- Nghiêm gia được cứu rồi... Nghiêm gia được cứu rồi.
Vương Đạo Lâm sau khi nhận ra thân phận của Trương Dương, liền không ngừng lầm bầm một câu, nếu thân của ông không trọng thương, hai chân không tàn phế, e rằng ông nhất định dập đầu liên tiếp mấy cái với Trương Dương.
Mặc dù ông đã bảy tám chục tuổi, nhưng vẫn là không kìm nổi nước mắt, nhưng sự kích động lần này lại làm cho lục phủ ngũ tạng của ông đột nhiên truyền đến một trận quặn đau khiến ông phun ra một ngụm máu tươi.
Trương Dương vội vàng đi đến, điểm liên tiếp mấy chục huyệt vị trên người của Vương Đạo Lâm, tiếp theo truyền một ít nội công, trợ giúp ông ổn định khí tức trong cơ thể.
Vương Đạo Lâm có thể kiên trì lâu như vậy, toàn bộ dựa vào sự chống đỡ của nội công kia trong cơ thể, lúc trước bị xích sắt khóa ở trên vách tường của thủy lao, không thể nhúc nhích, nhưng hiện tại đã được giải cứu, lúc này vừa thả lỏng, hơn nữa cảm xúc thay đổi nhanh như vậy, đương nhiên sẽ làm cho nội công của ông xói mòn cấp tốc, chẳng khác nào đang gián tiếp làm tổn hao khí lực của ông.
Trương Dương đã quyết định cứu ông, không thể trơ mắt nhìn ông chết ở trước mặt hắn, tuy rằng trong chốc lát không thể chữa khỏi tổn thương của Vương Đạo Lâm đã tích lũy trong thời gian dài, nhưng tương đối dễ dáng bảo vệ mạng cho ông.
Vương Đạo Lâm nhận thấy một dòng nước ấm truyền đến người, biết người thanh niên trước mặt này đang cứu mạng sống của ông, trong lòng lại một phen cảm kích.
- Ông sao lại biết tôi tới?
Trương Dương thấy Vương Đạo Lâm đã khống chế được tâm tình của mình, sau đó tò mò hỏi.
- Là nghe người trẻ tuổi mà lúc trước bị nhốt cùng một chỗ thủy lao này nói với lão phu.
Sau khi Vương Đạo Lâm khống chế được tâm tình của mình, liền giải thích với Trương Dương:
- Trong tay của cậu ta không biết có pháp bảo gì mà người của Khương gia tha thiết mơ ước, cho nên bị người của Khương gia nhốt tại thủy lao này, ý đồ cưỡng bức cậu ta giao ra bảo bối kia.
Trương Dương nghe thế đã biết rõ, ý đồ của Khương gia chính là nửa quyển Độc Kinh có một không hai còn lại, chỉ có điều người Khương gia cũng không biết, trong tay của cậu thanh niên này không hề có nửa quyển đó, mà nó nằm trong tay Nghiêm gia, gia tộc bị họ xuống tay sát hại.
- Nhưng người của Khương gia không sử dụng khổ hình đối với người thanh niên này, mà là trực tiếp tiêm chất độc hoá học khiến người sinh ra hưng phấn, trong vòng mấy ngày, người thanh niên này sẽ thường xuyên có tinh thần thất thường, nói xằng nói bậy, mà lão phu cũng là từ những lời nói xằng nói bậy của cậu ta, nghe được chính mồm của cậu ta thừa nhận cậu ta không phải là hậu nhân của Y Thánh Trương gia, mà là muốn hại hậu nhân của Trương gia.
- Vương Đạo Lâm sau khi giải thích, nhìn Trương Dương tiếp tục nói:
- Nếu như lão phu không nhìn lầm, thanh kiếm kia của cậu, hẳn là Hàn Tuyền Kiếm có tiếng tăm lừng lẫy trên bảng thần binh, còn hai sủng vật này. Một cái là chồn đuôi cáo, một cái là chuột tìm bảo vật, của cải lớn như vậy, ngoại trừ Y Thánh Trương gia, tôi thật sự không nghĩ ra cậu còn có thể sẽ là ai.
