Ngày thứ hai, Thánh thành nhật báo đăng tin Giang Thần mời những người khiêu chiến tới, thời gian và địa điểm đều không sai, thế nhưng đánh giá của nhật báo đối với hắn là thẹn quá thành giận, ý đồ muốn chứng minh chính mình, đây là biểu hiện chột dạ của Giang Thần.
Chuyện này làm cho Ứng Vô Song tức giận không nhẹ, nhưng nàng cũng không có biện pháp nào khác.
Nàng rất muốn biết sau ngày mai, Thánh thành nhật báo còn có lời gì để nói nữa.
Ngày mai, cũng chính là ngày Giang Thần ước chiến, trước tiên hắn phải đi tới Thánh Viện diễn thuyết một phen.
Chờ đến khi Giang Thần đi tới Thánh Viện, hắn không nhịn được muốn lâm trận bỏ chạy, bởi vì Thánh Viện không chỉ tập hợp đệ tử bốn viện, mà còn mời các thế lực lớn trong Thánh thành tới, ngay cả Âm Sương cũng ở trong này.
Âm Sương đang nở một nụ cười không tên nhìn về phía hắn.
Có lẽ Âm Sương cũng đoán ra được Giang Thần không muốn làm như vậy, chỉ là không tiện cự tuyệt Anh Hùng điện, nàng rất tình nguyện nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Giang Thần lúc này.
- Có mấy người, thực sự là đến chỗ nào cũng sẽ phát sáng.
Bốn người Dịch Thủy Hàn, Trầm Hoan, Lữ Phi, Lý Hanh Kính đến từ Hỏa vực thở dài nói.
Bọn họ là người đồng thời đi tới Thánh Viện cùng Giang Thần, lúc mới bắt đầu không kém bao nhiêu, thế nhưng không nghĩ tới hôm nay chênh lệch đã lớn tới mức như thế.
Lại nghĩ tới lúc vừa mới bắt đầu bởi vì Giang Thần gây chuyện khắp nơi mà bọn họ cố ý xa lánh, lúc này cả đám hối hận không thôi.
Những ngày gần đây, bọn họ rất được hoan nghênh ở Thánh Viện cũng là bởi vì có quan hệ với Giang Thần, đáng tiếc chỉ vẻn vẹn là đồng hương, nếu là bằng hữu tốt, như vậy tuyệt đối sẽ có phong quang vô hạn.
Có điều trong các tiến tu đệ tử cũng có người khá quen thuộc với Giang Thần.
Ví dụ như Phi Nguyệt, lúc này nàng cũng ở đây.
Có điều sau khi Phi Nguyệt gia nhập Anh Hùng điện, bọn họ đã rất hiếm khi gặp nàng, vốn bọn họ cảm thấy quan hệ của hai người Phi Nguyệt và Giang Thần không tệ.
Thế nhưng sau khi Giang Thần lật đổ hoàng quyền, giết phụ hoàng của Phi Nguyệt, cũng không biết quan hệ của hai người này đã biến thành ra sao nữa.
Ngay cả chính Giang Thần cũng không biết, khi hắn nhìn thấy Phi Nguyệt ở trong đám người đã rất bất ngờ.
Đây là lần thứ nhất hai người gặp lại sau khi hắn hôn mê ở kinh thành.
Điều làm cho Giang Thần bất ngờ chính là, cũng không biết Phi Nguyệt đã trải qua cái gì mà khí tức đã trở nên rất mạnh mẽ, tám cái kỳ mạch trong cơ thể đã hoàn toàn mở ra, không cần nghĩ cũng biết là do Anh Hùng điện đã dùng phương pháp của hắn để dạy dỗ Phi Nguyệt.
- Thế nhưng, mục đích của Anh Hùng điện là cái gì? Tại sao ở bên trong tiểu thế giới ta lại không gặp được Phi Nguyệt chứ?
Trong lòng Giang Thần nghi hoặc không thôi, hắn đứng ở trước mặt tất cả mọi người phát biểu đúng quy đúng củ, dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt hắn đi xuống đài, đi tới chỗ Phi Nguyệt.
Khi hắn tới gần thì Phi Nguyệt xoay người rời khỏi đám người, đi tới nơi hẻo lánh.
Thế nhưng, hiển nhiên nàng biết làm như vậy sẽ không tránh khỏi Giang Thần được, khi đi tới rừng rậm nhỏ không người nàng dừng bước lại.
Nàng vẫn mặc một thân y phục màu đỏ bó sát người như cũ, ngũ quan xinh xắn không thay đổi, chỉ là khí chất công chúa trước đây đã thu liễm lại rất nhiều, hầu như đã trở nên nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy được nữa.
Bây giờ nhìn qua, nàng chính là một nữ tử rất đẹp.
- Ngươi trách ta sao?
Giang Thần hỏi.
- Trách ngươi cái gì chứ? Trách ngươi không chút do dự giết chết phụ hoàng ta sao? Hay là trách ngươi không giết ta, để ta sống như thế này?
Lúc mới bắt đầu Phi Nguyệt cười gằn, tiếp theo nước mắt không khống chế được chảy ra, nụ cười của nàng cực kỳ thê lương.
- Chuyện thương ối với ngươi tạo thành ta rất xin lỗi, nhưng ta hi vọng ngươi có thể biết, khi ngươi liều lĩnh chịu nguy hiểm có thể bị Viên Hồng giết chết đến thông báo cho ta, ta đã không nghĩ tới việc hại ngươi, chỉ có thể nói, con người ở trên cõi đời này, chuyện thân bất do kỷ có quá nhiều.
Giang Thần thở một hơi thật dài, nói.
