Người trung niên kia giận dữ cười lớn, lắc lắc đầu, khi ánh mắt lần nữa nhìn về phía Giang Thần, sát khí ngút trời.
Trong mắt của bốn phía người Triệu gia kia cũng tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
- Trở về đi, như vậy chuyện này sẽ kết thúc.
Thế nhưng đến lúc này, Giang Thần lại dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói.
Nhưng mà, thứ hắn nhận được chỉ có châm biếm và sát tâm càng ngày càng kiên định hơn mà thôi.
- Vẫn còn ở đây giả thần giả quỷ, nếu như ngươi sợ thì nên quỳ xuống cầu xin, sám hối lỗi lầm của ngươi, có lẽ ta sẽ để cho ngươi được toàn thây.
Người trung niên kia nói.
- Xem ra không thể nói chuyện được rồi.
Giang Thần hỏi.
- Không sai, hôm nay ngươi hẳn sẽ phải chết, ai tới cũng vô dụng!
Người trung niên kia lạnh lùng nói.
- Thật sao?
Đám người Triệu gia vừa nói xong, một đạo âm thanh trầm thấp mạnh mẽ cuồn cuộn kéo tới.
Ngoại trừ Giang Thần không có vẻ gì là ngoài ý muốn ra, người Triệu gia cả kinh, ai trong bọn họ cũng không phát hiện ra được ở trong chỗ tối còn có người.
Đặc biệt là sau khi phát hiện ra thực lực người đến rất mạnh, sát ý nồng nặc lặng lẽ biến mất.
- Các ngươi dám ra tay với thiếu gia Cao gia, tội không thể tha!
Không cho người Triệu gia có cơ hội mở miệng, thanh âm kia lại nói.
Chợt, một con Hỏa Phượng đáp xuống, tạo ra một đường vòng cung hoàn mỹ ở trên không trung, đi tới trước mặt người của Triệu gia, ngọn lửa hừng hực vô tình nuốt chửng bọn họ.
- Thiếu gia Cao gia? Thiếu gia Cao gia!
Trơ mắt nhìn người của mình chết sạch, người trung niên kia kinh ngạc liên tục thốt lên, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Giang Thần lại có quan hệ với Thiên Phượng Cao gia, lại còn là thiếu gia trong đó.
Báo thù cái gì, lửa giận cái gì đó, tất cả đều bị hắn vứt bỏ, hắn xoay người chạy trốn.
- Ngươi chạy thoát được sao?
Hỏa Phượng nói ra lời nói sắc bén như dao cạo.
Chỉ thấy ngọn lửa hừng hực trên người Hỏa Phượng điên cuồng cuồn cuộn, bên trong đang toả sáng.
Giang Thần đứng ở cách đó không xa cảm nhận sức mạnh được ngưng tụ trong thời gian ngắn này, hắn bị chấn động không nhỏ.
Chợt, Hỏa Phượng như mũi tên nhọn bắn ra, xuyên thủng thân thể của người trung niên kia.
Một vị Tôn giả, chết tại chỗ.
Sau đó, Hỏa Phượng biến mất không còn tăm hơi, một lão giả đi tới trước người của Giang Thần.
- Ngươi biết ta vẫn luôn đi theo ngươi sao?
- Chẳng qua ta chỉ cảm thấy Cao gia sẽ không tùy ý để Chân Huyết giả mất mạng mà thôi.
Giang Thần nói.
Trước khi Ninh Hạo Thiên chết cũng có người của Mộ Dung gia và Tô gia ngàn dặm cứu người, huống chi là hắn.
Lão giả kia gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía hắn, nói:
- Ta chỉ có thể ra tay ở dưới tình huống nguy hiểm như thế này, giống như lúc đấu với Liễu Sát Dương, coi như ngươi thật sự bỏ mình, ta cũng sẽ không cứu, ngươi hiểu chưa?
- Ta hiểu.
Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, việc bảo vệ đối với đệ tử ưu tú vẫn là chuyện mà bất kỳ thế lực nào cũng rất coi trọng, thế nhưng đây cũng là một vấn đề. Nếu như cứ bảo vệ như vậy, đệ tử sẽ không có cách nào trải qua được mài giũa chân chính, khi đó sẽ không thể trưởng thành được.
- Ừm.
Thấy hắn hiểu rõ tình huống, lão giả này có chút khen ngợi liếc mắt nhìn hắn.
Chợt, lão giả kia ẩn giấu ở chỗ tối, Giang Thần tiếp tục chạy về Thánh thành.
Khi đến nơi vừa vặn là tảng sáng, Thánh thành nhật báo ghi chép chuyện to nhỏ ở trong Long vực đã được tiêu thụ hết sạch.
Đối với người của Thánh thành, xem báo đã là một việc quen thuộc, cảm giác không ra khỏi cửa đã biết được chuyện trong thiên hạ làm cho người ta trầm mê.
Chiến đấu của Đoàn Vô Hối và Liễu Sát Dương không chút nghi ngờ cũng được đăng báo, nội dung trọng điểm là giảng giải Đoàn Vô Hối bị chết oan uổng, cùng với suy đoán về thực lực chân chính của Liễu Sát Dương.
Căn cứ theo nhật báo suy đoán, Liễu Sát Dương nên xếp hạng ở vị trí thứ bảy, thứ sáu Trừ Ma bảng.
Trên Thăng long bảng hạng nhất, hắn cũng phải tăng lên mười thứ tự mới đúng.
Sau khi tin tức này truyền tới Thánh Viện và Anh Hùng điện đã gây nên náo động không nhỏ.
Bởi vì Trừ Ma bảng chính là do Anh Hùng điện bố trí ra.
