Thần Y Thánh Thủ

Chương 847: Vượt qua cửa ải

Trương Dương cẩn thận tỉ mỉ lấy Bạch Diễm ma sâm từ trong két sắt ra, cùng với một nửa quyển Độc Kinh có một không hai kia bỏ vào trong cái túi bên người rồi lập tức đứng dậy gọi Vô Ảnh cùng nhau đi về theo đường cũ.

Không có Trương Dương ở bên cạnh, nội công nhiễu loạn của Nghiêm Lương Phi toàn bộ phải dựa vào hai cây ngân châm để khống chế, thật sự không có khả năng khống chế trong một thời gian dài, lúc này, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quan trọng, Trương Dương có lẽ cũng không cam lòng nhìn một thiên tài tu luyện lại trở nên như vậy.

Tốc độ trở về của Trương Dương nhanh gấp đôi lúc đi, chỉ chốc lát đã trở lại bên cạnh Nghiêm Lương Phi.

- Chít chít chít

Tia Chớp thấy Trương Dương quay lại liền lập tức kêu lên vui vẻ, thấy nụ cười trên gương mặt Trương Dương, nó cũng hiểu, Trương Dương đã thắng lợi trở về, trong lòng không giấu nổi sự hiếu kỳ, không biết rốt cuộc Trương Dương đã mang về cái gì.

Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Lương Phi, lấy Bạch Diễm ma sâm từ trong túi ra, lập tức, mùi thơm ngát liền trộn lẫn với mùi máu tươi trên người Nghiêm Lương Phi.

Nhìn thấy vật mà Trương Dương lấy ra, Tia Chớp vô cùng kinh ngạc, chạy ra tránh né thật xa, mở to mắt đừng nhìn, phản ứng rất giống với Vô Ảnh khi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Diễm ma sâm, giống nhau như đúc.

- Chi chi chi

Vô Ảnh lập tức cười nhạo Tia Chớp, nó quên rằng lúc trước khi nó nhìn thấy Bạch Diễm ma sâm cũng có bộ dạng y hệt như vậy.

Tia Chớp thấy Vô Ảnh tỏ ý vui sướng khi thấy người khác hoạn nạn thì rất khó chịu, liền giơ vuốt về phía Vô Ảnh, nhưng Vô Ảnh còn đang mải cười, không để ý tới nó.

Trương Dương không hề để ý, mặc cho hai tiểu tử trêu ghẹo nhau, hắn dùng Hàn Tuyền kiếm vô cùng cẩn thận cắt lấy một miếng to chừng bằng ngón tay từ trên Bạch Diễm ma sâm.

Dược liệu của Bạch Diễm ma sâm đã trưởng thành vô cùng đáng sợ, một miếng to như vậy, thừa để hại kể cả một người tu luyện đạt đến cảnh giới của Đại Viên Mãn, , với người mới chỉ đạt đến nội công nhị tầng lại đang tẩu hoả nhập ma như Nghiêm Lương Phi, nhất định phải dùng một lượng hạn chế

Một miếng bằng ngón tay cái, đối với Nghiêm Lương Phi mà nói cũng không phải là một lượng nhỏ. Trương Dương mở miệng Nghiêm Lương Phi, trực tiếp bỏ Bạch Diễm ma sâm vào. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

Dược tính của Bạch Diễm ma sâm chính là khi nuốt vào người đã tu luyện nội công, không cần phải phối hợp thêm bất cứ thứ gì, bởi chỉ cần uống trực tiếp, lập tức có thể thấy tác dụng.

Miếng Bạch Diễm ma sâm nhỏ dưới sự giúp đỡ của Trương Dương được Nghiêm Lương Phi nuốt vào một cách thuận lợi.

Trương Dương xốc lại hoàn toàn tinh thần, hai tay nắm lấy hai cây châm đang đâm thẳng vào dưới huyệt Thái Dương của Nghiêm Lương Phi, nhẹ nhàng rút ra.

Bạch Diễm ma sâm vừa mới đi vào bụng, trong giây lát toàn bộ dược tính đã bùng nổ, lúc này, Trương Dương chậm rãi rút châm, nguồn công lực bình tĩnh luôn được khống chế trong cơ thể hắn bỗng dưng tìm thấy đầu mối, phút chốc bỗng nhiễu loạn hết lên.

Dường như cảm thấy nguồn nội công không bị khống chế trong người Nghiêm Lương Phi, Bạch Diễm ma sâm phát huy tác dụng tốt nhất, dưới sự quan sát của Trương Dương, nội công của Nghiêm Lương Phi vừa mới nổi lên liền giống như bị một vật gì đó nuốt hết vào, rất giống với ngọn lửa vừa mới bùng lên liền bị một xô nước lớn dội xuống mà dập tắt.

Thấy dược tính của Bạch Diễm ma sâm phát huy tác dụng, sau khi lấy ngân châm ra, Trương Dương nhìn chằm chằm vào Nghiêm Lương Phi, từng giây từng phút chú ý vào nội công nhiễu loạn trong cơ thể cậu ta.