- Đúng vậy, tôi chính là người nối dõi hiện nay của Y Thánh Trương gia. Tôi là Trương Dương.
Trương Dương gật đầu, thừa nhận thân phận của mình, sau đó nói với Vương Đạo Lâm:
- Nhưng thật sự người giết cả nhà Khương gia không phải tôi, mà là con cháu của Nghiêm gia, Nghiêm Lương Phi.
- Là đứa bé Tiểu Nghiêm kia? Cậu ta ở nơi nào?
Đứa bé ưu tú nhất của Nghiêm gia đời này, Vương Đạo Lâm biết cậu ta, khi Vương gia vẫn chưa bị tiêu diệt, ông ấy còn tham gia tiệc đầy tháng của Nghiêm Lương Phi, nên có ấn tượng sâu sắc đối với đứa bé có thiên phú kinh người kia.
- Tôi đưa cậu ta về Nghiêm gia rồi, cậu ta vì báo thù, mà không ngại nhập ma, tuy nhiên cũng may tôi tìm được Bạch Diễm Ma Sâm, tuy rằng nội công của cậu ta sau này hoàn toàn biến mất, nhưng với tuổi chưa đến hai mươi như cậu ta, muốn tu luyện lại nội công nhị tầng, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trương Dương gật đầu, sau đó nhẫn nại nói hết mọi chuyện phát sinh trước đây cho Vương Đạo Lâm nghe, thuận tiện đem tình hình gần đây nhất của Nghiêm gia nói cho ông ấy biết.
Sau khighe thấy người của Nghiêm gia sớm đã bị người của Khương gia bức hại, bây giờ chỉ để lại cô nhi quả nữ, Nghiêm Lương Phi bởi vì báo thù lại tẩu hỏa nhập ma, tuy rằng biết rõ Nghiêm Lương Phi không có chuyện gì, nhưng Vương Đạo Lâm vẫn rất kích động, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Khương gia...
- Đừng kích động, Trương Dương không khỏi nhíu mày, Vương Đạo Lâm càng kích động như vậy, ông lại càng không thể kiểm soát được nội công trong cơ thể của mình, để cho Vương Đạo Phong nói tiếp, chỉ sợ trong phút chốc, ông sẽ đột tử tại chỗ.
- Hậu nhân của Trương gia, cậu không những là ân nhân của Nghiêm gia, mà còn là ân nhân của Vương gia.
Vương Đạo Lâm dường như không hề để ý tình hình thân thể của mình, ông ngược lại sợ lãng phí từng phút từng giây, vội nói với Trương Dương
- Xin ân nhân đừng lãng phí khí lực cho thân thể của lão phu.
Sau đó, Vương Đạo Lâm dùng hết khí lực của toàn thân, đưa tay nắm lấy cánh tay của Trương Dương, run rẩy nói:
- Mười mấy người từ trên xuống dưới của Vương gia, toàn bộ đều bị người của Khương gia hại, thân lão phu tàn tật, chết không có gì đáng tiếc, nhưng còn liếm láp nét mặt già nua neo lại một chút sức lực không muốn chết, một là vì muốn thấy ngày nào đó người của Khương gia gặp báo ứng, thứ hai là muốn tìm cơ hội, thông báo cho Nghiêm gia khỏi bị Khương gia hãm hại, nhưng hôm nay, cả nhà Khương gia đã bị diệt, còn Nghiêm gia... Cũng không có gì đáng ngại, hai tâm nguyện của lão phu đã được hoàn thành, cuộc đời này đã không uổng phí rồi.
- Người của Khương gia mấy năm qua điên cuồng muốn chiếm đoạt gia nghiệp của Vương gia tôi, đương nhiên là muốn trồng hoa anh túc, hơn nữa gia công sản xuất thuốc phiện để buôn bán, từ đó thu hoạch được rất nhiều tiền bất chính….
