Tiếng vang đì đùng như tiếng sét giữa trời quang, tựa như nộ long thét gào, dẫn phát hư không chấn động, khí lưu bão táp!
Tiếng bạo tạc điếc tai kèm theo tiếng hét giận dữ không cam lòng xen lẫn không thể tin nổi, tựa như cô nhạn kêu rên.
Lục Vũ y phục phất phới nát thành từng mảnh, miệng hộc máu tươi, chân đứng vững như thành đồng.
Phương Thanh Sơn tựa như đâm phải miếng sắt, thân thể bắn ngược ra, sau khi hạ xuống lui liên tục chín bước, mỗi bước một ngụm máu, tóc dài lộn xộn, hai mắt cuồng dã, trên gương mặt dữ tợn tràn đầy vẻ điên cuồng và không thể tin nổi.
"Làm sao... lại... có thể như vậy?"
"Ta có hoa mắt không đây, hay đang nằm mơ thế này, chuyện này... chuyện này..."
"Thật bất khả tư nghị! Lục Vũ vậy mà... thắng..."
Một khắc này, toàn trường hoảng sợ, ngay cả chưởng môn cũng đứng phắt dậy, trong mắt tràn đầy kinh hỉ lẫn kinh ngạc.
Hai vị viện trưởng và vô số trưởng lão, võ sư đều sợ ngây người.
Sở Hoài Nam ánh mắt lạnh lùng, biểu hiện của Lục Vũ khiến hắn bất ngờ nhưng lại sinh lòng đố kỵ.
Trương Nhược Dao hết sức vui mừng, tâm tình kích động không thể hình dung nổi.
Kích động nhất phải nói đến Lâm Phong và tiểu quận chúa, hai người bọn hắn đang hò hét điên cuồng.
Vân Nguyệt Nhi đắng chát cười một tiếng.
"Hắn lại thắng, ta lại thua."
Đệ tử dưới đài sôi trào, sau khi lấy lại tinh thần thì tất cả đều hô to tên Lục Vũ, tự hào vì hắn.
Phương Thanh Sơn giận dữ nói: "Ta không tin, ta là đệ nhất trung viện, ta sẽ không thua. Xem chiêu."
Không để ý trọng thương, Phương Thanh Sơn đằng không mà lên, như diều hâu vồ thỏ, phóng tới phía Lục Vũ.
Lục Vũ bắn người lên không, song quyền nhanh như kinh lôi, triển khai một đợt chiến đấu mới với Phương Thanh Sơn, cả hai đều bị tổn thương nhưng khí thế như điên.
"Bạo Kích Thiên Trọng Phá!"
Lục Vũ thanh âm băng lãnh như đao, trong khoảnh khắc tấn công, một cỗ bá khí lăng thiên từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên người Lục Vũ khiến hắn hóa thân chiến thần cuồng bạo, quyền khuynh thiên hạ.
Phương Thanh Sơn hét lên giận dữ, toàn thân lấp lóe quang mang, võ hồn thiêu đốt tựa như đang sống lại.
"Liệt Sơn Băng!"
Phương Thanh Sơn như một con trâu điên, đấm ra một quyền, va chạm với nắm đấm của Lục Vũ!
BỒNG!
Hai lần liều mạng, Phương Thanh Sơn dốc hết sức lực muốn áp chế Lục Vũ, lấy lại cục diện!
Thế nhưng kết quả lại một lần nữa khiến hắn thất vọng!
Quyền kình của Lục Vũ vô cùng bá đạo, tựa như bọt nước ngàn trượng, sóng sau cao hơn sóng trước, mặt cho hắn phản kích như nào cũng không thể chống cự được.
Không!"
Phương Thanh Sơn điên cuồng rống to, thanh âm lộ ra bi thương, thân thể bị đánh bay lần nữa, trực tiếp rơi xuống phía dưới đài.
Lục Vũ đánh ra một quyền phá tan mộng tưởng của Phương Thanh Sơn, đẩy hắn từ thiên đường rơi xuống địa ngục khiến hắn không thể tiếp thụ được.
"Vì sao lại như thế! Aaaa..."
Phương Thanh Sơn rên rỉ, thanh âm thê lương như chim quyên khấp huyết, lộ ra vô tận bi thương!
Lục Vũ lùi lại liền ba bước, gạch đá dưới chân nát tan, bụi đất tứ tung, tựa như ngàn vạn tinh tú đang quay chung quanh hắn.
Cuồng phong rít gào, nộ lôi đì đùng, Lục Vũ chìm mình trong đó tựa như chiến thần, khí thế cuồng bạo.
Tóc dài tung bay, y phục rách rưới, theo tia máu trong miệng Lục Vũ nhỏ xuống tạo nên một bức họa khắc sâu trong lòng tất cả mọi người.
Lục Vũ thắng, thắng rất đẹp mắt!"
Đủ loại ánh mắt ao ước ganh tị dừng lại trên người Lục Vũ, giờ khắc này, vinh quang này thuộc về Lục Vũ!
Lâm Phong đang hét lớn, quận chúa thì cười to, vô số người hô to tên Lục Vũ, dưới đài nhiệt tình như biển, tất cả đều sôi trào!"
Lục Vũ thắng năm trận liên tiếp, trở thành đệ nhất trung viện, đánh bại Tụ Linh thất trọng Phương Thanh Sơn, đây quả là kỳ tích!
Vượt cả ba cấp, một quyền bại địch!
Đây là truyền kỳ của Lục Vũ, gần như không tồn tại, nhất định sẽ trở thành giai thoại của Thanh Sơn tông.
Trương Nhược Dao khen: "Một tiếng hót kinh người, siêu phàm thoát tục!"
