Lời trào phúng băng lãnh vô tình vang vọng toàn trường kheiens cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Lục Vũ đã từng quỳ cầu Vân Nguyệt Nhi hồi tâm chuyển ý, không thể sống thiếu nàng, bây giờ lại mắng nàng là kỹ nữ trước mặt mọi người, đây quả thực là chuyện quá khiến người ngạc nhiên.
Không chỉ có đám người trợn tròn mắt mà ngay cả Vân Nguyệt Nhi cũng sợ ngây người.
Ở trong trí nhớ của nàng, Lục Vũ tính tình nhu nhược xem nàng như bảo bối, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, yêu thương nàng hết mực.
Bây giờ hắn lại nhục nhã mình trước mặt mọi người, vầy thì mình còn mặt mũi gì nữa?
Nhưng Vân Nguyệt Nhi quên, quên mới nãy nàng trách cứ Lục Vũ “mãi mãi cũng không xứng với nàng” trước mặt tất cả mọi người, thời điểm đó chẳng phải Lục Vũ cũng mất sạch tôn nghiêm đó sao?
Xét cho cùng thì trong mắt nàng chỉ có mỗi nàng chứ chưa từng cân nhắc qua cảm thụ của Lục Vũ.
Vân Nguyệt Nhi cảm giác được có vô số người đang nhìn nàng, cảm giác này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó xử, một cỗ oán hận nồng đậm dâng lên.
“Lục Vũ, ta hận ngươi!”
Vân Nguyệt Nhi tức đến run người, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ và hận ý.
“Hận kệ ngươi!”
Lục Vũ cười lạnh, ánh mắt hờ hững.
“Lục Vũ, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Vân Nguyệt Nhi nén giận xuất thủ, tay vung cốt tiên lên, thế tới như cự mãng, bài sơn đảo hải, khí kình phi phàm.
Mãng Cốt tiên trong tay Vân Nguyệt Nhi có hiệu quả tăng phúc chiến lực, kết hợp thực lực tôi thể cửu trọng hậu kỳ của nàng nữa thì người thường căn bản không thể tiếp nổi.
Cốt tiên là loại vũ khí có thể cương cũng có thể nhu, mười phần hung mãnh.
Thông thường thì người luyện tiên rất ít, nhưng luyện tốt thì lại có được uy lực vô tận.
Vân Nguyệt Nhi thi triển ra Độc Long tiên pháp rất tàn nhẫn, trong lúc cổ tay chuyển động, trường tiên như độc long xuất động, biến ảo vạn đoan, nhiều đệ tử thấy vậy thì vỗ tay khen hay.
“Thật không ngờ thực lực của Vân Nguyệt Nhi lại cường đại như thế, đủ tranh tốp ba.”
“Thực lực không yếu, mấu chốt là cây tiên này bất phàm.”
“Lục Vũ tay không tất sắt sẽ phải ăn chút thiệt thòi rồi.”
Một số người ánh mắt độc đáo nhìn ra đặc điểm giao chiến của song phương, Vân Nguyệt Nhi tiên pháp đảo liên tục, Lục Vũ không quyền phản kích, phân tích ở góc độ công bằng thì khả năng thắng trận này của Lục Vũ rất thấp.
Đối mặt với thế công như vũ bão của Vân Nguyệt Nhi, trong mắt Lục Vũ toát ra một kia kiên quyết.
Hôm nay liền đoạn đi ân oán này, chặt đứt nó trước mặt mọi người, từ đây cáo biệt quá khứ, hướng tới tương lai!
Dời thân né sang một bên, tung quyền tới trước.
Lục Vũ nhanh chóng lệch vị trí, tiểu thảo chi nhãn kết hợp thiên mộc chi nhĩ, không ngừng tìm kiếm sơ hở trong tiên pháp của Vân Nguyệt Nhi, lấy nắm đấm đối cứng.
Ba thanh âm bộp bộp bộp phát ra từ Mãng Cốt tiên, nó ẩn chứa lực lượng cường đại lần lượt đẩy nấm đắm của Lục Vũ ra.
“Tay không tấc sắt lại dám chống ta, ngươi dám xem thường ta!”
Vân Nguyệt Nhi giận dữ, vốn lòng nàng đầy oán hận thì giờ càng nổi trận lôi đình!
“Độc Long Xuất Hải!”
Vân Nguyệt Nhi lăng không xoay tròn, trường tiên trong tay run run thẳng băng như trường thương, nương theo dị khiếu chói tai bắn thẳng tới trước ngực Lục Vũ.
Một kích này ẩn chứa sức lực cả đời Vân Nguyệt Nhi, kết hợp với hiệu quả tăng phúc chiến lực đến từ Mãng Cốt tiên tương đương với sức chiến đấu Vân Nguyệt Nhi phát ra 1.5 lần, đây tuyệt đối là ngoài dự liệu.
Dưới đài đông đảo người kinh hô, dù không phải tự mình đối mặt nhưng cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của một kích kia.
Lục Vũ t rong mắt hàn quang như điện, di động thân thể trong nháy mắt dừng lại, trong lồng ngực bá khí trùng thiên, trong miệng phát ra gào thét, vung ra quyền phải.
Rầm rầm rầm, tiếng kinh lôi điếc tai nối tiếp nhau, Lục Vũ thi triển ra Cửu Bạo Kinh Lôi quyền, Bách Xuyên mạch trong cơ thể chấn động phối hợp với thanh âm lôi bạo, dung nhập Thốn Tâm Vạn Kình, phát ra một quyền cuồng bạo!
