Thần Xạ Nhà Thanh

Chương 1095: Mất mát

Lý Chấn vừa trở lại biệt thự phủ tổng thống, mông còn chưa ngồi nóng đít thì , Đường Hoài Đức, A Tát Mãn dắt tay nhau mà đến.

Trong nhà, Lý Chấn mời hai người ngồi xuống.

Đường Hoài Đức mặt lộ ra vẻ chờ mong, nói: "Tổng thống, chúng ta chúng ta nhận được tin tức, liên minh phía nam đã đầu hàng, hiện tại quân đội của Cách Lan Đặc thượng tá đang xử lý vấn đề còn lại, không lâu nữa sẽ mang binh về Washington, nội chiến của liên bang kết thúc, có nghĩa là thời gian ngài ở liên bang sẽ không còn lâu nữa, thậm chí sắp tới sẽ rời khỏi Washington, ta và A Tát Mãn đến bái phỏng ngài, là muốn hỏi ngài lúc nào rời khỏi Washington, chúng ta và tổng thống cùng nhau về San Francisco."

Lý Chấn nghĩ nghĩ, cười nói nói: "Thời gian muộn nhất chắc là khi quân đội liên bang khải hoàn trở về, nếu sớm hơn thì rất có thể là sắp tới, khi ta rời khỏi sẽ thông báo cho các ngươi, cùng nhau tới San Francisco."

"Tốt quá."

Đường Hoài Đức hưng phấn vô cùng, khuôn mặt già nua cười tươi như hoa.

Chấn hỏi: "Lão Đường, không tính về nước một lần ư?"

Đường Hoài Đức sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm, trầm mặc cả nửa ngày mới nói: "Tổng thống, lão nhân xuất xứ đã mấy chục năm rồi, trong nhà cũng chẳng còn ai, căn nhà xưa chắc cũng rách nát cả rồi, trở về chỉ tổ thêm thương cảm, không bằng không về."

Lý Chấn nói: "Bất kể là như thế nào, ta đều hy vọng các ngươi có thể về nước một lần, ta chỉ là đề nghị, quyết định cụ thể do bản thân các ngươi." Dừng một chút, Lý Chấn nói: "Hai người các ngươi gần đây luôn ở Washington, chắc biết Kiệt Tây Tạp."

A Tát Mãn ngẩng đầu, nói: "Biết."

Lý Chấn nói: "Sau khi ta đi, phiền các ngươi chiếu cố Kiệt Tây Tạp nhiều hơn."

Đường Hoài Đức vỗ ngực, cao giọng: "Xin tổng thống yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể giúp thì tuyệt không chối từ."

A Tát Mãn cũng cam đoan, phi thường trịnh trọng.

Trong nhà Tư Khoa Đặc, đại sảnh.

Lúc này, Tư Khoa Đặc và Mã Lợi Á ngồi đối diện nhau.

Mã Lợi Á cười tủm tỉm nói: "Lão nhân, hiện tại ngươi lại đảm nhiệm tư lệnh quân liên bang, còn chỉ huy quân đội bình định được phản loạn lần này, chờ quân đội khải hoàn về, khẳng định sẽ khen thưởng ngươi, nói không chừng, tổng thống đến lúc đó còn thăng ngươi thêm một cấp, trở thành thượng tướng đầu tiên trong lịch sử liên bang, nếu như vậy thì rất hạnh phúc."

Vừa nghĩ tới trở thành phu nhân của thượng tướng, Mã Lợi Á cũng rất hưng phấn.

Cái này là vinh dự khó lường.

Tư Khoa Đặc nghe xong, thần sắc thản nhiên, cũng không kích động, rất bình tĩnh nói: "Lúc trước ta đảm nhiệm quân quân liên bang, bởi vì già rồi nên lui xuống, hiện tại đảm nhiệm là vì thời kì chiến tranh, hiện tại chiến tranh đã kết thúc, vẫn rút lui, dù sao cũng già rồi, về phần có thăng chức hay không, ta cũng không thèm để ý, nếu đánh giặc vì quyền thế thì không bằng không đánh."

Mã Lợi Á bĩu môi, bộ dạng không cho là đúng.

Tư Khoa Đặc nói: "Thuận theo tự nhiên đi."

Mã Lợi Á đảo mắt, nói: "Hiện tại ngươi lại đảm nhiệm chức vụ, dứt khoát không đi Trung Quốc nữa."

Tư Khoa Đặc lắc đầu, thần sắc kiên quyết: "Làm người phải biết giữ chữ tín, lúc trước, khi Lý tổng thống mời ta tới Trung Quốc, ngươi ra sức ủng hộ, ta cũng đã đáp ứng Lý tổng thống tới Trung Quốc, hiện tại, không thể bởi vì được đảm nhiệm tư lệnh quân liên bang mà nuốt lời, ta đã định bỏ chức vị tư lệnh, đi cùng Lý tổng thống."

Trên mặt Mã Lợi Á lộ ra vẻ đắn đo, sau một hồi thì nói: "Cũng được, chúng ta sẽ giữ lời hứa."

Lý Chấn đang ở Nhà Trắng, trong lòng lại nghĩ tới chuyện của Kiệt Tây Tạp.

Trong đáy lòng, hắn cũng không yên tâm lắm.

Vì vậy, Lý Chấn đặc biệt nhờ Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, bảo hai người quan tâm tới Kiệt Tây Tạp, Kiệt Tây Tạp vẫn chưa quyết định, hắn vẫn còn có một tia hy vọng, cả đêm, Lý Chấn không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Lý Chấn dậy rất sớm, sau khi mặc quần áo thì ăn sáng rồi chuẩn bị tới chỗ Kiệt Tây Tạp ở.

