- Lão nhân gia, bà không nên nói như vậy.
Trương Dương nghe được những lời nói của bà cụ, cảm nhận thấy được sự phiền muộn của bà lão, hắn biết, bà lão lúc này sống cũng không còn được bao nhiêu năm nữa rồi.
- Cậu không cần lo lắng cho tôi.
Bà cụ nhìn thấy Trương Dương lo lắng, lắc đầu, mỉm cười nói:
- Tôi sống nhiều năm như vậy, cũng đã xuất hiện một chút cảm ngộ rồi, nói cho cậu nghe, cậu không ngại bà cụ này nói dông dài chứ.
- Không đâu.
Trương Dương nghĩ đến ông cụ của nhà mình, ông không thích nói chuyện, vừa nghĩ tới Trương Bình Lỗ trước đây, Trương Dương không nhịn được trong lòng thầm cười khổ, tuy nhiên trên mặt còn đọng lại nụ cười vui vẻ.
- Lúc trước, bởi vì lão gia nhà chúng tôi thường đi đến Nhạn minh Sơn hái thuốc, lúc này mới kết bạn với Vương Gia ở ẩn trong núi sâu, mối quan hệ giữa Vương Đạo Lâm và cụ nhà tôi chính là mạc nghịch chi giao... Chỉ trong chớp mắt, hai người bọn họ, ôi..."
Bà cụ nói xong, khóe mắt liền bất giác ướt đẫm, tiếp theo, bà lau khóe mắt, gượng cười, tiếp tục nói:
- Không nói chuyện thương cảm này nữa, Vương gia có phúc phận của Vương gia, Nghiêm gia chúng tôi có phúc khí của Nghiêm gia, đây cũng là nhân quả mà Vương gia tự mình gieo xuống.
- Dạ?
Trương Dương không biết vì sao bà lão đột nhiên nói tình hình Vương gia là nhân quả do bọn họ tự mình gieo xuống.
- Ha hả, năm đó người của Khương gia là do người của Vương gia đích thân dẫn vào đại viện của Vương Gia.
Bà cụ nhớ lại chuyện cũ, chịu không thấu nói:
- Người của Vương gia có tấm lòng nhân hậu, do có tấm lòng nhân hậu, bọn họ thâm cư ở Nhạn Minh Sơn, không biết hiểm ác của thế gian, năm đó cứu một đứa bé của Khương gia đi lạc vào núi sâu, kết quả đó chính là đứa bé do Khương gia cử tới bí mật dò xét.
- Thì ra là thế, Trương Dương gật đầu, rốt cuộc hiểu rõ chuyện đã xảy ra.
- Đúng rồi, cậu đã thấy Vương Đạo Lâm, hẳn cũng biết, vật quý nhất của Vương gia phải không?
Bà cụ dừng một chút, còn nói thêm:
- Tôi nghĩ, với tính tình của Vương Đạo Lâm, ông ta nhất định đem món báu vật đó giao cho cậu.
Đồ vật mà Nghiêm gia lão nhân nói ắt hẳn là viên nội đan linh thú kia. Trương Dương gật đầu.
- Ôi, năm đó Vương gia cũng không hiểu được đạo lý giữ của báu tất mang họa, cậu xem, ngay cả lão thái bà này cũng biết rằng Vương gia họ có vật qúy báu này, bọn tiểu nhân âm hiểm kia của Khương gia sao lại không bí mật dò xét Vương gia chứ.
Bà cụ liên tục lắc đầu.
Lúc trước khi Trương Dương từ Nhạn Minh Sơn trở lại, cũng không nghe thấy bà cụ nói cái gì, thế mà lúc sáng sớm này, bà cụ Nghiêm gia lại than vãn chuyện của Vương gia.
Bà cụ hiền lành mắt nhìn Trương Dương, dừng một chút rồi nói:
- Vương gia vốn chỉ là một hộ săn bắn của Nhạn Minh Sơn, chỉ vì ông nội của Vương Đạo Lâm ở sâu trong Nhạn Minh Sơn, cứu một con mãng xà hoa ban. Con mãng xà hoa ban kia vì cảm ơn Vương gia họ, liền truyền một tâm pháp tu luyện nội công cho bọn họ, chỉ cần Vương gia đồng ý chuyển vào chỗ sâu trong Nhạn Minh Sơn để yên tĩnh tu luyện, con mãng xà hoa ban kia sẽ nguyện ý bảo vệ Vương gia, đây cũng chính là nguyên nhân cảVương gia sau đó chuyểnvào Nhạn Minh Sơn, kỳ thật biệt thự của Vương gia thực sự không phải là do người của Vương gia xây dựng, mà từ lâu đã có người xây dựng, mãng xà hoa ban cũng chỉ là đem người của Vương gia đến nơi đó.
- Sau đó, tôi nghe Vương Đạo Lâm nói, mãng xà hoa ban kia dường như tu luyện nhầm lẫn, đột phá thất bại, vì thế sau khi để lại một viên nội đan thì chết, nếu con mãng xà kia còn sống, chỉ sợ người của Khương gia có liên kết với người của Hô Diên gia, cũng không có khả năng công phá Vương gia...
