Thần Y Thánh Thủ

Chương 950: Gặp cố nhân

- Sư phụ, Ỷ Thiên phái này, tôi cùng Lý Quyên đã từng ở đây một thời gian, anh phải cẩn thận Triệu Chí Thành này, tôi nghe nói ông ta là người có cơ mưu rất sâu.

Khi Triệu Chí Thành tiến vào doanh địa, Diêm Diệp Phi âm thầm nói nhỏ một câu với Trương Dương.

Hoá ra, đối với Ỷ Thiên phái này, Diêm Diệp Phi và Lý Quyên đều không xa lạ gì, lúc trước bọn họ rời khỏi Trương Dương, đi khắp nơi tìm kiếm danh môn đại phái để tìm thầy tầm đạo, đương nhiên không có bỏ qua núi Nga Mi, cũng có một thời gian ngắn gia nhập Ỷ Thiên phái này.

Tuy nhiên Ỷ Thiên phái không quan tâm đến hai người bọn họ, đối đãi như đệ tử hạng bét, bọn họ sau lại rời khỏi Ỷ Thiên phái.

Triệu Chí Thành căn bản cũng không nhận ra hai người Diêm Diệp Phi và Lý Quyên phía sau Trương Dương, từ đó có thể thấy Diêm Diệp Phi và Lý Quyên lúc trước ở Ỷ Thiên phái cũng không tốt lắm, cho nên hai người bọn họ cũng không có cảm tình gì với Ỷ Thiên phái.

Trương Dương khẽ gật đầu, hắn chỉ có điều tò mò những người này vì sao tụ ở nơi này mà thôi, hơn nữa sắc trời đã tối, lúc này mới sinh ra ý nghĩ tá túc nơi này một đêm.

Cùng lúc đó, Triệu Chí Thành cũng buông tha ý định thăm dò Trương Dương, đem toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Kiều Dịch Hồng mà ông ta cho là người có thực lực sâu không lường được.

Cuối cùng, Triệu Chí Thành bất chấp ánh mắt không cam tâm tình nguyện của một số chưởng môn những môn phái kia, còn cố ý nghênh đón đám người của Trương Dương vào trong phạm vi doanh địa Ỷ Thiên phái của hắn, phân ra mấy lều trại cho đám người của Trương Dương tá túc, chu đáo chiếu cố đến bọn họ.

Theo Triệu Chí Thành thấy, bên trong Y Thánh Vũ Tông này, Kiều DịcH Hồng là người có thực lực cao nhất, có thể đạt tới trình độ ông ta cũng nhìn không ra sâu cạn, ít nhất cũng có thực lực nội công tam tầng hậu kỳ. Theo ông ta phỏng chừng, Kiều Dịch Hồng rất có thể là trưởng lão trong môn phái Y Thánh Vũ Tông mà thôi, cho nên ông ta tuy rằng thực lực cường đại, nhưng không có quyền lợi, mà người như vậy, cũng là người dễ dàng lôi kéo nhất.

Phải biết rằng, kỳ thật trong Ỷ Thiên phái của bọn họ ẩn núp một vị cao thủ tứ tầng, mà vị cao thủ này chính là sau khi Triệu Chí Thành đến chân núi Côn Lôn Sơn, trong cơ hội bất ngờ đã lôi kéo mời gia nhập vào Ỷ Thiên phái, thành trưởng lão của Ỷ Thiên phái bọn họ, dưới một người của Ỷ Thiên phái, trên vạn người.

Cho nên, Triệu Chí Thành cho rằng lần này có cơ hội lôi kéo như vậy. Nhất định phải lôi kéo Kiều Dịch Hồng vào Ỷ Thiên phái của bọn họ, như vậy, Ỷ Thiên phái của bọn họ càng thêm lợi hại rồi.

Chờ đám người của Trương Dương sau khi sắp xếp ổn thoả, Triệu Chí Thành còn cố ý hẹn Kiều Dịch Hồng đến lều của ông ta nâng cốc nói chuyện phiếm, hơn nửa đêm mới thả Kiều Dịch Hồng say khướt trở về.

