấy Đại viên mãn bọn họ, ngoại trừ thần binh trên bảng xếp hạng thứ ba Thái Cực Côn ra, không thể có khả năng khác.
Ông ta đối với loại thần binh trận pháp này có thể nói không xa lạ chút nào, phải biết rằng, kiếm pháp lưỡng nghi Võ Đang và bí quyết Tứ Tượng quyền , đều là Võ Đang tông sư năm đó căn cứ vào Thái Cực trận mà cảm ngộ ra tuyệt học.
Về phần tạo thành Thái Cực trận pháp, tất nhiên là tám cây Thái Cực Côn, mà hiện tại trong tay Trương Dương, Thái Cực Côn dài khoảng hai mươi cm, vừa vặn có tám cây.
Tám cây Thái Cực Côn này, vốn là bảo vật trấn phái của Võ Đang, chỉ tiếc là trăm năm trước, khi Trung Quốc bị ngoại quốc xâm lược, đã bị đánh rơi và lưu lạc mất, tuy rằng về sau có nghe đồn tám cây Thái Cực Côn đã bị Hô Diên gia thu nhặt rồi, nhưng Hô Diên gia chưa bao giờ thừa nhận việc này.
- Thái Cực Côn, xếp hạng thứ ba trong bảng thần binh, không được, chẳng lẽ Trương Dương đang bày bố Cửu Cung bát quái trận?
Thục Lý Sơn gia suy cho cùng có một thiên tài trận pháp, bởi vậy Lý Kiếm Nhất đối với trận pháp cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, nhìn thủ pháp Trương Dương đặt tám cây Thái Cực Côn, liền biết là Trương Dương tất nhiên sẽ bày trận phòng thủ.
Ông đã từ lâu đã nghe nói qua, tám cây Thái Cực Côn có thể bố trí ra sáu mươi tư loại trận pháp, sáu mươi tư loại trận pháp này bảo la vạn tượng, cũng có phòng ngự trận pháp, thậm chí còn có trận pháp dẫn phát năng lượng dao động tự nhiên, trong những trận pháp này, nổi danh nhất, và hùng mạnh nhất tất nhiên là Cửu Cung bát quái trận.
Từ vừa rồi bày bố trận pháp đến bây giờ, Trương Dương vẫn là tập trung tinh thần bày đặt tám cây Thái Cực Côn, có thể nghĩ, trận pháp mà Trương Dương bày bố, tuyệt đối không phải là trận pháp bình thường, từ khi Trương Dương bắt đầu đến bây giờ vẫn chưa xong trận pháp, Lý Kiếm Nhất cảm giác Trương Dương chính là đang bày bố Cửu Cung bát quái trận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Cửu Cung bát quái trận, tiến có thể công, lui có thể thủ, dưới đất này, thiên địa năng lượng và linh khí dư thừa, chỉ lệnh trận pháp này uy lực càng thêm lớn, một khi để Trương Dương bố trí thành công, vậy chẳng phải là bọn họ tương đương với việc chờ đi chầu diêm vương?
- Ha ha
Ông cụ thấy Trương Dương đang dùng Thái Cực Côn bày trận, lại khó có thể kiềm chế, cười lên một tiếng, một khi Trương Dương bày trận thành công, đến lúc đó là có thể tránh bên trong trận pháp chuyên tâm khôi phục, chẳng ai có cách nào để lấy.
Khi đó, Y thánh Trương gia bọn họ tự nhiên ở vào thế không bại.
Sau khi đám người của Lý Kiếm Nhất phát hiện cảnh tượng này, hiển nhiên cũng có thể đoán trước hậu quả khi Trương Dương bày bố thành công, nếu hôm nay không thể giết Y thánh Trương gia, ngày sau đối mặt với lửa giận của Y thánh Trương gia, ai đến gánh chịu?
Mấy Đại viên mãn lúc này kích động, bọn họ không thể không ngừng dự định chém giết ông cụ và Đại viên mãn tam nhãn thú, cải thành toàn lực tấn công phòng tuyến của bọn họ, tìm cơ hội đột phá phòng tuyến, tiến đến ngăn cản Trương Dương!
