Giang Thần không biết Tô Thiến còn có thể mang đến cho mình phiền phức, hiện tại hắn đang cướp đoạt mọi thứ trên người Trầm Hoan.
Có một điều bất ngờ chính là, Trầm Hoan lại có hai cái Thiên đạo kỳ, lại thêm một cái cờ mà vừa nãy Giang Thần có được, chỉ thiếu hai cái nữa là hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Thiên đạo kỳ có liên hệ với nhau, có được một cái là có thể tìm được cái khác. Nếu không nơi thí luyện bao la như vậy, không thể tìm ra tất cả a.
- Chuyện này cũng sẽ khiến cho mọi người chém giết lẫn nhau, tranh cướp Thiên đạo kỳ.
Giang Thần cẩn thận thu Thiên đạo kỳ lại, nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.
Cũng không lâu sau, đám người Ninh Bình đã đến chỗ Tô Thiến chỉ.
- Đây chính là thi thể của đồng bạn ta, hu hu.
Tô Thiến nhìn thấy thân thể của Trầm Hoan, che mặt khóc rống, bi thương không thôi, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Ninh Bình nhíu mày, tiếng khóc của Tô Thiến làm hắn rất buồn bực, nếu không phải khuôn mặt của nữ nhân này đẹp thì hắn đã sớm mở miệng răn dạy rồi.
- Người này thực sự là không có chút thương hương tiếc ngọc nào cả.
Trong lòng Tô Thiến rất bình tĩnh, quan sát phản ứng của Ninh Bình, tiếng khóc ngừng lại, sau đó nàng nói:
- Không phải Thiên đạo kỳ có thể cảm ứng lẫn nhau hay sao? Trên người Trầm đại ca có nó, nhất định Giang Thần đã lấy đi. Như vậy chúng ta có thể thông qua Thiên đạo kỳ để đuổi theo a.
- Thiên đạo kỳ chỉ có thể cảm ứng lá cờ gần đây, không có cách nào định vị một cách chuẩn xác.
Ninh Bình nói.
- Trên người Trầm đại ca tổng cộng có hai lá cờ, phân biệt là mộc và kim, nếu như cảm ứng được hai lá đều ở cùng một nơi, như vậy sẽ là vị trí của Giang Thần.
- Ồ?
Hiển nhiên Ninh Bình không nghĩ tới điểm này, hắn nhìn thuộc hạ của mình, nói:
- Trong các ngươi ai có Thiên đạo kỳ?
- Ta có, vừa tới nơi thí luyện đã nhặt được.
Một tên thuộc hạ lập tức tiến lên phía trước, lấy ra một lá Thiên đạo kỳ thuộc tính là thủy, sau đó dâng lên trên.
Sau khi Ninh Bình tiếp nhận, mở lá cờ ba cạnh ra, trên mặt là địa đồ của nơi thí luyện, đang những điểm màu sắc khác nhau di chuyển ở trên địa đồ.
Cách chỗ bọn họ gần nhất chính là ba điểm nhỏ đồng thời di chuyển, từ màu sắc cho thấy, phân biệt là hỏa, mộc, kim.
Trong đó hai thứ có thuộc tính phù hợp với lời Tô Thiến nói.
- Xem ra trên tay Giang Thần cũng có một lá cờ! Đuổi theo!
Ninh Bình lần nữa nhảy lên vật cưỡi, ôm Tô Thiến đặt ở phía trước. Hít mái tóc có mùi thơm ngát của nàng, hắn nói:
- Đầu óc của ngươi rất khá, sau này đi theo ta.
- Đa tạ Ninh công tử, chỉ cần có thể giết chết Giang Thần, báo thù cho Trầm đại ca, ta lấy thân báo đáp cũng được.
- Ha ha ha ha, đuổi theo hắn thì hắn sẽ phải chết!
Lại nói tới Giang Thần, hắn đang ẩn thân ở bên trên một vách núi, hồn nhiên không biết có người đang đuổi theo hắn.
Xích tiêu kiếm lăng không trôi nổi ở trước mặt hắn, bị một đoàn quang mang bao quanh.
Dưới cái gật đầu ra hiệu của Giang Thần, bên trong lưỡi kiếm xuất hiện từng tia, từng tia sáng khác biệt.
Hai tay của Giang Thần đưa về phía một tia trong đó, sau đó lại điểm nhẹ, sau khi đầu ngón tay chạm vào, tia sáng kéo dài sang hai bên, giống như một bức tranh được mở ra vậy.
Ở bên trong, là những chữ nhỏ lít nha lít nhít như nòng nọc và đồ án tương tự như trận pháp.
Những thứ này chính là khí văn.
Thứ này vô cùng tinh diệu, hội tụ ở bên trong một đạo văn tuyến, đánh vào bên trên binh khí, sẽ khiến cho binh khí biến thành linh khí.
Khí văn cấp bảy, nội dung bên trong mênh mông như biển, bác đại tinh thâm.
Quan trọng nhất chính là, Giang Thần còn phải thấu hiểu suy nghĩ của người tạo ra nó thì mới có thể tiến hành chữa trị được linh kiếm.
- Cũng còn may, phương pháp nguyên lý thiết kế khí văn trăm điểm vẫn hợp về một. Các loại phương pháp có ưu và khuyết điểm của riêng mình, những thứ này ta đều nhớ kỹ ở trong lòng, không thành vấn đề.
Tuyên bố một buổi tối sẽ sửa xong của Giang Thần không phải là ngông cuồng, mà là hắn có tự tin để làm vậy.
Bàn tay của hắn đặt vào trên một đồ án vòng tròn, tiếp theo có vô số đường nét ngang dọc không có quy luật được hình thành. Ngay khi tay hắn chạm vào, những đường nét này lập tức vận chuyển giống như bánh răng, làm cho vòng tròn bắn ra tia sáng chói mắt.
