Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh

Chương 32: Hoàng tử bế công chúa

Mũi chân Y Vân điểm nhẹ, nàng vượt qua các mái ngói hoàng cung, vòng quanh một hồi rồi dừng lại trước một căn phòng nhỏ.

Đây là khu vực nghỉ ngơi của nha hoàn cao cấp cũng là nơi tạm nghỉ của đoàn vũ cơ. Căn phòng bên trong vẫn sáng đèn tỏ rõ người bên trong vẫn đang thức, Y Vân tiến lại cửa đẩy ra, bước chân nàng không ổn định, gấp rút đi vào trong "Tĩnh Tĩnh!".

Bên trong phòng nữ tử múa chính của đoàn ca cơ cũng chính là bạn Y Vân - Ngọc Giai Tĩnh đang ngồi trước cửa sổ thẩn thờ, nghe tiếng gọi nàng giật mình, cảnh giác đứng lên "Ai?" nàng thật là, rõ ràng có người đến gần lại không phát hiện ra, đúng là càng sống càng thụt lùi a!

"Tĩnh Tĩnh là tớ".

"Tiểu Vân?" Ngọc Giai Tĩnh nghi ngờ rồi mờ mịt nhìn nàng hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau" Y Vân đứng trước mặt nàng ấy mỉm cười.

Ngọc Giai Tĩnh miệng há to, có chút không tin lại sợ hãi mình đang mơ, nàng khẽ nhéo cánh tay phải. Đau! Đích xác là đau nhưng nàng dường như chưa thoát ra khỏi mộng cảnh, mà nữ tử kia vẫn đứng trước mặt nàng mỉm cười thân thuộc.

Y Vân vẫn đứng đó có chút hoài niệm vui vẻ nhìn hành động ngốc nghếch của cô bạn thân phì cười ra tiếng.

Ngọc Giai Tĩnh nhìn nàng lại càng mờ mịt hơn nữa, cuối cùng bỏ qua cái vấn đề Y Vân cười cái gì, nàng như chú cún nhỏ tìm thấy mẹ nhào vào lòng Y Vân: "Oa, tiểu Vân tớ nhớ cậu..."

Y Vân bị nhào đến có chút không ổn định thân hình, nàng lùi vài bước rồi ôm lấy Ngọc Giai Tĩnh vỗ vỗ đầu nàng ta: "Tĩnh Tĩnh tớ cũng nhớ cậu".

Ngọc Giai Tĩnh giờ phút này còn đâu bộ dáng lạnh băng, nàng rất ngoan ngoãn lại có chút tinh nghịch cọ cọ Y Vân. Ai nha nàng nhớ cái ôm này ghê.

Ôm thoả mãn rồi Ngọc Giai Tĩnh mới buông tay, nàng hảo hảo nhìn Y Vân từ trên xuống dưới. Ừm tuy dung mạo khác kiếp trước nhưng vẫn là một tuyệt thế mỹ nhân, khí chất thanh lãnh quen thuộc, nhưng vẫn thiếu cái gì đó. Chính xác là cái gì a?

Nàng đi vòng quanh Y Vân có chút tự hỏi, tiểu Vân như vầy có chút xa lạ, tựa hồ không giống kiếp trước lắm. A! Chính là nó, nàng vỗ tay hưng phấn nói: "Là khí chất yêu mị! Tiểu Vân khí chất mị hoặc điên đảo chúng sinh của cậu đâu rồi?"

"Tớ tạm thời loại bỏ một phần tính cách đó rồi".

"Tại sao?"

"Không phù hợp với thân phận".

Ngọc Giai Tĩnh có chút tiếc nuối chau mày lại, Y Vân nhìn nàng nhéo nhéo má nàng, "Tĩnh Tĩnh ngoan, lại đây tớ và cậu cùng nói chuyện".

"Ưm!" Ngọc Giai Tĩnh gật đầu.

Say đó Y Vân kể sơ lược tình hình của mình, cũng nghe Ngọc Giai Tĩnh nói về tình hình của nàng ta. Cũng không khác gì mấy những gì La Mị điều tra được, nàng thuận tiện đem Huyết Phượng môn của mình nói cho Tĩnh Tĩnh. Tĩnh Tĩnh như nàng cũng có một tổ chức nhỏ, hai người dự định đem nó trở thành một phần dưới sự quản lí của Huyết Phượng môn cho thuận tiện.

"Tĩnh Tĩnh sau này cậu có dự định gì?"

"Tớ còn có việc a, chờ tớ giải quyết xong việc sẽ đi Hoả Vũ tìm cậu" nói đến đây sắc mặt Ngọc Giai Tĩnh tựa hồ có chút khó coi.

Y Vân "À" một tiếng cười hiểu rõ, Tĩnh Tĩnh hẳn là đi giải quyết chuyện tình cảm với Tây Lăng thái tử a. Trên đường đi nàng cũng nghe không ít chuyện đâu!

.....

