Nói nhiều thêm một câu với loại người như ngươi ta cũng cảm thấy buồn nôn.
Nhìn khuôn mặt tự cho là đúng kia, Giang Thần không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.
- Ngươi muốn chết!
Tào Lâm không thể nhịn được nữa, hắn cho là mình đã đủ nhân từ, thế nhưng lại được đáp lại như vậy. Khí thế của hắn thay đổi, quanh thân như có cự thú đang cuồn cuộn, cả tòa nhà đang chấn động kịch liệt.
Sưu một tiếng, thân thể của Tào Lâm như mũi tên nhọn, hai tay mạnh mẽ đánh ra.
Giang Thần sử dụng lực lượng thần long, vận chưởng đón lấy công kích.
Hai người đụng vào nhau, như lưu tinh rơi rụng, phá vỡ vách tường của phòng, bay thẳng ra ngoài, xuyên qua cung điện kia, vọt tới đường phố rồi mới dừng lại.
Hai bên vách tường bị xuyên thủng, không còn gì làm cho cung điện, bắt đầu sụp đổ, khói bụi bốc lên trôi lên trên không trung, toàn thành đều có thể thấy được.
- Không ngờ ngươi lại có thể tiếp được một kích của ta?
Tào Lâm ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Giang Thần không chỉ chịu đựng được một kích của hắn mà đôi cánh tay kia vẫn không nhúc nhích, trên mặt càng không có dị dạng gì cả.
Nói rõ chênh lệch về sức mạnh của hai người không lớn.
Tào Lâm không muốn tin tưởng, hắn là người nắm giữ Chiến đạo, là một trong năm mươi người đứng đầu trên Thăng Long bảng, tất cả những người ở dưới đều như giun dế.
- Ta đã nói rồi, tình báo của ngươi đã quá lạc hậu rồi.
Giang Thần trở tay đánh văng hai cánh tay của hắn ra, lại dùng một quyền đánh vào cằm của hắn, khiến cho cả người hắn bay lên tới không trung.
Sau đó, hắn cầm Xích Tiêu kiếm trong tay giết tới chỗ đối phương.
Tào Lâm trên không trung ổn định lại thân thể, trên mặt để lộ ra vẻ ngoan độc, tay phải mở ra, một thanh trường mâu biến ảo xuất hiện, đâm tới chỗ Giang Thần.
Thanh trường mâu này không phải là vật phàm, cũng không phải là linh khí, mà là một cái pháp khí!
Thân thương cũng không biết được làm từ vật liệu gì chế thành, không có cảm xúc lạnh lẽo cứng rắn của kim loại mà lại như là ngọc khí, lóng lánh ánh sáng.
Đầu thương dài nhỏ, để lộ hết ra sự sắc bén, khi đâm ra, thân thương thể hiện phong mang, có lửa từ đầu thương dâng trào ra.
Lửa cực nóng xoay tròn, bao phủ rồi phóng về phía Giang Thần.
- Hỏa Thần Thương, đó là Tào Lâm đứng thứ thứ bốn mươi ba!
Võ Hoàng Thành còn có một nhóm người tận mắt thấy ngày ấy Giang Thần đánh bại Trương Vũ, hiện giờ lại phát hiện ra đối thủ của hắn là ai, trong lòng rất là kinh ngạc.
- Tên này, thật là quái vật.
Người khác tăng xếp hạng lên đều là đi từ từ, thế nhưng Giang Thần lại liên tục leo như thế, chuyện này làm cho mọi người khó có thể tiếp thu được.
Lại nói tới nguyên nhân hai người động thủ, không có bao nhiêu người để ý.
Giang Thần không đón lửa mà nghiêng người tránh thoát, sau đó lại quay ngược lại.
- Ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân, vậy thì phải nhanh lên chút nữa. Âm Sương đã ăn dược, nếu như không có nam nhân mưa móc đúng lúc thì nàng sẽ trở thành kẻ ngớ ngẩn.
Tào Lâm thấy tốc độ của hắn nhanh như vậy, rốt cuộc đã biết hắn không phải là đối thủ đơn giản, lời nói ác độc từ trong miệng của hắn phát ra.
Là một người thân kinh bách chiến, hắn biết việc làm nhiễu loạn tâm trí của đối thủ thường thường sẽ đưa đến kỳ hiệu.
- Đê tiện!
Giang Thần biết hắn có ý định gì, nhưng cũng không thể không mất đi lý trí được.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ hai!
Giang Thần trực tiếp điều động tuyệt thức, thu kiếm rồi lại rút kiếm, vạn vật bất động trong nháy mắt đã xuất kiếm.
Nhưng trước khi kiếm xuất, Tào Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng, hai tay không ngừng vung trường thương lên, trường thương còn cao hơn so với người ở trong tay hắn trở nên linh hoạt nhanh chóng, thay đổi thất thường.
Hắn cũng không làm gì cả, lửa vô cùng vô tận che chở thân thể của hắn.
Chờ đến khi kiếm của Giang Thần đến, người của hắn đã giống như một cái lò lửa lớn rồi.
Sát kiếm của Giang Thần trong nháy mắt đã chém ở phía trên, kéo theo lửa cuồn cuộn, khói đen không ngừng sinh ra.
Lúc kiếm dừng, tất cả lửa thu vào bên trong trường thương, cả thanh kiếm tràn ngập ánh sáng màu đỏ thẫm óng ánh, đánh vào sau lưng Giang Thần, đánh bay hắn.
- Xảy ra chuyện gì?
Người ở phía dưới đầu óc mơ hồ, cũng không phải là nói bị kết quả này làm cho kinh ngạc, mà là quá trình.