Ngay từ đầu, nội công trong cơ thể Nghiêm Lương Phi đã bị nuốt rất nhanh, dường như đang có một đầu mối chỗ xung yếu phá kinh mạch toàn thân, tạo nên một tổn thất không dễ bù đắp, nhưng dần dần, lượng dự trữ không đủ, nguồn nội công nhiễu loạn kia không bị nuốt mất mà dần dần tiêu biến đi.

Ước chừng sau 15 phút, Trương Dương ngồi bên cạnh Nghiêm Lương Phi, kiểm tra dường như không còn chút nội công nào.

Như vậy vẫn chưa xong!

Trương Dương nhăn nhó mặt mày, thật không ngờ, bản thân đã vô cùng cần thận khống chế liều dùng, nhưng vẫn còn đánh giá thấp dược tính của Bạch Diễm ma sâm, chỉ lấy một miếng to bằng ngón tay, lần này không chỉ đơn thuẩn là nuốt hết nội công trong người Nghiêm Lương Phi mà còn có cảm giác vẫn chưa đủ, đang dần nuốt cả sinh lực của Nghiêm Lương Phi!

Xem ra những gì thiên hạ vẫn đồn về chuyện Bạch Diễm ma sâm nuốt hết công lực của người tu luyện quả không hoàn toàn chính xác, nếu như nội công của người tu luyện không đủ, với dược tính của Bạch Diễm ma sâm, còn có thể làm tổn hại đến sinh mạng của người tu luyện.

Lúc này, Trương Dương đột nhiên nắm lấy hai tay của Nghiêm Lương Phi, để cậu ta lập tức đứng dậy, lấy tay đối tay, dùng nội công của chính hắn truyền qua cơ thể của Nghiêm Lương Phi, nhằm để cho Bạch Diễm ma sâm hút đủ nội công sẽ không làm tổn hại sinh mạng.

Nội công không ngừng truyền qua tay để đi vào cơ thể Nghiêm Lương Phi như đã chìm đáy biển, không còn đọng lại chút nào trong người Nghiêm Lương Phi, có thể thấy, dược tính của Bạch Diễm ma sâm là vô cùng lớn!

Lại qua 15 phút nữa Trương Dương mới cảm thấy sức mạnh của việc bị hút nội công, tốc độ bắt đầu suy yếu, điều này cho thấy dược tính của Bạch Diễm ma sâm đã qua.

Chịu ảnh hưởng của dược tính trong Bạch Diễm ma sâm, lúc này thật sự Nghiêm Lương Phi cũng chỉ giống như người bình thường, Trương Dương sau khi giúp Nghiêm Lương Phi vượt qua được dược tính nuốt công lực cũng không có khả năng truyền công lực cho Nghiêm Lương Phi nữa, nếu trong cơ thể Nghiêm Lương Phi còn sót lại nội công của Trương Dương thì việc tu luyện lại sau này sẽ gặp một trở ngại lớn.

Cho nên, khi Trương Dương cảm thấy dược tính trong thuốc yếu bớt cũng liền điều chỉnh công lực truyền qua Nghiêm Lương Phi, để hai bên có thể đạt trạng thái cân bằng, cũng may bởi khi Trương Dương đã lĩnh hội được cảnh giới Đại Viên Mãn đã học được cách điều chỉnh nội công của mình, nếu như đổi lại là bất kỳ ai khác cũng không thể làm tốt hơn Trương Dương.

Cuối cùng, khi dược tính hoàn toàn biến mất, Trương Dương cũng dừng việc truyền nội công vào cơ thể Nghiêm Lương Phi, không để trong cơ thể Nghiêm Lương Phi có chút nội công nào.

Không còn truyền nội công qua người Nghiêm Lương Phi, lập tức cơ thể Trương Dương và Nghiêm Lương Phi liền không còn lực hút khiến cho hai người bật ngửa ra.

Trương Dương toát hết mồ hôi trán, liền lập tức chú ý quan sát kiểm tra tình trạng cơ thể của Nghiêm Lương Phi, hắn muốn kiểm tra nội công trong người Nghiêm Lương Phi để không mắc một sai sót nào, đây thật sự không phải là chuyện nhỏ mà là một lần để Trương Dương khảo nghiệm về việc khống chế nội công.

Trương Dương cảm thấy nhẹ cả người liền thở dài một tiếng, tiện tay quyệt những giọt mồ hôi trên trán, lần này coi như Nghiêm Lương Phi đã vượt qua cửa ải khó khăn, cũng không còn di chứng của việc tẩu hoả nhập ma nữa, với khả năng thiên phú và tố chất nhất tuyến kim đồng đã có sẵn, luyện tập lại nội công thực sự chỉ là chuyện làm ít hưởng nhiều, sau này, dưới sự giúp đỡ của Trương Dương, không quá nửa năm, Nghiêm Lương Phi chắc chắn sẽ có thể hồi phục nội công nhị tầng, thậm chí trong vòng một năm, Nghiêm Lương Phi có thể sẽ đạt tới tam tầng, đó cũng chẳng phải là chuyện không thể xảy ra.

Tiếp theo, Nghiêm Lương Phi chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau là có thể nhảy múa như rồng như hổ rồi.

