- Người kia là ai? Sao lại có thể trục xuất trưởng lão ra khỏi môn phái chứ?
- Ta chưa từng nghe nói tới a!
- Chẳng lẽ là Thái Thượng trưởng lão?
Các đệ tử nghị luận sôi nổi, rất là kinh ngạc đối với biến hóa đột nhiên xuất hiện.
- Mạc trưởng lão!
Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến tiếng kêu. Một người trung niên thân mặc áo bào trắng giẫm lên trên một thanh phi kiếm, vội vàng tới gần.
Đường chủ Hình pháp đường, Đinh Bạch!
Nhìn thấy người này, các đệ tử bắt đầu hưng phấn, bởi vì hôm nay thực sự bọn hắn đã nhìn thấy rất nhiều đại nhân vật.
Điều làm cho người ta giật mình chính là, coi như là Đinh Bạch, ở trước mặt của vị Mạc Húc kia cũng rất là cung kính.
- Mạc trưởng lão, tình huống sao vậy? Sao lại làm phiền đại giá của người cơ chứ?
Đinh Bạch nói.
- Ngươi để đệ tử Hình pháp đường của ngươi nói đi.
Mạc Húc chỉ chỉ vào Lưu Tùng, chẳng muốn nhiều lời.
Lưu Tùng lập tức nói đầu đuôi một lần về chuyện đã xảy ra, không dám có bất kỳ nguỵ biện nào. Nói mình và Trịnh Bình có giao tình, bởi vì Trịnh Bình nhờ cậy cho nên dựa vào Hình pháp đường để đối phó với Giang Thần, nhốt người vào Quỷ kiến sầu.
- Sau đó Giang Thần thẩm phán công bằng thắng, thế nhưng trưởng lão Hình pháp đường của các ngươi không hề làm gì cả mà trực tiếp trục xuất Giang Thần ra khỏi môn phái, đây là chuyện mà mấy trăm con mắt đều nhìn thấy a.
- Từ giờ trở đi, ngươi đã không còn là trưởng lão của Hình pháp đường nữa.
- Không cần làm phiền ngươi. Ta đã trục xuất hắn ra khỏi Thiên Đạo môn, không phải hắn rất yêu thích trục xuất người ta ra khỏi môn phái sao?
Mạc Húc nói.
Đinh Bạch sững sờ, không dám có ý kiến.
- Mạc trưởng lão, Hình pháp đường sẽ nghiêm trị sáu người Lưu Tùng. Cũng bồi thường cho vị đệ tử này, được không?
Đinh Bạch muốn nhanh chóng làm lắng việc này xuống một chút, làm lớn ảnh hưởng đối với hắn sẽ rất không tốt.
- Vô dụng thôi. Giang Thần lấy cái chết để tự chứng minh thuần khiết, tính mạng của sáu người Lưu Tùng không phải là thứ mà Hình pháp đường các ngươi có thể định đoạt được nữa.
Mạc Húc nói.
Vừa nghe lời này, sáu người Lưu Tùng lại bắt đầu xin tha.
- Là Trịnh Bình chỉ thị cho các ngươi có đúng không?
Giang Thần hỏi.
- Đúng vậy.
Sau đó, Giang Thần nhìn về phía Đinh Bạch, hỏi:
- Xin hỏi đường chủ Hình pháp đường. Chỉ thị đệ tử Hình pháp đường hãm hại đồng môn, nên xử trí như thế nào?
Đinh Bạch hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Gọi Trịnh Bình tới đây!
Cũng không lâu sau, Trịnh Bình nhanh chóng bước tới, hắn đã hiểu rõ lúc này đã xảy ra chuyện gì.
Không đợi người khác đặt câu hỏi, hắn đã lên tiếng trước:
- Trưởng lão, ta thừa nhận đã để Lưu Tùng hỗ trợ đối phó với Giang Thần, đồng ý tiếp nhận trừng phạt. Thế nhưng Giang Thần dùng cái chết để chứng minh lại không có bất cứ quan hệ gì với ta.