Ngay cả người có võ học thường thường cũng có thể nhìn ra được không phải là vấn đề võ học cao thấp, mà là Giang Thần đã xuất hiện sai lầm rất nghiêm trọng.
Còn chưa thăm dò được rõ ràng nội tình của kẻ địch, không trải qua tấn công thăm dò mà lại trực tiếp điều động tuyệt thức, trừ phi thực lực vượt xa kẻ địch, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Dùng biểu hiện lần trước của Giang Thần, sẽ không vô tri như vậy.
- Khả năng là trong lòng bành trướng, theo đuổi kết quả một kiếm giết địch.
- Lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Mọi người sôi nổi nghị luận, không ít người cảm thấy lo lắng thay Giang Thần, từng trận chiến đấu đặc sắc một đã làm cho vị kiếm khách trẻ tuổi này tích lũy được không ít danh khi ở Long vực.
Giang Thần mở ra Lôi Đình thần giáp rất đúng lúc, cho nên cũng không bị thương thế lớn bao nhiêu.
- Ồ? Chiêu kiếm vừa nãy chính là tuyệt thức mạnh nhất của ngươi sao? Quả thực rất lợi hại, đáng tiếc, hiện tại ngươi chỉ có thể bị động mà thôi.
Tào Lâm chậm rãi, không có một chút lo lắng nào cả, thời gian là bằng hữu của hắn, hắn không quan tâm Âm Sương sẽ ra sao cả.
Chỉ là Giang Thần, nhất định phải dành thời gian tốc chiến tốc thắng.
- Người đê tiện vô sỉ giống như ngươi, thực sự là sỉ nhục của Thăng Long bảng.
Giang Thần bị thiệt lớn, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, ánh mắt liếc nhìn đối phương một cái, lại chuẩn bị ra tay.
- Ha ha.
Tào Lâm rất yêu thích hành động mất đi lý trí như vậy, trường thương lần nữa vung vẩy, uy năng gấp mấy lần vừa nãy.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giang Thần này muốn tìm cái chết sao?
- Ăn một lần thiệt thòi còn không đủ, còn muốn ăn lần nữa sao?
Nhìn thấy động tác của Giang Thần, mọi người không tìm được manh mối.
Ở bên trong hậu hoa viên, vẻ mặt của Đường Quyên cũng rất lo lắng.
- Tiện nhân! Ngươi cứ chờ xem, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!
Đội viên còn chưa chết đi của Tào Lâm thì lại rất là kích động, đắc ý rêu rao lên.
Lời này đã nhắc nhở cho Đường Quyên, nàng lập tức xông lên lầu hai của đình các, muốn dẫn Âm Sương rời đi.
Thế nhưng nàng vừa đẩy cửa ra đã ngây ngốc đứng tại chỗ, Âm Sương cởi sạch chính mình, lăn lộn ở trên giường, vẻ mặt rất khó chịu.
Điều này làm cho Đường Quyên bó tay hết cách, chỉ có thể yên lặng chờ mong Giang Thần có thể sáng tạo ra được kỳ tích mà thôi.
Không trung, một con rồng lửa như trong truyền thuyết từ đầu thương của Tào Lâm bay ra.
Giang Thần cầm kiếm không lùi bước, giống như ngay cả loại thường thức chiến đấu tránh nặng tìm nhẹ này cũng đã quên mất.
Thậm chí hắn còn thu kiếm vào trong vỏ, người đâm vào bên trong rồng lửa.
- Quá ngớ ngẩn.
Tào Lâm cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
- Kiếp luân hồi, phá càn khôn!
Đột nhiên, cả con rồng lửa chấn động, sóng gợn năng lượng nhanh chóng khuếch tán ra toàn bộ bầu trời.
- Làm sao có khả năng được chứ?
Tào Lâm không thể nào hiểu được, hắn biết rõ nhiệt độ lửa của mình kinh người thế nào, đây cũng là nguyên nhân mà vừa nãy hắn cười.
Giống như nhìn thấy một người bình thường nhảy vào trong núi lửa, bị dung nham hòa tan vậy.
Kết quả, dường như Giang Thần hoàn toàn không bị ảnh hưởng, trái lại còn phát động ra sát chiêu kinh thiên động địa.
- Không được! Trúng kế rồi!
Hắn có thể cảm giác được chiêu này của Giang Thần và kiếm chiêu vừa nãy không giống nhau, hơn nữa Giang Thần không sợ lửa, từ lúc mới bắt đầu hắn đã bị đối phương nói dối.
Thứ Giang Thần chờ đợi, chính là thời khắc này,
Mà lúc này, mới là chiêu thứ hai.
Tào Lâm sợ hãi, thế nhưng lại không thể phản kháng, cỗ sức mạnh đáng sợ kia từ đầu thương truyền đến, trường thương càng không chịu nổi được gánh nặng, bắt đầu không ngừng xoay tròn.
Ở trên thân thương, hắn đã nhìn thấy một vết rách.
- Trời ạ, đây chính là pháp bảo đó.
Phải là sức mạnh ra sao thì mới có thể phá hủy được pháp bảo cơ chứ?
Rất nhanh Tào Lâm đã cảm nhận được nguồn sức mạnh này là cái gì, bởi vì nó đã tràn tới thân thể của hắn dọc theo thân thương.
Trong giây lát đó, thân thể của Tào Lâm ổn định lại, tiếp theo lại run rẩy giống như trường thương.
Thế nhưng thân thể của hắn không cứng rắn như trường thương, bộp một tiếng đã chia năm xẻ bảy.