Thần Y Thánh Thủ

Chương 110: Thư giãn một chút

Trương Dương nhìn Mễ Tuyết, nhẹ nhàng nâng cằm Mễ Tuyết lên.

Mễ Tuyết nhìn sâu vào mắt Trương Dương, nhìn rất kỹ, đây là Trương Dương, lúc đầu nhìn chẳng có cảm giác gì, nhưng vừa chia xa, lại khiến cô ngày nào cũng nhớ, ngày nào cũng mong.

Trong lúc đó, ánh mắt Mễ Tuyết trợn trừng, ánh mắt Tô Triển Đào cũng trợn trừng, cô nàng Tô Vi vừa bước xuống, hai mắt cũng tròn xoe.

Mặt Trương Dương, cúi xuống, Mễ Tuyết cảm thấy đôi môi nhỏ nhắn của mình chợt lạnh, sau đó lại bị một cảm giác mềm mại hoàn toàn bao trùm bởi một thứ vừa mềm mại, lại vừa ấm áp, ẩm ướt, nó tách đôi môi anh đào của cô, len lỏi vào bên trong.

Lúc này, Mễ Tuyết chỉ trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.

Ngay cả Tô Thiệu Hoa cũng đứng sững, chầm chậm lắc đầu.

Thanh niên bây giờ, quả là cởi mở hơn thời bọn họ, đây đang ở giao lộ đường cao tốc, dù sao cũng là nơi công cộng, trước mặt mọi người lại hôn nhau nồng nhiệt như vậy, dù là ông cũng không làm được.

- Ô!

Một lúc sau, cuối cùng Mễ Tuyết cũng phản ứng, thở dốc, đẩy Trương Dương ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã bao phủ một màu đỏ, cô hoàn toàn không ngờ, ở chỗ này, trước mặt nhiều người như vậy Trương Dương lại hôn cô.

Trong lòng cô có chút ngọt ngào, lại có chút bất an, nói chung cảm giác rất mâu thuẫn, cô và Trương Dương chưa xác định quan hệ, sao lại tiến đến bước này rồi?

Tốc độ này, hình như hơi nhanh.

- Mễ Tuyết, anh cũng nhớ em, em làm bạn gái của anh nhé!

Trương Dương cúi đầu, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nếu trong lòng đã có đối phương, hắn cũng không muốn kéo dài nữa, phải dũng cảm đối diện, hắn không thể giống như Hồ Hâm với Tiểu Ngốc, rõ ràng có tình cảm với đối phương, nhưng lại chẳng ai dám thổ lộ trước.

- Vâng!

Mễ Tuyết lại cúi đầu, khẽ gật nhẹ, giọng nói giống như muỗi bay, may là thính lực của Trương Dương không tệ, nghe được câu trả lời của cô.

- Bộp bộp bộp!

Tô Triển Đào vỗ tay, cậu là đạo diễn của vở kịch hay này, ban đầu cũng chỉ muốn để hai người hữu tình này được gặp mặt nhau, không cần cả ngày cứ nấu cháo điện thoại ôm nỗi tương tư, không ngờ, màn kịch của cậu lại tác thành cho đôi tiểu tình lữ này.

Mễ Tuyết và Trương Dương hiện tại chẳng để ý đến ai nữa, chỉ muốn được ở cùng nhau.

- Có cần vui như vậy không?

Tô Vi ngẩng đầu lên, rất không vui liếc mắt nhìn Tô Triển Đào, Tô Triển Đào nhếch miệng cười, căn bản không đi để ý đến cô nàng.

Tầm mắt dời đi chỗ khác, Tô Vi cũng khẽ gật đầu, Trương Dương này thoạt nhìn chẳng ra làm sao, lá gan không nhỏ, ở ngoài đường mà dám ôm hôn người ta, lúc này mấy chiếc xe đi ngang qua, đều hạ kính, nhìn về phía họ.

Bây giờ không phải là năm 2012, dù là năm 2012, một đôi tình nhân ôm hôn nhau trên đường, cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Trên đường cao tốc, sau khi dùng dằng 20 phút, lúc này mới bắt đầu rời đi.

Mễ Tuyết dĩ nhiên không đi cùng xe với Tô Vi nữa mà lên xe cùng Trương Dương, hai người này vừa xác định quan hệ, hiện tại đang là thời điểm ngọt ngào nhất.

Trở về khách sạn, nghỉ ngơi xong Trương Dương mới bắt đầu châm cứu trị liệu cho Tô Thiệu Hoa.

Bệnh của Tô Thiệu Hoa đã chữa được 20 ngày, tình hình chuyển biến rất tốt đẹp, bây giờ Trương Dương chỉ dùng trung y để điều trị, châm cứu phối hợp với đông y, đợi hắn hoàn thành xong việc lần này, còn phải giúp Tô Thiệu Hoa chế thuốc, chế thuốc lần này tương đối phức tạp hơn một chút. Đợi sau khi thuốc chế xong, bệnh của Tô Thiệu Hoa mới hoàn toàn chữa khỏi.

