Trình Thanh không chịu được bầu không khí như vậy, nàng quát to một tiếng.
- Giao tất cả bảo vật của các ngươi giao ra đây, mặt khác để lại ba bộ thi thể.
Nam tử kia nói.
Điều làm cho người ta để ý chính là ba bộ thi thể trong miệng hắn, bọn họ không hiểu đây là ý gì.
- Ta bố trí bẫy, thi thể trên quảng trường càng nhiều thì sẽ càng thú vị, các ngươi có một thời gian uống cạn chén trà để quyết định ai sống ai chết.
Nam tử khẽ cười nói.
Mọi người thân ở trong trận nhìn nhau, một người trong đó hỏi:
- Ngươi thực sự bỏ qua cho những người khác sao?
- Đương nhiên.
Nam tử kia trả lời rất khẳng định.
Sau đó, Giang Thần lập tức nhìn thấy những người do dự một lúc, sau đó ánh mắt nhìn về phía thực lực ba người có yếu nhất.
- Hắn đang đùa chúng ta, kế sách như thế sẽ cho phép có người sống sao?
Giang Thần nói.
Chuyện này đã nhắc nhở đội viên đang rục rà rục rịch, bỏ đi ý nghĩ điên cuồng của mình.
- Ngươi coi nghĩ mình rất thông minh sao?
Lông mày đen của nam tử kia giật giật, toát ra vẻ rất không thích.
- Quỷ Thương, đứng thứ ba Trừ Ma bảng, hỉ nộ vô thường, nóng lòng dằn vặt kẻ địch đến chết, nhưng cũng không chỉ là trên thân thể, còn có dằn vặt tinh thần nữa.
Giang Thần nói ra thân phận của hắn.
Vừa nói ra, khuôn mặt của kẻ địch đang đứng ở các nơi có vẻ dị dạng.
Quỷ Thương sụp mi mắt xuống, khóe miệng nhếch lên tạo thành một tia cười lạnh lẽo.
- Người Anh Hùng điện các ngươi thực sự là vô vị.
Quỷ Thương nói.
Một giây sau, lực lượng kinh thiên động địa từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Mắt thấy Quỷ Thương muốn thông qua võ học để thả cỗ lực lượng này ra ngoài, mang đến tai ương ngập đầu cho người phía dưới, thân thể của Giang Thần đột nhiên lướt ra.
Người của Tà Vân điện trên không trung không quan tâm, trái lại còn liên tục nở nụ cười gằn.
Có điều, rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra không phải là Giang Thần muốn phá trận mà ra, mà là dùng động tác làm người ta hoa cả mắt để nghịch chuyển trận thức.
Khi Quỷ Thương vỗ một chưởng xuống, chưởng lực trái lại còn bị trận pháp ngăn cản.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đối với kết quả như thế, Quỷ Thương rất không vừa ý.
- Quỷ Thương sư huynh, hắn đã thay đổi trận pháp!
Một người trong đó cầm trận bàn đi ra.
- Hả?
- Trận pháp vốn là để hạn chế kẻ địch, công kích của bọn họ không có cách nào vượt qua phạm vi trận pháp, chỉ có thể đứng chịu đòn, thế nhưng hiện tại đã bị hắn thay đổi ngược lại.
Người kia sợ hãi nói, mồ hôi lạnh từ trên gò má đổ xuống.
- Ngươi là người bày trận mà để hắn dễ dàng làm được như vậy sao?
Khi Quỷ Thương dùng ngữ khí bất mãn để nói ra lời này, các đồng bạn của trận pháp sư đều toát ra vẻ đồng tình và thương hại.
- Ta, ta không biết hắn làm thế nào...
- Như vậy cũng có nghĩa, nếu như ta muốn giết hắn, phải tự mình phá tan trận pháp mới được sao?
Quỷ Thương ngắt lời hắn, cũng đi tới bên cạnh hắn.
- Không sai.
Âm thanh và thân thể của tên trận pháp sư kia đang run rẩy.
- Rất tốt, ngươi làm rất khá.
Tay của Quỷ Thương vỗ lên trên vai hắn, sau ba tức, chưởng kình phát động, trực tiếp đập vỡ tan toàn bộ khung xương của hắn.
Trận pháp sư chỉ kịp hét thảm một tiếng đã từ trên không trung rơi xuống, ngã chết ở bên ngoài quảng trường.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Quỷ Thương lại nở nụ cười xán lạn nói:
- Giang Thần, như ngươi nhìn thấy, hiện tại đội ngũ của ta đã thiếu đi một tên trận pháp sư.
- Không cần ta nhắc nhở ngươi, ta là người của Anh Hùng điện đó chứ?
Giang Thần nói.
- Thì có sao? Ở bên trong bí tàng, nào còn Anh Hùng điện và Tà Vân điện gì nữa chứ?
Giang Thần hỏi hắn:
- Vậy hiện tại ngươi hi vọng ta triệt tiêu đi trận pháp, gia nhập với tổ đội của các ngươi sao?
- Đúng thế.
- Vậy ta trả lời ngươi là không nên mơ mộng.
Giang Thần cười nhạo nói.
Mặc kệ đối phương nói thật hay là nói dối, hắn sẽ không đẩy mình vào tình thế không có đường lui.
- Lẽ nào ngươi cho rằng trận pháp có thể giữ được ngươi sao?
Quỷ Thương cười lạnh nói.
