Chuyện bị nhà cái dòm ngó, Trương Dương và Tô Triển Đào chẳng biết gì.
Cho dù có biết cũng chẳng sao, dù sao bọn họ cũng chỉ có chút tiền nhỏ, đối với nhà cái chẳng ảnh hưởng gì lớn, để nhà cái biết họ muốn kiếm tiền cũng chẳng sao.
Nhà cái muốn sống chết không cho họ kiếm món tiền này, vậy thì chỉ có cách tạm thời đổi kế hoạch, ép giá tam thất một lần nữa.
Khả năng này gần như không có, bọn họ chẳng thù oán gì với nhà cái, huống hồ, để ép 10 triệu cổ phiếu ký quỹ của họ, nhà cái phải bỏ ra nhiều hơn nữa, thậm chí bản thân còn phải bồi thường không ít tiền, những chuyện hại người hại ta này, chỉ có kẻ ngốc mới làm thôi.
Hiện nay, ngay cả Tô Triển Đào cũng đã yên tâm rồi.
Ba ngày tiếp theo, tam thất vẫn tăng.
Tô Triển Đào đã từ bỏ việc thu mua hàng, ba ngày tăng liên tục, khiến không ít người bắt đầu tiến vào, lúc này căn bản chẳng thể thu mua được hàng nữa, nếu có thể thu mua, giá cả cũng cực cao, hoặc lượng hàng rất ít.
Dù sao trong tay họ còn hơn 10 triệu cổ phiếu ký quỹ, Tô Triển Đào chẳng cần phải làm chuyện vô dụng, đi kiếm vài đồng bạc lẻ nữa.
Liên tiệp tăng, khiến giá cao lên, giá hàng lẻ tam thất tinh phẩm 10 đầu tăng lên 100, giá tam thất 20 đầu, 30 đầu cũng tăng cao nhất so với trước đây. Nguồn truyện: Trà Truyện
Gần một tuần, tam thất dao động như vậy, xuất hiện cục diện "mấy nhà vui mấy nhà buồn", đặc biệt là những người tiến vào khi giá cao, bước ra khi giá thấp, lúc này đều hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, không không biết có bao nhiêu người lén lau nước mắt.
- Trương Dương, hôm qua có người tìm tôi, muốn tôi bán tờ khai cho hắn, nằm mơ à!
Tô Triển Đào kích động bước vào phòng Trương Dương, giá tăng liên tục cũng khiến vài người thông minh nhìn ra manh mối.
Thế gian này không ít người thông minh, sau khi phân tích cẩn thận, rất nhiều người nhanh chóng hiểu rõ chuyện trước đây.
Mấy nhà cái nhỏ trong tưởng tượng của mọi người trước đây, căn bản không hề tồn tại, đó chẳng qua là hiện tượng tăng giảm bình thường thôi, nếu nói có chỗ không đúng, thì chỉ có thể nói có người đứng sau đưa tay đẩy nhẹ mà thôi.
Hiện nay, nhà cái lớn mới thực sự tiến vào, hơn nữa dã tâm của nhà cái lớn rất lớn, muốn đánh mạnh vào tam thất.
Đáng tiếc giờ mới biết thì đã muộn rồi, bọn họ có muốn nhảy vào cũng không được, ba ngày nay phiên giao dịch vừa bắt đầu được vài phút đã tăng, tăng rất nhanh, làm giá cả tam thất cũng tăng theo.
Những người thông minh này, không nhảy vào trung tâm giao dịch được, đành nghĩ cách khác.
Có người nhanh chóng điều tra ra, Tô Triển Đào đã mua hơn 10 triệu cổ phiếu ký quỹ lúc giá thấp, những người này đều đến tìm Tô Triển Đào, đưa giá cao hơn để mua số cổ phiếu ký quỹ của gã.
Giá cả của họ đưa ra, cao hơn so với giá giao dịch cùng ngày.
Tuy nhiên Tô Triển Đào cũng không ngốc, động tác của nhà cái lớn đã rõ ràng như vậy, lúc này mà đem đồ trong tay mình bán đi đúng là ngu ngốc, với mấy yêu cầu này Tô Triển Đào cự tuyệt toàn bộ.
Để phòng bất trắc, anh ta còn thuê vệ sĩ tạm thời.
Số người đỏ mắt trên thị trường hàng hóa kỳ hạn không ít, dù nói thị trường coi như cũng có nề nếp, nhưng đề phòng cũng không thừa, cứ coi như bỏ chút tiền thuê vệ sĩ để kiếm sự an tâm vậy.
- Reng, reng, reng!
Di động Trương Dương đột ngột vang lên, tiếng chuông đơn điệu, âm thanh rất vang, mấy ngày nay Trương Dương cũng quen với chiếc di động to kềnh này rồi.