Thời gian trị liệu cũng không dài, chưa đến một tiếng đã xong, vừa lúc đến giờ ăn tối.

Khi Trương Dương nghỉ ngơi, Tô Thiệu Hoa dò hỏi Tô Triển Đào, chuyện làm ăn này đối với bọn họ, cũng coi là có chút hiểu biết.

Vừa mói nghe, bọn họ mua hơn 10 triệu cổ phiếu ký quỹ, Tô Thiệu Hoa giật nảy mình. Cổ phiếu ký quỹ, chưa chắc là nó sẽ tăng, ai dám mua nó, chỉ cần không tăng được, nắm số đó ở trong tay, đến khi bán không bán được, chẳng may bị ép thành hàng tồn, lúc đó chắc chắn sẽ mất cả chì lẫn chài.

Nhưng sau khi biết được số cổ phiếu ký quỹ trong tay họ đã tăng lên gấp ba, ánh mắt Tô Thiệu Hoa lại biến đổi. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tăng lên gấp ba, tốc độ đó khiến ông phải thay đổi sắc mặt, đặc biệt là sao khi biết tất cả những việc này đều là của Trương Dương, sự ngạc nhiên của ông càng tăng.

Ông không ngờ, Trương Dương không chỉ là một bác sĩ trung y giỏi, mà còn là một cao thủ tài chính.

Theo lời Tô Triển Đào nói, ông đã phân tích được, Trương Dương đã ra tay trước nhà cái một bước, sự mẫn cảm này, kiến thức này, sự quyết đoán này, một người bình thường chẳng thể nào có được.

Đừng nói Tô Vi con gái ông, ngay cả bản thân Tô Thiệu Hoa cũng hiếu kỳ về Trương Dương.

- Bác sĩ Trương, lần này Triển Đào ở đây, còn phải cảm ơn cậu, tôi lấy trà thay rượu, mời cậu một ly!

Tối khi ăn cơm trong một nhà hàng ở gần khách sạn, vừa bắt đầu, Tô Thiệu Hoa đã nâng ly trà lên, kính Trương Dương.

Tô Thiệu Hoa đang trị liệu, trong lúc trị liệu không thể uống rượu, đây cũng là Trương Dương dặn dò, ông chỉ có thể uống trà.

- Tô tiên sinh khách sáo quá, kỳ thật lần này là Triển Đào đưa tôi đến đây kiếm tiền mới đúng, tôi làm gì có vốn!

Trương Dương khẽ mỉm cười, đưa chén rượu lên trước mặt rồi uống.

"Haha, bác sĩ Trương không cần khiêm tốn, ai đưa ai đi kiếm tiền tôi biết rất rõ, hiện tại cậu không có tiền, nhưng chỉ cần cậu muốn có tiền, có rất nhiều cách!"

Tô Thiệu Hoa cười lớn, trong lòng nói.

Với y thuật của Trương Dương, hắn muốn kiếm tiền chắc chắn không thành vấn đề, không nói gì khác, Trương Dương chỉ cần tìm mình, hỏi mượn vài triệu, ông tuyệt đối sẽ không từ chối.

Bệnh của ông, vẫn còn phải nhờ Trương Dương chữa giúp mà.

Ngoài ra còn có Tam Viện, Tô Thiệu Hoa đã nghe Ngô Hữu Đạo nói, Tam Viện cao thấp gì cũng rất coi trọng Trương Dương, hắn có mượn tạm bệnh viện không thành vấn đề, e là mượn không được nhiều, nhưng cũng sẽ được một phần nào đó.

Cũng có thể nói, không có tiền, đối với Trương Dương không phải vấn đề lớn, ai đưa cậu ta tiền đầu tư, cậu ta có thể cho người đó kiếm tiền.

- Ăn cơm đi, sao toàn nói đến tiền vậy, tiền tiền, cả bàn toàn mùi tiền rồi!

Tô Vi bĩu môi nói, cô nàng là sinh viên khoa báo chí đại học Hoa Thanh, sau khi tốt nghiệp muốn làm phóng viên, cả ngày nghiên cứu những hiện tượng bất công trong xã hội.

Trong mắt họ, dường như những người có tiền không phải là người tốt, dường như bản thân ai nấy cũng là một sứ giả chính nghĩa vậy.

- Được, ăn cơm, mọi người ăn cơm đi!

Tô Thiệu Hoa cười, buổi trưa họ ăn trong khu dịch vụ, rất bình thường, lúc này thực sự cũng cảm thấy đói bụng, mấy người ai nấy đều ăn không ít.

Cô bé Tô Vi này, Trương Dương coi như cũng quen, lúc nãy Mễ Tuyết toàn nói tốt cô nàng, đáng tiếc câu nói này đã khiến Trương Dương giảm bớt ấn tượng đối với cô.