- Trịnh Bình, tên khốn kiếp nhà ngươi!
Trịnh Bình vừa mới nói xong, Lưu Tùng đã chửi ầm lên.
Nếu như không phải là hắn, sao Giang Thần lại dùng cái chết để chứng minh cơ chứ?
Trịnh Bình cũng không để ý tới hắn, chỉ cần bản thân không chết, có Ninh Hạo Thiên làm chỗ dựa, xử phạt ra sao cũng đều là mây bay.
- Trịnh Bình, ngươi đánh bằng hữu Mạnh Hạo của ta thành trọng thương, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngươi nói thế nào về việc này?
Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cho hôm nay Giang Thần phẫn nộ như vậy.
- Ồ? Hắn không phải là đệ tử của Thiên Đạo môn ta nha.
Trịnh Bình dửng dưng như không nói.
- Vậy ngươi thừa nhận mình đã vu hại Mạnh Hạo trộm đồ của ngươi, đồng thời còn đánh hắn đúng không?
Giang Thần quát lên.
- Bị lừa rồi.
Trịnh Bình thầm nói không tốt, hắn có chút bận tâm nhìn về phía Đinh Bạch và Mạc Húc.
- Ta đưa ra quyết đấu sinh tử cùng với Trịnh Bình!
Giang Thần nói.
- Ta không chấp nhận.
Trịnh Bình lắc đầu như cái trống, bởi vì hắn không đánh lại được Giang Thần.
- Giang Thần a, ngươi lấy cái chết để chứng minh thuần khiết, chỉ có quyền xử lý đối với sáu người Lưu Tùng. Còn Trịnh Bình này, phải dựa theo môn quy. Chỉ có điều, trừng phạt sẽ không nhẹ, hiện giờ tình huống của bằng hữu ngươi thế nào rồi?
Mạc Húc nói.
Nghe thấy ngữ khí quan tâm của Mạc Húc, tâm tình của Đinh Bạch và Trịnh Bình rất là kỳ quái.
Bọn họ không biết tại sao Giang Thần lại có quan hệ với vị Thái Thượng trưởng lão khó dây dưa nhất này.
- Ta không tin Hình pháp đường sẽ nghiêm khắc xử phạt Trịnh Bình.
Giang Thần rất là bất mãn đối với chuyện này, hận không thể giết chết Trịnh Bình tại chỗ.
- Ngươi yên tâm, nếu như Trịnh Bình không chịu trừng phạt, như vậy ta sẽ đổi đường chủ Hình pháp đường.
Mạc Húc lập tức bảo đảm với hắn.
Đường chủ Hình pháp đường Đinh Bạch sợ hết hồn, lập tức nói:
- Trịnh Bình, ngươi vu hại đồng môn, làm tổn hại người khác, làm nhục danh tiếng của môn phái, tội ác tày trời. Niệm tình ngươi là đệ tử nội môn, sẽ không trục xuất ngươi ra khỏi môn phái. Thế nhưng ngươi phải diện bích ở Quỷ kiến sầu một năm, thủ tiêu tất cả phúc lợi, lại chịu một trăm tiên hình.
Nếu như nói xử phạt diện bích một năm ở Quỷ kiến sầu làm cho lòng người kinh hãi. Như vậy một trăm tiên hình phía sau mới thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Lúc đó Giang Thần bị mang tới Hình pháp đường cũng chưa bị dùng hình qua. Đó là bởi vì hình phạt của Hình pháp đường động một cái là hàng thật giá thật, sẽ chết người.
Một trăm tiên hình, có thể đánh nát xương toàn thân a.
Bởi vì roi đặc chế của Thiên Đạo môn, mặc kệ người hành hình có cảnh giới gì, đều có thể đánh người tới mức gần chết.
- Ta không phục!
Tắc mặt Trịnh Bình tái nhợt, lớn tiếng kháng nghị.