Phi Nguyệt lau nước mắt trên mặt, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Giang Thần, nói:
- Ngươi biết chuyện ta hận nhất là cái gì không?
Vẻ mặt của Giang Thần dường như là hiểu rất rõ, lại vừa giống như là không hiểu.
- Đó là ta muốn hận ngươi nhưng lại không hận nổi.
Giang Thần mím mím miệng, đi lên phía trước vài bước, nói:
- Trong khoảng thời gian này, ngươi đều ở trong Thánh Viện sao?
- Đúng thế.
Phi Nguyệt nói.
Là người tám mạch cùng mở, Phi Nguyệt có tư cách dạy dỗ các đệ tử từ Thông thiên cảnh trở xuống.
Nói tới chỗ này, hai người nhìn nhau không nói gì.
- Không phải ngày hôm nay ngươi còn có rất nhiều chuyện muốn làm sao? Đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta, được chứ?
Cuối cùng vẫn là Phi Nguyệt mở miệng trước.
- Ngươi bảo trọng, mặc kệ sau này ngươi gặp phải khó khăn gì thì cũng có thể tìm đến ta, ta sẽ dùng hết toàn lực giúp ngươi.
Giang Thần nói.
- Thật sao?
Điều mà Giang Thần không nghĩ tới chính là, Phi Nguyệt lại nở một nụ cười sâu xa, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
- Đúng.
Giang Thần rất kiên định nói.
- Vậy nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, ngày hôm nay ngươi có thể lựa chọn có giúp ta hay không, nhưng ta nghĩ không cần phải nói nữa.
Phi Nguyệt không nói rõ tường tận, nàng mạnh mẽ bước ra một bước, đi qua trước người Giang Thần.
- Thánh Viện các ngươi thật là không biết xấu hổ! Để một tên lừa gạt đọc diễn văn sao? Sao vậy, các ngươi muốn hắn giảng giải chuyện hắn trở thành người đứng đầu bảng thế nào sao?
Lúc này, trên bầu trời Thánh Viện vang lên một đạo thanh âm phách lối.
Giang Thần nhíu nhíu mày, hắn không xa lạ gì với thanh âm này, là Mộ Dung Long.
Hắn đứng lơ lửng ở trên không, đạp lên trên bầu trời của Thánh Viện.
Lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ có một mình hắn, thế nhưng cũng không lâu sau, một nhánh đội ngũ Mộ Dung gia đã từ phía sau hắn chạy tới.
Khi nhìn rõ đội hình tới đây, từ trên xuống dưới Thánh Viện trở nên náo loạn, thậm chí còn vang lên tiếng chuông báo động.
Tính khí của viện trưởng Đông viện Thạch Cảm Đương vẫn nóng nảy như vậy, hắn vọt tới không trung, nổi giận nói:
- Từ lúc nào Thánh Viện cho phép ngươi ngang ngược ở đây vậy?
- Ngang ngược sao? Đúng đúng đúng, đúng rồi, chuyện trên đại lục này đều là do các ngươi tính toán, người của các ngươi bay qua tường thành Kim Long thành của chúng ta thì nên nói thế nào đây?
- Song phương sều là Tôn giả, ngươi nghĩ mình rất mạnh sao?
Mộ Dung Long không né không tránh, hắn cũng nắm tay xông lên, lực lượng vạn cân trong nháy mắt bạo phát, lực lượng Tôn giả tuyệt đối không phải là lúc Thông thiên cảnh có thể so sánh được.
Song quyền va chạm, Thạch Cảm Đương lại bị đánh bay ra ngoài, sau mấy chục thước mới dừng lại được.
- A.
Mộ Dung Long giống như người không liên quan vậy, hắn cười lạnh một tiếng, thu hồi nắm đấm của mình.
- Thật mạnh!
Nhìn thấy tình cảnh này, không ít người kinh hô.
Viện trưởng Thạch Cảm Đương Đông viện đã trở thành Tôn giả từ rất lâu rồi, thế nhưng Mộ Dung Long kia thì mới không được mấy ngày.
- Đây chính là uy lực của thế gia truyền thừa, một khi đạt đến Tôn giả, sức mạnh huyết thống trong cơ thể sẽ tăng lực lượng lên rất kinh khủng.
Mọi người thở dài nói.
Một quyền này của Mộ Dung Long cũng triệt để tuyên cáo thái độ chuyến này của Mộ Dung gia.
Không chút nghi ngờ nào cả, chuyện này đã khiến cho Thánh Viện lửa giận, các Tôn giả lục tục đi tới không trung.
- Mộ Dung gia, các ngươi muốn khai chiến đúng không?
Nam Công cũng tức giận nói.
- Ha ha, Giang Thần nhà các ngươi giết đường muội của ta, các ngươi không chỉ không trừng phạt hắn, ngược lại còn không ngừng khen thưởng, ta thấy là các ngươi muốn khai chiến thì đúng hơn!
Mộ Dung Long cười khẩy nói.
- Chẳng lẽ hành động của Mộ Dung Diên không đáng chết sao?
Nói xong lời này, trong đội ngũ của Mộ Dung gia có một người trung niên giận dữ đi lên, nói:
- Vậy ý của các vị là nữ nhi của ta đáng chết sao?
Mộ Dung Hùng, gia chủ Mộ Dung gia!
Các thế lực khắp nơi trong Thánh Viện không quá bất ngờ, khi biết được chuyện Mộ Dung Diên chết ở trên tay Giang Thần, bọn họ cũng đã đoán được sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
- Như vậy chỉ có Mộ Dung gia các ngươi hại người khác, người khác không thể giết nàng sao?
Người trong cuộc như Giang Thần đi tới không trung, sắc mặt hắn không thay đổi, ngược lại còn lớn tiếng chất vấn.