Lý Chấn còn chưa rời khỏi Nhà Trắng, Hoàng Cường đã chạy tới.

Hoàng Cường trong tay cầm một phong thơ, nói: "Tổng thống, vừa rồi ở bên ngoài phủ tổng thống, một tiểu cô nương gửi một phong thơ này, nói là gửi cho ngài."

Lý Chấn nhận lấy, thư viết bằng tiếng Anh.

Lập tức, Lý Chấn mở ra, rút thư bên trong ra đọc.

Lý Chấn trong nháy mắt trợn tròn cả mắt.

Phong thư này là Kiệt Tây Tạp viết cho Lý Chấn, trên thư, đầu tiên là hai chữ 'xin lỗi', là Kiệt Tây Tạp xin lỗi Lý Chấn, sau đó, mới bắt đầu nội dung, đại ý trong thư là Kiệt Tây Tạp nhớ cố thổ, cũng không thích ứng được với cuộc sống của Trung Quốc, cho nên không muốn rời khỏi liên bang Mỹ, không thể cùng Lý Chấn tới Trung Quốc.

Đồng thời, Kiệt Tây Tạp cũng là người kiên định với chế độ một vợ một chồng, hy vọng Lý Chấn chỉ có nàng ta là thê tử, nhưng mà, trong nhà Lý Chấn có rất nhiều nữ nhân, không thể thỏa mãn yêu cầu của Kiệt Tây Tạp, cho nên Kiệt Tây Tạp không muốn ủy khuất bả thân, sau khi nói hết, Kiệt Tây Tạp bảo Lý Chấn đừng đi tìm nàng ta, bởi vì Kiệt Tây Tạp đã rời Washington.

Lý Chấn sau khi đọc xong, khẽ thở dài.

Hắn đã cố hết sức giữ Kiệt Tây Tạp, nhưng Kiệt Tây Tạp không chấp nhận.

Lý Chấn trở về chỗ ở, không ra ngoài nữa.

Giữa trưa, Tư Khoa Đặc tới chơi.

Trong phòng, Tư Khoa Đặc nghiêm túc nói: "Lý tổng thống, ta là đến thực hiện lời hứa của ta, buổi sáng hôm nay ta đã gặp tổng thống Lâm Khẳng, đệ đơn từ chức cho hắn, , tổng thống tiên sinh đã phê chuẩn cho ta từ chức, bởi vậy, ngài có thể chuẩn bị rời khỏi Washington, chỉ cần ngài rời khỏi, ta cũng sẽ tới Trung Quốc với ngài."

Lý Chấn nghe vậy thì mỉm cười.

Chuyện của Kiệt Tây Tạp khiến Lý Chấn rầu rĩ không vui, hiện tại cuối cùng cũng có một chuyện tốt, Lý Chấn đứng lên, cao giọng nói: "Nếu Tư Khoa Đặc tiên sinh đã chuẩn bị tốt, xin ngài về thu dọn đồ đạc, ta hiện tại phải đi bái kiến Lâm Khẳng tổng thống, cáo từ Lâm Khẳng tổng thống, chắc buổi tối sẽ có tiệc đưa tiễn, sau đó là đi được."

"Được, ta về chờ tin tức của Lý tổng thống."

Tư Khoa Đặc là người dứt khoát, lập tức rời khỏi Nhà Trắng.

Lý Chấn tiễn Tư Khoa Đặc rồi, lập tức tới văn phòng tổng thống, hắn sau khi ngồi xuống thì nghiêm túc nói: "Tổng thống tiên sinh, chiến tranh giữa nam bắc đã kết thúc, ta đã không còn cần ở lại, cho nên chuẩn bị tới San Francisco, đi thuyền về Trung Quốc, hôm nay đến là để cáo từ tổng thống tiên sinh."

Lâm Khẳng nhíu mày nói: "Đại quân rất nhanh hội sẽ khải hoàn trở về, Lý tổng thống ở lại thêm chút đi."

Lý Chấn lắc đầu cự tuyệt, nói: "Ta lưu tại Washington sẽ làm rất nhiều người biết ta vạch kế hoạch cho trận chiến này, sẽ làm suy yếu sức ảnh hưởng của chính phủ liên bang, ta rời khỏi ngược lại sẽ tốt hơn đối với chính phủ đối với liên bang, đương nhiên, ta dẫn theo người tới liên bang đã hơn hơn nửa năm, trong lòng rất nhớ cố thổ, cho nên muốn về sớm một chút."

Lâm Khẳng vừa nghe vậy thì lập tức động tâm.

Đúng như lời của Lý Chấn, nếu Lý Chấn lưu lại tham gia lễ khánh, rất nhiều người sẽ hướng ánh mắt về phía Lý Chấn, dù sao rất nhiều người điều biết trận chiến này là bày Lý Chấn bày ra, tương đương với là vì có Lý Chấn mới có thể thủ thắng, nhưng Lý Chấn rời Washington, kết quả lại khác, không ai để ý tới một người đã đi rồi.

Lâm Khẳng cười cười, nói: "Lý tổng thống khăng khăng muốn đi, ta cũng không cản trở, ừ, ngài ngày mai đi, buổi tối hôm nay ta sẽ cử hành yến hội ở Nhà Trắng, để tiễn đưa ngài, ngài thấy sao."

Lý Chấn cảm tạ nói: "Đa tạ tổng thống tiên sinh."

Lâm Khẳng xua tay nói: "Quyết định vậy đi, ta lập tức đi an bài."