Thế nhưng, ánh sáng còn chưa đạt đến đỉnh phong thì vòng tròn khép lại, đường nét màu đen cũng sắp tan vỡ.
- Chính là chỗ này!
Sau đó, đôi tay của Giang Thần nhẹ nhàng gõ lên trên mâm tròn, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, hai mắt tràn ngập vẻ chăm chú.
Chờ đến lúc Giang Thần thu hồi hai tay, vòng tròn lần nữa chuyển động, lần này rất là trôi chảy, ánh sáng cũng càng ngày càng chói mắt.
- Rất tốt.
Giang Thần thoả mãn gật đầu, khí văn vừa mới được vẽ lần nữa trở thành một nét, trở lại bên trong Xích tiêu kiếm.
Lần này, khi Giang Thần không truyền chân nguyên vào thì xung quanh lưỡi kiếm của Xích tiêu kiếm cũng có một tầng khí mang rất là sắc bén.
- Quả nhiên phần lớn nguyên nhân khiến cho linh khí hỏng đều là vấn đề nguyên bàn.
Ở trên lòng bàn tay của Giang Thần có đường nét màu đen bên trong nguyên bàn vừa nãy, lúc này hắn mới có thể thấy rõ đó là hắc thiết nặng trình trịch.
Những Huyền Thiết này là thứ tạo thành nguyên bàn.
Nguyên bàn là hạt nhân của khí văn, mỗi một đạo khí văn nhất định phải có từ một nguyên bàn trở lên.
Khí văn cấp bảy, nguyên bàn đã đạt đến năm cái.
Ngoại trừ cái mà vừa nãy Giang Thần chữa trị a, toàn bộ những cái khác đã hỏng.
Sở dĩ không có chữa trị tất cả, thứ nhất là thời gian không đủ, thứ hai là không có tài liệu.
Giang Thần dùng phương pháp chuyển đông bù tây, nguyên kiện của mỗi một cái nguyên bàn hỏng đều không giống nhau.
Một đống lớn nguyên kiện Huyền Thiết ở ở trên tay của hắn đã báo hỏng, Giang Thần tiện tay ném xuống sườn núi.
- Sau này muốn chữa trị, nhất định phải mua nguyên kiện, nguyên kiện của Huyền Thiết cấp bảy, giá trị không nhỏ a.
Giang Thần thầm nói trong lòng.
Nhưng cũng đáng giá, Xích tiêu kiếm đã là linh kiếm cấp hai, chém sắt như chém bùn, sắc bén khó chặn.
Đột nhiên, Giang Thần nghe được tiếng chân dày đặc đang chạy tới đây, hắn biến sắc, lúc hắn đang muốn rời khỏi thì mới phát hiện ra đã muộn.
Ninh Bình dẫn người ngăn cản đường đi, phía sau lưng của Giang Thần chỉ còn lại vách núi mà thôi.
- Giang Thần à Giang Thần, ngươi chọn nơi này để chết không ổn một tí nào nha!
Ninh Bình đắc ý cười cười.
Lúc này hắn đã mặc Ngân long giáp vào, cũng không cần lo lắng tới việc Giang Thần chạy trốn.
Chỉ có điều, hắn không định dễ dàng giết chết Giang Thần như vậy. Hắn vung tay lên, đám thuộc hạ lấy cung nỏ ra, nhắm về phía Giang Thần.
- Ngươi không có trận pháp, để ta xem ngươi ngăn cản mũi tên của chúng ta ra sao.
Ninh Bình cười lạnh nói.
Giang Thần cho rằng mình đã bỏ rơi được bọn họ, cho nên không hiểu làm sao mình lại bị đuổi theo, mãi đến lúc nhìn thấy Tô Thiến.
- Xem ra có lúc không thể lòng dạ mềm yếu a.
Giang Thần thầm nói trong lòng.
- Giang Thần, ngươi có hối hận không? Vừa nãy ngươi đã có cơ hội giết ta mà còn muốn sỉ nhục ta, đây là do ngươi tự mình tìm chết a.
Tô Thiến đắc ý không nói thành lời, chỉ cảm thấy đã xả được cơn giận của mình.
- Các ngươi quen biết nhau sao?
Ninh Bình nghe thấy vậy mới hiếu kỳ nói.
Tô Thiến lo lắng Giang Thần lại nói ra chuyện mình bị bỏ rơi, sợ Ninh Bình ghét bỏ, nàng vội nói:
- Ta vốn là hôn thê của hắn, nhưng sau khi hắn đi tới Hắc Long thành một chuyến, trở về đã biến thành phế nhân. Ta muốn hối hôn, hắn lại dính chặt vào ta.
- Sao lại trùng hợp như thế? Hôn thê sao?
Mắt của Ninh Bình sáng lên, tay từ bên hông Tô Thiến duỗi ra, ôm nàng vào trong ngực, nói:
- Giang Thần, nhìn thấy tình cảnh như vậy, ngươi có cảm giác ra sao?
- Ở trong mắt ta, nàng so với nữ tử trong thanh lâu còn không bằng, cho nên ta mới viết hưu thư, song phương không có bất cứ quan hệ gì nữa.
Giang Thần nói.
- Thật sao?
Ninh Bình nhìn hắn không giống nói dối, cho nên cảm thấy rất vô vị, thả Tô Thiến ra, hắn nhảy xuống ngựa, nói:
- Như vậy cũng không sao, ta không thể làm gì khác hơn là tự tay giết chết ngươi, lại chơi nữ nhân của ngươi.
Nói xong, người mặc Ngân long giáp, đi về phía Giang Thần, từng bước ép sát.
- Nếu như hắn dám chạy thì các ngươi cứ bắn tên cho ta!