Sau khi Kiều Dịch Hồng đi rồi, hai mắt Triệu Chí Thành mơ màng, mùi rượu dâng lên, nhưng đầu óc vẫn rõ ràng dị thường, trải qua sự tiếp xúc lần này với Kiều Dịch Hồng, ông ta đại khái biết một chút về những người này của Trương Dương.

Người trẻ tuổi đứng đầu trong đám người bình thường mà mơ hồ kia quả nhiên là chưởng môn của Y Thánh Vũ Tông, tuy rằng Kiều Dịch Hồng không có nói rõ, nhưng Triệu Chí Thành đã suy đoán, Trương Dương này nhất định là có ánh sáng của bậc cha chú mới có thể ngồi trên chỗ chưởng môn này, dẫn dắt những người tu luyện dưới môn, mà trong những người này của bọn họ, ngoại trừ Kiều Dịch Hồng ra phần lớn chỉ có thực lực nội công nhất tầng, nhị tầng.

Hơn nữa, mỗi lần ông ta hỏi thực lực nội công của người trẻ tuổi kia. Kiều Dịch Hồng đều không chú ý tả về hắn, không chịu nhiều lời, điều này làm cho Triệu Chí Thành nghĩ lầm trong lòng Kiều Dịch Hồng sớm đã có bất mãn với người trẻ tuổi kia, mấu chốt nhất chính là Kiều Dịch Hồng này không biết Côn Lôn Sơn sắp có vạn niên kỳ bảo xuất thế, điều này nói rõ chưởng môn trẻ tuổi kia của bọn họ tựa hồ cũng có điều kiêng kị với thứ này.

Triệu Chí Thành cười lạnh một hồi, dường như là đang giễu cợt sự ngây thơ của Trương Dương, đã đem người tới nơi này, lại không nói mục đích gì, ông không tin người thanh niên này là vô duyên vô cớ mang theo đệ tử môn hạ của chính mình đến Côn Lôn Sơn chỉ để du sơn ngoạn thủy.

Điều này cũng làm cho Triệu Chí Thành càng thêm khẳng định, lần này nhân cơ hội nhất định lôi kéo Kiều Dịch Hồng vào Ỷ Thiên phái của bọn họ, như vậy, thực lực của Ỷ Thiên phái, thì càng không thể khinh thường, vị trí minh chủ của ông ta, cũng càng thêm vững chắc.

Một khi lôi kéo Kiều Dịch Hồng lại đây, như vậy cho dù lần này hành trình Ỷ Thiên phái bọn họ đến Côn Luân không thu hoạch được gì, nhưng cũng có thêm một một vị cao thủ nội công tứ tầng, cùng với một vị cao thủ tạm thời còn chưa nhìn ra nội công nông sâu thế nào, coi như là chuyến đi này không tệ.

Triệu Chí Thành nghĩ tới những thứ này, trong lòng không kìm nổi vui sướng, lại một mình uống mấy chén rượu lớn, lúc này mới đi ngủ.

Đợi Kiều Dịch Hồng cáo biệt Triệu Chí Thành trở lại lều, ngoại trừ Trương Dương, Mễ Tuyết bọn họ toàn bộ cũng đã buồn ngủ.

- Chưởng môn, quả nhiên đúng như anh dự đoán.

Kiều Dịch Hồng sau khi trở về, lập tức tìm Trương Dương còn chưa ngủ.

Sau khi nhìn thấy Trương Dương, vẻ mặt say ngà ngà của ông ta lập tức biến mất không thấy gì nữa, hoá ra ông ta lần này uống rượu với Triệu Chí Thành, nâng cốc nói chuyện phiếm, hoàn toàn là thay Trương Dương tìm hiểu tin tức.

Dự đoán của Trương Dương trước đây cũng không sai, Triệu Chí Thành cùng với những nhóm môn phái nhỏ trong doanh địa này, đều là dòm ngó Côn Lôn Sơn sắp có vạn niên bàn đào xuất thế, cho nên tụ ở trong này, xem có cơ hội kiếm chén canh nhân lần có khoáng thế kỳ bảo xuất thế này hay không.