Trong huyện thành Bắc Ô những nô bộc ở biệt thự lớn của Khương gia tất cả đều là đồng lõa của bọn họ, ân nhân, thỉnh cầu cậu, không nên buông tha cho những người này.
- Cái gì, Khương gia bọn họ, cũng dám buôn bán ma tuý.
Trương Dương chấn động, đồng thời, hắn rốt cục đã hiểu, vì sao bên trong Tàng Bảo Các dưới đất, lại có nhiều tiền mặt như vậy.
Hoa anh túc, tuy rằng cũng có giá trị y tế, nhưng sau khi chiến tranh thuốc phiện, loại thực vật này sớm đã bị cấm gieo trồng, Khương gia không ngờ lại nghịch thiên lớn như vậy, trồng cây thuốc phiện chế tạo thành thuốc phiện, bọn họ quả nhiên là làm rất nhiều điều ác, tội lỗi chồng chất.
Đạo Lâm nói tới đây, lại lần nữa ho ra một ngụm máu tươi, sau khi ông cự tuyệt của Trương Dương chữa trị, sinh mạng nhanh chóng biến mất dần, cả người trong nháy mắt già nua, còn giọng nói cũng ngày càng khàn khàn trúc trắc.
Trương Dương vội vàng muốn nhập nội công cho Vương Đạo Lâm, nhưng Vương Đạo Lâm chỉ lắc đầu, nói tiếp:
- Hậu nhân Trương gia, ân tình của cậu, Vương Đạo Lâm không có cách nào báo đáp, chỉ có Vương gia tôi cả đời tích lũy thiện duyên đổi lấy một viên nội đan linh thú tứ tầng, viên nội đan kia, kỳ thật giấu ở cửa vừa mới bước vào biệt thự, ở phía sau bức bích họa trên tường đối diện. Cậu có thể tự mình lấy đi.
Nói xong câu nói sau cùng, Vương Đạo Lâm nhắm hai mắt lại, trút hết hơi thở, trên mặt lại mang theo nụ cười thỏa mãn.
Trương Dương ngồi xổm bên cạnh Vương Đạo Lâm, sau một hồi trầm mặc, đã đứng dậy, không nói một lời mang theo Vô Ảnh và Tia Chớp rời khỏithuỷ lao dưới đất.
Trương Dương lúc đi ngang qua Tàng Bảo các kia không thèm để ý số tiền chất chồng như núi bên trong, những số tiền kia, tất cả đều dính đầy tội ác độc dược, Trương Dương căn bản khinh thường không nhìn.
Dựa theo gợi ý của Vương Đạo Lâm, Trương Dương chỉ lấy viên nội đan giấu trong bích hoạ trên tường của biệt thự, không đụng vào bất kỳ đồ vật gì trong biệt thự này.
Nội đan kia do một tấm da thú không biết tên bao bọc lấy, mà da thú này, hiển nhiên có năng lực đặc biệt ngăn cách tất cả khí tức, điều này mới dẫn đến ngay cả chuột tìm bảo vật Vô Ảnh, cũng không phát hiện sự hiện hữu của nó.
Đem nội đan bỏ vào trong túi vải bố, Trương Dương đi đến sân sau của biệt thự, sân sau của biệt thự, kéo dài cho đến vách núi phía sau của Nhạn Minh Sơn, mà ở tại mảnh đất này có đủ loại cây thuốc phiện, đoá hoa mềm mại kia, từ từ lắc lư theo gió, tản ra mùi thơm ngát mê người.
Biệt thự của Khương gia được xây dựng ở vùng núi sâu thẳm Nhạn Minh Sơn, có thiên nhiên che chắn, trồng hoa anh túc ở nơi này, cũng khó trách người không thể phát hiện.
Nhiều hoa anh túc như vậy, một khi sản xuất thành thuốc phiện, sẽ hãm hại bao nhiêu người? Mà trong biệt thự cất giấu nhiều tiền mặt như vậy, chắc chắc sẽ phá hỏng bao nhiêu nền tảng của gia đình?
