Thần Vương Lệnh

Chương 1: 1 Tô Tô


Thời hạn năm năm đã đến.
“Lão đầu, con đã hoàn thành lời hứa với người.

Kế tiếp, con phải làm chuyện của con.”
Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Long Giang.
Tần Thiên nhìn người đến người đi, vội vã, có chút cảm khái trong lòng.
Năm năm trước.
Sau khi trở mặt với gia tộc, một mình hắn đi đến thành phố nhỏ này tìm một công việc shipper.
Vốn định mai danh ẩn tích sống như vậy cả đời.
Ai ngờ trong một lần giao đồ ăn cho khách, lại thay đổi vận mệnh cả đời của hắn.
Trong một lần tình cờ, phát sinh quan hệ với một người phụ nữ.
Sau đó hắn mới biết được, cô gái đó tên là Tô Tô là bác sĩ thực tập của bệnh viện nhân dân số 1, cũng là đệ nhất mỹ nữ Long Giang.
Một đêm điên cuồng, chấn động Long Giang.
Sau đêm đó Tô Tô vội vàng kéo hắn đi cục dân chính lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Vào đêm tân hôn, hắn lại bị một đám hắc y nhân nhảy vào trong phòng, đánh gãy tứ chi, vứt xuống dòng sông đang chảy siết.
Hắn không thấy rõ dáng vẻ của những người đó, chỉ nhớ trước khi rơi xuống nước, bọn họ đã nói một câu:
“Dám đụng vào người phụ nữ của Phi thiếu, đáng đời ......”
Năm năm qua đi, hắn đã trở thành Thần Vương mà toàn thế giới nghe tin đã sợ, còn cô có khỏe không?
"Mau cút đi, nơi này không hoan nghênh bà!"
“Tôi cảnh cáo bà lần cuối, nếu không biết điều, tôi kêu bảo an đem bà lôi ra ngoài!"
“Cút!”

Hồi ức bị một thanh âm thô bạo cắt ngang, Tần Thiên theo tiếng ồn quay đầu nhìn lại.
Trước cửa bệnh viện, một người đàn ông mập mặc áo blouse trắng, vừa đẩy vừa xô, đánh một người phụ nữ trung niên có bóng lưng nhìn qua rất tang thương.
Trong tay người phụ nữ, còn đẩy một cái xe lăn.
Nhìn thấy bộ dạng cô gái trên xe lăn, Tần Thiên có hơi kích động!
Tuy rằng vẻ mặt cô gái có chút dại ra, nhưng khuôn mặt không hề tỳ vết kia, cùng với dáng người trời sinh đó.
Hắn quả thực không thể tin vào mắt mình!
Năm năm qua, hắn ảo tưởng qua rất nhiều lần muốn gặp lại người con gái đó.
Nhưng không ngờ lại gặp lại trong tình cảnh này.
Nữ thần xinh đẹp từng chấn động Long Giang, giờ đây lại trở thành người ngồi xe lăn!
Bác sĩ mập tên là Tào Đức, hắn nhếch miệng cười nói: "Dương Ngọc Lan, các người còn tưởng mình là người của Tô gia năm đó sao?”
“Các người đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa rồi!”
“Không có tiền phải không? Gần đây tôi vừa học một bộ thủ pháp mát xa Đông y, hiệu quả còn tốt hơn cả vật lý trị liệu của máy móc.”
“Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi, tôi mát xa miễn phí cho con gái bà.”
Nói xong, liền đưa tay tới định cướp xe lăn.
Dương Ngọc Lan phát hiện Tào Đức có ác ý, vội vàng kéo xe lăn che chở ra đằng sau, sau đó đẩy Tào Đức ra xa.
Thế nhưng dáng người Tào Đức cao lớn, tiện tay đẩy một cái, đẩy Dương Ngọc Lan ngã xuống đất.
Dương Ngọc Lan thân bất do kỷ không giữ được xe lăn trong tay, nên chiếc xe lăng không ngừng lao xuống bậc thang.
Cô gái ngồi trên xe lăn, sắp bị văng ra ngoài.
“Tô Tô!" Dương Ngọc Lan thét lên.
Người phụ nữ muốn xông tới cứu con gái.

Ai ngờ dưới chân bị trẹo chưa kịp đứng lên lại lần nữa ngã nhào xuống sàn.

Vào thời khắc nguy cấp, một thân ảnh nhanh như chớp, đem cô gái sắp chạm xuống mặt đất ôm vào trong lòng
“Giỏi lắm! "Mọi người vây xem thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao vỗ tay.
Tần Thiên trợn tròn hai mắt!
Cảm nhận được cô gái trong ngực mình vô cùng mềm mại, khuôn mặt đờ đẫn không có ý thức, hắn cắn răng hỏi: "Tô tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"
“Cô vốn là hòn ngọc quý của Tô gia, là người đẹp của bệnh viện Long Giang, sao lại ra nông nỗi này.”
Giọng nói của hắn run rẩy, lộ ra sự đau sót tan nát cõi lòng.
Tô Tô nhìn hắn, tựa hồ có chút phản ứng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và phẫn nộ.
Nhưng mà cô chỉ có thể há miệng ú ớ, nói không ra lời.
"Tần Thiên?"
“Tên khốn nạn này, mau buông con gái tôi ra!”
Dương Ngọc Lan xông tới, đoạt lấy Tô Tô từ trong lòng Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn Dương Ngọc Lan, do dự một chút, cố gắng gọi một chữ: "Mẹ”.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hãy nói cho con biết.”
“Đều là do cậu hại.”
“Không phải cậu đã chết rồi sao? Vì sao còn trở về!”
“Mau cút đi, chúng tôi không quen biết cậu!”
“Đừng tới quấy rầy chúng tôi!" Dương Ngọc Lan có vẻ rất kích động, rất bài xích Tần Thiên.
Người đàn bà đẩy xe lăn, vội vàng muốn rời đi.
“Muốn đi sao? Đâu có dễ dàng như vậy!" Tào Đức xông tới, ngăn ở trước mặt, cười lạnh nói:
“Dương Ngọc Lan, tôi chợt nhớ ra, hai người còn tiền viện phí chưa thanh toán.


