Thần Y Hoàng Hậu

Chương 44: Đây là... Vạn nghĩ xuyên thân... Cái gì?

"Phải!"

"Thế nhưng, ta phải làm sao mới có thể lấy được nó? Người đó là Quân Lâm Uyên, Quân, Lâm, Uyên! Quân Lâm Uyên đó! " Phượng Vũ tức giận nói.

Ngự Minh Dạ bĩu môi: "Ngươi coi ta là người chết rồi hay sao?"

"A?"

"Quân Lâm Uyên thế nào? Hắn là rất thông minh rất lợi hại, chẳng lẽ ta lại ngu xuẩn, yếu đuối hay sao?" Ngự Minh Dạ bị khích bác, liền tức giận trợn mắt với Phượng Vũ

Phượng Vũ nội tâm rất muốn gật đầu, nhưng sợ bị hắn đánh chết, đành chỉ có thể lắc đầu trong yên lặng...

"Ồ?" Phượng Vũ thuận miệng hỏi, "Ngươi mau nói đi."

Tiên Linh Quả a... đây chính là Tiên Linh Quả của nàng a! Chỉ cần có Tiên Linh Quả, nàng liền tu luyện lại từ đầu! Đợi nàng tu luyện xong, liền có thể một lần nữa khiến đại lục đệ nhất mỹ nhân sư phụ của nàng tỉnh lại.

Nghĩ đến đây, trái tim Phượng Vũ hồi hộp không yên, trái tim nàng cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngự Minh Dạ hoàn toàn không thể nhìn thấu được nội tâm lúc này của Phượng Vũ, hắn lừ mắt nhìn Phượng Vũ một chút, ném qua cho Phượng Vũ một vật.

Phượng Vũ đón lấy, xem xét một chút, liền phát hiện là một bình chứa chất dịch lỏng nguyên chất.

"Bình này là Đào Trí Châm." Ngự Minh Dạ dương dương đắc ý nhìn qua Phượng Vũ, "Ngươi phải nghĩ ra biện pháp, đem chất dịch bên trong Tiên Linh Quả rút đi, đổi thành chất lỏng bên trong Đào Trí Châm."

]

Phượng Vũ chỉ cái túi trong suốt bên cạnh bình Đào Trí Châm mà Ngự Minh Dạ vừa mới ném cho mình hỏi: "Trong này không phải là sẽ đựng độc dịch đấy chứ?"

Ngự Minh Dạ trừng mắt nhìn Phượng Vũ như đang trừng mắt nhìn một kẻ ngốc: "Có độc dịch? Ngươi xem Ngự Minh Dạ ta là thế nào kia chứ? Trong này đương nhiên là kịch độc dịch rồi a!"

Phượng Vũ: "..."

Ngự Minh Dạ trừng mắt nhìn Phượng Vũ: “haizzzzz, tiểu nha đầu, người không nên trong lúc cần hành động mà lại không nỡ ra tay? Phải biết, hiện tại thì ngươi vẫn là nữ nhân của Quân Lâm Uyên! Nghĩ lại liền thấy hối hận ư? Muộn mất rồi!"

Trong lúc nói, Ngự Minh Dạ liền dùng ánh mắt vô cùng quái dị có phần rất không kiên nhẫn, xoắn xuýt trừng mắt nhìn Phượng Vũ.

Không kiên nhẫn, xoắn xuýt? Ngự Minh Dạ rốt cục đang xoắn xuýt vì cái gì? Phượng Vũ không thể lý giải nổi.

Mà Ngự Minh Dạ giờ khắc này, lại gãi gãi đầu đứng lên, đi vòng quanh người Phượng Vũ mấy bước chân!

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao một chút, sau đó lại cảm thấy rất chán ghét, nhìn thấy Phượng Vũ cũng đang nhìn, không nói lời nào.

Phượng Vũ bị nhìn đến ngây người: Tình huống gì thế này?

Ngự Minh Dạ đang suy nghĩ điều gì? Liệu có phải hắn đang nghĩ rằng, thừa dịp trời thanh gió mát, đem tiểu nha đầu này hành sự tại chỗ, cứ như thế, tiểu nha đầu liền chính thức được tính là người của hắn, liền sẽ bị hắn làm cho mê muội đến thất điên bát đảo, vì hắn mà không màng xông vào biển lửa hay không?.

Thế nhưng, điều mà Ngự Minh Dạ xoắn xuýt là... Thân vì một con chó còn giá trị, hắn nhìn tiểu cô nương dung nhan bình thường này, thế nào lại không, nỡ, ra, tay!

"Ngươi đang suy nghĩ điều gì thế?" Phượng Vũ nhìn hắn khó hiểu.

"Không thể để bản thân chịu ủy khuất được!" Thiếu niên Ngự nắm chặt tay thành nắm đấm, tự nói với bản thân mình, sau đó còn nặng nề ừ một tiếng!

Phượng Vũ yên lặng nhìn xem vị thiếu niên đang đấu tranh tư tưởng của bản thân, khó hiểu hỏi một tiếng: “Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì đây?"

Ngự Minh Dạ khoát tay, trong lòng bàn tay phải của hắn là một viên dược hoàn màu hồng nho nhỏ.

Không đợi Phượng Vũ kịp phản ứng, Ngự Minh Dạ đã đem viên dược hoàn nho nhỏ ấy nhét vào trong miệng nàng!

Đầu lưỡi Phượng Vũ vừa chạm vào liền phát hiện ra, thứ này lại là một viên thuốc xổ giúp tiêu hóa.

Không đợi Phượng Vũ kịp phản ứng, liền có một âm thanh phát ra ngay trên đỉnh đầu nàng.

"Ngươi có biết đây là thuốc gì không?!" Thanh âm của Ngự Minh Dạ mang theo sự uy hiếp!

Phượng Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên kia đang trưng ra bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng, cười nhạt một tiếng.

Nhưng mà lời nàng chưa kịp nói ra khỏi miệng, Ngự Minh Dạ liền rất nghiêm túc rất lạnh lùng, ở trên cao nhìn chằm chằm xuống nàng: "Đây là Vạn Nghĩ Xuyên Thân Phệ Hồn Đoạn Cốt Độc Tâm Hoàn!"

A? Phượng Vũ một ngây dại nhìn qua Ngự Minh Dạ: "Đây là... Vạn nghĩ xuyên thân... Cái gì?"