Thần Vương Lệnh

Chương 3: 3 Quỷ Môn Thập Tam Châm


Mã Dung lật xem hóa đơn thu phí, không nhịn được nhíu mày.
"Những dược phẩm này không thành vấn đề.

Nhưng bởi vì là thuốc nhập khẩu, giá cả rất cao.

Bình thường bệnh nhân chủ động yêu cầu mới cho sử dụng.”
Dương Ngọc Lan bên cạnh vội vàng nói: "Mã viện trưởng, chúng tôi không có yêu cầu dùng những thuốc này!"
“Từ lần đầu tiên dùng thuốc, tôi vẫn luôn yêu cầu, tận lực dùng thuốc trong phạm vi của bảo hiểm y tế.”
“Thuốc đắt như vậy, tôi làm sao trả nổi!”
Mã Dung trầm mặt nhìn về phía Lý Cường: "Chủ nhiệm Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
"Trước mặt mọi người, ông nói rõ ràng cho tôi nghe!"
Lý Cường luống cuống tay chân, vội vàng nói: "Viện trưởng, ngài nghe tôi nói, đây đều là người Tô gia an bài.”
“Tô gia - Tô Văn Thành gọi điện thoại cho tôi, nói nhất định phải dùng thuốc tốt nhất để chữa trị cho cô Tô.”
“Về phần ai tới tính tiền, cậu ta lại không nói...”
“Tô Văn Thành?”
Nghe xong lời này, Dương Ngọc Lan tức giận nói: "Tôi hiểu rồi, tên tiểu tử Tô Văn Thành này là đang cố ý hãm hại chúng tôi!"
“Là hắn cố ý ép chúng tôi trả không nổi tiền thuốc chữa bệnh.”
“Tôi mặc kệ!”
“Bệnh viện các người chưa được sự đồng ý của tôi đã tự ý đổi thuốc, tất cả chi phí bệnh viện các người tự đi tìm Tô Văn Thành mà đòi.”
Mã Dung nhìn Tần Thiên, thăm dò: “Đây đúng là vấn đề của chúng tôi, Tần tiên sinh, tôi có một cách.”
"Tất cả chi phí thêm vào này, do bệnh viện giải quyết, ngài thấy thế nào?"

Tần Thiên chỉ Tào Đức và Lý Cường, lạnh lùng nói: "Hai người này, y đức bại hoại, tôi cảm thấy không thích hợp tiếp tục làm bác sĩ của bệnh viện nữa."
“Lập tức đuổi việc, vĩnh viễn thu hồi giấy phép hành nghề y.”
“Cái gì?" Mã Dung lắp bắp kinh hãi.
Đuổi việc, đã là xử phạt rất nghiêm khắc rồi.
Nhưng mà cũng không đến mức đuổi cùng giết tận chứ.

Nếu không làm ở bệnh viện này thì Tào Đức và Lý Cường có thể đi bệnh viện khác.
Thế nhưng, thu hồi giấy phép hành nghề y vĩnh viễn của bọn họ, như vậy có khác gì cướp mất bát cơm của họ không.
Cướp bát cơm của người ta, tương đương với cướp tính mạng người ta.
Tào Đức và Lý Cường vừa nghe xong liền chạy về phía Tần Thiên.
Tần Thiên thấy hai người bọn họ chạy đến, hắn nhẹ nhàng nhấc chân, tùy tiện hai cước, đá bọn họ như một trái bóng lăn ra bên ngoài.
Hắn nhìn Mã Dung, cười lạnh nói: "Giải quyết vấn đề nhỏ vậy mà khó thế sao?”
“Có cần tôi gọi Vương Bá Niên tới đây, để ông ta nói cho ông biết nên làm gì không?”
“Vương......!" Mã Dung giật mình há to miệng.
Vương Bá Niên!
Chủ tịch Tổng hội Y học!
Ông ta chỉ là viện trưởng của một bệnh viện nhỏ, ở trước mặt của Vương Bá Niên, ông ta chả là cái thá gì cả.
Muốn nịnh bợ, cũng không biết làm sao để nịnh bợ.
Không ngờ, Tần Thiên không chỉ có gọi thẳng tên của Vương Bá Niên, hơn nữa còn gọi rất tự nhiên.
Dường như, Vương Bá Niên chẳng qua chỉ là một thuộc hạ của Tần Thiên mà thôi.
Mã Dung toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Không cần không cần!”