- Đế Vạn Phương, còn không mau đi lấy mạng Trương Dương!
Thừa dịp một lỗ hổng, Chu Cổ đột nhiên hướng về phía Đế Vạn Phương quát, ông ta đã nhìn ra, Trương Bình Lỗ và Đại viên mãn tam nhãn thú chủ yếu là nhằm vào bốn Đại viên mãn bọn họ, mà đối với Đế Vạn Phương trọng thương chưa lành phòng thủ yếu nhất.
Đế Vạn Phương không phải là không nghĩ tới, nhưng ông cụ Trương Bình Lỗ và con Đại viên mãn tam nhãn thú kia bảo vệ Trương Dương cực kỳ chặt chẽ, tuy rằng phòng thủ đối với lão ta yếu nhất, nhưng hiện tại lão ta cũng không tìm thấy cơ hội, một lát căn bản không qua được.
- Ta đến đây!
Lý Kiếm Nhất hét lớn một tiếng, thân mình chợt lóe lên, trực tiếp bỏ qua giằng co với Đại viên mãn tam nhãn linh thú, ý đồ nhằm về phía Trương Dương, nhưng ông cụ sao có thể để cho ông ta được như ý muốn, hàn tuyền kiếm trực tiếp chắn phía trước đường đi của ông ta.
- Đế Vạn Phương, còn không mau đi lấy mạng Trương Dương!
Nhưng dụng ý của Lý Kiếm Nhất lại là cố ý thu hút Trương Bình Lỗ, đúng lúc này Chu Cổ trực tiếp hiện thân đến, nhân cơ hội chắn ở phía sau ông cụ, ngăn cản đường trở về của ông cụ, tiếp theo hét lên một tiếng với Đế Vạn Phương.
Hai người bọn họ, chính là muốn tạo cơ hội cho Đế Vạn Phương công kích Trương Dương.
Đế Vạn Phương giờ phút này trọng thương chưa lành, thực lực nhỏ yếu, trái lại đã là đối tượng bị Trương Bình Lỗ và Đại viên mãn linh thú xem nhẹ.
Lúc này, Hoa Phi Thiên và Trương Hạc Phong hai người đang quấn lấy Đại viên mãn tam nhãn thú, mà Trương Bình Lỗ lại bị ông ta và Lý Kiếm Nhất lấp kín ở chỗ này, không có cơ hội về trợ giúp Trương Dương nữa, như vậy Đế Vạn Phương thực lực yếu nhất cũng có cơ hội đi đánh lén Trương Dương rồi!
- Vô sỉ!
Ông cụ giật mình phát hiện dụng ý của Chu Cổ, cũng không quản Lý Kiếm Nhất, ý đồ thoát khỏi Chu Cổ, nhưng Chu Cổ nào có thể cho ông cụ cơ hội này.
Mọi người đều là Đại viên mãn, năng lượng phân thân cũng đều ngang nhau, Chu Cổ đã muốn giết chết Trương Bình Lỗ từ lâu, giữ chết chân ở nơi này.
Đế Vạn Phương cuối cùng cũng tìm được cơ hội, khặc khặc cười to, trực tiếp chui từ khe hở phòng thủ của Trương Bình Lỗ và Đại viên mãn tam nhãn thú vào, đến được phía trước Trương Dương, quạt thần binh nắm chặt trong tay.
Trương Dương giờ phút này rõ ràng chưa có hoàn toàn dọn xong trận pháp, quạt thần binh trong tay lão ta cho dù có bị hư hao, nhưng cũng là yêu ngoại thạch rèn thanh, cứng rắn dị thường, đủ để giết chết Trương Dương.
- Ha ha, Trương Dương, ngươi không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay phải không?
Đến trước mặt Trương Dương, Đế Vạn Phương kiêu ngạo châm chọc Trương Dương một câu, khuôn mặt trắng bệch cũng dữ tợn lên.