Kiếm tiền là miệng đầy mùi tiền, cô nàng này chắc chắn chưa từng trải nghiệm vất vả, từ nhỏ đã sống trong nhà giàu, cũng chưa bao giờ thiếu tiền, nên mới như vậy.

Không phải ai cũng muốn vất vả kiếm tiền, nhưng xã hội là như vậy, tiền có lẽ không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì không được, cũng giống như bản thân hắn, có y thuật cao thâm, cũng phải nắm bắt cơ hội kiếm tiền này.

Chỉ khi kiếm đủ tiền rồi, đã có đủ vốn rồi, mới có được cuộc sống bản thân mong muốn, người bình thường đâu thể giống như vị đại tiểu thư này, sinh ra đã có được tất cả, mãi mãi không phải buồn bã vì tiền.

Không thể uống rượu, bữa cơm tối trải qua rất nhanh.

Sau bữa cơm, Tô Thiệu Hoa về phòng nghỉ, buổi tối ông muốn xem TV, đây là thói quen của ông nhiều năm nay.

- Trương Dương, đi, chúng ta đi chơi!

Vừa đưa Tô Thiệu Hoa về, Tô Triển Đào đã kéo tay Trương Dương ra ngoài, Mễ Tuyết bên cạnh đành bước theo.

- Chơi, đi đâu chơi?

Trương Dương nghi ngờ hỏi.

- Theo tôi là được, đến đây lâu như vậy, chưa được ngày nào thoải mái, hôm nay mấy cô em đến, xem như đưa cô ấy đi hóng gió!

Tô Triển Đào cười ha hả, lôi kéo Trương Dương vào thang máy.

- Đợi em!

Cửa thang máy chưa đóng, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên duỗi ra, Tô Vi cũng đi cùng.

- Em đi đâu?

Tô Triển Đào sửng sờ hỏi.

- Mọi người đi đâu, em đi đó!

Tô Vi hểnh hểnh mũi, cô nàng nghe Tô Triển Đào nói, nên vội vàng đuổi theo, kỳ thực cô nàng cũng không muốn ở lại khác sạn, một mình buồn chán với cái TV.

- Chỗ bọn anh đi, không thích hợp với em!

Tô Triển Đào bất đắc dĩ lắc đầu, cậu ta muốn đưa Trương Dương và Mễ Tuyết đi xả hơi, đi chơi một chút, căn bản không muốn đưa Tô Vi đi cùng, cô bé này là kẻ chuyên gia gây họa.

- Họ thích hợp, sao em không thích hợp, chúng em cùng lứa tuổi!

Những lời nói của cậu ta, dường như mồi phải bao thuốc súng, Tô Vi lập tức kêu lên, Tô Triển Đào vội vàng ấn nút thang máy, ra hiệu cô nhỏ giọng thôi.

Nhiều người như vậy, buổi tối ra ngoài, để Tô Thiệu Hoa nghe được, có thể kế hoạch đổ vỡ hết.

- Được, em đi theo cũng được, nhưng phải nghe lời anh đấy!

Cuối cùng Tô Triển Đào mới bất đắc dĩ gật đầu, mấy người đi xuống, ra khỏi khách sạn.

Tô Triển Đào đột nhiên mỉm cười, lấy từ trong túi một chiếc chìa khóa, sau đó cậu cầm chiếc chìa khóa chạy đến bên chiếc Mercedes-Benz xa hoa.

Đã ra ngoài chơi, thì phải có chút thể diện, Tô Triển Đào không muốn lái chiếc Santana ra ngoài.

Đám Tô Triển Đào lái xe về phía tây, chợ dược liệu của Tiêu Ấp kỳ thực ở Đông Giao, nằm ở phía tây thành phố, tất cả những nơi ăn chơi thực sự, đều nằm ở phía Tây.

Thành phố Tiêu Ấp là thành phố cấp ba, nhưng cũng không lớn, sau 10 phút, Tô Triển Đào đã dừng trước một nơi lấp lánh đèn.

- Hộp đêm?

Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, Trương Dương hơi sững sờ, không nghĩ Tô Triển Đào sẽ đưa họ đến chỗ này.

- Đi, Trương Dương, tôi biết hôm nay cậu vẫn chưa uống thỏa thuê, hôm nay chúng ta đến đây uống một chút, em dâu không phản đối chứ?

Tô Triển Đào dừng xe, lôi kéo Trương Dương vào, Mễ Tuyết bị chữ em dâu làm đỏ mặt, cũng bước theo sau.

Còn Tô Vi, mũi lại vểnh vểnh lên, hừ lạnh một tiếng mới bước vào theo.

Hộp đêm này rất lớn, cũng là hộp đêm xa hoa nhất Tiêu Ấp, Tô Triển Đào đã gọi điện đặt phòng VIP ở đây từ chiều, điều này làm trương dương càng chẳng biết nói gì, rõ ràng tên này có âm mưu từ trước, chỉ có mình là chẳng biết gì thôi.