Người hai mươi bảy tháng mười hai, hôm nay là ngày vui của Đại Đỉnh Tửu Lâu.
Lầu một và lầu hai bố trí tiệc mừng, , Đường Hoài Đức, A Tát Mãn đều mặc trang phục rất long trọng. Bọn họ đi đi lại lại trong đại sảnh, thỉnh thoảng lại hét lớn một tiếng, chuẩn bị hiện trường hôn lễ của Phương Tố và Lý Chấn. Bắt đầu từ buổi sáng, đến buổi chiều mới bố trí xong. Lúc Chạng vạng, hôn lễ của Lý Chấn và Phương Tố bắt đầu.
Cổ nhân chú trọng hôn lễ, cũng có ý nghĩa của hôn, lúc này ánh mặt trời đã ngả về tay, chính là thời gian tốt nhất, mà lúc này trong Đại Đỉnh Tửu Lâu cũng rộn rã tiếng cười.
Lầu hai có bốn bàn.
Lúc đầu, Đường Hoài Đức có kế hoạch bố trí ba bàn, cuối cùng vẫn thêm một bàn.
"Chú rể, tân nương đi tới!"
Một tiếng hô to, người trên lầu hai đều đứng lên, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cầu thang. Một lát sau, Lý Chấn dắt Phương Tố đi lên. hai người đều mặc áo cưới màu đỏ, sau khi vào trong đại sảnh th tiến hành một loạt lễ tiết. Ở thời đại này, nghi thức thành thân nhất định có bái thiên địa, bái phụ mẫu, phu thê giao bái, hoàn thành những lễ nghi này mới có thể xem như là vợ chồng hợp pháp.
Xong trình tự th hai người tiến vào động phòng.
Lý Chấn chuẩn bị đồ ăn để Phương Tố lót bụng, cười nói: "Tố Tố, ta sẽ quay lại ngay."
Sau khi nói xong, Lý Chấn rời khỏi phòng, đi tới trong sảnh bồi rượu.
Vào lúc này, không có sự phân biệt giữa dân chúng bình thường và tổng thống, chỉ có chú rể và khách nhân.
Chuốc rượu, không nghi ngờ gì nữa là thịnh hành nhất.
Cho dù là Đường Hoài Đức, cũng 'Cậy già lên mặt' ỷ vào thân phận, thậm chí đùa giỡn, bắt Lý Chấn uống hết chén rượu. Trừ Đường Hoài Đức ra, đám người Hồng Dịch, A Tát Mãn, Tả Tông Đường, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành cũng từng người tới kính rượu, hơn nữa còn là nối đuôi nhau, Lý Chấn cuối cùng phải bỏ chạy, không dám ở lại, nếu không cuối cùng hắn nhất định sẽ gục ở đại sảnh.
Yến hội Không có Lý Chấn vẫn vô cùng tưng bừng.
Lý Chấn đi tới hậu viện, đứng ngoài tân phòng.
Hắn hít sâu một hơi, cho đầu óc tỉnh táo.
Ngày này cuối cùng cũng đã tới.
"Két."
Lý Chấn vươn tay ra đẩy cửa phòng, bước vào. Hắn đứng trong phòng, cảm thụ sự lo lắng từ trong phòng truyền ra, cùng với ngọn nến đỏ, thêm chữ hỉ đỏ chói, khắp nơi đều vui mừng, khiến người ta tâm tình sung sướng. Lý Chấn đi về phía trước, khi tới trước mặt Phương Tố, hắn vươn tay ra kéo một cái ghế, một lúc sau mới vén khăn.
Nàng ta tuyệt mỹ như vậy, thế cho nên Lý Chấn không nhẫn tân phá đi cảnh tượng này.
Phương Tố cảm nhận được hô hấp của Lý Chấn, nhưng Lý Chấn mãi không vén khăn, nàng ta khó chịu vô cùng.
Thế này là sao.
Phương Tố trong lòng nghi hoặc, vừa định vén khen nhìn trộm thì khăn bị lột ra.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
"Phu quân!" Phương Tố ôn nhu nói.
Lý Chấn nói: "Lão bà!"
Phương Tố sững sờ một chút, Lý Chấn vội vàng giải thích hàm nghĩa của lão bà, Phương Tố mới hiểu ra. Lập tức, Phương Tố và Lý Chấn làm nốt lễ tiết, ví dụ như là hai người uống chén rượu giao bôi. Sau khi hoàn thành, Phương Tố mỉm cười nắm tay Lý Chấn, mỉm cười bảo: "Phu quân, ta đã sai người chuẩn bị nước ấm, trước tiên tắm rửa đi đã. Chàng cả người đầy mùi rượu, ngửi thấy khó chịu lắm."
"Tắm à, tốt."
Lý Chấn đảo mắt nhìn thùng gỗ đặt ở góc phòng.