Cầm di động, Trương Dương thấy một dãy số xa lạ, mấy ngày nay hắn chưa từng gọi điện, hầu như mỗi ngày chỉ gọi cho Mễ Tuyết nói vài câu, còn có đám Cố Thành nữa, Trương Dương xin nghỉ dài ngày, cần Cố Thành đến bệnh viện xin giấy chứng nhận của bệnh viện, để kéo dài thời gian nghỉ.
Giấy chứng nhận của bệnh viện rất đơn giản, Trương Dương chỉ cần nói với Tam Viện một câu, viện trưởng sẽ đồng ý ký giấy chứng nhận cho hắn.
Tuy nhiên việc này cũng làm Chu Chí Tường bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên bọn họ giúp sinh viên làm chuyện gian dối, mà còn là cam tâm tình nguyện giúp đỡ nữa chứ.
- Trương tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là Tần Dũng!
Vừa mới nghe máy, đầu dây đã truyền đến giọng nói xa lạ.
- Tần Dũng?
Trương Dương nhẹ giọng trả lời một câu, trong đầu cẩn thận hồi tưởng, lập tức, một bóng người xuất hiện trong đầu hắn.
Vừa mới đến đây, khi ở trước cửa khách sạn, Trương Dương đã ra tay cứu một ông lão, còn được người ta đưa cho hai trăm ngàn cảm ơn, Trương Dương nhớ rõ, lúc ấy người đàn ông chừng ba mươi tuổi đã xưng tên, gọi là Tần Dũng.
Sau khi nhớ ra, Trương Dương lập tức cười cười:
- Tần tiên sinh, xin chào, sức khỏe ông cụ thế nào rồi, độc tố đã được xử lý hết chưa?
- Ông nội của tôi đã hồi phục, lần này tôi gọi cho ngài là muốn xem thử ngài có tiện không, ông nội tôi muốn đích thân cảm ơn ân nhân cứu mạng!
Tần Dũng cười sang sảng, giọng của anh ta không nhỏ, ngay cả Tô Triển Đào cũng nghe được một chút.
Tần Dưỡng không nói đến độc tố, Trương Dương cũng không tiện nhắc đến, do dự một chút mới lên tiếng:
- Tần tiên sinh khách khí, tôi có gì mà không tiện chứ!
Ông cụ dù sao cũng là bệnh nhân của hắn, trước nay Trương Dương là người có trách nhiệm, hắn cũng muốn xem xem ông cụ hồi phục thế nào.
Tần Dũng nói:
- Thế này, chiều nay tôi cho người đi đón ngài, ngài vẫn đang ở chỗ cũ chứ?
- Đúng, vẫn ở đó, 4h30 đến đón tôi!
Trương Dương gật đầu, hiện nay trời rất nóng, hắn cũng không muốn ra ngoài sớm, 4h30, giờ đó cũng không muộn, còn có thời gian để ăn tối.
Tuy nhiên một điều khiến Trương Dương thấy kỳ lạ, lần trước ông cụ bị phát bệnh là ở trước cửa khách sạn, có lẽ không phải ở khách sạn mà là đang rời di, giờ nghe cách nói của Tần Dũng, hình như bọn họ không ở khách sạn, hơn nữa cũng không rời đi.
Nghĩ một chút, vấn đề này lại bị Trương Dương đặt sang một bên.
Người ta ở đâu là chuyện của người ta, quan tâm đến mấy chuyện này, lãng phí thời gian, chi bằng dùng thời gian đó để tu luyện thêm chút nữa, sớm hồi phục trạng thái đỉnh cao, như vậy sau này chữa bệnh cũng tiện hơn.
- Trương Dương, gia đình người này hình như không đơn giản, tôi đi cùng với cậu!
Trương Dương gác máy, Tô Triển Đào nói, có thể đưa 200 ngàn để cảm ơn người khác, chắc chắn là không đơn giản.
- Được, chiều chúng ta cùng đi!
Trương Dương không chú ý, chỉ cười cười, đơn giản hay không chẳng liên quan gì đến hắn, hắn chỉ là một bác si, chỉ có trách nhiệm cứu người, những chuyện khác kỳ thực chẳng liên quan gì đến hắn.
4h30, Trương Dương đứng trước đại sảnh khachs sạn, tên vệ sĩ lần trước đã đưa kim châm và chi phiếu cho hắn đã đứng đợi sẵn.
Bọn Trương Dương cũng có xe, dù là chiếc Santana, nên họ không ngồi xe của vệ sĩ. Lần này ra ngoài, Tô Triển Đào còn cố ý dẫn theo hai gã vệ sĩ.
Vệ sĩ của Tần Dũng dẫn đường, xe đi về phía ngoại thành, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.
Tiên Ấp có thị trường trung dược lớn nhất trong nước, có căn cơ này, nên ở nơi này xuất hiện không ít người giàu có.
