Hắn, lại khiến cho con ngươi của người khác co rụt lại.
- Nhận mệnh đi, tần suất vừa nãy xông bảng của ngươi ta đã nhìn thấy ở trong mắt, ngươi đã không còn thứ gì có thể dùng được nữa rồi.
Có điều ngữ khí của Mặc Kiếm Phi rất chắc chắc, khóe môi hơi nhếch lên, nói:
- Xếp hạng trên Chiến lực bảng đã quyết định sự yếu đuối của ngươi, thực chiến sau đó, ngươi sẽ không đỡ nổi một đòn.
Cũng không trách hắn lại nghĩ như thế, đổi thành những người khác thì bọn họ cũng sẽ cho là như vậy.
Nếu Giang Thần muốn từ vị trí người thứ sáu vọt tới trước người thứ bốn, sức chiến đấu không thấp hơn so với một lần xông qua năm mươi vị trí vừa nãy.
Sau khi từ trước người thứ mười sáu đạt đến thứ chín và thứ sáu, đây đã là cực hạn của hắn.
- Vô tri, ngươi thực sự ngại mình chưa đủ mất mặt hay sao?
- Chín mạch lăng tiêu, mở!
Giang Thần khinh bỉ nhìn Mặc Kiếm Phi một chút, lại mở Cửu Tiêu Thần mạch ra, thần lực đã khiến cho lệnh bài phản ứng kịch liệt.
Toàn bộ lệnh bài bắt đầu rung động ở trong lòng bàn tay của hắn, phát ra ánh sáng sắp che đi bản thân của lệnh bài.
Người không biết còn tưởng rằng trong tay Giang Thần đang nắm bảo bối gì đó.
Trên chiến lực bảng, con số của Giang Thần lại bắt đầu động đậy, cũng nhanh chóng biến hóa.
Hàng đơn vị, chục vị, trăm vị, ngàn vị, con số sắp chuyển động tới mức con mắt không theo kịp, mà hàng vạn vị còn lấy tốc độ trước nay chưa từng có để tăng lên.
Ở bên trong vô số ánh mắt kinh ngạc, thứ tự của Giang Thần ở trên bảng có thể nói là đấu đá lung tung.
Người thứ bốn Mặc Kiếm Phi không chút lo lắng bị đá xuống dưới, hơn nữa Giang Thần cũng không dừng lại, vọt vào ba vị trí đầu.
Khi sức chiến đấu đạt đến 90 ngàn, hắn đã tiến vào vị trí thứ hai!
Đồng thời con số trên Chiến lực bảng vẫn còn đang tăng lên, nhìn thế của nó, ước chừng trong một chốc một lát sẽ không dừng lại.
Sức chiến đấu của người thứ nhất là mười một vạn.
Ở trong quá trình này, lẽ ra mọi người đã có đủ thời gian để phản ứng, thế nhưng bọn họ nhìn giá trị sức chiến đấu không ngừng tăng lên, đại não không có cách nào vận chuyển được.
Vẻ mặt tự tin trên mặt của Mặc Kiếm Phi cũng cứng đờ, môi mím chặt, cắn chặt răng.
Giang Thần có thể vượt qua được hay không, hắn không có bất cứ lo lắng gì cả. Thứ mà hắn quan tâm hiện tại, là liệu có thể trở thành tồn tại đầu bảng hay không.
Lúc này, tốc độ biến hóa của sức chiến đấu đã chậm lại, nhưng đã đạt đến mười vạn, tốc độ tăng trưởng đang từ từ chậm lại.
Đến cuối cùng, hàng vạn và hàng ngàn của Giang thần đã gần như bằng người thứ nhất ở trên Chiến lực bảng.
Hiện tại còn kém mấy đơn vị hàng trăm là có thể vượt qua được!
Ở hàng đơn vị và chục vị, trăm vị hơi nhúc nhích một chút, cái tên của Giang Thần cũng leo lên vị trí số một Chiến lực bảng!
- Oa!
- Trời ạ.
Toàn bộ Anh Hùng điện đều có thể nghe thấy được tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, còn có rất nhiều người kích động đến mức mất khống chế hò hét.
Ngay cả Giang Thần đối với kết quả này cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới thần lực đổi thành sức chiến đấu lại mạnh mẽ như vậy.
- Lẽ nào chính ta cũng chưa đào móc hết uy lực của thần lực hay sao?
Giang Thần nghĩ thầm.
Lại nhìn vẻ mặt của Mặc Kiếm Phi kia, Giang Thần tạm thời để chuyện liên quan tới thần lực qua một bên.
- Dựa theo lời mà ngươi mới vừa nói, ngươi có thể đầu hàng!
Giang Thần nói.
Đối phương dùng lời của mình để nói lại với mình, Mặc Kiếm Phi không mở miệng ra được.
Sức chiến đấu của hai người đã cách biệt mấy vạn.
Một lúc lâu sau, Mặc Kiếm Phi mới nói:
- Con số trên Chiến lực bảng và thực chiến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, trong thực chiến chỉ cần một ý nghĩ đã có thể bù đắp được mấy vạn chiến lực, hơn nữa có chút sức mạnh ở trong thực chiến cũng không có cách nào phát huy được ra giống như lúc xông bảng!
- Thế nhưng vừa nãy ngươi cũng không nói như vậy.
Giang Thần châm chọc nói.
- Hừ, ngươi và ta có thể đánh đồng được với nhau sao? Ngươi nghĩ gì vậy? Kinh nghiệm thực chiến của ngươi không bằng một nhúm da lông của ta!