Trương Dương ôm lấy Nghiêm Lương Phi, đi ra biệt thự, Truy Phong đã ở ngay ngoài để canh cửa lớn của biệt thử, không cho bất cứ ai có khả năng đi qua.

Thấy Trương Dương đi ra, Truy Phong hí dài một tiếng, liền chạy tới.

- Truy Phong, ngươi hãy đem Nghiêm Lương Phi về Nghiêm gia trước, gửi lại cho mẹ và bà của cậu ta, ta còn cần ở lại đây.Trương Dương giao Nghiêm Lương Phi cho Truy Phong đem về Nghiêm gia, nhưng hắn vẫn cần ở lại, bởi hắn còn phải quay lại biệt thự, đi xuống thuỷ lao xem "hậu duệ" Trương gia muốn hạ độc Mễ Tuyết.

Truy Phong nghe xong Trương Dương nói liền quay người, trên lưng chở Nghiêm Lương Phi, hí dài một tiếng sau đó vội vàng chạy đi.

Trương Dương để Tia Chớp và Vô Ảnh theo hắn xuống thuỷ lao dưới đất để gặp cái người tự xưng là hậu duệ trẻ tuổi của Trương gia.

Trước kia khi ở Tàng Bảo các với ngàn vạn địa đạo, Trương Dương đã cảm nhận thấy có mùi ẩm ướt trong một tầng, thêm vào đó là tiếng nước chảy róc rách, lúc đó Trương Dương đang vội tìm linh dược hoặc mật pháp để cứu Nghiêm Lương Phi ra khỏi trạng thái tẩu hoả nhập ma nên không có thời gian chú ý nghiên cứ, nhưng bây giờ, mọi chuyện đều đã kết thúc, nghĩ lại, thuỷ lao dưới đất chắc chắn phải ở dưới địa đạo một tầng.

Lần này, Trương Dương đi theo đường cũ, rất nhanh đã đi đến tầng ngầm dưới địa đạo, sau khi đi xuống cầu thang của Tàng Bảo các liền rẽ trái vào trong phòng, ở đây hơi nước nồng nhất, âm thanh tiếng nước chảy cũng là từ đây mà ra.

Ánh sáng mở ảo dưới đại đạo không thể ngăn nổi ánh mắt của Trương Dương, Trương Dương đem theo Tia Chớp và Vô Ảnh từng bước tiến vào bên trong.

Một cánh cửa sắt lớn chắn ngang trước mặt, chặn hết đường đi.

- Bịch!

Trương Dương rút Hàn Tuyền kiếm, cái xích khoá cửa sắt đã bị chém thành hai mảnh.

Kít - - Cửa sắt được đẩy ra, Trương Dương đi vào phía trong mới phát hiện ra, phía trước ba bốn bước là một ao nước rất lớn, ở giữa cái ao là một bức tường chia ra thành hai, trên phía hai bên trái phải của bức tường, mỗi bên có một người bị xích sắt cố định trên tường, toàn bộ phía dưới đều bị nước ao nhấn chìm.

Người phía bên trái xem ra có vẻ rất già, tóc tai bù xù che hết nửa mặt, người gầy như que củi, phần thân trên nổi trên mặt nước hoàn toàn loã thể, nhìn rõ rất nhiều vết sẹo ghê gớm, nhìn toàn thân rất khó để tìm thấy một khối đầy đủ da thịt, người này rõ ràng là đã bị nhốt ở đây một khoảng thời gian rất dài, hơn nữa trước đây chắc chắn ông ta cũng đã từng trải qua những cuộc tra tấn vô cùng tàn khốc.

Người phía bên phải có vẻ trẻ hơn nhiều, cũng không có nhiều vết thương như người phía bên trái mà ngược lại da thịt có vẻ mềm mịn, nhìn qua cũng thấy rằng chưa phải chịu đựng những điều quá đau khổ.

Nghe tới âm thanh mở cửa, hai người gần như đồng thời đưa mắt nhìn ra, nhưng ông già bên trái chỉ nhìn qua một chút khi Trương Dương tiến vào trong thuỷ lao, sau đó liền gục đầu xuống, không hề để ý tới nữa.

Nhưng người bên phải liền lập tức kích động, anh ta dùng lực ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt tiều tuỵ, không thể kiềm chế nổi sự vui sướng, hét lên với Trương Dương:

- Ân nhân, Người chính là ân nhân, Người nhất định sẽ cứu tôi ra ngoài phải không!

Ân nhân?

Trương Dương nheo mắt lại dồn toàn bộ sự chú ý lên người thanh niên này, rất rõ ràng, cậu ta chính là người mà Khương Thiên Hạ đã nhắc tới, người thanh niên họ Trương bị người thần bí đem tới, chính là cậu ta, người tự xưng là truyền nhân của y thánh Trương gia, cũng chính là cậu ta, người đã khiến cho Mễ Tuyết bị người Khương gia hạ Âm Hoa Chi Độc, thiếu chút nữa liền xảy ra điều không ngờ tới.

Xem ra, người thanh niên này đã hiểu lầm Trương Dương chính là kẻ mặc áo đen thần bí đã đem cậu ta đến Khương gia.