“Chút chuyện nhỏ này, tôi có thể xử lý được!”
Ông nhìn Lý Cường và Tào Đức, sắc mặt không còn dễ coi như trước.
“Tôi nhận được không chỉ một lần tố cáo, nói các anh uy hiếp bệnh nhân đưa tiền đút lót.”
"Loại bại hoại này, quả thực là bôi đen hệ thống y tế nước nhà!"
“Từ giờ trở đi, các anh đã không còn là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi nữa.”
"Giấy phép hành nghề y của mấy người, tôi sẽ lập tức báo cáo tổng hội, vĩnh viễn thu hồi!"
“Mã viện trưởng, ông không thể làm như vậy! Đây là đang giết chúng tôi!”
“Mã viện trưởng, tôi trên có người già dưới có trẻ nhỏ, cầu xin ông, xin đừng tuyệt tình như thế.”
Hai người nghe xong, như xét đánh ngang tai, bò tới quỳ gối trước mặt Mã Dung, đau khổ cầu xin.
Mã Dung thở dài, cười nói với Tần Thiên: “Tần tiên sinh, như vậy được chưa?”
Lý Cường cùng Tào Đức kịp phản ứng, biết vấn đề mấu chốt ở chỗ Tần Thiên.
Bọn họ có thể tránh thoát một kiếp này hay không, chẳng qua là chuyện một câu nói của Tần Thiên.
Bọn họ quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, không ngừng dập đầu khẩn cầu.

Nhìn chật vật như hai con chuột cống.
Lúc này, người phụ nữ nong thôn đang quỳ bên cạnh yếu ớt nói: “Vị tiên sinh này, anh muốn đuổi bác sĩ Lý Cường đi, cũng chờ ông ấy phẫu thuật xong cho Bảo Nhi tôi đã.”
“Ông ta đi rồi, Bảo Nhi của tôi làm sao bây giờ?”
Tần Thiên thành khẩn nói: "Cô yên tâm, lát nữa tôi sẽ đi xem giúp cô.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong thiên hạ này hẳn là không có bệnh nào tôi không trị được.”
Người phụ nữ bán tín bán nghi.
Mã Dung nghe Tần Thiên nói xong, hai mắt sáng ngời.

Trách không được có thể sai khiến tổng hội y học Vương Bá Niên, chẳng lẽ, hắn là một vị thần y?
“Vương đội trưởng, đuổi hai tên bại hoại này ra cho tôi.”
"Ảnh hưởng đến hình tượng bệnh viện là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến tâm tình Tần tiên sinh mới là chuyện lớn!"
Tên đội trưởng đội bảo an đầu trọc mắt tam giác kia choáng váng.
Hắn bị Lý Cường gọi tới, vốn là đối phó côn đồ.
Lúc này viện trưởng lên tiếng, không dám không nghe.