Sự nguy hại của thuốc phiện, trong lòng của Trương Dương biết rõ, một vùng hoa anh túc trước mắt này chính là cội nguồn của tội ác.
Người của Khương gia chết không có gì đáng tiếc.
Trương Dương nắm chặt nắm tay, hận không thể lập tức đem tất cả những gì trước mắt san thành bình địa.
Cạch cạch cạch.
Truy Phong cũng đã đem Nghiêm Lương Phi đưa về đến Nghiêm gia, sau đó quay lại biệt thự.
Trương Dương nhìn thấy Truy Phong, cũng đã hiểu được, nên xử lý như thế nào căn biệt thự này.
...
...
Trong Nhạn Minh Sơn, đột nhiên lửa nổi lên bốn phía, một biệt thự nằm trong rừng sâu núi thẳm, lập tức bị một trận lửa lớn, đốt sạch sẽ.
Ngày đó, sau núi Nhạn Minh Sơn, ánh sáng màu đỏ ngút trời, khiến người sống ở huyện thành Bắc Ô cách Nhạn Minh Sơn gần nhất, đều cho rằng thần núi của Nhạn Minh Sơn nổi giận, cho nên gây hoả hoạn đốt núi, cũng may thế lửa của trận lửa lớn chỉ qua một đêm đã tắt, cũng không lan tràn ra tạo thành tai hoạ lớn, kết quả cũng chỉ là một trận thiên tai, sau lại dần dần bị người ta lãng quên.
Cũng là ngày đó, sở cảnh sát của huyện thành Bắc Ô đột nhiên nhận được một lá thư nặc danh tố cáo, nói Khương gia phú hào lớn nhất của Bắc Ô, lén lút buôn bán ma tuý, thoạt đầu, bọn họ còn tưởng rằng là có người làm trò đùa quái đản, cho nên không có để ý, nhưng sau đó, Phó giám đốc sở Công an thành phố Trường Kinh gần huyện thành Bắc Ô Trịnh Tề Mặc, không ngờ đích thân dẫn cảnh sát vũ trang đến Bắc Ô kiểm tra và niêm phong biệt thự của Khương gia, thu được bằng chứng sản xuất thuốc phiện của Khương gia.
Trong một ngày, chuyện Khương gia tự mình sản xuất thuốc phiện, khiến cho Bắc Ô hết sức kinh hãi.
Những người nô bộc kia của Khương gia, không một ai trốn thoát được, hành vi phạm tội sản xuất buôn bán ma tuý như vậy, có bắn chết bọn họ mấy trăm lần cũng không đủ.
Tất cả điều này, đương nhiên xuất phát từ sự bạo tay của Trương Dương, vận dụng mối quan hệ kia của Phó giám đốc sở công an Trịnh Tề Mặc, chẳng những giải quyết xong vấn đề còn sót lại của Khương gia, cũng đem lại một công trạng lớn cho Trịnh tề Mặc.
Còn anh em của Khương gia bị đánh chết ở trước cửa của biệt thự lớn, cũng bị đại án Khương gia sản xuất thuốc phiện che phủ, không người nào hỏi đến. Nguồn: http://Trà Truyện
Đúng như yêu cầu của Trương Dương, sau chuyện này Trịnh Tề Mặc toàn lực giấu sự tiết lộ của Trương Dương, bên ngoài cũng không có tin tức nào liên quan đến Trương Dương, chuyện này liên lụy rất rộng, Trịnh Tề Mặc cũng bận tối mày tối mặt, trừ lúc đầu có liên hệ với Trương Dương, sau đó cũng không thấy lộ mặt, tuy nhiên chuyện sau đó cũng không còn quan hệ gì với Trương Dương nữa.
Mà bởi vì Nghiêm Lương Phi vẫn chưa tỉnh lại, cho nên Trương Dương buộc lòng phải ở Bắc Ô thêm một ngày, Nghiêm gia lão nhân sau khi biết chuyện của Vương Đạo Lâm, cũng chỉ thở dài, không nói gì thêm nữa.