Sở Tam Thu nghe thế thấy khó chịu, khẽ nói: "Hắn chẳng qua may mắn thôi, nhờ một chiêu Bạo Kích Thiên Trọng Phá mới thắng, chẳng tính giỏi gì!"
Trương Nhược Dao không vui, lạnh lùng liếc Sở Tam Thu một cái, cũng không để ý đến hắn.
Sở Tam Thu ngầm bực, thầm nghĩ: "Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi rơi vào trong tay ta. Ngươi xem trọng Lục Vũ thì ta càng muốn giẫm đánh hắn! Tiếp theo, ta sẽ tìm hắn luận bàn, đánh nát vinh quang trên người hắn, khiến hắn quỳ gối dưới chân ta!"
Sở Tam Thu rất hay ghen tị, từ lúc mới bắt đầu đã cảm thấy Lục Vũ ngứa mắt rồi, bây giờ lại càng muốn chỉnh hắn.
"Chúc mừng Lục Vũ khiêu chiến thắng lợi, đạt được đệ nhất chân truyền bảng."
Lỗ viện trưởng ha ha cười to, nháy mắt khích lệ Lục Vũ.
"Để tỏ lòng cổ vũ, đặc biệt ban thưởng mười viên Nguyên Linh đan, hãy cố gắng lên nhé."
Lục Vũ nói một tiếng cảm ơn, tiếp nhận bình thuốc trong tay viện trưởng, sau đó thối lui đến dưới đài để chữa thương.
"Tiếp theo là thi đấu tranh tốp mười đệ tử hạch tâm, vẫn áp dụng chế độ khiêu chiến như cũ. Hiện tại, mời tất cả đệ tử hạch tâm lên đài."
Bốn mươi hai đệ tử hạch tâm lần lượt ra sân, Trương Nhược Dao một thân hỏa hồng nổi bật nhất.
Tiết Kim Long là người lãnh ngạo nhất, tự phụ nhất, bởi hắn là đệ nhất đệ tử hạch tâm, đệ nhất tuyệt thế thiên kiêu.
Trận tranh tài này do Thạch viện trưởng tự mình chủ trì, đây mới là chỗ quan trọng để sở đốc tra thị sát tình hình.
Thạch viện trưởng và chưởng môn trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đi ra giữa đài thi đấu.
"Tốp mười ra khỏi hàng."
Thạch viện trưởng ra lệnh một tiếng, lập tức mười đệ tử hạch tâm đi ra, không ngờ Trương Nhược Dao ở trong số đó. Nàng là nữ thần của thượng viện, là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Sơn tông, không ngờ thực lực cảnh giới của nàng cũng xuất sắc như thế.
Tiết Kim Long thứ nhất, Hoa Tuấn Vũ thứ hai, Trương Nhược Dao thứ sáu.
Sở Tam Thu không ở trong tốp mười, trong mắt lộ ra quang mang nóng bỏng.
Lần này là cơ hội tốt để hắn khiêu chiến tốp mười, nhất cử thành danh.
Có nhị thúc ở đây, phối hợp với thực lực hiện tại của hắn, hôm nay tất nhiên sẽ khiến toàn trường chú ý.
Thạch viện trưởng đảo qua ba mươi hai đệ tử còn lại, hỏi: "Trong các ngươi, có bao nhiêu người muốn khiêu chiến tốp mười?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người ra khỏi hàng, có người lắc đầu.
Rốt cục có tám người khiêu chiến, Sở Tam Thu là một trong số đó.
"Ta khiêu chiến Tấn Dũng xếp hạng thứ bảy."
Khẩu khí của Sở Tam Thu không nhỏ, hắn không khiêu chiến vị trí thứ mười mà trực tiếp khiêu chiến vị trí thứ bảy, điều này cũng cần dũng khí.
Bảy người khiêu chiến khác cơ bản đều khiêu chiến vị trí thứ mười hoặc thứ chín, chỉ muốn xâm nhập tốp mười để được vinh danh mà thôi.
Tốp mười đệ tử hạch tâm đều ở cảnh giới Tụ Linh bát trọng, Tiết Kim Long là Tụ Linh bát trọng đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Tụ Linh cửu trọng một lằn ranh mà thôi.
Trên đài, thi đấu khiêu chiến bắt đầu, chiến đấu rõ ràng tăng lên một cấp bậc, đại biểu cho trình độ cao nhất của Thanh Sơn tông.
"Sở đốc tra cảm thấy thực lực đệ tử hạch tâm bản môn ra sao?"
Chưởng môn Trương Vân Sơn mỉm cười hỏi.
Sở Hoài Nam lạnh lùng đảo qua những người ở trên đài, hơi lãnh ngạo nói: "Tạm được."
Trương Vân Sơn âm thầm thở nhẹ một hơi, xem ra vấn đề không lớn.
Lục Vũ thương thế không nhẹ, trực tiếp nuốt hai viên Nguyên Linh đan, vừa quan chiến vừa chữa thương.
Tiểu quận chúa vui sướng hài lòng đứng ở một bên, cực kỳ hài lòng với biểu hiện trước đây của Lục Vũ.
Khiêu chiến có thắng có bại, hết sức kịch liệt.
Cảnh giới Tụ Linh bát trọng, dù thực lực hay vận dụng kỹ xảo đều cao hơn đệ tử chân truyền rất nhiều, đông đảo mọi người đều xem đến say sưa.
"Tiếp theo, Sở Tam Thu khiêu chiến Tấn Dũng!"
Đây là trận khiêu chiến quan trọng, rất nhiều người đều tràn đầy mong chờ.
Cộng thêm mối quan hệ giữa Sở Tam Thu và Sở Hoài Nam nên trận đấu này càng trở thành tiêu điểm.