“Lục Vũ có phải điên rồi không, dám lấy nắm đấm đối cứng với Mãng Cốt tiên, hắn không sợ tay bị phế sao?”
“Có lẽ hắn cảm thấy xương cốt bản thân cứng cáp có thể ngăn cản được một tiên này của Vân sư tỷ.”
“Ngươi ta gọi là tự tin...”
Lời trào phúng chưa nói xong, nấm đấm của Lục Vũ đã đánh trúng phần đầu Mãng Cốt tiên.
Chín bạo liền vang, kinh lôi vọng trời.
Đài thi đấu to lớn như thế cũng phải dao động, vô số bụi bặm đột ngột toát ra, tại trăm ngàn lần rung động.
Rất nhiều đệ tử hoa mắt ù tai, hai mắt đờ ra, ở trong trạng thái thất thần.
Uy lực một tiên của Vân Nguyệt Nhi phi phàm, lực đạo không dưới năm vạn cân, lại tập trung một điểm.
Theo lý thuyết nên thế như chẻ tre, nhưng nắm đấm của Lục Vũ còn rắn hơn cả sắt thép, tộc độ nhanh hơn cả lưu tinh.
Song phương va chạm chỉ trong chớp mắt, một cỗ lực lượng không thể đỡ được tác dụng thuân theo Mãng Cốt tiên tác dụng ngược lại lên người Vân Nguyệt Nhi, khiến cho thân thể đang xoay tròn vọt tới trước của nàng dừng lại đột ngột, sau đó nghịch chuyển bay ngược ra ngoài, miệng phún máu.
Kêu thảm một tiếng, Vân Nguyệt Nhi rơi rớt xuống đài, trong mắt tràn ngập rung động.
Bại, nàng vậy mà bại, thua trong tay người mình từng vứt bỏ ngày xưa, hiện thực tàn khốc khiến nàng không thể tiếp thụ được.
Lục Vũ thu hồi quyền trái, lạnh lùng nhìn Vân Nguyệt Nhi dưới đài, trong lòng thoáng bất đắc dĩ.
“Cỗ thân thể này sao lại còn một tia lưu luyến nàng ta?”
Vừa rồi, ngay một khắc quyền kình của Lục Vũ bộc phát, thân thể xuất hiện một tia trì hoãn, mặc dù chỉ chậm một xíu xiu nhưng lại giúp cho nooiji thương của Vân Nguyệt Nhi giảm bớt mấy lần.
Bằng không thì hiện tại nàng đã sớm đứt đoạn võ mạch, trọng thương hôn mê rồi.
“Xem ra ngươi cũng không mạnh như ngươi tưởng đâu.”
Nói xong, Lục Vũ quay người leo lên ngọc đài vốn thuộc vè Vân Nguyệt Nhi, thay thế nàng.
“Trời ạ, hắn vậy mà thắng! Nắm đấm của hắn cứng đến bao nhiêu chứ?”
“Nữ thần của ta thua, sao lại thế được!”
“Một quyền kia thật kinh diễm!”
Dưới đài, đệ tử lấy lại tin thần nhao nhao kinh hô, đại bộ phận đều không tiếp thụ được kết quả như vậy.
Tần Vân rời khỏi khu quan chiến, đi đến bên cạnh Vân Nguyệt Nhi, nuống nâng nàng dậy nhưng lại bị cự tuyệt.
“Ta cam đoan, tương lai nhất định sẽ khiến hắn quỳ trước mặt ngươi!”
Tần Vân thề son sắt, Vân Nguyệt Nhi thoáng an tâm, ăn vào đan dược bắt đầu chữa thương.
Trên đài thi đấu, Tưởng Tiên bắt đầu khiêu chiến, nàng không dám tuyển Lục Vũ, gia hỏa này quá tà môn, một chặng đường đi tới đây chưa thấy hắn thua qua.
Tưởng Tiên lựa chọn một đối thủ yếu nhất, hai người triển khai giao chiến kịch liệt.
Đây là thi đấu tranh đoạt tốp mười, liên quan đến tương lai của mỗi người, song phương dốc hết sức lực, tranh tài thập phần đặc sắc.
Khu quan chiến hạch tâm, Trương Nhược Dao hơi tán thưởng trước những biểu hiện của Lục Vũ, trầm tĩnh như nước, cương mãnh như sấm, một quyền kia rất có phong thái của cường giả.
Sở Tâm Thu một mặt không vui, Lục Vũ thắng trận này khiến hắn mất mặt trước Trương Nhược Dao nên hắn đương nhiên không vui.
“Làm bộ thâm trầm, quả cực kỳ âm hiểm.”
Trương Nhược Dao không thích, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi là hắn thì ngươi sẽ làm gì?”
Sở Tam Thu ngạo nghễ nói: “Ta sẽ thắng dễ dàng, khoan dung độ lượng, bất kể hiềm khích lúc trước.”
Trương Nhược Dao khẽ nói: “Hảo mã bất cật hồi đầu thảo!”
(*) Hảo mã bất cật hồi đầu thảo: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ; chỉ người đã lập chí thì quyết tâm tiến tới, không vì khó khăn mà lùi bước.
Sở Tam Thu sắc mặt biến hóa, phản bác: “Quân tử lấy đức phục người.”
Quân tử?
Trương Nhược Dao cười lạnh, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục quan chiến.