Nhưng về mục đích thật sự của chuyến đi này, Trương Dương vốn là tính toán sau khi tụ họp cùng đám người của ông cụ Trương Bình Lỗ thì sẽ nói cho mọi người, tuy nhiên không ngờ, nửa đường cậu lại đi bình nguyên Long gia trước, bọn họ thì trực tiếp thay đổi tuyến đường, tốc hành đến Côn Lôn, chuyện này Trương Dương liền tạm thời không có nói cho mọi người.

- Xem ra tin tức Côn Lôn Sơn có vạn niên kỳ bảo xuất thế đã sớm truyền khắp giới tu luyện, một số thế gia môn phái lớn nhỏ kia chỉ cần có cơ hội, tất cả đều đến đây.

Kiều Dịch Hồng biết tin tức Côn Lôn Sơn có kỳ bảo xuất thế từ Triệu Chí Thành, cũng hiểu mục đích thật sự mà Trương Dương lần này đem bọn họ đến, đối với việc này ông ta tuyệt không hề kinh ngạc, dù sao ông ta cũng cho rằng có Trương Dương ở đây, lần này tuyệt đối sẽ không tay không mà quay về.

- Có hỏi hành trình kế tiếp của bọn họ không?

Trương Dương gật đầu, các thế gia môn phái nghe tin đồn mà đến này vốn chính là sự việc hợp tình hợp lý, cho nên tiếp theo hỏi một câu.

- Bọn họ kế tiếp tạm thời còn chưa có sắp xếp hành trình.

Kiều Dịch Hồng lắc đầu, hồi đáp:

- Hình như món kỳ bảo kia ở Côn Lôn Sơn còn chưa xuất thế, càng đến gần Côn Lôn lại càng là nơi môn phái lớn tụ tập, bọn họ lại muốn liên minh một số người, cùng đi tới Côn Luân.

- Thì ra là thế, tôi phỏng chừng, ông cụ đã sớm đến Côn Lôn rồi, vậy chúng ta ngày mai sẽ đi, đi hội họp với ông cụ.

Trương Dương gật đầu, sau khi hiểu được một số môn phái nhỏ này đều muốn đến sửa mái nhà dột, liền mất đi hứng thú với bọn họ, để cho Kiều Dịch Hồng đi về sớm về nghỉ ngơi.

Một đêm qua nhanh, bình an vô sự.

Sáng sớm hôm sau, Trương Dương rời doanh địa, dặn dò tam đại Linh Thú đi tìm ông cụ, sau khi trở về thì dẫn theo bọn họ đi gặp ông cụ.

Tam đại Linh Thú đồng ý, liền biến mất ở Tây Bắc mênh mông bát ngát, một mạch đi tới Côn Lôn Sơn.

Trương Dương thì trở về doanh địa, chờ tin tức của tam đại Linh Thú.

Bởi vì phải đợi tin tức của tam đại Linh Thú cho nên Trương Dương tạm thời không dẫn mọi người rời khỏi, sáng sớm này, Kiều Dịch Hồng lại bị Triệu Chí Thành mời đi, nói là đi tản bộ xem những vùng lân cận của doanh địa, xem môi trường của Tây Bắc rộng lớn này, thuận tiện cùng nhau lãnh giáo một chút tu luyện.

Suy nghĩ của Triệu Chí Thành người qua đường cũng biết, sau khi nâng cốc nói chuyện phiếm tối hôm qua, ông ta hiện tại lại không kiêng nể gì, căn bản không có nửa điểm che dấu.

Chỉ tiếc, ông không biết, bất kể ông ta có thân cận Kiếu Dịch Hồng thế nào, có hứa hẹn lôi kéo thế nào, cũng không thể lôi kéo Kiều Dịch Hồng của Trương Dương.