Thùng nước này rất lớn, đủ để hai người tắm.
Khóe miệng Lý Chấn phác ra một nụ cười, ghé vào tai Phương Tố thấp giọng nói mấy câu. Thoáng chốc, Phương Tố mặt đỏ bừng, liên tục lắc đầu, Lý Chấn ôm chặt Phương Tố, nói: "Chuyện giữa vợ chồng chúng ta, có gì mà không được. Nàng cởi quần áo vào thùng nước trước rồi ta vào. Chúng ta tắm uyên ương, thế mới là vợ chồng chứ."
Phương Tố chỉ đành đồng ý.
Nàng ta sai người chuẩn bị quần áo, sau đó đóng cửa lại, chỉ còn lại có hai người.
Lúc này, Phương Tố đứng phía trước Lý Chấn, có chút ngượng ngùng.
Dù sao, nàng ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ.
Lý Chấn mặc kệ, trong lòng tràn đầy chờ mong, vội vàng thúc giục nói: "Tố Tố, trong phòng chỉ có hai người chúng ta. Nếu nàng không động thủ thì ta đành tự làm đấy! Đến lúc đó nàng càng ngại. Nàng phải nghĩ cho kỹ, tự cởi hay là ta cởi." Trên khuôn mặt Lý Chấn lộ ra nụ cười xấu xa, trong mắt lấp lánh dục vọng, khiến Phương Tố thẹn thùng.
Nàng ta cởi áo khoác, lại nghe thấy tiếng Lý Chấn thúc giục, mới cởi thêm.
Rất nhanh chỉ còn lại cái yếm đỏ rực và quần lót.
Cái lưng trần, cặp mông cong, cùng bộ ngực cao vút lộ ra hết cả.
Tất cả đều nằm trong tầm mắt của Lý Chấn.
Cái cổ trắng nõn, thân hình thướt tha khiến người ta tâm thần lay động, da thịt giống như là chất ngọc, làm Lý Chấn không nhịn được chậc chậc khen ngợi. Phương Tố dưới cái nhìn chăm chú của Lý Chấn, nàng ta không chịu nổi ánh mắt trắng trợn đó, rất nhanh liền cởi yếm và quần áo, ùm một cái chui vào trong thùng nước tắm, tránh ánh mắt của Lý Chấn.
Nhưng chính trong nháy mắt ngắn ngủi này, Lý Chấn đã thấy hết thân thể của Phương Tố.
Lý Chấn ha ha cười, nói: "Tố Tố, nam nhân của nàng tới đây."
Hắn đi tới bên cạnh thùng nước, xoạt một cái cởi quần áo trên người, nhảy vào bên trong.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phương Tố sắc mặt đỏ bừng, da thịt cũng ửng hồng, bị Lý Chấn nhìn cho rất không tự nhiên. Thùng có thể chứa hai người, nhưng hai người ngồi vẫn khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt. Trước đó, đã có người tiến hành giáo dục tiền hôn nhân cho Phương Tố, nàng ta đã minh bạch chuyện vớn nam nhân, sợ Lý Chấn ở trong thùng nước làm ra chuyện hoang đường.
Vì vậy, Phương Tố chủ động nói: "Phu quân, ta tắm rửa cho chàng."
Sau khi nói xong, nàng ta chủ động kỳ cọ cho Lý Chấn.
Chuyện không do Phương Tố nắm trong tay, dần dần, Lý Chấn nắm giữ quyền chủ động, Phương Tố thở hồng hộc, cả người xụi lơ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hoàn toàn không phải là đối thủ của tên nam nhân lão luyện Lý Chấn này. Phương Tố thất hạ thể của Lý Chấn đã giương cung bạt kiếm, lại hoang mang rối loạn nói." Phu quân, về giường đi, chúng ta về giường rồi làm."
Dựa theo giới thiệu của tiền bối cho nàng ta, nàng ta đã lót ga trắng, để chứng minh thân thể của nàng ta vẫn còn nguyên vẹn.
Lý Chấn cũng không làm khó Phương Tố, ôm thân thể mềm mại như không xương này đi lên giường.
Lúc này, Lý Chấn rốt cuộc không nhịn được nữa.
Dục vọng của Nam nhân bộc phát ra, hai người tiến hành giao lưu. Trong khoảng thời gian ngắn, thân thể hai người gắn chặt vào nhau.
Trong phòng, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Gầm khẽ gầm khẽ của Nam nhân cùng với tiếng rên rỉ của nữ tử, hình thành sự đối lập rõ ràng, cùng với thời gian trôi qua, thanh âm quanh quẩn trong phòng, mãi vẫn không dừng. Không biết lúc nào thanh âm trong phòng mới triệt để im lặng, sau đó chỉ còn lại tiếng ngáy khe khẽ.