Từ biệt với Ngọc Giai Tĩnh, Y Vân từ kinh thành Thiên Vận di chuyển về phía ranh giới Hoả Vũ và Man Di. Nàng đến đó cũng không phải không có lý do, nguyên nhân là bởi vì ở đó có vực Chết.

Tên vực nghe thôi cũng hiểu, Chết, nhìn xuống đáy vực vạn trượng kia, Y Vân có chút rùng mình, thầm ước tính mình nhảy từ đây xuống dưới không chết cũng bị thương. Mà Ma Thần điện lại nằm ngay vực Chết, chỉ là không rõ vị trí cụ thể.

Có đánh chết Y Vân cũng không tin trụ sở Ma Thần điện ở dưới đáy vực, bọn họ hiển nhiên dùng một loại bí thuật gì đó để che dấu, tỉ như trận pháp.

Nhìn xung quanh dường như toàn là trúc, Tử Trúc pháp trận, ha ha có chút khiêu khích. Liếm liếm khóe môi, Y Vân tạo một chưởng đánh về đám trúc, thật ra nàng chưa từng giải pháp trận này nhiều nhất là nàng từ nghiên cứu thôi. Tuy có nguy hiểm nhưng càng là việc nguy hiểm, có tính chất kích thích nàng lại càng hứng thú.

Bên ngoài Y Vân đánh lung tung vào trận pháp, bên trong Ma Thần điện lại yên ổn cực kỳ, chỉ nghe có vài tiếng chưởng phong nổ từ Tử Trúc trận truyền vào. Huyền Vũ cau mày hỏi Chu Tước, "Có chuyện gì?"

"Là một nữ nhân xông vào Tử Trúc trận, Huyền Vũ ngươi đi xem không?" nam nhân gọi là Chu Tước háo hức nhìn ra ngoài cửa, thật tò mò a. Không biết nàng ta vượt qua được không hay là chết trong đó nữa.

Huyền Vũ tựa hồ cũng có chút tò mò, nữ nhân xông vào Tử Trúc trận? Còn là một mình vào. Thú vị a!

"Đi!" Huyền Vũ phất cánh tay áo lạnh nhạt quay lưng đi ra ngoài cửa.

Đã quá quen với tính cách này của hắn, Chu Tước sờ sờ mũi, hưng trí không giảm lon ton đi theo sau.

"Oa, Bạch Hổ, Thanh Long các ngươi cũng đến xem à?" vừa nhìn thấy hai người Chu Tước vẫy tay chào.

Hai người nhìn Huyền Vũ gật đầu một cái mới ha ha nói "Bọn ta cũng là tò mò mới đến đây xem".

"Ta cũng vậy" Chu Tước gật đầu, thử nghĩ xem ngoại trừ Ma tôn bên ngoài thu không ít tâm nữ nhân nhưng cũng không đến mức này đi. Mà nay lại là một cô nương tự mình tìm đến. Đúng là chuyện hiếm thấy. Hỏi sao không khiến người khác tò mò. Mà hình như Ma tôn còn chưa có đến đâu.

Bên ngoài, Y Vân vẫn bị vây trong màn mưa tên dày dặc, nàng tinh ý nhận ra rằng bụi trúc bên tay trái nàng phóng ra nhiều nhất, mà các bụi còn lại theo thứ tự từng đợt phóng tên sẽ là 1, 4, 2. Tuy mỗi đợt bắn tên là đồng thời nhưng sao có thể đồng thời, chậm một nhịp đã có sự khác biệt.

"Này hình như nàng ta phát hiện ra gì đó rồi!" cùi chỏ Bạch Hổ chọt chọt người kế bên.

Không may mắn người hắn chọt lại là Huyền Vũ, hắn bất động thanh sắc trầm giọng "Nàng tìm được cách phá trận rồi". Kẻ như Huyền Vũ chịu nói với bọn họ đã là rất ghê gớm rồi, nay lại bàn luận về một cô gái có chút bất khả tư nghị.

Nhưng mà giờ phút này ai quan tâm được nhiều như thế, bọn họ ai cũng chăm chú xem vị cô nương kia.

Ầm! Là tiếng trận pháp sụp đổ, "Hô" hô hấp Y Vân có chút khẩn trương, cơ thể nàng cứng lại bởi vì nàng đang bị pháp trận này đưa đến nơi nào đó.

Hình như nàng đang rơi a! Không phải hình nhưng mà thật sự là vậy, nàng đang rơi, rơi với tốc độ thật không đám tưởng tượng!

Nàng nhìn xuống mặt đất cứng ngắc, ai nha đất mẹ thiêng liêng con đoàn tụ với người a. Nàng giờ phút này thật sự quên luôn mình có võ công.

Sắp tiếp đất! Dường như không có đau như tưởng tượng. Bởi vì nàng không có tiếp đất mà là đang được Huyền Vũ bế trên tay! Đúng chất hoàng tử bế công chúa cẩu huyết trong truyền thuyết.