Bà lão trước sau đem tất cả mọi chuyện biết được nói ra nguồn gốc của viên nội đan linh thú.
Hóa ra nội đan là của một con mãng xà hoa ban, trong lòng Trương Dương không khỏi suy đoán,con mãng xà hoa ban kia rốt cuộc là loại linh thú nào, nếu biết nội đan linh thú loại nào, cũng tiện cho Trương Dương sau này đem viên nội đan kia luyện hoá thành linh dược khác.
Nói hồi lâu, bà cụ dường như cũng nói đủ rồi, thấy Trương Dương, lập tức muốn nói gì nhưng lại thôi.
Trương Dương nhìn thấy dáng vẻ này của bà lão, liền biết bà lão nhất định có việc gì muốn nhờ hắn, vì thế mở miệng nói trước:
- Lão nhân gia, bà nếu có việc gì muốn nhờ cháu, cứ nói thẳng ra, nếu trong phạm vi khả năng của cháu, cháu sẽ không từ chối.
Bà cụ có chút nghi hoặc, dè dặt nói:
- Cháu Nghiêm Lương Phi của tôi... Nó...
TrươngDương thoáng đã hiểu ý của bà, cười ha hả cười, tự tin nói:
- Yên tâm, Nghiêm Lương Phi cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì, cậu ta sẽ tỉnh lại, là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Ồ, tôi biết, điểm này, tôi hoàn toàn tin tưởng y thuật của Y Thánh Trương gia.
Chuyện mà bà cụ muốn nói không phải là chuyện này.
- Dạ?
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của bà lão, còn tưởng rằng bàđang lo lắng nội công và công lực của Nghiêm Lương Phi hoàn toàn mất hết, chuyện nội công hoàn toàn biến mất, điểm này, hắn cũng không có cách nào.
Lúc ấy Nghiêm Lương Phi tẩu hỏa nhập ma, toàn bộ dựa vào áp chế của chính mình, nếu ở Trường Kinh sẽ khá tốt, lúc trước Thiếu Lâm đưa tới viên Đại Hoàn đan kia, đúng lúc là linh đan diệu dược khắc chế loại tẩu hỏa nhập ma này, nhưng lúc ấy tình huống nguy cấp, căn bản không có thời gian để cho Trương Dương trở về lấy thuốc, may mà sau lại tìm được Bạch Diễm Ma Sâm, dựa vào dược tính đặc thù của Bạch Diễm Ma Sâm, lúc này mới hóa giải tai nạn tẩu hỏa nhập ma của Nghiêm Lương Phi.
Tuy nhiên Trương Dương tự tin, nội công của Nghiêm Lương Phi chỉ nhất thời biến mất, chỉ cần tiếp tục cố gắng gấp đôi, việc trở về nội công nhị tầng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương, bà lão Nghiêm gia ngược lại cũng luống cuống, liên tiếp xua tay, nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
- Tôi không hề có ý nghi ngờ Y Thánh Trương gia, tôi biết, cho dù nội công của Phi nhi nhà tôi biến mất, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến tương lai sau này của cháu, có tâm pháp tu luyện, Phi nhi nhất định còn có thể tu luyện nội công.
Trương Dương gật đầu, bà lão nói ra điều này quả là không sai, bà lão rốt cuộc muốn nhờ cái gì?
- Tôi muốn yêu cầu ân công….
Trên mặt bà lão Nghiêm gia hiện lên một sự kiên định, tiếp theo, quỳ xuống nói với Trương Dương:
- Là cầu ân công nhận Phi nhi nhà tôi làm đồ đệ.
Trương Dương kinh ngạc, Nghiêm gia lão nhân do dự, không ngờ là vì chuyện này, chuyện này, đợi sau khi trở lại Trường Kinh không cần người khác nói, Trương Dương cũng sẽ thu nhận Nghiêm Lương Phi vào Y Thánh Vũ Tông.
Hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt Nghiêm gia, độ trung thành của Nghiêm Lương Phi đối với Trương Dương đã đạt đến 70 điểm, hơn nữa Nghiêm Lương Phi vẫn là một thiên tài tu luyện có nhất tuyến kim đồng thể, Trương Dương chắc chắn sẽ không buông tha cho người như vậy.
- Lão nhân gia mau đứng lên, Trương Dương dở khóc dở cười, vội vàng đỡ bà cụ dậy, nhưng bà vẫn không chịu đứng lên, cố ý quỳ, có ý nếu Trương Dương không đáp ứng bà ta nhất định sẽ không đứng lên.
- Cháu không nói cháu không đồng ý.
Trương Dương bất đắc dĩ nói:
- Lão nhân gia, bà không cần nói, đợi sau khi Nghiêm Lương Phi tỉnh lại, cháu cũng sẽ nhận cậu ta làm đồ đệ, đến lúc đó, cháu còn sợ bà không đồng ý.
- Thật sự?