Có tiền, xây một căn biệt thự chẳng là vấn đề gì, ở đây chính là khu nhà giàu của Tiên Ấp, không có tài sản chục triệu, căn bản không ở nỗi chỗ này.
Biệt thự không lớn, so với căn của Tô Thiệu Hoa kém hơn nhiều, sân cũng đơn giản, chỉ trồng vài loại hoa cỏ đơn giản, sau khi xe tiến vào, bèn đỗ lại ven đường.
Trước xe đã có vài người đứng sẵn, Trương Dương vừa xuống, người đàn ông đã từng gặp trước cổng khách sạn bước ra đón, nhiệt tình bắt tay Trương Dương.
- Bác sĩ Trương, lần này đúng là cảm ơn ngài, đến bệnh viện rồi chúng tôi mới biết nguy hiểm thế nào!
Tần Dũng kéo Trương Dương, vừa đi vào bên trong vừa nói chuyện, nhiệt tình khác thường.
Trương Dương nhẹ giọng cười nói:
- Không cần khách sáo, tôi là một bác sĩ, đây là việc tôi phải làm, hơn nữa, các anh cũng đã trả thù lao, cũng không cần phải ghi nhớ trong lòng quá đâu!
Tần Dũng thoáng sửng sốt, Trương Dương thẳng thắn như vậy, còn nói thẳng đã nhận thù lao của họ, lời của Trương Dương, nhất thời khiến gã không biết nên nói gì.
Tuy nhiên người này phản ứng coi như cũng rất nhanh, lập tức cười nói:
- Trương tiên sinh quả nhiên khác thường, thắng thắn, mời vào trong, ông nội của tôi đang ở trong đợi ngài!
Nói xong, Tần Dũng dẫn Trương Dương vào phòng khác của biệt thự, ông lão hôm nào nằm trước cửa khách sạn quả nhiên đang ngồi bên trong, hơn nữa khí sắc cũng tốt hơn hôm đó nhiều, thoạt nhìn rất có uy nghiêm.
Chỉ có điều, bên cạnh ông cụ còn có một người nữa đang ngồi, người này tuổi chừng 30, mặc áo Tôn Trung Sơn, đang cười nói với ông cụ.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Dương không khỏi cau mày.
- Trương tiên sinh, Cơ tiên sinh cũng mới tới, chúng tôi cũng không biết là Cơ tiên sinh sẽ tới, kính xin ngài thứ lỗi!
Tần Dũng nhìn thấy vẻ mặt Trương Dương, vội vàng tiến đến bên tai Trương Dương, nhỏ giọng giải thích.
Suy nghĩ một lát, Tần Dũng nói tiếp:
- Cơ tiên sinh là bác sĩ nổi tiếng, lần này tôi đưa ông nội tới đây, chủ yếu là muốn tìm Cơ tiên sinh khám bệnh, hôm nay không hẹn trước, nhưng Cơ tiên sinh đã đến, chúng tôi cũng không tiện bảo anh ấy về!
Trương Dương vẫn nhíu mày, Tần Dũng sợ Trương Dương hiểu lầm, nói sơ mọi việc.
Nghe vậy, Trương Dương mới coi như gật đầu một cái.
Chẳng trách mời mình tới mà còn có người khác ở đây, không ngờ lại là người trong nghề, có thể được người khác đến đây xin khám bệnh, người cùng nghề này chắc cũng có chút danh tiếng.
Trương Dương cẩn thận nhớ lại, xem kiếp trước có bác sĩ nào nổi tiếng ở Tiê Ấp không.
Suy nghĩ một hồi, quả là nghĩ ra được một người.
Cơ Hoành Quang, nổi tiếng toàn Hoàn Nam, nghe nói còn là hậu nhân của Biển Thước, tuy nhiên tính tình người này trước giờ rất xấu, từng phát biểu huênh hoang trong vài cuộc giao lưu, rất nhiều người không thích, người này cũng biết mình không hợp với người khác, nên thu mình trong nhà, không giao tiếp với những người cùng ngành khác.
Trương Dương chỉ nghe nói về anh ta, nhưng chỉ nghe nói, Trương Dương làm việc ở bệnh viện, có thân phận chính thức, Cơ Hoành Quang làm việc tại nhà, có vài người mộ danh nên tìm đến chữa bệnh, nói trắng ra, là một thầy lang vườn.
Hai người không giống nhau, kiếp trước cũng chẳng quen biết.
- Trương tiên sinh, ngại quá, vừa nãy không ra cửa đón được, kính mong ngài lượng thứ!
Ông cụ đứng lên, đi đến trước mặt Trương Dương, nói lời xin lỗi.
Thái độ của ông cụ rất thành khẩn, còn cúi người với Trương Dương, Trương Dương thoáng nghiêng người, lễ của Tần Dũng hắn còn có thể nhận, chứ ông cụ lớn tuổi thế này thì không được, hắn vẫn biết phải kính già yêu trẻ.