Bởi vì đám người Trương Dương tá túc lều trại cùng một chỗ với các đệ từ của Ỷ Thiên phái, cho nên sáng sớm nay, không ít đệ tử của Ỷ Thiên phái đều không đi tập bài tu luyện sớm mà tiến đến ngoài lều của đám người Trương Dương, liếc trộm họ.

Không có cách nào, những người này, trường kỳ tu luyện nội công trong môn phái của mình, bình thường cũng không cơ hội gì ra ngoài tìm hiểu thế tục phồn hoa, trong giấy lát, bỗng có mỹ nữ như Mễ Tuyết đến đây, đương nhiên gây sự chú ý cho họ, hơn nữa Khúc Mỹ Lan, cũng là mỹ nhân tuổi trẻ tràn đầy sức sống.

Không chỉ người của Ỷ Thiên phái giả đò dường như không có việc gì tụ ở gần lều trại của đám người Trương Dương, mà ngay cả những tiểu môn tiểu phái kia, đều có không ít đệ tử bu lại.

- Đây là môn phái gì, lại có người tu luyện đẹp như vậy.

- Đúng vậy a đúng vậy a, anh xem xem trong môn phái của chúng ta, ôi, vô cùng thê thảm a.

- Xem xem người ta, nhìn lại sư tỷ và sư muội của chúng ta… Uy Uy, anh ngày hôm qua đi theo bên người của chưởng môn, anh có biết bọn họ là môn phái nào không, có thu nhận người không, tôi cũng muốn gia nhập vào môn phái của bọn họ.

- Đi đi đi, cẩn thận chưởng môn các anh xử lý các anh đấy.

Mấy đám đệ tử trẻ tuổi kia tụm hai tụm ba lại một chỗ, nhỏ giọng nghị luận, tuy nhiên ai cũng không dám quấy rầy bọn Trương Dương.

- Các anh ở đây làm gì.

Đúng lúc này, một người trẻ tuổi khỏng 27, 28 tuổi từ phía sau đi tới, vẻ mặt nghiêm túc.

- A, Triệu sư thúc.

Mấy nhóm tiểu đệ tử của Ỷ Thiên phái nhìn thấy người thanh niên này, hơi bối rối, lập tức đứng thẳng, sau đó cung kính kêu một tiếng.

Hoá ra người thanh niên này chính là một đồ đệ của Triệu Chí thành ở Ỷ Thiên phái, cũng chính là tiểu sư thúc của nhóm tiểu đệ tử ở Ỷ Thiên phái, tên là Triệu Hải Lượng.

- Đừng tưởng rằng ra ngoài là có thể nhàn hạ, đi đi đi, đi tập bài tu luyện buổi sáng đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.

Vẻ mặt của Triệu Hải Lượng nghiêm túc, nhìn nhóm tiểu đệ từ của Ỷ Thiên phái này, bãi túc tư thế, nói xong đồng thời cũng nhịn không được nữa nhìn về phía lều trại của đám người Trương Dương.

Một số nhóm tiểu đệ tử của Ỷ Thiên phái đành bất đắc dĩ bắt đầu đi trở về, đi chậm chạp, xem ra bọn họ đều không muốn đi.

- Đợi một chút.

Triệu Hải Lượng đột nhiên gọi bọn họ lại khiến cho mắt của nhóm tiểu đệ tử này lập tức tỏa sáng, còn tưởng rằng vị tiểu sư thúc này đột nhiên có lương tâm.

- Ha hả, các ngươi nhìn hai người kia.

Hóa ra là Triệu Hải Lượng nhìn thấy hai người Diêm Diệp Phi và Lý Quyên từ trong lều vải đi ra lập tức nhận ra hai người kia từng bái sư tu luyện ở Ỷ Thiên phái của mình, từng ở đây một thời gian.

Triệu Hải Lượng nhớ rõ Diêm Diệp Phi, Lý Quyên, hoàn toàn là bởi vì lúc đó anh ta cũng chỉ là đệ tử hạng bét của Ỷ Thiên phái mà thôi, tuy nhiên sau lại được chưởng môn Triệu Chí Thành khen thưởng mới thu làm đồ đệ, địa vị bỗng chốc được đề cao lên.