Phản ứng đầu tiên của Tần Thiên là có phải Tô Tô đã xảy ra chuyện gì hay không?
Phòng của cô bao gồm cả nhà vệ sinh đều cố gắng bài trí tiện nhất cho cô, Tô Tô dựa vào hai tay có thể chăm sóc cho mình.
Nhưng mà, dù sao cũng không quá thuận tiện.
Hắn vội vàng ra cửa, vọt vào phòng Tô Tô.
Trong phòng, một mảnh tối tăm không có ánh sáng.
“Tô Tô, em làm sao vậy?”
“Đừng sợ anh tới đây!" Nói xong, hắn muốn đưa tay mở đèn.
“Đừng bật đèn!" Trên giường, truyền đến thanh âm Tô Tô.
Hơi nhanh chóng thích ứng với không gian tối, Tần Thiên lúc này mới phát hiện Tô Tô nằm ở trên giường, không có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc nhất thời, hắn lại ngây ngẩn cả người.
“Đóng cửa lại.
" Trong bóng tối, Tô Tô thấp giọng nói.
“Hả?”
Tần Thiên ngây ra một lát sau đó vội vàng làm theo, nhưng cũng đứng ở cửa không dám tiếng lại gần.
Hắn biết Tô Tô rất phản cảm với việc hắn tiếp xúc với cô, hắn sợ mình không cẩn thận làm sai chuyện gì lại chọc cô tức giận.
“Lại đây.
" Tô Tô lên tiếng lần nữa.
“Cái kia, nếu không có chuyện gì, anh trở về phòng đây.
”
“Tôi bảo anh lại đây!”
“Tôi có thể ăn anh sao?" Tô Tô tức giận.
Tần Thiên nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới chậm rãi đi qua.
Tô Tô thấp giọng nói: "Không bật đèn, anh có thể không?"
Hả?
Tần Thiên há to miệng.
“Ý tôi là châm cứu!”
“Em đồng ý?" Tần Thiên vui mừng không thôi.
Sau khi suy nghĩ kĩ liền nói: "Sau khi anh vận công, có thể nhìn vật trong đêm.
Nhưng mà trị liệu không thể phân tâm anh sợ sẽ có sơ xuất! ! ”
Kỳ thật, chỉ cần hắn đem công lực vận dụng lên trên mắt, đêm tối sẽ giống như ban ngày.
Trị liệu cần hết sức chăm chú, không thể nghĩ đến việc khác.
Hắn khó có thể tưởng tượng ra vạn nhất có sơ xuất gì bản thân hắn sẽ hối hận như thế nào!
Chỉ sợ cả đời cũng khó có thể tha thứ cho mình.
Tô Tô cũng sợ hãi, cô càng sợ xảy ra chuyện.
“Vậy anh bật đèn tối nhất đi.
" Âm thanh cô như tiếng muỗi kêu.
“Được.
" Tần Thiên ở đầu giường nhấn một cái, nhất thời, ánh đèn màu hồng nhạt mập mờ, bao phủ căn phòng tối tăm, mang đến một không gian ấm áp.
Dưới ánh đèn, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Cô nhắm mắt lại, lần nữa cắn răng nói: "Phải cởi ra sao?"
“Ừ!" Tần Thiên gật đầu.
Cô bất chấp tất cả, cầm lấy gối bên cạnh, đắp lên mặt mình, nói: "Tự anh làm đi.
”
Tần Thiên nhẹ nhàng mở chăn mỏng ra.
Phía dưới, lụa mỏng bao bọc, đường cong lung linh, Tô Tô đã vì mình thay váy ngủ.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra tiếp theo, toàn thân cô căng thẳng ngực phập phồng, có thể nhìn ra có bao nhiêu khẩn trương.
Một lát sau, không thấy có động tĩnh gì, cô tò mò lấy gối ra khỏi mặt, thấy Tần Thiên nhìn thân thể mình, nhíu mày trầm tư.
Cô nhịn không được nói: "Làm sao vậy?”
Tần Thiên cười nói: "Anh bỗng nhiên có chút không muốn trị liệu cho em.
”
Tô Tô biến sắc, cười lạnh nói: "Sao thế, giờ anh thừa nhận mình không có năng lực đó à?”
“Không có bản lĩnh thì đừng mạnh miệng lung tung!”
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Tần Thiên cười nói: "Không phải.
”
"Điều anh lo lắng là, nếu anh chữa khỏi cho em, em chạy mất thì phải làm làm sao bây giờ?"
“Không giống như bây giờ, cho dù em có chán ghét anh thì cũng không có cách chạy trốn.
”
Tô Tô ngây ra một chút, bỗng nhiên ý thức được, hắn là đang tỏ tình với cô sao?
Hắn sợ mình chạy, không cần hắn.
“Lưu manh!”
“Anh trị không hết bệnh, bổn tiểu thư lập tức bỏ anh!" Nói xong lại đem gối đặt lên mặt.
Nhưng mà lúc này đây, thân thể của cô không còn khẩn trương cứng ngắc, mà giống như một khối thịt mềm mịn nhẹ nhàng uyển chuyển.
Nam nhân này! ! Thật là quá vô sỉ!
