“Tống Lăng Vân, tên súc sinh nhà ngươi, ta coi ngươi như anh em thân tình, tự ta bồi dưỡng ngươi thành Vô Song Chiến Thần, nhưng không ngờ ngươi lại câu kết với tiện nhân kia hãm hại ta, thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi đâu!”
Lục Vũ đột nhiên mở to mắt, lập tức ngồi dậy, hai mắt ngập tràn phẫn nộ và sát khí, hai tay siết chặt lại.
“Ủa, đây là đâu? Rõ ràng ta đã tan thành tro bụi trong Hắc Ngục rồi mà, sao giờ còn sờ sờ ra đây nhỉ?”
“Chẳng lẽ ta sống lại rồi?”
Hoàn cảnh lạ lẫm khiến Lục Vũ nhanh chóng tỉnh táo lại, ký ức trong quá khứ dần hiện ra trong đầu.
Lục Vũ vốn là Thánh Hồn Thiên Sư của Thần Võ Thiên Vực, khai sát ra thuật tiến hóa võ hồn trước nay chưa từng có, đưa chức nghiệp hỗ trợ Hồn Thiên Sư lên đến đỉnh cao chói lói, trở thành Thánh Đế cấp Hồn Thiên Sư đầu tiên từ xưa đến nay của Thần Võ Thiên Vực, gọi tắt là Thánh Hồn Thiên sư!
Vinh dự chí cao kia dùng để gọi người vạn cổ đệ nhất nhân trong lĩnh vực Hồn Thiên sư.
Ngay lúc Lục Vũ phong quang đắc ý nhất, đứng trên đỉnh cao nhất thì bị người khác phản bội phá tan mọi thứ.
Cả đời Lục Vũ có ba chuyện hắn luôn lấy làm kiêu ngạo. Kiều thê mỹ mạo vô song, huynh đệ thần dũng vô địch, sự nghiệp thành công, ba chuyện mà vô số người tha thiết ước ao thì hắn đều đạt được, nhưng hắn lại không đoán được kết cục.
Lục Vũ trưởng thành không thuận lợi lắm, nhưng khi khai sáng ra thuật tiến hóa võ hồn thì cuộc đời hắn liền thay đổi, giúp hắn cưới được một trong thập đại mỹ nữ của Thần Võ Thiên Vực là Mã Như Nguyệt làm vợ, giết qua vô số người.
Về sau, Lục Vũ lại quen với Tống Lăng Vân, hai người đối xử chân thành, trở thành hảo huynh đệ.
Thân là Hồn Thiên sư, Lục Vũ tận sức nghiên cứu thuật tiến hóa võ hồn, đồng thời tốn hơn nửa đời tinh lực lên người kiều thê và huynh đệ của mình.
Thực ra, võ hồn của Mã Linh Nguyệt và Tống Lăng Vân chỉ khoảng Địa cấp tam phẩm trở xuống, thành tựu tuyệt đối có hạn.
Nhưng nhờ thuật tiến hóa võ hồn mà Lục Vũ tự mình sáng chế ra, hắn đã giúp võ hồn của hai người nâng từ Địa cấp tam phẩm lên Thiên cấp bát phẩm, trờ thành chí cường giả của Thần Võ Thiên Vực.
Tống Lăng Vân đạt được danh hiệu Vô Song Chiến Thần, còn Mã Linh Nguyệt được mọi người gọi là Thiên Nguyệt tiên tử.
Vì kiều thê và huynh đệ, Lục Vũ hao tổn rất nhiều tâm huyết, dốc lòng hoàn thiện thuật tiến hóa võ hồn để nâng cao võ hồn của hai người họ lên lĩnh vực chí cao là Thiên cấp cửu phẩm.
Nhưng Lục Vũ không thể ngờ được rằng, ngay khi hắn trả một cái giá rất đắt nghiên cứu chế tạo thành công thì Mã Linh Nguyệt và Tống Lăng Vân lại quay lưng phản bội hắn, cướp đi thành quả nghiên cứu suốt đời của hắn, giam hắn trong Hắc Ngục.