Hắn tự mình động thủ, cùng mấy thuộc hạ đem Lý Cường và Tào Đức kéo ra ngoài.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Rất nhiều bệnh nhân và người nhà vây xem đều bị hai người này bóc lột, giờ phút này, bọn họ hưng phấn vỗ tay.
Người phụ nữ nông thôn kia do dự, có chút nghi ngờ nói: "Cậu còn trẻ như vậy, thật sự biết chữa bệnh sao?"
Tần Thiên đứng bên cạnh Dương Ngọc Lan nói: "Mẹ, con đi vào xem bệnh cho đứa nhỏ kia, mẹ vàTô Tô ở chỗ này chờ con được không?"
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của Tô Tô.”
Dương Ngọc Lan do dự một chút, gật đầu.
Ánh mắt bà ta nhìn về phía Tần Thiên, vẫn tràn ngập xa lạ và bài xích.
Cái tên hại con gái mình thân bại danh liệt này, từ biệt năm năm ai cũng đều cho rằng hắn đã chết.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, còn thay đổi hoàn toàn không giống trước đây.
Ngay cả một viện trưởng của bệnh viện lớn cũng phải nhìn sắc mặt của hắn để nói chuyện.
Hơn nữa, còn quen biết với tổng hội y học.
Bởi vì lúc trước bà cũng làm trong nghề y tế, cho nên Dương Ngọc Lan đối với tổng hội y học, vẫn có chút hiểu biết.
Trong cảm nhận của bà, đó chính là cung điện không chạm tới được.
“Tần tiên sinh, đi theo tôi!" Mã Dung tự mình dẫn Tần Thiên tới một phòng bệnh.
Hắn cũng muốn tận mắt nhìn xem, người dám tuyên bố khắp thiên hạ này không có bệnh nào là không trị được, rốt cuộc giỏi đến mức nào.
Bệnh nhân Địch Tiểu Mao, tám tháng tuổi.

"Người phụ nữ nông thôn này nửa đêm lúc cho con bú sữa không cẩn thận ngủ thiếp đi, đè lên đứa nhỏ, nếu phát hiện muộn một chút đứa nhỏ thật sự đã hết thuốc chữa...”
"Bởi vì thiếu dưỡng khí, dẫn đến một lượng lớn tế bào não của trẻ đã bị liệt, cũng chính là cái mà người dân hay gọi là bại não..."
"Loại tình huống này, từ góc độ bác sĩ của chúng tôi mà nói, kỳ thật đã không còn cách nào có thể trị được...!Tần tiên sinh, ngài có cách nào không?"
Chẳng lẽ muốn châm cứu?
Thấy Tần Thiên lật đứa bé qua, sau đó lấy ra một hộp kim nhỏ, Mã Dung ngây người, cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn đột nhiên cảm thấy, mình có phải quá coi trọng người trẻ tuổi này hay không?
Châm cứu có thể điều trị bại não? Đây không phải là chuyện điên rồ sao!
Chẳng qua, kim nhỏ trong tay Tần Thiên có chút đặc biệt.
So với châm châm cứu thông thường, châm của hắn nhỏ hơn, dài hơn.

Hơn nữa, toàn thân màu đen, không biết làm bằng chất liệu gì.
Hắn còn muốn nói gì đó, đã thấy Tần Thiên đã hành động, làm hắn kinh ngạc há to miệng.
"Đây là Quỷ Môn Thập Tam Châm trong truyền thuyết?" cho đến khi Tần Thiên kết thúc thao tác châm cứu, Mã Dung mới thấp giọng hỏi.
Bởi vì kích động, thanh âm có hơi run rẩy.
Tần Thiên tụ khí lòng bàn tay, cuối cùng vỗ nhẹ vào lòng Địch Tiểu Mao.
Địch Tiểu Mao đang hôn mê oa một tiếng, khóc lên.
Tần Thiên đi tới cửa, lạnh nhạt nói:
"Đứa bé không phải vì bị đè, mà là bị đờm ngăn ở cuốn họng, dẫn đến hô hấp không thông...!Viện trưởng Mã, chuyện của tôi, hãy ăn nói cho cẩn thận."
Đợi đến khi Mã Dung kịp phản ứng, Tần Thiên đã đi xa rồi.
Quỷ Môn Thập Tam châm!
Không ngờ, tôi lại có thể nhìn thấy Quỷ Môn Thập Tam Châm trong truyền thuyết!
“Tần tiên sinh, chẳng lẽ hắn là...!" Bỗng nhiên nghĩ đến một nhân vật trong tin đồn, thân thể Mã Dung run lên, thiếu chút nữa té ngã.
Lúc này đầu ông ta đã đầy mồ hôi lạnh, ông ta thầm nhủ thật may mắn vì bản thân không có đắc tội với Tần Thiên nếu không cũng dọn nhà đi sớm rồi..