Giang Thần không để ý đến hắn, đi tới bên người Hàn Ty Minh, một bên giúp hắn giải độc, lại vừa nói:
- Chúng ta liên thủ, có hi vọng thắng hay không?
Không phân trường hợp và người là một loại tự đại, Giang Thần có lòng tin đối phó với Úy Trì Thiên, nhưng Quỷ Thương thì lại không phải là nhân vật phổ thông.
Gần như chính là nhân vật mang đội của Anh Hùng điện như là Lệ Nam Tinh hoặc là Lâm Kinh Vũ vậy.
- Quỷ Thương, thứ ba mươi mốt trên Thăng Long bảng hạng nhất, ngươi và ta liên thủ phần thắng rất thấp.
Hàn Ty Minh cũng nhận ra được Quỷ Thương, bất đắc dĩ nói:
- Đừng xem ta chỉ thấp hơn hắn mười mấy thứ tự, ở trong năm mươi người đứng đầu, chênh lệch thứ tự hết sức rõ ràng.
- Vậy thì phá vòng vây đi.
Cũng không phải lôi đài mà nhất định phải phân thắng bại, đánh không lại thì có thể chạy, nếu không đám người Quỷ Thương cũng không cần bày trận.
- Ừm.
Hàn Ty Minh cũng có ý này, Giang Thần thay đổi trận pháp, đã mang đến cho bọn họ một chút hi vọng sống.
- Sau khi trận pháp biến mất, chúng ta tách ra chạy, không nên quay đầu lại nhìn!
Giang Thần nói xong, lần nữa lấy ra Truy Tinh Cung.
Quỷ Thương trên không trung dặn dò thủ hạ hình thành vòng vây nhìn thấy cái cung này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Cái cung này, sao lại xuất hiện ở trên tay ngươi cơ chứ?
Giang Thần không trả lời mà giương cung cài tên, bắn trúng cửa lớn của cung điện dưới lòng đất.
- Ngươi muốn làm gì?
Quỷ Thương biết rõ uy lực Truy Tinh Cung đã ý thức được chuyện không ổn.
Nhưng hắn không có cách nào ngăn cản được, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Truy tinh tiễn bắn vào trong cửa, một giây sau, cung điện dưới lòng đất sụp đổ, toàn bộ vách đá sụp xuống.
- Ngươi muốn chết!
Quỷ Thương giận dữ, Giang Thần làm như vậy không chỉ phá hoại kế hoạch của hắn, cản trở hắn thu được bảo vật, mà càng quan trọng hơn chính là, sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến đây.Cho dù kế hoạch của hắn chính là ở đây chờ săn bắn, nhưng một khi có rất nhiều người đồng thời đến, hắn sẽ không ứng phó được.
Không chờ Quỷ Thương có động tác, Giang Thần lại bắn ra một mũi tên nhắm vào hắn.
Quỷ Thương hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tóc gáy cũng bắt đầu dựng đứng.
Truy tinh tiễn sẽ không cho hắn thời gian chuẩn bị, gào thét phóng tới.
Đến lúc này, Quỷ Thương lại thở phào một hơi, nói:
- Truy Tinh Cung ở trên tay ngươi, thực sự là lãng phí.
Hai tay hắn đặt ở trước ngực, mười ngón nhanh chóng kết ấn, ngón cái của cả hai tay và ngón trỏ hình thành một hình tam giác, ở giữa ngưng tụ ra một đạo quang ấn đỏ như máu.
- Quỷ Thủ ấn!
Quang ấn và Truy tinh tiễn va chạm vào vào nhau, toàn bộ hẻm núi chịu ảnh hưởng, độ rộng mạnh mẽ bị mở rộng ra gấp mấy chục mét.
Đá ở phía dưới đường lại bị nghiền nát, đất rung núi chuyển, giống như ngày tận thế sắp tới.
- Hả?
Quỷ Thương không thấy thi thể, nhất định đám người Giang Thần còn chưa chết ở trong sóng trùng kích, vậy nói rõ đối phương đã chạy!
- Đuổi! Nếu như không có ai mang được một bộ thi thể về, nghiêm trị!
Quỷ Thương quyết không cho phép mình chịu thiệt ở trên tay của Giang Thần, hắn muốn tiêu diệt toàn bộ đội ngũ của Giang Thần.
Sau khi phái ra thủ hạ, hắn tự mình ra tay, mục tiêu là Giang Thần.
Cũng không lâu sau, ở bên ngoài mười dặm hắn đã nhìn thấy bóng người Giang Thần, hắn lớn tiếng nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy có thể chạy thoát được khỏi tay ta, vậy thì sai mười phần rồi.
- Ngươi cứ đuổi được ta trước rồi lại nói sau đi.
- Ngươi là một con mồi rất thú vị, ta sẽ đùa bỡn đến lúc mất đi hứng thú, khi đó ta mới giết ngươi.
Quỷ Thương bĩu môi, dùng hết tốc lực phi hành, khi tăng tốc thời gian phía sau phun trào ra cái đuôi thật dài, thân thể và không khí phá ra tiếng rít chói tai.
Khoảng cách của hai người đang nhanh chóng được rút ngắn.
Ngàn thước, trăm thước, mười thước.
Con số đang giảm bớt, Giang Thần đã có thể cảm nhận được khí tức của đối phương.
Ngay khi Quỷ Thương tiến vào phạm vi công kích, Giang Thần đột nhiên đáp xuống.