Lục Vũ từ tuốt trên cao té xuống vực thẳm, hắn không thể nào tin nổi.
Một người là thê tử mà mình yêu thương nhất, một người là huynh đệ mà mình tin tưởng nhất, hai người lại cấu kết phản bội mình.
“Mã Linh Nguyệt, Tống Lăng Vân, ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi hối hận!”
Lục Vũ nghiến răng nghiến lợi, ngũ quan vạn vẹo, mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì hắn không thể nào giữ nổi bình tĩnh.
Lúc trước, Mã Linh Nguyệt gả cho Lục Vũ, từng oanh động Thần Võ Thiên Vực, được xưng là điểu ti nghịch tập (ám chỉ những người đàn ông có xuất thân thấp kém vừa nghèo vừa lùn vừa xấu lại cưới được vợ trẻ xinh đẹp tài giỏi) truyền kỳ nhất.
Nhưng sao Lục Vũ biết được, Mã Linh Nguyệt là nhìn trúng thuật tiến hóa võ hồn chứ không phải là bản thân hắn.
Sau để chứng minh ánh mắt độc đáo của mình, Mã Linh Nguyệt nhờ thuật tiến hóa võ hồn mà trở thành một chí cường giả.
Mà Tống Lăng Vân vốn là sư huynh của Mã Linh Nguyệt, hai người sớm có tư tình nên hè nhau lừa Lục Vũ, xưng huynh gọi đệ với hắn.
Lúc mà Lục Vũ hoàn thiện hoàn toàn thuật tiến hóa võ hồn, Mã Linh Nguyệt và Tống Lăng Vân đột nhiên trở mặt, nhốt Lục Vũ.
Sau đó dựa vào thành quả nghiên cứu của Lục Vũ, tự nâng võ hồn của bản thân từ bát phẩm lên Thiên cấp cửu phẩm.
Một khắc này, Mã Linh Nguyệt và Tống Lăng Vân mới hoàn toàn yên tâm, giam Lục Vũ vào trong Hắc Ngục, đồng thời phá hủy nơi này.
Từ đây, Lục Vũ hôi phi yên diệt, Mã Tống hai người liên thủ xưng đế, quét ngang Thần Võ Thiên Vực, đây chính là kế sách vẹn toàn hoàn mỹ của bọn họ.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, Lục Vũ chết đi sống lại, đây là chuyện mà Mã Tống hai người không thể ngờ đến.
“Trời xanh cho ta sống lại, ta nhất định sẽ khiến các ngươi hối hận!”
“Kiếp trước, ta có mắt không tròng, không nhìn rõ người. Kiếp này, ta muốn tuệ nhãn thức kim (mắt sáng như sao), độc đoán càn khôn.”
“Kiếp trước, võ hồn của ta trời sinh yếu nhược, không giỏi chiến đấu. Kiếp này ta muốn dùng võ định trời, quét ngang vô địch.”
…
Lời nói hùng hồn, bá khí vô địch.
Lục Vụ biến hận thù trong lòng trở thành động lực, hắn muốn báo thù rửa hận.
Song sau khi hắn dung hợp ký ức của khối thân thể này, biết rõ tình huống của nó, không khỏi thở dài.
Thiếu niên mà linh hồn hắn sống lại này cũng tên là Lục Vũ, mười sáu tuổi, tạp dịch ngoại môn Thanh Sơn tông, vẻn vẹn chỉ mới nhất trọng cảnh, ngay cả võ hồn cũng chưa thức tỉnh.
Một thế này Lục Vũ vốn là nhân sĩ Ngô thành, một trong tây bộ thất thành của Thiên Nguyệt quốc, phụ thân Lục Chiến là người đứng đầu một thành, thân phận không thấp.