Bà cụ rất vui sướng, kích động nói:
- Điều này có thật không vậy? Y thánh Trương gia, không phải chỉ truyền cho con cháu nhà mình, hơn nữa truyền nam không truyền nữ đấy sao?
Hoá ra Nghiêm gia lão nhân cũng biết quy củ này của Trương gia, lúc này mới vì chuyện đó mà khó mở miệng cầu Trương Dương thu nhận làm đồ đệ.
Trương Dương cười ha hả, nói với Nghiêm gia lão nhân:
- Trương gia quả thật có quy củ này, nhưng cháu sáng lập một môn phái, tên là Y Thánh Vũ Tông, là có thể thu đồ đệ đấy, trước mắt, ngoại trừ Nghiêm Lương Phi ra, cháu đã thu nhận một cô gái của Nam Cương làm đồ đệ.
- Chuyện này là thật à.
Bà cụ Nghiêm gia nghe xong, lại kích động, vui đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
Nhìn thấy bà lão cao hứng như thế, Trương Dương đành phải nói trước:
- Tuy nhiên vàoY Thánh Vũ tông của cháu, không nên thay lòng đổi dạ, phải một lòng vì cháu, cả đời này là người của Y Thánh Vũ tông, chết cũng là hồn của Y Thánh Vũ tông, khi đó, Nghiêm Lương Phi có thể sẽ không là người đại diện của Nghiêm gia rồi.
Điều này là do bản thân của Trương Dương yêu cầu đối với người vào Y thánh Vũ tông, lúc trước đối vớivợ chồng của Diêm Yến Phi, Lý Quyên, bởi vì hai người họ có chút do dự với điểm này, mới khiến cho Trương Dương bỏ qua không thu nhận hai người họ làm đồ đệ, bằng không mà nói, vợ chồng Diêm Yến Phi, Lý Quyên cũng không găp nhiều gian khổ như vậy, cuối cùng còn bị nhốt làm người hầu cho Long gia.
Nghe thấy Trương Dương nói như vậy, bà lão không chút phản đối, mà liên tục gật đầu nói:
- Đây là lẽ dĩ nhiên, đây là lẽ dĩ nhiên.
Bà cụ Nghiêm gia không hề cảm thấy lời nói của Trương Dương có gì sai, sau khi đứng dậy, còn nói thêm với Trương Dương:
- Cụ nhà tôi chết sớm, cha của Phi nhi cũng theo ông cụ đi qua thế giới bên kia, Nghiêm gia của tôi vốn cũng chỉ còn lại có mấy cô nhi quả nữ này, những ngày này, để cho con dâu của tôi săn sóc cho tôi, tôi cũng không đành lòng, hai người phụ nữ chúng tôi,chỉ có môt hy vọng duy nhất, cũng chỉ là hi vọng đứa nhỏ Phi nhi này, chỉ cần đứa nhỏ này có tiền đồ, cho dù chúng tôi như thế nào đều được, không thể đại diện cho Nghiêm gia, thì không đại diện, vậy có sao đâu, gia nhập Y Thánh Vũ tông này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với làm gia chủ một Nghiêm gia nhỏ nhỏ này, sau này lại có chút thành tựu có thể làm rạng rỡ tổ tông, cha, ông nội của nó linh thiêng trên trời cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng.
- Mẹ, Mẹ.
Bà lão vừa mới dứt lời, trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Đường Tiểu Lan.
- Làm sao vậy, bà lão đột nhiên căng thẳng, đứng dậy đi vào trong phòng.
Trương Dương cũng nhíu mày đi theo, Đường Tiểu Lan vẫn luôn ngồi bên cạnh Nghiêm Lương Phi, lúc này bà kêu hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ là Nghiêm Lương Phi xảy ra chuyện gì?
- Phi nhi nó tỉnh rồi, Phi nhi nó tỉnh lại rồi.
Lúc này, Đường Tiểu Lan xuất hiện ởcửa phòng hiện tại, nhìn bà lão, vui đến phát khóc gọi to.
Hóa ra Nghiêm Lương Phi hôn mê đã tỉnh lại rồi, nghe được tin tức này, Nghiêm gia lão nhân chợt thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nhẹ giọng trách cứ Đường Tiểu Lan:
- Phi nhi tỉnh con kích động như vậy làm cái gì, dọa mẹ, làm hại mẹ còn tưởng rằng Phi nhi xảy ra chuyện gì chứ.
Khi nói những lời này, bà lão Nghiêm gia còn cố ý lặng lẽ nhìn Trương Dương, sợ Trương Dương bởi vì chính mình lúc trước hoài nghi Nghiêm Lương Phi xảy ra chuyện mà sinh ra tức giận, phải biết rằng, ngay lúc vừa rồi, bà còn tự mình cam đoan với Trương Dương, tin tưởng cháu trai của mình không có chuyện gì.
Nghiêm gia lão nhân có phản ứng như vậy, cũng chỉ là chuyện thường tình của con người mà thôi, đối với điều này, Trương Dương cũng không để ý.