- Không phục cũng phải phục, nếu không ngươi tiến hành thẩm phán công bằng với ta đi?
Đinh Bạch tức giận nói.
Thẩm phán công bằng với đường chủ Hình pháp đường?
Trịnh Bình cũng không phải là đứa ngốc, hắn không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt vặn vẹo đứng tại chỗ.
- Ta muốn đích thân hành hình!
Giang Thần nói.
- Chuyện này không hợp với quy củ a...
Đinh Bạch làm khó dễ.
- Không thành vấn đề.
Mạc Húc vung tay lên, trực tiếp đồng ý.
- Được rồi.
Đinh Bạch bất đắc dĩ nói.
- Xong...
Trịnh Bình đã mất đi tất cả niềm tin, nếu như những người khác hành hình, như vậy hắn còn có một tia hi vọng.
Ở môn phái, người hành hình có một bộ công phu độc môn.
Đây là thứ thông qua ngày tháng tích lũy mà luyện thành, nắm một tờ giấy bọc gạch lại, dùng roi quật thì có thể khiến cho giấy không bị rách mà gạch lại nát. Như vậy cũng coi như là hợp lệ.
Vì vậy, cũng có thể làm được chuyện giấy rách, gạch hoàn hảo không chút tổn hại.
Vì lẽ đó cùng một người chấp hành tiên hình, có lúc kết cục sẽ hoàn toàn khác nhau.
Có người da tróc thịt bong, thế nhưng không qua mấy ngày đã có thể sinh long hoạt hổ, có người chỉ là da dẻ bầm tím, kết quả không ngờ lại đi đời nhà ma.
Giang Thần cũng không có tài nghệ đặc thù như vậy. Thế nhưng một trăm roi đánh xuống, như vậy...
Trịnh Bình cũng không dám nghĩ tới nữa.
- Sau đó sẽ tới phiên các ngươi.
Cuối cùng Giang Thần đặt ánh mắt ở thân đám người Lưu Tùng, hắn dùng ánh mắt trêu tức liếc mắt nhìn về phía Lưu Tùng, l;ại nói với năm người kia:
- Các ngươi giết Lưu Tùng thì ta sẽ không xử trí các ngươi.
- Hít!
Lời này khiến cho không ít người phải thay đổi ấn tượng đối với Giang Thần.
Người này, tuyệt đối là một nhân vật hung ác a!
Điều khiến cho Lưu Tùng tuyệt vọng chính là, năm tên thủ hạ ngày thường nói gì nghe nấy lại nhìn lẫn nhau, chân lại di chuyển. Sau khi xác định trưởng lão không ngăn cản mình, cả đám liên tục từ dưới đất đứng lên.
- Lưu Tùng à, là ngươi hại chúng ta thành như vậy, không có mệnh lệnh của ngươi thì chúng ta cũng sẽ không đi đến một bước này.
- Đúng vậy. Chỗ tốt mà Trịnh Bình cho ngươi, ngươi cầm hết, huynh đệ chúng ta không nhận được một thứ gì cả.
Cảnh giới của Lưu Tùng cao hơn bọn họ, nhưng lại không chịu được nhiều người. Hắn không ngừng lui về phía sau, nói:
- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?
Đinh Bạch vội nói:
- Mạc trưởng lão, như vậy không tốt lắm a? Quá máu tanh! Còn có nhiều đệ tử đang nhìn a.
- Vừa nãy Lý trưởng lão các ngươi muốn giết chết Giang Thần ở đương trường. Nếu như không có ta thì Giang Thần đã chết rồi, cũng có rất nhiều người nhìn vào đó.
Mạc Húc nói.
Lần này, Đinh Bạch không còn lời nào để nói, ánh mắt oán độc của hắn rơi vào trên người vị Lý trưởng lão đã sớm tuyệt vọng kia!
Cũng không lâu sau, mọi người đã nhìn thấy năm tên thủ hạ của Lưu Tùng đang như sói ác đánh về phía Lưu Tùng.