Tuy là ban đêm, nhưng chung quanh đèn đuốc sáng trưng, bốn phía được vô số bó đuốc chiếu rọi sáng như ban ngày.
Chỉ có điều bốn phía không có một ai ——
Yên tĩnh một cách quỷ dị.
Phượng Vũ nghi hoặc quan sát bốn phía, nhưng không phát hiện ra điểm gì khác thường.
"Các ngươi nhìn đi, chỗ kia ——" Trên khuôn mặt đẹp trai của Phong Tầm, là biểu cảm sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Thuận theo ngón tay hắn chỉ mọi người đều hướng mắt về ngọn núi cao
cao kia, liền nhìn thấy thấp thoáng một điểm sáng như ánh sao chợt lóe
lên.
Kia rõ ràng là ——
"Tiên Linh Quả!" Huyền Dịch kinh ngạc hô lên một tiếng, "Giống như ngôi sao trên bầu trời chính là Tiên Linh Quả."
"Đúng! Không sai!" Phong Tầm kích động nhảy dựng lên, "Ha ha ha, đó
chính là nơi Tiên Linh Quả sinh sống, nếu như không đoán sai, thứ ánh
sáng vừa rồi chính là từ Tiên Linh Quả!"
"Thế nhưng mà, xung quanh đây đã xảy ra chuyện gì?" Huyền Dịch nhíu
mày: "Giống như bị giặc quét qua, xem ra ở đây đã xảy ra một trận chiến
khốc liệt trước nay chưa từng có."
Mà giờ khắc này, đôi mắt xinh đẹp uyển chuyển của Phượng Vũ không
chớp lấy một cái mà chỉ nhìn chằm chằm vào điểm sáng nơi đỉnh núi cao
kia, nàng nuốn có được Tiên Linh Quả.
Không sai, đó chính là vị trí Tiên Linh Quả.
Mấy năm này, Phượng Vũ một lòng để ý Tiên Linh Quả, bởi vì chỉ cần có Tiên Linh Quả, nàng liền có thể luyện Cửu Chuyển Hoàn Linh đan, chỉ cần ăn Cửu Chuyển Hoàn Linh đan, nàng sẽ có thể tu luyện lại từ đầu!
Bắt đầu tu luyện lại từ đầu... Khôi phục lại một Phượng Vũ không sợ
trời không sợ đất thời niên thiếu... Sự mê hoặc quá lớn, lớn đến mức
nàng cơ hồ đứng không vững.
Mắt nàng lấp lánh, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại thành quyền.
Nhưng một giây sau, Phượng Vũ liền ý thức được có điều bất thường.
Căn cứ vào những gì tìm hiểu được từ trước, Bên cạnh Tiên Linh Quả
phải có một con Bích U Thánh Mãng vô cùng hung hãn khiến người ta không
rét mà vẫn run mới phải.
Mỗi lần Phượng Vũ muốn tiếp cận Tiên Linh Quả đều bị Bích U Thánh
Mãng dùng hàn khí ép nàng không thể không lùi bước... Quả thực bó tay
với nó.
Nhưng bây giờ, nàng lại không thấy bóng dáng Bích U Thánh Mãng đâu,
cũng không cảm nhận được sát khí của nó... Cái này có chút kỳ quái.
Quân Lâm Uyên môi mõng khẽ cong lên, nhàn nhạt mở miệng: "Ngược lại cũng không đến mức vô dụng."
"Sao cơ?" Lúc đầu Phong Tầm không hiểu, nhưng rất nhanh đôi mắt của
hắn liền sáng lên: "Quân lão đại! Là huynh đúng hay không? Huynh gài bẫy Ngự Minh Dạ? Những trưởng lão mà hắn đem đến đã dụ Bích U Thánh Mãng
đi, đúng không?!"
Quân Lâm Uyên đạm mạc ừ một tiếng.
Phong Tầm bất giác dành cho Ngự Minh Dạ một phút mặc niệm.
Thiếu niên này... Mỗi lần gặp phải Quân lão đại, đều sẽ bị chơi xoáy, nhưng vẫn không thể chuyển bại thành thắng a.
Phong Tầm nói: "Thật kỳ quái, Ngự Minh Dạ đem người dụ U Minh Thánh Mãng đi, tại sao lại không đem Tiên Linh Quả đi?"
Quân Lâm Uyên cũng chỉ chau mày mà không nói lời nào.
Một giây sau ——
Quân Lâm Uyên đột nhiên đạp đất nhảy lên.
Phong Tầm ngứa mắt, hắn liếc Huyền Dịch một cái: "Đi!"
Dứt lời, hai người bọn họ cũng giống như mũi tên rời đi.
Thân thủ thật nhanh!
Phượng Vũ chớp mắt nhìn chằm chằm 4 bóng hình càng lúc càng xa dần,
trong mắt nóng rực mà kích động, nàng nắm thật chặt nắm đấm, lấp lánh
đôi mắt!