Mặc Kiếm Phi vì cứu danh dự cho nên không để ý tới hình tượng gì cả.
- Có mấy người, thực sự là không tới hoàng tuyền thì tâm không chết.
- Ngươi nói xem, nếu như lát nữa ngươi bị ta dùng mấy kiếm giải quyết, khi đó ngươi còn có mặt mũi gì nữa hay không?
- Đó là chuyện không thể, kiếm đạo của ta sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.
Nói đoạn, Mặc Kiếm Phi vận chuyển Không Linh kiếm đạo, trong trời đất đầy rẫy khí tức túc sát, kiếm khí tàn phá, gió lớn gào thét.
- Kiếm đạo của ngươi, thông qua Luyện Công kiếm mà biến thành kiếm đạo không trọn vẹn, vậy mà cũng không cảm thấy ngại nói là kiếm đạo? Để cho ta cho ngươi biết cái gì gọi là kiếm đạo đi!
Giang Thần thân ở trong đó không có chút khách khí nào cả, Bất hủ kiếm đạo cùng với kiếm khí cái sau vượt cái trước càn quét về phía trước.
So sánh với hắn, kiếm khí của Mặc Kiếm Phi nhìn qua cũng rất mạnh, thế nhưng trong thời gian cực ngắn đã bị hoàn toàn che lấp.
Phần khí chất ác liệt trên người Giang Thần cũng hoàn toàn không phải là thứ mà Mặc Kiếm Phi có thể so sánh được.
- Ngươi cũng nắm giữ kiếm đạo sao?
Mặc Kiếm Phi lại sững sờ, lần này, chính hắn cũng không thể thuyết phục được chính mình nữa.
- Ta còn có ưu thế, ta sẽ thắng.
Mặc Kiếm Phi thầm nói ở trong lòng, bỗng nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, hắn giật mình.
- Nếu như Mộ Dung Diên biết ta thua ở trong tay Giang Thần, tuyệt đối sẽ không để ý tới ta nữa.
Hắn biết rõ nữ nhân Mộ Dung Diên này, là túi tiền của hắn, cũng giống như Mộ Dung Diên cần danh tiếng Minh chủ Kiếm Minh của hắn vậy.
Từ trên trán của đối phương đang đổ mồ hôi hột và trong mắt của đối phương đã để lộ ra vẻ không kiên định, Giang Thần không cần ra tay cũng đã biết thắng bại đã phân.
- Đừng có nói mạnh miệng với ta!
Đương nhiên Mặc Kiếm Phi sẽ không tiếp thu mà còn nổi giận gầm lên một tiếng, chủ động xuất kiếm.
Minh chủ Kiếm Minh, dù cho tâm loạn thì trình độ xuất kiếm cũng cực cao, kiếm thức linh hoạt, không có cách nào cân nhắc được.
Toàn bộ bầu trời như bởi vì một kiếm này mà lắng xuống, không có một chút âm thanh nào cả.
Thế nhưng, ánh kiếm như thủy triều lại cuồn cuộn kéo tới quanh thân của Giang Thần.
- Không Linh kiếm đạo, chú ý với tĩnh và động cùng thống nhất, vốn kiếm đạo của ngươi đã không trọn vẹn, còn không có cách nào làm được tĩnh mà đã muốn động, vậy sao ngươi có thể thắng được ta cơ chứ?
Giang Thần sừng sững bất động, vẻ mặt không chút sợ hãi.
- Đừng có ở đây cố làm ra vẻ bí ẩn, ngươi không hiểu kiếm đạo của ta là gì!
Mặc Kiếm Phi không nghe lọt, người kiếm cùng đẩy mạnh, ánh kiếm như thủy triều hóa thành sóng to gió lớn, muốn triệt để phá hủy Giang Thần.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ hai!
Giang Thần không dông dài với hắn mà dùng tới một thức mạnh nhất.
Một kiếm đánh ra, ánh kiếm cuồn cuộn kéo đến như bị định lại, chỉ có người quan sát kỹ thì mới có thể chú ý tới được nó vẫn còn đang đang thong thả di chuyển.
- Kiếm lên!
Ở trong thế giới chầm chậm này, Giang Thần cầm kiếm bước đi, như lưu tinh.
Ở trong mắt của người bên ngoài, tất cả đều là chuyện bắt đầu và kết thúc trong nháy mắt mà thôi.
Trong nháy mắt, kiếm thế của Mặc Kiếm Phi đã bị phá.
Trong nháy mắt, Mặc Kiếm Phi đã trở thành đống cát chịu đòn bị Giang Thần chém không biết bao nhiêu lần.
Chờ đến khi hắn dừng tay, Mặc Kiếm Phi đã triệt để thất bại.
Giang Thần ra tay rất có chừng mực, chỉ đả thương chứ không giết, còn giữ cho Mặc Kiếm Phi một hơi có thể duy trì được phi hành.
- Hiện giờ, ta rất muốn nghe xem ngươi còn định nói cái gì nữa.
Giang Thần nói.
Mặc Kiếm Phi ném cho hắn một ánh mắt không cam lòng, sau đó xoay người rời đi.
- Ta đã nói ngươi có thể đi chưa?
Thân thể của Giang Thần bay vút qua, đi tới trước người của hắn.
- Ngươi còn muốn thế nào nữa?
Mặc Kiếm Phi gầm nhẹ nói.
- Rất đơn giản.
Giang Thần lại ra tay, linh kiếm nhanh như gió, chặt đứt gân tay hai tay của Mặc Kiếm Phi.
- Hi vọng ngươi có thể tìm được y sư tốt để khôi phục lại như thường.