Mau theo tôi đến văn phòng cùng nhau tâm sự đi.”
“Không thể nào, chúng tôi đều dùng thuốc trong phạm vi của bảo hiểm y tế, đều đã thanh toán xong cả rồi!"
Tào Đức cười lạnh nói: "Có trong phạm vi bảo hiểm y tế hay không, chủ nhiệm khoa nói mới tính.”
“Yên tâm, chủ nhiệm khoa là thầy hướng dẫn của tôi, chỉ cần tôi nói vài câu, tất cả đều không thành vấn đề.”
“Nếu không, hai người ít nhất phải đóng thêm mấy chục vạn tiền thuốc men.”
“Hai người không muốn táng gia bại sản chứ?”
“Đi theo tôi đi!”
Tên mập chắc chắn Dương Ngọc Lan sẽ không có tiền trả, cho nên vô cùng đắc ý, định đưa tay đoạt lấy xe lăn.
Dương Ngọc Lan lâm vào tuyệt cảnh, bất lực.
“Vô liêm sỉ!”
Trong tiếng gầm nhẹ, Tần Thiên chợt quát lên: "Dám chạm vào người phụ nữ của tao, xem tao có đánh chết mày không?”
Tào Đức cười ha ha: "hahaha mày chính là tên shipper năm năm trước ăn nằm với cô Tô đây đúng không?”
"Tên khốn, dám ở trước mặt ông đây làm chuyện khốn nạn à!"
“Nói cho mày biết, ông đây......”
Tần Thiên giơ tay.
Bốp!
Hắn dùng một sức lực lớn, tát Tào Đức ôm mặt ngã sấp xuống đất.
Tào Đức ngây ra một lúc mới kịp phản ứng lại, giống như chó điên, muốn nhảy dựng lên cắn người.
Tần Thiên nhấc chân, giẫm lên đầu tên bác sĩ mập, hỏi: "Nói, tiền thuốc men là như thế nào?"
Từ trước đến nay Tào Đức chưa từng bị nhục nhã như vậy? Hắn phun ra một ngụm máu, điên cuồng kêu to:
“Họ Tần khốn nạn kia, tao đào mộ mười tám đời tổ tông nhà mày lên!”
“Mau buông tao ra!”
“Tao gi3t chết mày!”
Dưới chân Tần Thiên hơi dùng sức.
Tào Đức cảm giác đầu sắp nổ tung như quả dưa hấu, linh hồn sắp bay ra khỏi thân xác.

“Tần Thiên!”
“Mày có tin không chỉ cần tao gọi điện thoại cho cho chủ nhiệm khoa, sau này vợ mày đừng hòng bước vào bệnh viện này nữa bước!"
“Thiết bị phục hồi của bệnh viện này là tiên tiến nhất.

Rời khỏi bệnh viện chúng tôi, vợ mày cả đời sẽ làm kẻ ngốc!”
“Mày còn không mau buông ra!”
Tần Thiên mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Con kiến mà thôi, tao giết mày thì có làm sao.”
Hắn muốn bóp nát cái đầu chó này.
“Tần Thiên, mau dừng tay!”
Dương Ngọc Lan không nghĩ tới Tần Thiên rời đi năm năm, lúc trở về lại trở nên bạo lực như vậy.
Cố gắng kìm nén sự nhục nhã, bà ta rưng rưng nói: "Nếu đắc tội bọn họ, bọn họ thật sự không cho Tô Tô xem bệnh, cậu bảo tôi phải sống tiếp như thế nào?”
“Bác sĩ Tào, xin cậu đừng gọi điện thoại cho chủ nhiệm.”
"Tôi biết tại sao cậu hết lần này đến lần khác làm khó dễ tôi, bởi vì cậu hoài nghi tôi tố cáo cậu thu tiền đút lót của người khác đúng không?”
“Tần Thiên đắc tội cậu, tôi bảo hắn dập đầu xin lỗi cậu!”
“Tần Thiên, còn không mau buông bác sĩ Tào ra, mau nhận lỗi đi!”
Tào Đức phun ra một ngụm máu, ánh mắt đầy sự căm phẫn nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong mắt đều là vẻ đắc ý dữ tợn.
Tần Thiên trầm mặc một chút, chân hơi buông lỏng.

Lạnh lùng nói: "Gọi điện thoại, gọi chủ nhiệm của mày tới gặp tao.”
Mọi người vây xem, cùng với Dương Ngọc Lan đều thật không ngờ, Tần Thiên chẳng những không xin lỗi, lại còn chủ động để Tào Đức gọi điện thoại.
Chủ nhiệm khoa ngoại như thế nào trong lòng bọn họ rất rõ.
Tần Thiên này, chẳng lẽ là điên rồi sao?
“Coi như mày lớn gan!”
“Tiểu tử, lần này mày chết chắc rồi!”`.