Tần Thiên muốn chính là hiệu quả này, hắn muốn cho Tô Tô thả lỏng xuống.
Cuối cùng cũng bắt đầu.
Hắn đem dây lưng màu đen cắm đầy kim đặt ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cầm lấy cái kéo nhỏ bên cạnh, từ vị trí chính giữa làn váy, cẩn thận từng li từng tí, cắt lên trên.
Buồn cười chính là, lúc Tô Tô quan sát Tần Thiên trị bệnh cho Tô Bắc Tề cho nên đã sớm chuẩn bị kéo để ở một bên.
Có thể là cảm thấy từ giữa cắt ra, sẽ giảm bớt khả năng Tần Thiên đụng chạm đến thân thể của cô.
……
Dương Ngọc Lan lo lắng cho Tô Tô, cho nên ngủ không yên.
Rời giường đi toilet sau đó chạy sang nhìn thử tình hình như thế nào.
Đi tới cửa phòng Tô Tô, bỗng nhiên nghe được bên trong truyền đến thanh âm kỳ quái.
Vừa rên vừa khóc rất thống khổ.
Bà chấn động, vội vàng đẩy cửa phòng ra.
Khi cửa phòng vừa bị đẩy ra, bà nhìn thấy một bầu không khí kì dị trong phòng, một người thanh niên đang đứng bên cạnh con gái bà, hai tay còn đang làm gì đấy.
Bởi vì hắn quá chuyên chú nên không nhận ra có người tiếng vào.
Mà thông qua góc nghiêng mặt, Dương Ngọc Lan trong nháy mắt liền nhận ra, người đàn ông này là Tần Thiên.
Bà giật mình che kín miệng mình, nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng chạy về phòng của mình.
Ngày hôm sau, Dương Ngọc Lan giống như thường ngày, dậy sớm làm xong bữa sáng nhưng phát hiện cửa phòng của hai con người kia còn đang đóng chặt.
Bình thường hai người dậy rất sớm, sao hôm nay đều ngủ nướng.
Mãi cho đến mười giờ, bà hâm nóng điểm tâm rồi mới gõ cửa phòng.
Tô Tô như cũ đẩy xe lăn đi ra, nhìn qua cùng bình thường không có gì biến hóa.
Chỉ có điều, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.
Ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn thẳng Tần Thiên.
Tần Thiên thì ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn nhìn Tô Tô nói: "Cảm giác thế nào?"
“Cũng được.
" Tô Tô hoảng loạn cúi đầu đáp lại.
Dương Ngọc Lan nhìn thấy, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc khác thường.
“Tần Thiên, con tới giúp mẹ rửa bát.
" Bà kiếm cớ gọi Tần Thiên vào phòng bếp.
"Mẹ, ngày mốt chính là nghi thức thành lập công ty, có gì cần con hỗ trợ không?" Tần Thiên vừa rửa bát, thuận miệng hỏi.
Dương Ngọc Lan thần bí thấp giọng nói: "Tần Thiên, mẹ đã điều tra tư liệu.
”
“Nửa người dưới của Tô Tô tuy rằng không tiện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sinh sản.
”
“Nhưng con bé dù sao cũng là người tàn tật, con cũng phải thông cảm cho nó!”
“Thông cảm cái gì?" Vẻ mặt Tần Thiên mơ hồ.
“Được rồi, đừng giả bộ nữa, mẹ biết hết rồi.
”
“Chờ nó sinh cho con một đứa bé, cả nhà chúng ta mới tính là viên mãn!”
“Chuyện công ty mẹ sẽ thu xếp, cậu ở bên vợ cậu là được!”
“Nhớ kỹ, phải thông cảm cho nó nhiều hơn!”
Tần Thiên: "Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ nói rõ ràng đi!
Trực giác nói cho hắn biết, Dương Ngọc Lan nhất định là hiểu lầm chuyện gì rồi.
Nhà họ Tô.
“Hiện tại nhà máy cũng bị bán, đáng hận hơn chính là, người mua lại là cháu gái của tôi!”
"Không phải đánh vào mặt tôi sao?"
Tô Bắc Sơn nhìn qua, già đi rất nhiều.
Trong tay hắn cầm một tấm thiệp mời, đó là thư mời thành lập công ty thương mại y dược Tô Ngọc.
“Khinh người quá đáng, tôi sẽ không đi!”
Ông ta ném thiệp mời xuống đất.
“Gia gia, không nên tức giận, ngài quên chuyện cháu nói rồi sao, cháu đã sớm chuẩn bị một đòn chí mạng rồi.
”
“Chỉ một xưởng chế dược thì có gì mà tiếc?”
“Đến lúc đó, cháu sẽ mua lại toàn bộ xưởng luyện dược của thành phố cho người, bao gồm cái bị Tô Tô cướp đi này!”
Tô Văn Thành cười nham hiểm nói.
Cậu ta nhặt thư mời trên mặt đất lên, nói: "Đi, vì sao không đi?”
“Gia gia, chúng ta không chỉ đi mà còn phải gióng trống khua chiêng đi.
”
"Đến lúc đó, cháu sẽ làm cho lễ thành lập của bọn họ biến thành lễ khóc thương!".