Quạt thần binh trong tay lão ta chính là ngày đó lúc ở Long gia bình nguyên bị hàn tuyền kiếm của Trương Dương làm tổn hại.
Đế Vạn Phương chính là dự định muốn dùng quạt thần binh bị hư tổn này đến lấy mạng Trương Dương, vừa làm nhục hắn, cũng là báo thù ngày đó ở Long gia bình nguyên.
- Dương Dương !!!
Phát hiện Đế Vạn Phương vọt tới, ông cụ đại loạn, lúc đó bị hai người Lý Kiếm Nhất và Chu Cổ hai người nắm lấy cơ hội, mỗi người một chưởng, thêm một cước, trực tiếp đánh nghiêng trên mặt đất, thân mình trên mặt đất bị văng ra thật xa, mà ngay cả hàn tuyền kiếm cũng bị đánh rớt ở một bên.
Phốc!
Ông cụ bi thảm phun một ngụm máu tươi, Lý Kiếm Nhất và Chu Cổ hai người căn bản không có một chút lưu tình, bị hai người bọn họ nắm lấy cơ hội, chống đỡ một chưởng, một cước này, ông cụ không có chết ngay tại chỗ đã xem như là mạng lớn rồi.
Lần này ông cụ hoàn toàn mất sức chiến đấu, nhưng mà ông căn bản không quan tâm đến chính mình, ngẩng đầu lên, liền hướng về phía Trương Dương.
Ông cụ biết bản thân mình bị trọng thương, không thể tiếp tục bảo vệ Trương Dương, cho nên cũng chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, Thái Cực Côn trong tay Trương Dương có thể phát huy tác dụng, cho dù chỉ là một cái trận pháp phòng ngự đơn giản, cũng đủ để bảo vệ tính mạng của Trương Dương rồi!
- Ha ha ha, chịu chết đi Trương Dương!
Đế Vạn Phương giơ cao quạt thần bình, dùng mắt thường có thể thấy được, năng lượng thiên địa trắng nhạt tản ra bám vào phía trên quạt thần binh, sau đó hung hăng hướng đầu của Trương Dương đánh đi.
Gió lạnh gào thét, năng lượng tràn ngập!
Quạt thần binh kia đánh đi, Đế Vạn Phương thậm chí còn đoán được, đầu của Trương Dương sẽ như quả dưa hấu bị ông ta đập vỡ mà hưng phấn, bắt đầu vặn vẹo.
Mãi cho đến lúc này, Trương Dương vẫn đang chuyên chú cúi đầu bày đặt mấy cây Thái Cực Côn, không có ngẩng đầu liếc mắt về phía Đế Vạn Phương lấy một cái.
Ngay khi quạt thần binh sắp đập vào đầu Trương Dương, trong nháy mắt đồng tử Trương Dương đột nhiên co rút, trong tay hắn cầm một cây Thái Cực Côn, ngay tại vị trí cuối cùng hung hăng đâm xuống một cái.
Oanh !
Một tiếng bạo vang, năng lượng thiên địa của quạt thần binh kia chợt bùng nổ, mà Đế Vạn Phương mặt biến sắc, ông ta giật mình chính là quạt thần binh của mình đến đây liền không thể hạ xuống, chứ đừng nói là đập vỡ đầu Trương Dương.
Hóa ra, có một cỗ năng lượng phát ra từ Thái Cực Côn trong tay Trương Dương, trong nháy mắt khi Đế Vạn Phương công kích tới, cùng với bảy cây Thái Cực Côn liên kết một chỗ, hình thành một tầng năng lượng mỏng manh bảo hộ, quạt thần binh của Đế Vạn PHương đánh đúng vào tầng năng lượng bảo hộ bên ngoài này, dẫn phát đến một cỗ năng lượng lớn bùng nổ.
Trương Dương ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười lạnh, dư âm nổ mạnh không có ảnh hưởng chút nào đến hắn ở bên trong trận pháp.
- Ngươi cho là ngươi có bản lĩnh giết ta?