Lục Vũ là thiếu thành chủ, vốn cơm áo không lo, nhưng lúc trẻ hắn gặp phải quái bệnh, phụ thân trăm phương ngàn kế cứu mới sống hắn, nhưng lưu lại mầm bệnh khiến hắn gần như thành phế nhân.
Ba năm trước, Lục Chiến nghe trên Tuyết Phong sơn có linh dược có thể cải thiện thể chất của Lục Vũ, bèn dẫn hắn tới Thanh Sơn tông, sau đó một mình đi tìm linh dược.
Kết quả phụ thân đi không trở lại, chức thành chủ bị người khác đoạt, thiếu thành chủ Lục Vũ hữu danh vô thực nên bị ức hiếp ở Thanh Sơn tông.
Không thể nào thức tỉnh võ hồn nên không thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Sơn tông.
Ba năm vừa đến liền sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, Thanh Sơn tông không nuôi phế nhân.
Ngày mai là ngày thức tỉnh võ hồn mỗi tháng diễn ra một lần, Lục Vũ tự biết mình không thể thức tỉnh được võ hồn, cộng thêm có người đồn phụ thân đã chết nên hắn mất hết can đảm, ngay cả người yêu cũng bỏ hắn mà đi.
Do bị đả kích liên tục nên Lục Vũ chán nản, không muốn bị mọi người ức hiếp mỗi ngày nữa nên lựa chọn tự tử.
Hồi ức đến tận đây, Lục Vũ trong mắt hàn quang lăng lệ.
“Người yêu vứt bỏ, nàng là chê ngươi không có tiền đồ, so với ta bị người phản bội, cái kia cũng không tính là chuyện gì. Từ hôm nay trở đi, ai dám xem thường Lục Vũ, hắn liền đem hối hận không kịp!|
Xoay người xuống giường, Lục Vũ hai chân hơi nha, cảm giác toàn thân không có tí sức lực nào.
“Thân thể này thật sự là … a … có độc, xem ra trận quái bệnh năm xưa còn nguyên do khác.”
Lục Vũ trong mắt hàn quang nổ bắn ra, lãnh đạm nói: “Thiên U tán, khó trách thân thể suy yếu, tu luyện ba năm chỉ mới mở mạch nhất trọng cảnh giới, ngay cả võ hồn… không đúng…”
Lục Vũ dừng lại, đột nhiên phát hiện trong huyệt thần hồn có một vệt bóng mờ.
Đây chẳng phải là võ hồn à, không ngờ lại thức tỉnh rồi.
“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ… ta hiểu được… linh hồn trùng sinh, võ hồn thức tỉnh.”
Lục Vũ là Thánh Hồn Thiên Sư, đối võ hồn hiểu rõ xưa nay chưa từng có, trong nháy mắt liền hiểu hết thảy.
“Chỉ cần có võ hồn, ta liền có thể khinh thường thiên địa!”
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Lục Vũ phóng xuất hư ảnh trong huyệt thần hồn hiện ra.
Đó là một cái cây chỉ có hai lá, thuộc thời kỳ nảy mầm, hết sức yếu ớt, thiếu khuyết chất dinh dưỡng.
“Lại là tĩnh võ hồn, còn Hoàng cấp nhất phẩm, chẳng lẽ đây là số mệnh mà ta không thể thoát khỏi?”
Lục Vũ cười lạnh, trong mắt lộ ra tự tin, cũng không có chút nào nhụt chí.
Kiếp trước, hắn là tĩnh võ hồn, lần này trùng sinh lại là tĩnh võ hồn, vừa vặn lại đi đường năm xưa, tái tạo Đế Vương hồn!
“Sống lại một đời, ta quân lâm thiên hạ!”
Lục Vũ ánh mắt kiên định, hắn là Hồn Thiên sư, dù là phế võ hồn hắn cũng có thể khuấy thiên địa, xưng hùng vạn thế!