Đương nhiên, chuyện ẩn giấu thực lực là chuyện khó lòng đề phòng nhất, cũng không thể nói là do Anh Hùng điện thất trách được.
Chỉ là một gia hỏa ở trên Trừ Ma bảng đã làm ra náo động quá lớn, đây là trào phúng cực lớn đối với Anh Hùng điện.
Có không ít người chờ mong cường giả trên Chiến lực bảng sẽ ra tay trảm yêu hàng ma.
Quả thật cũng có phong thanh truyền ra, có thiên tài mười vị trí đầu trên Chiến lực bảng định hành động.
Đồng thời, trải qua chuyện này, đám người Anh Hùng điện cũng nghĩ đến một chuyện.
Đó là kỳ hạn nhiệm vụ mà Anh Hùng điện giao cho Giang Thần sắp đến!
Mặc dù nói Giang Thần đã cống hiến cho Anh Hùng điện nhiều như vậy, thế nhưng thứ mà đệ tử biết đến chỉ là những thiết bị tu hành thần kỳ kia mà thôi.
Theo lý thuyết, Anh Hùng điện sẽ không khai trừ nhân tài như Giang Thần.
Nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, Anh Hùng điện tự mình đánh vào mặt mình, chuyện này nhất định cũng sẽ bị Thánh thành nhật báo đăng lên.
Lại có người nghĩ đến một việc, nếu như lúc này Giang Thần đi tìm Liễu Sát Dương, như vậy không thể nghi ngờ là muốn chết.
Hơn nữa khả năng này lại vô cùng lớn, Liễu Sát Dương đứng thứ mười Trừ Ma bảng, dù là ai cũng sẽ ra tay từ hắn trước tiên.
Đám người của Anh Hùng điện chỉ có thể hi vọng trước khi Giang Thần động thủ có thể đọc được tình báo mới nhất trên Thánh thành nhật báo.
Trong lúc bọn họ nghĩ như thế thì Giang Thần đã trở về.
- Xem ra vốn hắn cũng không muốn hoàn thành nhiệm vụ.
- Dù sao hiện tại Anh Hùng điện cũng sẽ không khai trừ hắn, không cần thiết phải đi mạo hiểm, huống chi hắn còn lâu mới là đối thủ của người trên Trừ Ma bảng được.
- Chỉ là không biết Anh Hùng điện sẽ định nói cái gì đây?
- Quá nửa sẽ là giữ yên lặng.
Ở bên trong tiếng bàn luận, Giang Thần đi tới tiểu viện của chính mình ở trong Anh Hùng điện.
Nhưng hắn vừa tới không bao lâu thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
Giang Thần nở nụ cười hiểu ý, nghe thấy tiếng bước chân này, hẳn là Ứng Vô Song.
- Giang Thần.
Quả nhiên, thanh âm quen thuộc của Ứng Vô Song truyền đến.
Giang Thần quay đầu nhìn lại, nửa tháng không gặp mỹ nhân này càng xuất sắc hơn nữa, điều này làm cho hắn nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên khi hai người gặp mặt.
So với khi đó, Ứng Vô Song không âm trầm không vui nữa, theo biến hóa ở trong Anh Hùng điện, trên người nàng đã có một luồng sức sống mới.
Nàng tự biết tất cả những thứ này đều là bởi vì Giang Thần, cho nên lúc này nàng mới tới đây.
- Ta còn tưởng rằng ngươi đi giết người của Trừ Ma bảng chứ?
Trong lời nói của Ứng Vô Song để lộ ra vẻ vui mừng, nàng không cho là Giang Thần có được thực lực như vậy.
- Tại sao ngươi lại cho rằng như vậy chứ?
- Bởi vì Phi Nguyệt cùng đi với ngươi đã sớm trở về, lại còn gia nhập Anh Hùng điện nữa.
- Ồ? Nàng đang ở Anh Hùng điện sao?
Chuyện xảy ra ở Hỏa vực cách xa nơi này, đối với người Long vực mà nói rất là xa lạ, đồng thời bọn họ cũng lười đi tìm hiểu.
- Ừm.
Ứng Vô Song nói:
- Ngươi có biết không, Liễu Sát Dương xếp hạng thứ mười trên Trừ Ma bảng kia, hóa ra từ trước cho tới nay hắn luôn ẩn giấu thực lực.
- Thật sao?
Giang Thần nở nụ cười không tên, xem ra tin tức từ Phong Nguyệt thành còn chưa truyền tới.
- Đúng vậy, nếu như ngươi muốn động thủ, nhất định phải động thủ với vị trí trước đó, không ít người đều chờ đợi ngươi đi chịu chết đó.
- Yên tâm đi, ta đã đi tìm hắn, không chết.
Giang Thần nói.
- Ý ngươi là ngươi trốn được về? Quả thực là lợi hại, có thể chạy trốn được trong tay người có cảnh giới cao hơn ngươi nhiều như vậy.
- Không, ta sống sót, hắn thì chết rồi.
Giang Thần nói.
Vốn hắn muốn đi tìm trưởng lão để nói rõ chuyện này, nhưng nhìn phản ứng của Ứng Vô Song, nói ra cũng không ai tin, dù cho là video thì cũng sẽ bị người ta nghi ngờ.
Kết quả là, hắn định đợi đến lúc tin tức từ Phong Nguyệt thành truyền đến rồi lại nói sau.
Thế nhưng, có người không cho hắn được như ý, sau khi Ứng Vô Song rời đi lại có một đám người đến.
Là đệ tử của Kiếm Minh, bởi vì Giang Thần cho nên Kiếm Minh đã sắp chia năm xẻ bảy.